Chương 830: Phản kích(2)

Thế Giới Tu Chân

Phương Tưởng 25-07-2021 10:10:37

Nhiệm vụ của lão già là Luyện Yêu Tháp. Luyện Yêu Tháp chính là nơi xưa kia đã từng giam giữ Bồ yêu và Vệ, khu vực đó vốn được những tiền bối của Thiên Hoàn dùng pháp lực Vô Thượng luyện chế. Khi đó Bồ yêu và Vệ bị nhốt ở tầng mười tám của Luyện Yêu Tháp, đó cũng là tầng chót nhất và mỗi tầng đều được phủ kín cấm chế, trừ khi có người từ bên ngoài công phá vào trong nếu không chẳng có cách nào xông ra cả. Năm xưa cũng do Bồ yêu mất cả ngàn năm, rồi hao hết tâm lực mới nghĩ ra cách để hắn và Vệ cùng trốn thoát. Trên thực tế ở tầng thứ mười tám chỉ còn lại Bồ yêu với Vệ thôi, những tên yêu ma khác đã sớm bị vùi thân rồi. Lúc đó Bồ yêu đã tận mắt chứng kiến vô số những tên yêu ma hùng mạnh, tuy nhiên trải qua một thời gian thì tâm trí bọn chúng mất hết, rồi cuối cùng cũng tan tành mây khói, vì thế hắn mới dứt khoát quyết định phải bằng mọi giá chạy ra khỏi Luyện Yêu Tháp. Thật ra bên trong Luyện Yêu Tháp cũng không phải chỉ nhốt đám Yêu ma không thôi, mà còn có thêm một lượng lớn nhân vật hùng mạnh khác vốn gây ra khả năng uy hiếp đến sự thống trị của Thiên Hoàn. Bọn người đó bị bắt vì đủ loại nguyên do, nhưng sau đó không bị giết chết mà bị giam giữ lại bên trong Luyện Yêu Tháp. Rõ ràng Luyện Yêu Tháp trước đây được canh phòng rất cẩn mật. Nhưng do đã trải qua những biến đổi lớn lao của thời đại, đồng thời đối với gã quái vật khổng lồ như Thiên Hoàn đây hằng ngày phải đối mặt với quá nhiều vấn đề cần giải quyết cấp bách, nên có rất nhiều nơi bọn hắn không thể chú ý cho xuể. Tất nhiên Luyện Yêu Tháp là một trong số những nơi đó. Hiện tại Thiên Hoàn cần phải đối mặt với thế lực Côn Luân đang hùng hổ khuyếch trương đến mức dọa người, rồi còn phải đối diện với lực lượng có uy hiếp cực lớn như Mạc Vân Hải nữa, chưa tính tới những điều chỉnh nhân sự trong cơ cấu của môn phái, và thay đổi hệ thống lực lượng chủ chốt nữa,... thật sự có quá nhiều vấn đề cấp thiết cần được bọn họ trực tiếp giải quyết. Do đó dưới tình huống như thế, những vấn đề liên quan tới Luyện Yêu Tháp đều chẳng thể lọt vào tầm mắt của hàng cao tầng. Cũng giống như tình huống Truyền Tống Trận của Mạc Vân Hải bị công kích dạo trước vậy, phần cấm chế của Thiên Hoàn Thần Văn đã được toàn lực sáng tạo, nhưng so ra mức độ quy mô khi sử dụng không thể bằng được. Bởi vì cấm chế của Luyện Yêu Tháp vốn chỉ là thành quả của thời đại linh lực mà thôi. Đối với những cường giả của thời đại Thần lực này, lực uy hiếp của chúng thật sự khiếm khuyết rất nhiều. Vì muốn đảm bảo an toàn và nhất là cho lão già đó, bọn người Tạ Sơn và Nam Nguyệt cơ hồ như toàn bộ đi cùng lão già này. Những tên gia hỏa có tư cách để tiến nhập vào Luyện Yêu Tháp cũng đâu phải là phường tệ hại gì, nên với lực lượng của một mình lão già này muốn trấn áp đám gia hỏa đó thật sự hơi có chút miễn cưỡng. Nếu chỉ cử ra đám người này để phá hoại đi những thành quả có trình độ nhất định của Thiên Hoàn thế này, thì Công Tôn Sai sẽ xấu hổ đến chết mất đi thôi, bởi vì làm thế chính là quá mức lãng phí của trời. Theo Tiểu nương nhận định, bọn côn đồ này chắc chắn sẽ giày vò đám người Thiên Hoàn cho coi, bởi vì đó chính là thiên phú của bọn chúng rồi. Vào những lúc bình thường thì tại Luyện Yêu Tháp, ngoại trừ có một chiến bộ đóng quân bên ngoài ra, còn có thêm cao thủ tọa trấn bên trong nữa. Nhưng từ khi Lê Tiên Nhi bị bắt đến nay, vừa đúng ngay lúc này hầu hết các cao thủ đều tập trung về Thiên Hoàn để tìm cách cứu viện cho Lê Tiên Nhi. Cho nên lão già đối với nhiệm vụ lần này của mình thật cảm thấy thuận lợn không gì bằng. "Trong hai người các ngươi, ai lên trước?" Lão già liếc mắt nhìn qua Chanh Phát yêu và A Văn. Vẻ mặt đắc ý của Chanh phát yêu kèm theo bộ dáng kênh kiệu rồi vỗ vỗ ngực: "Còn phải nói? Đương nhiên là thiếu niên thiên tài Chanh anh tuấn lẫm liệt này rồi! Ta thấy huynh đệ rất có nghĩa khí, hơn nữa trông ngươi lại đáng thương, ta sẽ vì người cố ra tay một lần!" Lão già nghe thế lạp tức giận tái mặt: "Ai là huynh đệ của ngươi?" Lúc này gương mặt dương dương đắc ý của Chanh phát yêu bỗng nhiên nhớ tới lão già này chính là gia gia của A Quỷ, nên tức khắc đứng hình như trời trồng, nhưng cuối cùng hắn kịp phản ứng vội vàng cười ha hả: "Ha ha... A Văn! Đúng rồi, ta nói với A Văn đấy!" Chanh phát yêu tự nhũ đúng là không nên đắc tội với lão già này được, chẳng may lọt vào tai của A Quỷ tỷ tỷ đến lúc đó chỉ cần nhíu mày thôi hắn sẽ không thể chịu đựng nổi rồi. A Văn hừ lạnh rồi thốt lên: "Ngu ngốc!" Lời nói còn chưa dứt thì cả người đã nhảy xổ ra ngoài. "Này, ặc ặc... cái tên hỗn đản này! Ngươi không ngó gì đến quy củ sao? Thật không công bằng! Tên vô sỉ này, uổng công ta đã nhìn lầm ngươi rồi, chuyện này ngươi không nắm chắc, lại không biết hành động thế nào nữa, ngươi làm thế là hạ nhục thanh danh của Mạc Vân Hải chúng ta..." Chanh phát yêu la lên ầm trời, rồi hóa thành một bóng lửa đỏ vọt lên phía trước. Lão già quay sang thắc mắc: "Hai người bọn hắn bình thường đều như thế sao?" Mọi người nghiêm cẩn gật đầu Bọn người Nam Nguyệt luôn tỏ vè tôn kính đối với lão già, quả thật thực lực lão già này đáng để bọn họ kinh ngưỡng, huống hồ gì với thân phận đặc biệt của lão già này ngay cả Công Tôn Sai còn phải cẩn thận ngước nhìn nữa, huống chi là hàng tiểu bối như bọn hắn chứ. Lão già này luôn tỏ ra rất cao hứng với chúng Tiểu đang đứng xung quanh đây, khó khi nào lại có dịp được nghe đám tiểu bối hiểu chuyện, miệng lưỡi ngọt lịm như thế này, nên trên đường đi trong lòng lão già tựa như mở cờ trong bụng vậy, mỗi khi lão hào hứng lên thêm là tiếp tục vui lòng chỉ điểm cho bọn họ. Chẳng những đám tiểu bối này có thiên phú vô cùng xuất sắc, mà còn chịu khắc khổ chăm chỉ cực kỳ, mà ngay cả cái tên Chanh phát yêu kia nhìn như đồ vứt đi lại có mức khởi đầu tu luyện khá ấn tượng. Đám nhỏ này coi cũng được nhĩ! Trong lòng lão già bỗng nhiên cảm khái, lão quyết định từ nay về sau nên thường xuyên tham gia các hoạt động hơn một chút, để có cơ hội phát uy sức nóng lan tỏa của bậc tiền bối cao cao tại thượng đến với mọi người. Lúc này lão già giả vờ trỏ vào Luyện Yêu Tháp mà âm trầm nói ra: "Ai vọt tới cửa trước nhất, lão phu sẽ truyền cho người đó một bí kỹ độc môn!" "Xoẹt...!" Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về hướng đó. Từ lúc đầu đến giờ, thực lực và thần kỹ vô cùng cao siêu của lão già thật sự cao thâm khó lường, luôn khiến cho đám tiểu bối phải kính ngưỡng và sùng bái, vì thế ai nấy đều hứng khởi ủng hộ, nhất thời chiến ý của đám tiểu bối này bắt đầu nhen nhóm. Lúc này đám người Nam Nguyệt mới không chút do dự mà lao về phía Luyện Yêu Tháp, theo ngay sau đó là lão già với vẻ mặt thảnh thơi, bước chân đi từ tốn ra vẻ phong độ của bậc tiền bối cao nhân. Dường như nghe thoang thoảng đâu đó tiếng cảnh báo thê lương, từng đạo hào quang trên cấm chế liên tiếp bừng sáng. Do địa phận của Thiên Hoàn đã từ lâu chưa bị ai công kích, cho nên đám thủ vệ đang đóng tại Luyện Yêu Tháp vừa nghe qua tiếng cảnh báo rất bất ngờ, thậm chí bị ngớ người trong giây lát. Thế nhưng khí thế của địch nhân kéo tới cực nhanh, đến khi bọn hắn còn chưa tiến vào nhờ sự hỗ trợ của cấm chế thì đối phương đã đánh tới turớc mặt rồi. Tầng hào quang phản kích bên ngoài cấm chế tựa như cơn mưa rơi ào xuống thân hình bọn người đang kéo đến kia, thế nhưng chẳng hiểu sao vẫn không thể nào ngăn cản được bước tiến lên của đối phương. Lúc này Vinh Chí đã hoảng sợ khi nhìn thấy từng bóng người quỷ dị mà cực kỳ nguy hiểm kia, nhất thời từ trong thâm tâm bốc lên một luồng khí lạnh. Từ dạo trước đã có trường hợp yêu ma bỏ trốn từ Luyện Yêu Tháp này, nên lực lượng thủ vệ tại Luyện Yêu Tháp đã được tăng cường lên rất nhiều, đồng thờii lượng cấm chế cũng được tăng lên. Nhưng từ sau lần bùng nổ chiến tranh đã khiến cho thế cục ngày càng khẩn trương hơn, vì thế cao thủ tại Luyện Yêu Tháp cơ hồ bị điều đi hết. Rồi sau đó cho dù thế cục có dần dần ổn định trở lại, thì hàng cao tầng tựa như đã quên phức Luyện Yêu Tháp này rồi. Mà những nhân thủ còn lại ở Luyện Yêu Tháp nếu may mắn có bước tu luyện đột phá thì đã bị chuyển đi ngay lúc đó rồi, hiện tại những người như Vinh Chí đây đều tu luyện Thần văn không có tiến bộ đáng kể, cho nên vẫn bị giữ lại ở đây. Vinh Chí đã tính đường rời khỏi nơi đây từ lâu rồi, bởi vì thủ vệ tại Luyện Yêu Tháp này vốn đã được mặc nhiên xác định là nơi sung quân chỉ dành cho những người không có tiền đồ mà thôi. Quả thật nơi này không có lợi lộc béo ngậy, lại là nơi chịu nhiều kham khổ, hơn nữa cũng rất khó thu được chiến công vì thế không có cơ hội để hàng cao tầng để ý tới. Mặt khác những người khó có cơ hội lập được chiến công, nhưng chẳng may sơ xuất gì đó để gây ra sự cố, đương nhiên chẳng ai muốn bị đưa đến nơi này cả, thông thường chỉ có những tên nào đắc tội với đám gia hỏa cao tầng mới bị sung quân đến đây. Lúc xưa ngẫu nhiên còn có một vài tên đến đây với tính cách tệ hại nhưng dù sao thực lực cũng xuất sắc, nhưng thời gian gần đây kiếm một tên hảo thủ cũng không ra, bởi vì hiện tại hàng cao tầng làm sao có thể buông bỏ những tên có thực lực xuất sắc đó được. Riết rồi Vinh Chí cũng lười hẳn ra, tuy thủ vệ Luyện Yêu Tháp hơi cam khổ một chút, nhưng cũng còn may là không có người quản lý, thôi thì cũng được tiếng tiêu dao tự tại vậy. Lâu lâu hắn xẹt qua gần khu vực chiến bộ rồi cử động tay chân một lát, sau đó đứng ra chỉ điểm thêm chút chút cho những binh sĩ trong chiến bộ. Lúc này tràng cảnh ánh hào quang rơi xuống như mưa trút, lại khiến cho Vinh Chí phải một phen hoảng hốt. Tinh nhuệ! Tuyệt đối là lực lượng tinh nhuệ, theo như hắn thấy thì mỗi bóng người đều mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần nữa. Vinh Chí lập tức hiểu rõ được ý đồ của địch nhân, đối phương đang gây sự chú ý cho đám phạm nhân trong Luyện Yêu Tháp này. Đột nhiên trong lòng hắn ngập tràn nỗi bi thương, bởi vì hắn biết rõ nào giờ chẳng được hàng cao tầng coi trọng, thì cuối cùng cũng tới lúc phải gánh lấy hậu quả thảm thương rồi. Hiện tại lão già trông thấy bọn tiểu bối tiến quân như thế chẻ tre, khiến cho lão hơi giật mình một chút, không ngờ phòng ngự của Luyện Yêu Tháp lại yếu đến thế này! Lão âm thầm thất vọng không thôi, với một nơi cấm địa của môn phái như vầy, theo lý thuyết phải được bảo hộ tầng tầng lớp lớp mới đúng, thật không ngờ Thiên Hoàn lại bỏ hoang nên rốt cuộc phải ăn quả đắng thế này. Tốc độ chiến đấu được đẩy lên cực nhanh, chỉ trong thời gian toàn bộ ngắn lực lượng thủ vệ đã bị tiêu diệt sạch sẽ. Đến lúc này chiến bộ ở bên cạnh mới bị gây kinh động, bọn chúng nhanh chóng tập trung lại rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy về bên này. "Tình huống thế nào rồi?" Lão già đang hỏi Hắc Yên yêu, theo lão đánh giá thì rõ ràng trong đám người này chỉ có Hắc Yên yêu là tên thông minh nhất thôi. "Cấm chế hiện tại vẫn còn tốt lắm, rất thích hợp dùng để đối phó với lực lượng chiến bộ, nếu như chi chiến bộ này và hệ thống đưa tin không quá mạnh mẻ, chúng ta có thể thủ vững trong sáu canh giờ, tuy nhiên tốc độ của chư vị phải thật nhanh mới được" Hắc Yên yêu nói một mạch mà không cần nghĩ ngợi gì nhiều. "Tốt, vậy ở trong đó ta giao cho ngươi" Lão già gật đầu hài lòng, lão nhìn theo Hắc Yên yêu đang bắt đầu chỉ huy nhân thủ tiến vào cấm chế để chuẩn bị chặn đánh đám chiến bộ ngoài kia, nhất thời từ trong lồng ngực lão dâng trào tia chiến ý. "Cái lũ tiểu tử trong tòa Luyện Yêu Tháp này đừng làm cho ta thất vọng đấy!" Kế tiếp lão già bay thẳng vào Luyện Yêu Tháp mà không chút do dự nào. * * * Băng tán trong tay Lam nhẹ nhàng vận chuyển, nhất thời gió tuyết khắp trời như bị một bàn tay vô hình nào đó khuấy động, những luồng gió tuyết sắc bén nọ tựa như biết nghe lời vô cùng, tức khắc đồng loạt đổ trút xuống như mưa. "Đinh, đinh, đinh..." Vô số đóa huyết hoa đồng loạt tách nhau ra, lúc này địch nhân bị mất đi quầng hào quang bảo hộ nên lập tức yếu ớt vô cùng, rất nhiều người bị thương vong do đó khiến cho nhiều cấm chế dừng vận chuyển, quầng hào quang đầy trời trước đây trở nên yếu đi nhiều. Đúng lúc này Lam bỗng nhiên giơ tay lên mặt. Quầng sáng phù văn cực lớn trên bầu trời tức khắc lao đến nàng với tốc độ kinh người, đồng thời gió tuyết đầy trời tựa như đột nhiên bất động. Đôi mắt Lam chợt lóe lên tia sáng yêu dị. Trên khóe miệng của nàng biểu lộ dàng vẻ tươi cười. Vạn năm ngủ say như vầy cũng không khiến cho trình độ chiến đấu của nàng bị giảm đi, thân là đồ đằng cường giả nên chỉ có chiến đấu mới là bản năng gốc của nàng mà thôi! Khoảng vạn năm trước, cho dù là đạt được danh hiệu đồ đằng có giá trị lớn nhất như thế, nhưng vĩnh viễn vẫn là chiến đấu. Giống như đang trở lại thời điểm vạn năm về trước, vùng đất hỗn độn và dã man ở đằng kia bị Băng tán lướt qua đều trở thành Băng Tuyết Cảnh Giới! Được chiến đấu trong khu vực Băng Tuyết của mình, thật sự khó mà thua nổi. Băng tán trong tay bỗng xoay tròn cực nhanh, rồi vung lên thật cao những tua rua, tiếng động leng keng của bông tuyết rất dễ nghe và êm tai. Đứng dưới Băng tán đó nàng cúi đầu biểu hiện thành kính và nghiêm túc. Dưới danh nghĩa của Lam, nhất thời đám gió tuyết xung quanh tựa như được mời gọi, không ngừng tập trung Băng tán về phía đỉnh đầu nàng mà xoay tròn liên tục. Lấy Lam làm trung tâm, bất chợt hình thành nên một vòng xoáy băng tuyết. Mặt đất đã đọng tuyết cả ngàn vạn năm nay không ngừng bị đổ nát, toàn bộ bay lên bầu trời rồi bị hút vào vòng xoáy gió tuyết đang lơ lửng trên đỉnh đầu của Lam. "Ầm, ầm, ầm...!" Vô số băng tuyết giống như cơn lốc đang được tụ họp lại, chúng hình thành ra cơn lốc xoáy băng tuyết vô cùng to lớn, nếu từ xa nhìn tới trông tựa như thân hình khủng bố của một con cự long băng tuyết đang uốn lượn trên không trung vậy. Không còn nghe được tiếng rít sắc nhọn tràn ngập lỗ tai như lúc trước nữa, hiện tay tựa như đang có hàng vạn con ngựa đang chồm lên, hí vang ầm trời. Khiến cho mặt đất như đang run chuyển. Sắc mặt của đám người Trâu Phàm giống như tên Thổ địa đang ngước nhìn lên thân hình khổng lồ trên bầu trời kia, trông giống như con băng tuyết cự long đang uốn lượn mấy chục dặm. Lúc này gọng khóa trên không trung làm cách nào đi nữa cũng chẳng thể hạ xuống dưới được, dường như có một bàn tay vô hình đang nâng đỡ nó hết sức vững vàng. Thoáng chốc Lam trở nên thành kính nghiêm trang mà cất giọng nhẹ nhàng như nỉ non: "Với danh nghĩa của Lam..." Bỗng nhiên nàng vung tay lên, trên khuôn mặt uy nghiêm đáng sợ đó bỗng phun ra mấy chữ:"Băng Tuyết Lam Sát..." Lúc này tầng màu xanh lam trên chiến giáp chợt lóng lánh những đóa hoa tuyết sáng rực lộng lẫy nhưng không kém phần lãnh khốc. Băng tán tiếp tục lao thẳng về phía trước.