Ngay cả trong Chu Tước doanh cũng có rất nhiều người không thể hiểu nổi vì sao đại nhân lại tổ chức một Vệ Doanh với sức chiến đấu yếu ớt như vậy.
Mỗi người trong Vệ Doanh đều cố gắng nén nhịn, bọn họ điên cuồng tu luyện bất chấp thể lực. Bọn họ chưa bao giờ hỏi rốt cuộc mình tu luyện vì cái gì, không hỏi vì sao lại phải tu luyện như vậy mà chỉ vùi đầu vào khổ tu. Khổ sao? Bọn họ là tu nô, không sợ chịu khổ.
Cuối cùng mọi chuyện cũng dần dần thay đổi sau khi Thúc Long thành giáp. Sau khi thành giáp, diện mạo Thúc Long không những khôi phục lại thời thanh xuân, sức chiến đấu cũng nhanh chóng nhảy lên trình độ nhất lưu dưới trướng đại nhân. Lực sát thương của Ô Sát Ma Sát trận bắt đầu có thể cung cấp sức chiến đấu, song chủ lực chiến đấu vẫn là Chu Tước doanh.
Giáp nặng cồng kềnh khiến cho động tác của họ chậm chạp, điều này làm cho địa vị chủ yếu của họ là phòng thủ ở một chỗ.
Hiện giờ mọi chuyện rốt cuộc cũng thay đổi.
Thúc Long nhanh chóng nắm trường kích trong tay, cảm giác lạnh lẽo từ tay truyền tới, phảng phất như có một lực lượng tiến vào trong cơ thể hắn, lồng ngực hắn tràn ngập ý chí chiến đấu vô song.
Bọn họ không phải chỉ đơn giản là có thêm một món binh khí!
Thúc Long bỗng thấy Tả Mạc cùng Ác Quỷ ở ngoài doanh trại, vội vàng hành lễ.
Tả Mạc quay đầu nhìn bốn phía, thấy mọi người đều đang khổ luyện, khuôn mặt nở một nụ cười: "Không tồi."
Lúc trước hắn còn lo lắng vấn đề sĩ khí, giờ thấy cảnh tượng khí thế ngất trời trong doanh trại, trong lòng lập tức thả lỏng. Thật ra sĩ khí của Vệ Doanh luôn không kém, nơi đây tràn ngập huyền sát khí, càng khiến cho Vệ Doanh thấy được hy vọng vượt lên Chu Tước doanh, bọn họ càng tập trung sức lực để tu luyện. Ngược lại, sĩ khí của Chu Tước doanh lại bị ảnh hưởng khá lớn, bất quá sau khi Tả Mạc đưa cho họ bộ Sát Linh, họ cũng dần ổn định lại.
Đường đi khỏi nơi này có thể từ từ tìm kiếm song nếu ngay cả linh khí để tu luyện cũng không có, đối với tu giả mà nói không khác gì có một thanh kiếm treo trên đỉnh đầu.
A Văn thấy Tả Mạc, vội vàng chạy tới: "Đại nhân, đại nhân."
Tả Mạc vừa thấy A Văn, lập tức cười nói: "A VĂn, ngươi tu luyện ra sao rồi?"
A Văn so với lúc mới được cứu về đã cường tráng hơn không ít, trên người là bộ giáp đen tinh xảo, nhìn vào không hề có cảm giác cồng kềnh mà ngược lại vô cùng linh hoạt.
"Ha ha, đại nhân, ngài xem này." A Văn giơ ngọn mâu đen của mình lên như hiến bảo vật: "Ta cũng hóa binh rồi! Hơn nữa còn lĩnh ngộ được một số thứ nữa."
Ngọn mâu dài màu đen kịt, không hề có bất cứ hoa văn gì lại khiến người ta có cảm giác được mài dũa thật tinh tế, đường cong lưu loát tự nhiên, trên hai mặt mâu đều có một rãnh máu. Chuỗi ngọc đỏ tươi như lửa đọng ở đầu mâu, lại khiến cho ngọn mâu đen vốn âm u sát phạt lạnh lùng đột nhiên thêm vài phấn khí tức hừng hực đường hoàng.
"Mâu có thể rời cơ thể không?" Tả Mạc hỏi.
"Không thể." A Văn gãi gãi đầu nói: "Ngọn mâu đen này là do sát khí ngưng tụ thành, sau khi rời khỏi tay sẽ tản mất."
Tả Mạc cũng nảy sinh vài phần hứng thú: "Tới đi, biểu diễn một chút nào."
A Văn lặng lẽ tuân lệnh, nhảy xoay người ra xa hơn hai mươi trượng. Những người khác trong doanh thấy vậy cũng dừng tay, động viên A Văn.
"Khỉ con, tới đi!"
"Khỉ con, đừng tự làm mất mặt trước mặt đại nhân đấy!"
"Ha ha, khỉ con, nếu không làm được thì đổi người đi!" ...
A Văn lúc được cứu thân thể cực kỳ gầy gò, tuy giờ đây đã cường tráng hơn không ít nhưng trong Vệ Doanh đầy những người lực lưỡng này vóc dáng hắn quả thực rất gầy. Thêm vào tính cách A Văn vốn hoạt bát hiểu động, người lại lanh lợi hoạt bát, mọi người bèn gọi hắn là khỉ con.
"A Phi, các ngươi cứ đỏ mắt đi!"
A Văn mắng lại một câu, khuôn mặt đang tươi cười bỗng trở nên nghiêm trang, cầm mâu đứng thẳng.
Vệ Doanh vốn đang nói cười ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại, mọi người đều thu lại nụ cười trên mặt, lộ vẻ nghiêm túc. Tuy A Văn còn trẻ tuổi nhưng thiên phú cực kỳ tốt, nghiễm nhiên ngồi ổn định tại vị trí đệ nhị Vệ Doanh, sức chiến đấu gần bằng Thúc Long. Bọn họ đều rất hiếu kỳ, A Văn nhập định trong sát vụ một thời gian dài như vậy rốt cuộc đã ngộ được thứ gì.
Khuôn mặt Thúc Long lộ vẻ vui mừng, hắn lớn tuổi nhất, tính cách trầm ổn cẩn thận, lòng háo thắng tranh mạnh vốn nhạt. A Văn về mặt cơ bản đều do hắn dạy bảo, thấy A Văn tiên bột thần tốc trong lòng hắn cũng vô cùng hài lòng.
A Văn thần sắc nghiêm túc, quanh người từng luồng khí nhỏ lưu chuyển, tốc độ nhanh dần, trong khoảnh khắc đã rung đồng phiu phiu, như tiếng gió rít.
Keng!
Một tiếng sắt thép va chạm vang lên, giáp đen trên người hắn đột nhiên bắn ra rất nhiều lông chim kim loại màu đen dài và nhọn.
Tả Mạc kinh ngạc.
Vóc dáng A Văn vốn cao gầy, lúc này lại nhiều thêm những lông chim kim loại màu đen dài đó, trông càng thêm linh động. Chỉ thấy A Văn hơi bật nhẹ, sau đó thân hình biến mất tại chỗ.
Nhanh thật! Con ngươi Tả MẠc hơi co lại, tuy nhãn lực hắn phi phàm song cũng chỉ thấy được một cái bóng đen. Trong lòng ngạc nhiên, tốc độ lúc này của A Văn trừ phi Tả Mạc dùng Minh Hư dực bằng không cũng chỉ có nước đi sau mông hắn thôi.
"Tên nhóc này thiên phú không tồi." Bồ yêu không nhịn được xông ra: "Xem xem, đây là chênh lệch đấy! Người ta chỉ dựa vào một bộ Khổ Vệ rách nát cũng có thể tu luyện tới mức này, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Xấu hổ? Sao ta lại phải xấu hổ?" Tả Mạc nhìn không rời mắt, thuận miệng trả lời một câu: "Hắn càng mạnh càng tốt mà."
Bồ yêu lúc này mới nhớ lại kẻ trước mặt, da mặt đã sớm dày tới mức miễn dịch với những câu châm chọc mức độ này.
Tả Mạc vuốt cằm, trực tiếp nói: "Không tồi không tồi! Tốc độ nhanh như vậy sau này sẽ không cần dùng đấu pháp rùa rụt đầu nữa, không biết có bay được không? Nếu bay được thì tốt rồi!"
"Đừng nghĩ tốt như vậy." Bồ yêu không vừa mắt với vẻ thoải mái của Tả Mạc, cười lạnh này: "Tên nhóc này có thiên phú đặc biệt, những người khác đều kém hắn quá xa. Bọn họ chỉ có thể làm khổ vệ giáp nặng." Sau đó giọng điệu hắn lại chuyển: "Bao nhiêu môn phái tu chân như vậy ra đều là chó mắt mù, hạt giống tốt như vậy cũng coi như không thấy."
Bồ yêu lại bắt đầu trào phúng theo thói quen.
Tả Mạc không để ý tới hắn mà nghiêm túc nhìn A VĂn trong trận. Tốc độ của A Văn nhanh chóng tuyệt luân, so với những kiếm tu đạp kiếm cũng không kém hơn chút nào, còn xét về độ linh hoạt càng vượt xa kiếm tu.
Đã có thể coi là lão luyện, Tả Mạc hiểu rất rõ với tốc độ kinh người như vậy sẽ chiếm ưu thế ra sao trong thực chiến.
Giữa không trung, A Văn lộn một vòng, ngọn mâu đen trong tay đột nhiên đâm ra.
Xẹt!
Ở trước mặt hắn ba mươi trượng đột nhiên xuất hiện một vết mâu!
"Đây là cái gì?" Tả Mạc ngạc nhiên hỏi.
"Phá không, một loại kĩ xảo nhỏ, chẳng có gì đáng nhạc nhiên đây." Tuy trong miệng nói như vậy nhưng khuôn mặt Bồ yêu vẫn khó giấu nổi vẻ đắc ý: "Nhỏ như vậy đã lĩnh ngộ Phá Không, cho dù trong MA Thị Vệ cũng có thể coi là hiếm thấy."
Ngữ khí Bồ yêu lập tức lộ vẻ tiếc nuối: "Thật ra thiên phú của Thúc Long cũng không tồi, đáng tiếc là khi hắn bắt đầu tu luyện tuổi đã khá lớn."
Những người khác đều không khỏi kêu lên kinh ngạc, bọn họ mở to hai mắt, e sợ bỏ qua chi tiết nào đó. Hiện giờ A Văn biểu diễn rất nhiều kỹ xảo, đây đều là gợi ý cho bọn họ, nhất là đối với những Doanh Vệ đã đột phá tới hóa binh.
A VĂn trên không trung tựa hồ đã hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc của không gian, mũi mâu hắn đâm ra tùy theo suy nghĩ mà xuất hiện ở bất cứ chỗ nào trong khoảng không gian trăm trượng xung quanh hắn.
Bồ yêu tâm tình đang rất tốt lập tức bắt đầu khoe khoang: "Thật ra khổ vệ loại hình như tên nhóc này là khá hiếm thấy, chức trách lớn nhất của Ma Thị Vệ là bảo hộ cho chủ nhân chứ không phải giết địch. Cho nên Ma Thị Vệ bình thường đều rất to lớn, đám người Vệ Doanh kia, quá yếu. Ma Thị Vệ tốt nhất là Lĩnh Sơn Ngưu Ma và Thạch Tê Ma, khi chúng tu luyện Khổ Vệ, ha ha, đúng là một ngọn núi nhỏ biết đi. Nếu là Đường Ma tu luyện Khổ Vệ sẽ khá dễ tạo thành loại Ảnh Ma Vệ thiên về tốc độ này. Song Đường Ma là loại chỉ ăn một đòn là toi, ai lại dùng chúng làm thị vệ, ngại mạng không đủ dài à?"
Nghe vậy, Tả Mạc mới chú ý tới những người khác trong Vệ Doanh, quả nhiên ai nấy đều rất to con, thân hình cơ bắp cuồn cuộn. Thể hình bọn họ đều to hơn người thường một nửa, hơn nữa lại mặc giáp dày, quả thực như pháo đài sắt biết đi.
Nhưng ngay lúc này, chuỗi hồng ngọc trên ngọn mâu đen trong tay A Văn đột nhiên hóa thành một luồng lửa quấn lên mũi mâu.
"Giết!"
A Văn quát lớn một tiếng, một luồng sáng đỏ đen giao nhau xé rách không khí.
Ầm!
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, một luồng sóng khí nóng rực hung hãn phả khắp Vệ Doanh.
Sau khi đợt sóng khí tản đi, một cái hố rộng chừng năm trượng xuất hiện ở góc doanh trại.
Một đòn đánh ra một hố rộng năm trượng là chuyện rất đơn giản. Nhưng cái lỗ này có vẻ sâu. Tả Mạc bay tới cạnh lỗ, liếc mắt nhìn xuống đáy, trong lòng lập tức kinh hãi, cái lỗ này sợ là sâu không dưới hai mươi trượng!
Một cái hố rộng năm trượng không khó, thế nhưng một cái hố sâu hai mươi trượng lại là một chuyện cực khó!
Hơn nữa cái hố này như dùng dao gọt đậu hũ, dưới đáy hố và phấn trên đều rộng như nhau. Điều này cũng có nghĩa là lực lượng của A Văn trong đòn này ngưng tụ mà không tiêu tan, phân bố cực đều.
Tả Mạc tự ngẫm lại, cho dù là bản thân mình chịu một đòn như vậy sợ là cũng mất nửa cái mạng.
Thân hình A Văn chợt lóe lên, xuất hiện bên người Tả Mạc.
"Không tệ, khỉ con." Tả Mạc khen: "Quả khiến ta mở rộng tầm mắt."
Khuôn mặt A Văn đỏ bừng, xấu hổ nói: "Đã khiến đại nhân chê cười rồi."
"Ê, khỉ con, sao tự nhiên lại xấu hổ."
"Ha ha, da mặt con khỉ con này vốn mỏng mà!"
Mọi người xung quanh lập tức ồn ào, A Văn càng thêm xấu hổ, gãi gãi đầu đứng một bên. Thấy hắn như vậy, những người khác càng cười lớn.
Tả Mạc cũng không khỏi cười ha hả.
"Ngươi nói thật sao?"
Trong phòng các trưởng lão như bùng nổ, rất nhiều trưởng lão thậm chí không kìm nổi lòng đứng bật lên. Đám trưởng lão này tâm tình kích động, tự nhiên quên mất việc thu liễm lực lượng, mọi đồ đạc trong phòng lập tức nổ bôm bốp, hóa thành từng mảnh nhỏ.
Thương Trạch da đầu tê dại, hắn không dám thở mạnh, thốt lên: "Hắn nói như vậy."
"Làm sao hắn biết cách tu luyện Thương Ngân thuật được? Chắc chắn là tên lừa đảo!"
"Việc gì phải quản hắn có phải kẻ lừa đảo hay không, cứ bắt hắn lại là biết!"
"Bắt? Vạn nhất hắn thực sự biết thì sao? Đắc tội với hắn chúng ta sẽ tổn thất lớn đấy!" ...
Đám trưởng lão Thương tộc bàn luận ồn ào, ai nấy đỏ mặt tía tai, bộ dáng như muốn giết người.
Thương Trạch cúi đầu càng lúc càng lúc càng thấp, trong lòng thầm kêu thổ.
"Được rồi, tất cả im lặng!" Một giọng nói trầm thấp vang lên, toàn bộ âm thanh đều tiêu biến.
Đại trưởng lão ruốt cuộc cũng mở miệng rồi, Thương Trạch lau mồ hôi lạnh, lòng thầm cảm thấy may mắn.
"Hắn có điều kiện gì?" Đại trưởng lão mặt đầ nếp nhăn mở mắt ra hỏi.
"Mười hoàng kim hồn mỗi năm."
Phòng trưởng lão to như vậy lại đột nhiên tĩnh mịch.