Trong cơ thể đang dần dần bị hư hóa của La Ly bỗng nhiên bùng phát ra một ngọn hỏa diễm, thân thể bị hư hóa đó tựa như được phủ lên một lớp bông tẩm dầu nên tức khắc bùng cháy dữ dội.
Ngọn hỏa diễm men dọc theo sợ xích buộc giữa hai người, rồi lan nhanh về phía Ngã Ly.
Bỗng nhiên Ngã Ly quay đầu nhìn về hướng La Ly đang bị ngọn lửa bao phủ.
Đôi mắt nàng vốn trong vắt xinh đẹp nhưng quá đổi lạnh lùng bỗng chốc trở nên hiền hòa, nhưng không kém phần kiên quyết.
Từ khi nàng được đổi mới thì đã biết rõ rằng, bản thân nàng chính là kiếm của hắn, vì thế buộc phải kiên cường và buộc phải sắc bén, chỉ có như thế nàng mới bảo vệ được hắn.
Do đó nàng biết rõ suy nghĩ và quyết tâm của hắn như thế nào, tựa như nàng chính là người chuyên trách giải đáp cho tâm sự của hắn vậy.
Sống chết có nhau, không rời nửa bước.
Nàng là kiếm của hắn, phải hết lòng trợ giúp hắn hoàn thành chức trách của mình.
Lúc này luồng hỏa diễm men theo sợi xích mà nhanh chóng lan đến trên người nàng, bởi vì nàng được sinh ra là do hắn, nên dù cho có thể ở trong ngọn lửa của hắn mà hóa thành đám tro tàn thì tâm trí nàng vẫn bình tĩnh lạ thường.
Ngọn hỏa diễm đang tiến thẳng vào thân thể nàng, lập tức từ trong cơ thể nàng mãnh liệt sinh ra một nguồn Thần lực cường đại tựa như núi lửa phun trào.
"La Ly!"
Đôi môi anh đào khẽ hé mở, nghe vang lên tiếng gọi nỉ non êm dịu như mặt nước hồ thu, lúc thân hình trong ngọn lửa kia vốn càng ngày càng mờ nhạt, bỗng nhiên vừa nghe tiếng gọi của nàng bất chợt khóe miệng tựa như lẩm bẩm mà khẻ run lên.
Thế rồi ngọn lửa thiêu đốt nọ dần dần trở nên ảm đạm, đồng thời sợi xích cũng bị thiêu đốt thành đống tro tàn, đến một lúc sau thì ngọn hỏa diễm cuối cùng đã không còn cháy xém trên người nàng nữa. Lúc này nàng có thể cảm nhận được tia khí tức của một người quen thuộc kia, rõ ràng hắn không bao giời rời bỏ nàng.
"Không rời nửa bước!"
Khuôn mặt của Ngã Ly đã khôi phục lại vẻ kiên nghị ban đầu, bởi vì nàng là kiếm, nàng muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của hắn!
Thật ra tâm nguyện của hắn cũng chính là tâm nguyện của nàng!
Đồng thời, trách nhiệm của hắn cũng là trách nhiệm của nàng!
Sống chết có nhau, không rời nửa bước!
*
* *
Lại thêm một bóng người nữa bên lên không trung.
Đại Trưởng lão thấy thế bèn kêu khẽ một tiếng, thì ra đó là Kiếm Linh! Không ngờ hiện tại Kiếm Linh lại ngưng thực trông rất sống động, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nên nhất thời hết sức kinh ngạc, vậy mà Kiếm Linh trước mắt đây lại không có gì khác so với người sống.
Thật không thể nào!
Cho dù là Côn Luân đi nữa cũng không thể nào làm cho Kiếm Linh chuyển sinh giống như người sống được, thật ra Kiếm Linh chỉ có thể do Kiếm Quyết khai sáng ra mà không ai có thể thay thế được, muốn sáng tạo ra tương đương với người sống thì ngay cả cường giả Thần cấp cũng tuyệt đối không có khả năng này!
Tên gia hỏa Mạc Vân Hải này... thật là một đám quái thai mà!
Đối với Tằng Liên Nhi, thế nhưng Đại trưởng lão cũng chưa có kinh ngạc gì, bởi vì bản thân Tằng Liên Nhi đã sớm được truyền thừa trọn vẹn bộ Nguyệt Lượng Thần lực rồi, và điều này không còn là chuyện bí mật nữa. Đã có rất nhiều môn phái âm thầm tính toán rắp tâm với Tằng Liên Nhi rồi, bọn họ muốn đạt được truyền thừa Nguyệt Lượng Thần lực từ trên người nàng, cuối cùng chẳng qua do thực lực quá mạnh mẽ của Mạc Vân Hải nên bọn họ mới từ bỏ ý đồ đen tối đó.
Dù sao năm đó khi chưa bị Thái Dương Thần Điện cường bạo hoành hành thì Nguyệt Lượng Thần Điện cũng có truyền thừa lâu đời, ở bấtkỳ thời đại nào bọn họ đều có thể giữ vững lập trường của mình, cho nên bản thân họ đã được chứng thực mạnh mẽ từ lâu rồi.
Ngước nhìn lên bầu trời mà trong lòng Đại Trưởng lão bất chợt gợn sóng.
Một phối cảnh được hình thành vô cùng yêu dị, bao gồm mặt trời, ánh trăng rằm và trên không trung đầy rẫy tia máu, quả thật Đại Trưởng lão chưa bao giờ được trông thấy qua khung cảnh như thế này.
Lần này thậtsự phiền phức rồi!
Bất chợt từ đáy lòng hắn thoáng sinh ra chút hối hận, đáng lý ra nên rời khỏi nơi đây sớm hơn mới đúng.
Hiện tại hắn bị sáu người vây quanh, mặc dù phe đối phương không có Thần cấp nào nhưng xem ra không còn cách Thần cấp bao xa nữa.
Một tên hay hai tên đương nhiên Đại Trưởng lão không hề e sợ, nhưng trong thoáng chốc lòi ra sáu mạng thế này, hơn nữa lực lượng của đối phương tập hợp đủ loại hết sức quái dị, tức khắc Đại Trưởng lão cảm nhận được áp lực ngày càng to lớn.
Huống chi...
Khóe mắt của Đại Trưởng lão liếc về một nơi xa xa thật hẻo lánh và ít người chú ý tới.
Cái đám gia hỏa Côn Luân kia chắc muốn đục nước béo cò đây.
Đại Trưởng lão vừa bước vào Thần cấp liền phát hiện ra bọn Côn Luân của Lâm Khiêm đang rình rập, nhất là thanh Thái Cổ thần kiếm trong tay Lâm Khiêm có khí tức thật sự quá mạnh mẽ, nếu hiện tại có thể tiêu diệt toàn bộ bọn Lâm Khiêm và đám người kia đi, thì khi đó chỉ còn lại lực lượng Thiên Hoàn độc chiếm mà thôi, thì làm sao có thể ngăn cản được nữa.
Nhưng rõ ràng thanh kiếm trong tay Lâm Khiêm thật khiến cho Đại Trưởng lão cực kỳ e dè. Có thể người bình thường không nhận ra sức mê hoặc của thanh kiếm này, nhưng với thân phận của một Đại Trưởng lão lẽ nào lại không biết? Thanh Thái Cổ thần kiếm đó có thể gia tăng thêm hồn của Chưởng môn Côn Luân, uy lực của thanh kiếm này đã đạt tới một mức độ cực kỳ khủng bố rồi, cho dù đạt tu vi Thần cấp đi nữa nếu bị thanh kiếm này là trầy da thôi cũng rất nguy hiểm rồi.
Vì thế trong thâm tâm của Đại Trưởng lão khẽ dao động, bất chợt nghĩ tới một chủ ý tuyệt diệu.
Nếu kích phát hơn phân nữa thuốc nổ đã được chôn vùi trong giới diện của Ương Thổ Nguyên này, thế nào Lâm Khiêm cũng phải nhờ tới lực lượng của Thái Cổ thần kiếm mới có thể trốn thoát, nhưng chắc chắn một điều là hắn phải trả giá không nhỏ chút nào, còn những người khác đương nhiên chỉ còn con đường chết.
kế tếp, sau khi bị thương Lâm Khiêm sẽ trở lại Côn Luân, tất nhiên hắn sẽ bế quan nhiều năm mới có thể không phục được.
Chỉ cần bấy nhiêu thời gian đó thôi, cũng đủ cho hắn dẫn đầu Thiên Hoàn mà tung hoành tứ phía.
Nhưng trước hết hắn phải sống sót rời khỏi đây mới được.
Đại trưởng lão luôn luôn để mắt cảnh giác Lâm Khiêm đang tiềm phục tại một góc.
Lâm Khiêm đang nắm Thái Cổ thần kiếm, hắn tựa như một con rắn kịch độc chỉ cần lão lộ sơ hở là sẽ nhe ranh cắn để rót kịch độc vào trong cơ thể.
Trong con mắt Đại trưởng lão thì Lâm Khiêm mới là kẻ nguy hiểm nhất. Mấy tên Mạc Vân Hải chắc chết mười phần, mục tiêu của Lâm Khiêm chỉ có thể là lão!
Cho nên mặc dù dây dưa lằng nhằng mãi với Mạc Vân Hải đấy nhưng tinh thần của Đại trưởng lão lại đặt cả vào Lâm Khiêm, lão sợ hắn đánh lén. Thế nhưng, mấy tên gia hỏa Mạc Vân Hải lại làm cho lão chấn động.
Lão tự nhiên ngộ ra là trong vòng vây của sáu tên này, chưa chắc bản thân đã thoát ra khỏi một cách thong dong.
Nếu như lão không thể rời khỏi đây trong năm canh giờ nữa thì khi Ương Thổ Nguyên sụp đổ, đồng nghĩa với việc lão cũng được mai táng cùng.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Sáu người nhóm Tả Mạc tất nhiên không biết ý nghĩ của Đại trưởng lão, bọn hắn đã mù quáng với sát khí rồi.
Toàn thân Tả Mạc là một luồng hỏa diễm, như sư tử giận dữ điên cuồng công kích. Sức lực trong cơ thể như biển lửa mênh mông bành trướng là cho hắn dường như một con dã thú không biết mệt mỏi.
Nếu không phải thần trí của Tả Mạc không quá thanh tỉnh, Đại trưởng lão thấy chỉ một mình Tả Mạc mà ứng phó đã thấy có áp lực vô cùng lớn.
Tả Mạc giống như mặt trời, trong cơ thế chứa đụng vô cùng vô tận ánh sáng và nhiệt độ. Làm cho người khác càng thêm nhức đầu là không biết gã Tả Mạc làm như thế nào mà khiến cho mặt trời cảm ứng. Ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu thiêu đốt, trong ánh sáng đó uy thế của Tả Mạc càng tăng lên.
Vi Thắng bị Thí Thần Huyết Kiếm chiếm cứ thân thể, nó ngủ đông đã vài vạn năm nên sát ý ngập trời, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của nó phong phú hơn xa so với Vi Thắng. Những gã Cường Giả Thần cấp từ trong máu huyết đã có chứa bản năng chiến đấu lúc bọn họ còn sống.
Tùy ý vung lên hạ xuống, mỗi một chiêu đều có uy lực kinh người.
Trong mùi máu huyết có ẩn chứa sức mạnh khủng.
So với một gã Tả Mạc không quá tỉnh táo thì uy hiếp của Vi Thắng lớn hơn.
Đại trưởng lão vừa mới thấy một cái Thái Dương Thần Phủ hiện lên thì đã có ba luồng kiếm ý huyết sắc hồng lưu hội tụ, ba luồng này như là ba con đại mãng màu máu vây quanh, chúng gào thét bay đến theo ba hướng, thanh thế của chúng làm cho người ta phải sợ hãi.
Nếu bị một luồng đó đánh trúng thì dù là có thần văn hộ thể thì cái tư vị đó cũng không dễ chịu gì.
Điểm quan trọng là làm cho đối phương bị động.
Thần văn ở dưới chân lóe lên rồi biến mất, Đại trưởng lão đã biến mất tại chỗ cũ.
Lão xuất hiện thì thân ảnh đã cách chỗ cũ hơn ba trăm trượng, sợi Nguyệt Hoa rủ xuống nhỏ đến mức khó mà thấy được đang rung lên. Đại trưởng lão cũng đã nhận ra được, phía dưới chân nhanh chóng lại lóe lên. Thân hình vừa mới biến mất, một vòng loan nguyệt như đao chém trúng vị trí vừa rồi.
Thân hình Đại trưởng lão vừa mới xuất hiện, A Quỷ lẳng lặng hiện ra ngay sau lưng lão.
Bị dồn đến mức chật vật như thế, trong lòng Đại trưởng lão cũng dâng lên sự giận dữ. Lão hừ lạnh một tiếng, vô số Thần Văn đột nhiên hiện ra đằng sau lưng, vù vù hạ xuống rồi tất cả bay sang chỗ A Quỷ.
Bất Tử Thần Phạt đúng ra rất phiền toái, nhưng cũng chỉ là phiền toái mà thôi!
Sát ý trong ngực Đại trưởng lão như sóng lớn, lão đang muốn cho mấy đứa kia hiểu được thế nào gọi là cao thủ Thần Cấp!
Thần văn sinh trưởng tốt tựa như dây mây yêu dị, nó nhanh chóng bao vây A Quỷ. Những Thần văn màu xanh lá cây cứng cỏi vô cùng. Cốt nhận trong tay A Quỷ tuy có thể chặt đứt chúng, nhưng chúng sinh trưởng với tốc độ còn nhanh hơn! Trong nháy mắt, A Quỷ liền bị Thần văn rậm rạp chằng chịt bao vây, giống hệt như bị một cụm cỏ cây sinh trưởng tốt phong kín lại.
Kiếm quang Ngã Ly đã đến gần trước mặt Đại trưởng lão.
Sắc mặt Đại trưởng lão khẽ biến, lão lui lại.
Đạo nhày nhìn qua như kiếm quang có nhiều bụi bẩn phía trên thậm chí có hơn mười đạo sinh khí tử khí tầng tầng lớp lớp hợp thành! Đại trưởng lão lần đầu tiên gặp phải kiếm ý cổ quái như thế. Trong thời khắc sinh tử, trong khi thực hư tầng tầng lớp lớp. Hóa ra trên cõi đời này vẫn còn có loại kiếm ý kỳ lạ như thế!
Đại trưởng lão chỉ vào hư không một cái.
Một cái Thần văn bỗng phân làm hai, một miệng hang tối tăm không thấy đáy hiện ra. Đó là một khe hở vô tận hư không!
Kiếm ý Ngã Ly chui vào vô tận hư không, biến mất không thấy gì nữa.
Trong lòng Đại trưởng lão khẽ buông lỏng, cho dù là sinh tử hư thật nếu bị hút vào vô tận hư không cũng chỉ có chôn vùi mà thôi.
Cảm giác toàn thân như bị bám dính lại lần nữa xuất hiện, điều này làm cho thân hình Đại trưởng lão trì trệ, suýt nữa bị kiếm ý của Vi Thắng chém phải. Lão cả kinh đổ mồ hôi lạnh.
Hàn mang trong mắt Đại trưởng lão lóe lên, chỉ thấy mặt đất dưới chân Tông Như tự nhiên há ra phun trào không có dấu hiệu gì báo trước, một luồng dung nham nóng chảy vô thanh vô tức cháy rực nóng bỏng lập tức thôn phệ Tông Như.
Hỏa trụ nham thạch nóng chảy bốc lên cao trăm trượng như là một con hỏa long to lớn vô cùng!
Ngay sau đó hỏa long rơi xuống, nó rơi mạnh xuống dung nham nóng chảy. Luồng nham thạch này cứ như có sinh mệnh, nó vây lấy Tông Như từ từ chìm xuống dưới lòng đất.
Cái rãnh trên mặt đất lại một lần nữa khép lại.
Mặt trời trên đỉnh đầu, mãn nguyệt và huyết không đều làm cho Đại trưởng lão cảm thấy vô cùng không thoải mái. Lão hừ lạnh một tiếng nhưng không thấy có động tác gì sau đó. Bỗng, biển rộng sông dài của Ương Thổ Nguyên như được nấu lên, nhất thời vô số hơi nước bay lên. Những hơi nước này hóa thành mây mù không ngừng tập trung trên bầu trời.
Mây đen lần nữa che khuất bầu trời.
Những sợi Nguyệt Hoa bị ngăn chặn, mặt trời không ngừng thiêu đốt tầng mây, nhưng tầng mây ngày một dày lên, cuối cùng hoàn toàn ngăn cách mặt trời và mãn nguyệt. Thế giới một lần nữa chìm trong bóng tối.
Trong mây đen ngân xà cuồng vũ, so với vừa rồi càng thêm dữ dội.
Ánh mắt Đại trưởng lão chợt chuyển tới trên người Vi Thắng, trong nội tâm bỗng dưng nảy sinh một cổ sát ý, Thí Thần Huyết Kiếm thì làm sao? Vạn năm tuế nguyệt, ngươi còn tưởng rằng ngươi là vạn năm trước sao?
Ngây thơ!
Đón huyết sắc Kiếm Ý, bỗng dưng lão xòe bàn tay ra.
Két tạch tạch!
Trong chốc lát, mấy ngàn tia chớp từ trên tầng mây thu lại trong tay Đại trưởng lão. Trên bàn tay lão nhưng có một tầng ngân dịch chảy đến, bãi ngân dịch này rực sáng làm cho không ai dám nhìn gần.
Bàn tay Đại trưởng lão nhẹ nhàng chuyển động, ngân dịch theo tay động tác bàn tay từ từ nén lại, từ cánh tay co lại cổ tay, rồi từ cổ tay nén lại bằng ngón tay.
Mấy ngàn tia chớp ngưng tụ lại thành một quả cầu tròn vo rực sáng vô cùng. Một ngân cầu xuất hiện tại ngón tay Đại trưởng lão.
"Đi!"
Đại trưởng lão cong ngón tay búng ra. Ngân cầu với khí tức khủng bố nghênh hướng huyết sắc Kiếm Ý bay đi!