Chương 882: Xông tới!

Thế Giới Tu Chân

Phương Tưởng 25-07-2021 10:10:47

Chương 882: Xông tới! An Mạc kể hết những lo lắng trong lòng mình, trong doanh trướng lặng ngắt như tờ. Lương Vi cũng phải nhíu mày. Không phải y úy kỵ địch nhân cường đại. Trong những trận chiến đấu đã qua, không ít lần y chiến thắng địch nhân mạnh hơn chiến bộ của mình. Nhưng thế cục hiện giờ quả là quá tệ. Không phải là do Hải Tâm Ba quá mạnh mẽ mà là toàn bộ các thế lực ở Minh Cảnh rất không tín nhiệm Tân vương vừa đăng cơ. Nói một cách khác là Tả Mạc chưa tạo được đủ sự tôn kính, niềm tin của những người ở Minh cảnh. "Nếu đại nhân công khai thân phận thì có lẽ..." An Mạc buột miệng. Lương Vi lắc đầu: "Không ổn! Sau khi nói ra chỉ sợ dẫn đến sự bài xích càng thêm nghiêm trọng. Lúc ấy Vương thượng trở thành ngoại nhân trong mắt mọi người. Một ngoại nhân mà leo lên vương vị sẽ tạo thêm nhiều người phản đối hơn...!" Rất nhiều người gật đầu đồng ý. Trong đầu mọi người, nếu không phải do Minh Vương tự mình chỉ định thì bọn họ cũng không muốn một ngoại nhân trở thành vua của bọn hắn. Tâm tình của mọi người nặng trịch khi thấy lòng người tại Minh cảnh đang sôi trào. Lúc này, bọn họ mới cảm thấy sức mạnh của bản thân nhỏ bé tới mức nào. Thủ đoạn của Hải Tâm Ba quả nhiên lợi hại! Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào Tả Mạc, bọn họ đã vô kế khả thi. Nhưng làm bọn họ cảm thất bất ngờ là trên khuôn mặt của Tả Mạc không chút kinh nghi, hoảng sợ mà lại tỏ ra thú vị. Chỉ có con ngươi nóng bỏng như đang thiêu đốt một vật nào đó. Đoàn người khẽ giật mình, vương thượng lúc này còn... Không chờ bọn họ phải hỏi, Tả Mạc đã mở miệng thốt lên: "Chúng ta đã đến đây rồi. Theo mọi người, muốn đến Minh Vương Cung nhanh nhất thì đi nhanh nhất là đường nào?" An Mạc chỉ vào một đường màu đỏ ở trên giới đồ: "Con đường này vốn là nằm trong kế hoạch nhưng xem ra đối phương nhất định sẽ bố trí tầng tầng chướng ngại để ngăn cản chúng ta tới Vương Minh Cung! Ta đề nghị chúng ta chuyển sang con đường kín đáo khác..." Tả Mạc cắt ngang lời nói của An Mạc, hắn quả quyết: "Chúng ta cứ tiếp tục đi con đường này!" Lập tức, An Mạc cuống quít: "Vương thượng! Con đường chắc chắn đối phương đã nhắm tới, chúng sẽ bố trí rất nhiều Chiến bộ, dù cho chúng ta có đột phá được nhưng sẽ tốn rất nhiều thời gian..." An Mạc và thuộc hạ dưới trướng đồng thanh khuyên bảo Tả Mạc. Họ đã quen với cách xử sự của Minh cảnh nên chắc chắn trên con đường này những thế lực phản đối sẽ bố trí chướng ngại to lớn. Mọi người đều hiểu rõ, An Mạc nói tránh là tổn hao thời gian nhưng kỳ thật là lo cho mặt mũi của vương thượng. Nhìn vào thực lực của đoàn người thì chắc chắn không thể đột phá được phòng tuyến của thế lực phản đối! Lương Vi không nói gì nhưng ánh mắt của y cũng tỏ vẻ không đồng ý. Thế lực phản đối muốn ngăn cản ở con đường ngắn nhất đến Minh Vương Cung, tất nhiên sẽ bố trí tầng tầng cạm bẫy. Thế nhưng thời gian ma luyện mấy năm qua cũng làm cho Lương Vi trầm ổn khá nhiều. Dù y buồn bực nhưng cũng hiểu Tả Mạc không phải là người lỗ mãng. Huống chi sau lưng Tả Mạc còn có một người nhiều mưu nhiều trí đến siêu cường như Bồ Bồ. Vậy thì làm sao phạm phải sai lầm sơ đẳng như thế? Lương Vi quan sát mấy chỗ Tả Mạc nhưng không tìm thấy Bồ Bồ. Y đoán chừng Bồ Bồ giống như ẩn sĩ không muốn xuất thế, chỉ phụ tá Tả Mạc thông qua Thập Chỉ Ngục. Hẳn là Chiến bộ Mạc Vân Hải đã đến chăng? Trong lòng Lương Vi dao động, nếu Chu Tước doanh hoặc Nghiệt bộ đến đây vừa lúc thì sẽ đề cao chiến lực của cả đội. Nhưng Lương Vi nhìn nhận thì đó không phải là một nước cờ hay. Dù sao chiến bộ Mạc Vân Hải cũng là người ngoài, cuộc chiến này là nội chiến Minh cảnh. Thân phận Mạc Vân Hải chi vương của Tả Mạc một khi bại lộ thì ở trong mắt của tuyệt đại đa số người sẽ là ngoại nhân. Lúc đó Hải Tâm Ba chỉ cần đốt một mồi lửa nhỏ thì tuyệt đại đa số dân chúng Minh Cảnh sẽ đứng sang chiến tuyến Hải Tâm Ba. Không ai thích bị người từ bên ngoài thống trị. Dù Tả Mạc là người được lão Minh Vương nhắm trúng đi chăng nữa cũng sẽ bị tất cả các thế lực liên kết lại đẩy bắn khỏi vương vị. Tình hình của Tả Mạc dù ở thế yếu nhưng không một ai hoài nghi tính hợp pháp khi hắn ngồi trên vương vị, chỉ là hắn chưa có đủ tín niệm của mọi người mà thôi. Tả Mạc ngắm nhìn bốn phía. Ánh mắt của hắn lóe sáng, sự tự tin tràn ngập. Hắn không có khí thế hùng hổ bức nhân nhưng có thể cho người khác cảm nhận được sức mạnh từ sâu thẳm trong lòng. Khi nhìn thấy ánh mắt này, mọi người an tĩnh lại. Tả Mạc mỉm cười, đột nhiên hắn hỏi một câu không ăn nhập vào vấn đề nóng bỏng hiện thời: "Năm xưa, Thi làm như thế nào thống nhất Minh Cảnh?" An Mạc sững sờ, gã hồi tưởng lại chuyện xưa: "Năm xưa, vương thượng dẫn chúng ta đi đánh từng giới từng giới, thu phục dần dần từng giới một. Vương quá mạnh mẽ, không ai có thể ngăn cản chúng ta. Những nơi bàn chân chúng ta đi qua, tất cả thế lực đều cúi đầu thần phục!" Trong đoàn người có rất nhiều người từng tham gia trận chiến thống nhất Minh cảnh cách đây mười năm. Trận sắp tới không được gọi là lớn trong chiến tranh, khí phách của Thi không gì so sánh nổi. Bây giờ nhớ lại bọn họ cũng cảm thấy run sợ phát ra từ trong nội tâm. Trong lòng bọn họ, đó là một cuộc chinh phạt chói lọi, vĩ đại. Đoàn người nhanh chóng hồi phục lại tinh thần. Trong lòng họ cảm thấy như mất một điều gì đó. Huy hoàng năm xưa so với tình cảnh hiện tại, thật sự là xuống dốc ah! Tả Mạc nhìn thấy thần sắc mọi người biến đổi. Hắn cười cười vài tiếng bỗng hào quang sáng rực hai mắt rồi chân thành nói: "Đã như vậy thì chúng ta cũng bắt chước Thi năm xưa, xông tới mà đánh, đánh tới tận Minh Vương Cung." Tất cả những âm thanh đột ngột ngưng lại, trong doanh trướng yên tĩnh đến nỗi ngay cả cây kim rơi trên mặt đất cũng nghe được. Mọi người ú ớ, ngơ ngác nhìn Tả Mạc, không ai nói lên lời. Thanh âm của Tả Mạc vang vang vào tai của mỗi người. Lời nói của hắn không nhanh không chậm, không sục sôi cũng không trầm thấp nhưng chẳng biết tại sao lại rất nhập tâm. "Nếu chỉ có đường chinh phục bọn chúng mới có thể ngồi vững trên vương tọa, nếu chỉ có nước đả bại bọn chúng mới có thể để cho bọn chúng câm miệng, nếu chỉ có chiến tranh mới có thể đổi lấy an bình, nếu chỉ có sức mạnh mới có thể thần phục được Minh Cảnh." Tả Mạc kéo vạt áo ngồi ngay ngắn, ánh mắt trở nên rừng rực hơn. Nhưng ngữ khí của hắn vẫn bình bình đạm đạm nhưng cực kỳ tự tin. Không biết tại sao mà máu trong người mỗi vị ở đây chợt nóng lên, hơi thở cũng gấp gáp hơn. Thần sắc trở nên nghiêm túc, giọng nói của Tả Mạc trở nên lạnh lùng. "Tôn nghiêm và vinh quang của Vương không cho phép ai được khiêu khích! Nếu chỉ còn cách dùng máu tươi thoa khắp vương tọa mới có thể làm bọn chúng hiểu rõ điểm này, vậy thì chinh phục bọn chúng, đạp tan bọn chúng, huỷ diệt bọn chúng! Phải lấy chiến tranh và cái chết nói cho bọn chúng biết, hoặc là chết hoặc là thần phục!" An Mạc và chúng tướng cùng với tất cả mọi người đều đỏ cả mắt. Tất cả mở to mắt, hơi thở dồn dập! Ở Ma tộc, địa vị của Vương chí cao Vô Thượng! Tả Mạc vụt đứng dậy. Những đường góc cạnh trên khuôn mặt hắn như được tạc bằng tượng đá. Hắn đứng đó đưa ánh mắt nhìn quanh. Soạt, tất cả mọi người đứng thẳng. Bọn họ ưỡn ngực ngẩng đầu, mỗi người đều kích động. Bọn họ thật không ngờ, vương thượng cường thế bá đạo đến vậy nhưng lúc này chiến ý trong lồng ngực mỗi người cuộn trào không thôi. "Ta tự suất lĩnh các ngươi vượt từng giới từng giới, đánh tới Minh Vương Cung!" "Vâng!" Tất cả đám người đồng thanh hô to, tất cả cùng phấn khởi chờ đợi tín hiệu xuất phát. "Lương Vi! Phí Lôi!" Tả Mạc trầm giọng gọi. "Có mặt!" Lương Vi, Phí Lôi nghiêm nghị hô lên. Tả Mạc nhìn thẳng Lương Vi ra lệnh: "Các ngươi suất lĩnh Vương Chi Hào Giác, bảo hộ hai bên." "Vâng!" Hai người không chút do dự tuân mệnh. Ánh mắt Tả Mạc lạnh lùng băng hàn đầy cảm giác áp bức không nói bằng lời được làm cho trong lòng hai người căng thẳng. Tất cả mọi người hiểu rõ, vương thượng đã nổi giận! Tả Mạc toả ra cảm giác áp bức kinh người làm cho trong lòng của mỗi người sự run rẩy từ bản năng nhưng chẳng biết tại sao mà sau đó ai cũng cảm thấy rất phấn khởi và cực kỳ kích động. Trước kia mọi người thấy tính tình Tả Mạc rất lành, đối xử với mọi người hiền hoà nên ai cũng ưa thích nhưng thật tâm thì ai cũng nghĩ hắn không hợp làm Minh vương vì không có khí phách vương giả! Ma tộc bản tâm hiếu chiến, họ thần tượng cường giả. Giảng đạo lý là thứ yếu, nắm đấm mới là lẽ phải! Cả chi Chiến bộ nhanh chóng thu gọn đội hình. Chi chiến bộ của An Mạc là tập hợp những cao thủ tinh nhuệ nhất Tây Ngục phủ. Tuy số người của Chiến bộ này không nhiều nhưng chiến lực rất mạnh mẽ. Nghe thấy vương thượng nói là tự mình dẫn bọn họ đánh tới Minh Vương Cung, cả chi Chiến bộ sôi trào! Những lời đồn đãi bọn họ nghe đủ rồi. Bọn họ không e ngại chiến đấu. Phải như thế! Tất cả mọi người cùng đồng tâm nhất trí. Khi mọi người nhìn thấy Tả Mạc thật sự tiến lên dẫn đầu cả đoàn thì tiếng hoan hô vang trời dậy đất. Cả chi Chiến bộ giống như làm tiết gà, ai ai đều phấn khởi kích động. Từ giờ trở đi, Vương suất lĩnh bọn họ đánh thẳng tới Minh Vương Cung! Trong lồng ngực Tả Mạc như có một luồng hoả diễm thiêu đốt, đúng là hắn nổi giận rồi. Thi còn không nhiều thời gian lắm nếu như không vượt qua được thời đoạn này thì trước khi Thi chết hắn không thể leo lên vương toạ. Tả Mạc quyết định dùng cách đơn giản và thô bạo nhất giải quyết nan đề này. Năm xưa Thi đã làm thế để thống nhất Minh Cảnh thì nay bản thân mình sẽ làm lại một lần! Bây giờ mình có tư cách như vậy. Hắn cưỡi trên con Đồng Cốt Minh Điểu Vương. Trên mình con Đồng Cốt Minh Điểu Vương có hai người, mỗi cánh của nó ước chừng bảy trượng, hình thể khổng lồ. Toàn thân không có lông vũ, những khúc xương xếp lại thành hình, da dầy thịt cứng, sức mạnh vô cùng, tốc độ cực nhanh, nhưng tính khí cực kỳ cuồng bạo, bình thường chỉ chịu cho mỗi An Mạc cưỡi. Nhưng khi Tả Mạc cưỡi nó thì lại rất thuần, rất nghe lời làm cho chư tướng khá kinh ngạc. An Mạc nhường quyền chỉ huy, nhưng gã lo cho an toàn của Tả Mạc nên hộ vệ tả hữu. Tả Mạc lấy một thanh đại kiếm kim lưu từ trong giới chỉ ra, huy vũ hai cái. Động tác của hắn trông khá nghiệp dư làm An Mạc có chút lo lắng. Chỉ huy Chiến bộ hoàn toàn khác với chuyện chém giết cá nhân. Gã không rõ ở phương diện này, vương thượng đạt đến trình độ nào. Trước giờ vương thượng cũng chưa từng triển lộ. "Chuẩn bị xong chưa?" Tả Mạc không quay đầu lại mà chỉ buông câu hỏi. An Mạc nghiêm túc trả lời: "Đã chuẩn bị xong!" Gã nhìn Tả Mạc rồi cẩn thận hỏi: "Vương thượng, có cần thăm dò lai lịch của đối phương không?" Tả Mạc ngoái đầu, An Mạc liền thu hồi ánh mắt: "Không cần." Chạm phải ánh mắt vương thượng, tâm của An Mạc nhảy dựng. Trong tròng mắt vương thượng không chút che dấu, một chiến tướng thân kinh bách chiến như gã cũng cảm giác khắp cả người phát lạnh. Tả Mạc nhìn về phía trước thản nhiên bảo: "Phàm là người ngăn chúng ta lại chính là địch nhân! Phàm là địch nhân chỉ có con đường hoặc là đầu hàng hoặc là chết!" Trong nội tâm An Mạc đột nhiên phát lạnh. Tả Mạc ngồi ngay ngắn ở trên lưng Đồng Cốt Minh Điểu Vương giơ cao thanh đại kiếm. Đại kiếm màu vàng kim phản chiếu ánh mặt trời trở nên lung linh lóng lánh ánh hào quang, tựa như Vương kỳ được giương lên cao. Tất cả mọi người cuồng nhiệt giơ Ma Binh lên. Ma Binh như rừng, sát ý trùng thiên!