Chương 847: Ý đồ của mọi người
Bàn tay vừa phá băng ra đã dùng tốc độ nhanh như điện, tóm lấy băng long. Khi dòng dung nham thái dương đỏ rực trông như dòng nước thép bị nung đỏ vừa tiếp xúc với băng long, ầm, chỉ thấy một làn vụ khí bốc lên. Những lân phiến tinh xảo và trong vắt trên thân bị hòa tan nhanh chóng khiến băng long điên cuồng giẫy dụa trong tay Tả Mạc, nhưng lúc này bàn tay của Tả Mạc lại giống như một cái kìm sắt, mặc cho băng long giẫy dụa vẫn không hề lơi lỏng.
Băng long vừa điên cuồng giẫy dụa, vừa liên tục phun hàn tức về phía Tả Mạc.
Thán Tức Chi Băng không ngừng chồng lên nhau, nhưng bất kể nó giẫy dụa mạnh cỡ nào vẫn không thể thoát thân được.
Còn Thái Dương Thần Hỏa ở trên tay Tả Mạc càng lúc càng nóng bỏng và cuồng bạo chẳng mấy chốc đã bao trùm toàn thân băng long. Lúc này, chỉ dùng mắt thường cũng có thể thấy thân thể băng long đang bị co rút nhanh chóng, chỉ một lúc sau, nó chỉ kịp gào lên một tiếng, rồi hóa thành một làn vụ khí tan biến giữa không trung.
Sau khi băng long tan biến thì Băng Tức Thần Long Văn cũng bị hóa thành một chùm toái mang(ánh sáng vỡ) rồi tan biến.
Không chỉ có như vậy, chỉ thấy một hỏa trụ khổng lồ bay ra từ bàn tay Tả Mạc đánh về hướng vị nữ tử kia.
Vị nữ tử đang giơ cái bình nước giằng co với Thái Dương Thần Hỏa, không ngờ tình thế lại nghịch chuyển lên không kịp đề phòng, lập tức hỏa trụ vừa mới xuất hiện kia đánh mạnh lên người nàng, phát ra những tiếng nổ ầm ầm cực lớn khiến thần văn gần như nổ tung.
Chỉ thấy phù văn xung quanh như bị một đạo long quyển quét qua, làm khu vực này xuất hiện một khoảng trống lớn.
Áp lực đè lên Tả Mạc giảm hẳn, thần hỏa toàn thân cũng bốc lên mãnh liệt, chỉ thấy Thán Tức Chi Băng nhanh chóng hóa thành từng làn vụ khí rồi tan biến không còn gì.
Thán Tức Chi Băng vô cùng kì lạ, nó là một trong số ít những thần băng có khả năng chống lại thần hỏa. Nhưng đáng tiếc là băng long không cùng một cấp độ với Thái Dương Tinh Chủng.
Dòng dung nham thái dương nóng bỏng trong cơ thể Tả Mạc lưu chuyển càng lúc càng sinh động, thậm chí còn trở lên cuồng bạo. Thái Dương Thần Hỏa cuồng bạo như vậy thì Thán Tức Chi Băng sao có thể chịu nổi một kích của nó cơ chứ, sở dĩ lúc nãy Tả Mạc bị đóng băng cũng chỉ là giả bộ để lừa băng long tới gần rồi tung ra một kích giết chết!
Quả thật con băng long đó quá linh hoạt, trong khi ý thức của Tả Mạc lại đang vẫy vùng trong biển lửa, vì thế hắn mới phải dùng phương pháp như vậy để giết chết nó.
Sau khi liên tục phá hủy hai khỏa thần văn, dòng dung nham thái dương nóng bỏng trong người Tả Mạc như đánh bại được cường địch vậy, khiến nó trở lên vô cùng hưng phấn, chỉ khổ cho Tả mạc, ý thức của hắn lại bị kéo vào biển lửa thêm một lần nữa.
Đáng chết...
Cảm giác vô cùng nóng bỏng làm ý thức của Tả Mạc bắt đầu trở lên mơ hồ.
Văn hải lại tiếp tục chuyển động, lập tức vài khỏa thần văn khác xuất hiện.
Tu chân giới thường có nhiều thần văn tàn khuyết được phát hiện, sau đó cũng có một số người đem ra bán, tuy giá cả của nó đối với những người bình thường thì không thấp chút nào, nhưng đối với một môn phái lớn như Thiên Hoàn thì cái giá này chẳng đáng để bọn họ quan tâm. Nếu không phải Đại Trưởng lão đam mê nghiên cứu thần văn, hơn nữa lại còn đạt được cảnh giới vô cùng cao, thì e rằng những khảo thần văn tàn khuyết này chỉ để trung bầy ở Thiên Hoàn với danh nghĩa sưu tập mà thôi.
Vậy mà không ngờ, đến lúc này những khỏa thần văn tàn khuyết ấy lại phát huy được uy lực kinh người như vậy.
Nhưng dù sao Thái Dương Tinh Chủng cũng không phải phàm vật. Bất kể ở nơi rộng lớn hay chật hẹp, nơi hoang vắng khô cằn hay nơi có sản vật phì nhiêu, thậm chí ngay cả ở hư không vô tận cũng vậy, thái dương luôn luôn là một trong những vị bá chủ vĩnh hằng!
Nó có tuổi thọ lâu dài, lại có ánh sáng và nhiệt độ không gì sánh được, hơn nữa, trải qua tích lũy cả ngàn vạn năm khiến lực lượng trong cơ thể nó to lớn và tinh thuần kinh người
Khi mấy khỏa thần văn lao tới gần, dòng dung nham thái dương nóng bỏng trong cơ thể Tả Mạc lập tức phản ứng lại. Sóng lửa lấy Tả Mạc làm trung tâm rồi ầm ầm phát tán về bốn phía.
Ầm!
Những nơi mà làn sóng lửa mầu kim sắc nóng bỏng và chói sáng đi qua, tất cả phù văn đều bị đốt thành tro tàn.
Ngay cả bề ngoài của mấy khỏa thần văn cũng bị dính mấy điểm kim sắc của Thái Dương Thần Hỏa.
Lập tức đám thần văn đua nhau phát ra đủ loại hào quang để chống cự lại sự thiêu đốt của Thái Dương Thần Hỏa.
Thái Dương Thần Hỏa bá đạo vô song đang bừng cháy hừng hực tỏa ra lực lượng mang đầy tính hủy diệt.
Đến lúc này Đại trưởng lão mới hiểu trong cơ thể Tả Mạc có gì! Thái Dương tinh chủng, nhất định là Thái Dương tinh chủng! Thánh vật truyền thừa trong truyền thuyết của Thái Dương bộ lạc!
Kết quả này khiến lão mở to mắt nhìn chằm chằm vào Tả Mạc giống như gặp quỷ vậy
Thái Dương tinh chủng ah!
Đó chính là thánh vật của Thái Dương bộ lạc, bộ lạc xưng bá thời viễn cổ đó, thậm chí ngay trong thời đại viễn cổ, nó cũng là bảo bối đứng đầu thiên hạ đó! Trong truyền thuyết có nói Thái Dương tinh chủng là mặt trời phong ấn lại rồi luyện chế mà thành, như vậy chắc hẳn nó là một vầng mặt trời thực sự a...
Đại trưởng lão bỗng cảm thấy sống lưng mình lành lạnh.
Đáng ra mình phải đoán ra từ sớm mới đúng, có thể phóng ra Thái Dương Thần Hỏa vô cùng vô tận như vậy, thì ngoại trừ Thái Dương tinh chủng trong truyền thuyết ra, thì làm gì còn vật nào có uy thế kinh khủng như vậy?
Khi nhìn thấy thân hình đang bốc cháy của Tả Mạc, cảm giác nguy hiểm trong lòng Đại trưởng lão lại càng lúc càng mạnh.
Nhưng khi ánh mắt của lão rơi lên Thái Dương thần văn trên người Tả Mạc, thì lão lại thở ra một hơi buông lỏng. Vẫn còn may, Thái Dương thần văn trên người Tả Mạc chưa hoàn thiện, vì vậy chắc là Tả Mạc không thể phát huy được uy lực chính thức của Thái Dương tinh chủng đâu.
Vẫn còn có cơ hội!
Thái Dương tinh chủng tuy rất lợi hại, nhưng nó cũng chỉ là vật chết cho nên không phải là nó không có nhược điểm.
Đáng tiếc là những tàn văn mà lão tìm được ở Tu Chân giới đều không phải là những thần văn đỉnh cấp, có lẽ sau khi trận chiến này kết thúc, mình phải đi vào hư không vô tận để tìm kiếm những loại thần văn cường đại hơn bây giờ mới được.
Nhưng mấy thần văn này dùng để đối phó với bọn họ là quá đủ rồi.
Đại trưởng lão vô cùng tin tưởng vào bản thân.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Huyết kiếm trong tay Vi Thắng khẽ run lên, tê tê tê, chỉ thấy vài đạo kiếm quang lóe lên rồi biến mất.
Lập tức phía trước thần văn xuất hiện vài đạo hắc mang mảnh như sợi tóc, còn Thần Văn bỗng sáng lên hào quang chói mắt, ba, đột nhiên khỏa thần vừa vừa sáng lên hào quang kia bỗng tan vỡ như pháo hoa.
Thân hình Vi Thắng không hề dừng lại, mà biến thành một đạo huyết ảnh lóe lên rồi biến mất.
Thân hình hắn nhanh vô cùng, thỉnh thoảng lại tùy tiện vung thanh huyết kiếm lên, sau đó kiếm ý bắt đầu tràn ra khiến phù văn trong phạm vi hơn mười trượng đều bị chém cho nát bấy.
Thí Thần Huyết Kiếm rít lên những tiếng thê lương, nói lên lúc này nó đang vô cùng hưng phấn. Đã bao nhiêu năm rồi chưa được chém giết thỏa thích thế này rồi nhỉ? Nó ngửi thấy hương vị của máu tươi, hơn nữa còn là máu tươi của cường giả thần cấp a
Bỗng nhiên, cách đó không xa vọng đến tiếng gầm thét của một con quái thú.
Thế tới của đối phương cực nhanh, nhanh tới mức thanh âm gào thét còn chưa kết thúc, thì trước mặt Vi Thắng đã xuất hiện một hư ảnh mơ hồ cứ như nó sinh ra từ hư không vậy
Sắc mặt Vi Thắng vẫn trầm tĩnh như thường, thanh huyết kiếm trong tay khẽ run rồi đâm thẳng về phía hư ảnh kia.
Thân hình hư ảnh chỉ lóe lên rồi biến mất.
Nhanh thật!
Vi Thắng hơi nhíu mày, thân hình hơi xê dịch, chân phải bước về phía trước nửa bước, còn tay lại nhẹ nhàng vung thanh huyết kiếm về vị trí lúc trước.
Chỉ thấy trên mũi kiếm ngưng kết thành một quang điểm rực sáng.
Đinh!
Thanh âm thanh thúy như tiếng kim loại va chạm vàn lên chấn cho lỗ tai Vi Thắng tê rần
Còn thân hình của hư ảnh kia cũng đứng lại.
Rốt cuộc Vi Thắng cũng nhìn rõ hình dáng của nó, hư ảnh kia có hình dáng người không giống người, vượn không giống vượn, nó có chiều cao cỡ nửa người bình thường, toàn thân nó được bao phủ bởi một tầng khói đen, cả tay lẫn chân đều dài, ở vị trí hai bàn tay là hai thanh cốt nhận mầu huyết sắc trông giống như liêm đao.
Song Liêm tiểu quỷ!
Song Liêm tiểu quỷ sinh sống trong hư không vô tận với tư cách là một thợ săn, vì thế nó vô cùng nguy hiểm. Bản tính trời sinh của nó là cảnh giác và hung tàn, hơn lại có khả năng di chuyển tự do giữa hư không vô tận.
Vi Thắng không hề do dự mà lập tức dùng kiếm ý hướng về phía đối phường trùm tới
Nhưng, một màn khiến hắn kinh ngạc xuất hiện, chỉ thấy Song Liêm tiểu quỷ hú lên một tiếng quái dị rồi há mồm khẽ hút mấy đạo Vô Không Kiếm ý mảnh như sợi tóc đang bay tới, không ngờ những đạo Vô Không Kiếm ý có thể cắt hết vạn vật lại bị nó hút vào bụng đơn giản như vậy a.
Vi Thắng không hề biết, Song Liêm tiểu quỷ vốn sinh sống tại hư không vô tận, vì thế bản năng của nó là lợi dụng hư không vô tận vì thế nó vô cùng quen thuộc việc sử dụng hư không vô tận.
Thần sắc Vi Thắng vẫn không hề thay đổi, Kiếm Ý vẫn trào ra điên cuồng!
Trên mặt Song Liêm tiểu quỷ hiện lên vẻ chế nhạo, sau đó nó chỉ há mồm rồi khẽ hút một cái, lập tức kiếm ý chui hết vào miệng nó giống như cá kình hút nước vậy.
Thấy vậy vẻ mặt của Vi Thắng vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có thanh huyết kiếm trong tay khẽ run lên, sau đó lại có vô số kiếm ý trào ra mãnh liệt!
Nét cười nhạo trên miệng Song Liêm tiểu quỷ càng đậm, sau đó nó lại làm như vừa nãy, há mồm rồi khẽ hút, lập tức những đạo kiếm ý kia lại chui vào miệng nó.
Đối với nó, việc đối phó với khe hở hư không cũng chỉ đơn giản như ăn cơm hay uống nước vậy.
Đột nhiên, khuôn mặt nó cứng đờ.
Chỉ thấy trên bụng nó bỗng sáng lên một điểm hào quang, rồi ầm, quang điểm chỉ bé như hạt cơm trên bụng nó bỗng nổ tung.
Theo đó là vô số kiếm ý sắc bén điên cuồng tràn ra.
Còn cái bụng của Song Liêm tiểu quỷ cũng bị xoắn cho nát bấy, Song Liêm tiểu quỷ chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi hóa thành một đoán sương mù tan biến giữa hư không.
Lúc trước Vi Thắng đã phát hiện ra nó rình mò từ trước, lại thấy nó có khả năng nuốt khe hở hư không, lên đầu tiên hắn dùng Vô Không Kiếm ý để nó mất cảnh giác, đến lần kiếm ý tràn ra mãnh liệt cuối cùng, hắn cố ý thêm vào một đạo kiếm ý đã được áp súc.
Quả nhiên Song Liêm tiểu quỷ đã bị trúng chiêu.
Vi Thắng không hề liếc nhìn Song Liêm tiểu quỷ, mà lập tức dùng tốc độ nhanh như thiểm điện, xuyên qua đám thần văn và phù văn để tìm kiếm Đại trưởng lão.
Hắn biết rằng, chỉ có tìm được Đại trưởng lão mới có cơ hội thắng lợi (Vp ghi thắng lợi ).
Nếu không cái văn hải vô tận này có thể khiến bọn họ tiêu hao đến chết, Nếu như có thể cầm chân Đại trưởng lão đến lúc Ương Thổ Nguyên sụp đổ, thì lúc đó mọi người đều đồng quy vu tận, có lẽ đây mới là biện pháp tốt nhất lúc này.
Nhưng dù vậy trong lòng Vi Thắng vẫn le lói một tia hi vọng.
Nếu như có thể giải quyết Đại trưởng lão sớm một chút thì không chừng có thể tranh thủ cho sư đệ một đường sinh cơ.
Khác với Tả Mạc đang giẫy dụa trong biển lửa, mọi người đều rất thanh tỉnh.
Mạc Vân Hải có phương pháp trao đổi rất đặc thù, hơn nữa hiện tại mọi người đều đã cường đại hơn lúc trước rất nhiều, vì thế ngay cả khi tất cả đều bị chìm trong văn hải thì Vi Thắng vẫn có thể đem ý nghĩ của mình nói với mọi người.
Ngoại trừ A Quỷ ra, tất cả đều tán thành đề nghị của hắn.
Lúc này Vi Thắng đã bất chấp tất cả, chỉ chăm chú xông về phía trung tâm văn hải. Lập kế hoạch không phải sở trường của hắn, việc mà hắn am hiểu nhất chính là chiến đấu.
Thân hình của Vi Thắng giống như một tia chớp mầu huyết, đâm thẳng về hướng trung tâm của văn hải.
Sau khí liên tục tiêu diệt mười khỏa thần văn cản đường, cuối cùng Vi Thắng cũng nhìn thấy Đại trưởng lão.
Cùng lúc đó, có ba đạo thân ảnh cùng xuất hiện trong tầm mắt hắn đó chính là Tông Như, Tằng Liên Nhi và Ngã Lỵ, bỗng có một đạo tử quang lóe lên trong mắt hắn, đó chính là A Quỷ!
Tất cả mọi người đều đã có mặt.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Đại trưởng lão vẫn bình tĩnh nhìn năm thân ảnh trước mắt.
Lúc này khí thế của năm người đó đã mạnh hơn trước rất nhiều, nhưng dù vậy khóe miệng Đại trưởng lão cũng chỉ hơi cong lên mà thôi. Bởi lão cảm nhận được, ngoại trừ Vi Thắng ra, thực lực của mấy người còn lại đều bị tiêu hao không nhỏ.
Tuy thiêu đốt thần lực có thể làm cho thực lực tăng lên rất nhiều, nhưng đồng thời nó cũng vắt kiệt tiềm lực của bản thân.
Hơn nữa người thiêu đốt thần lực thường có cảm giác cường đại nhất từ trước đến nay, chính cái cảm giác cường đại này làm tâm trí bọn họ bị tê liệt khiến bọn họ liên tục thiêu đốt mà không hề tiết kiệm thần lực. Nhưng điều này cũng đúng thôi, thời điểm thiêu đốt thần lực cũng là lúc liều mạng rồi, làm gì có ai lưu giữ lại thân lực làm gì?.
Trong năm người này thì có ba người đang trong tình trạng nỏ mạnh hết đà, Vi Thắng vẫn còn nguyên lực chiến đấu, A Quỷ thì chỉ còn phân nửa.
Thần văn bên trong văn hải, đều là những thần văn tàn khuyết được bổ xung mà thành, vì thế đại đa số thần văn đều không đủ mạnh. Nhưng mặc dù bọn chúng có không đủ mạnh đi chăng nữa thì vẫn cứ là thần văn, vì thế muốn chạy tới trước mặt lão phải tiêu hao thần lực không nhỏ rồi.
Lúc này xung quanh lão đang bồng bềnh sáu khỏa thần văn, đây là sáu khỏa thần văn mà lão luôn cất dấu, cũng là sáu khảo thần văn cường đại nhất, đồng thời cũng là sát chiêu cuối cùng của lão.
Đám người Vi Thắng sao có thể biết được, sáu khỏa thần văn này là thứ mà Đại trưởng lão chuẩn bị lúc phá hủy giới này. Tác dụng của sáu miếng thần văn này là bảo vệ Đại trưởng lão không bị chôn vùi theo Ương Thổ Nguyên. Nhưng dù vậy, tuy có thể bảo vệ tính mạng nhưng không thể đảm bảo không sứt mẻ gì. Chỉ sợ không tĩnh dưỡng chừng mười năm thì e rằng không thể khôi phục lại, vì thế nếu không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì Đại trưởng lão cũng chẳng muốn rơi vào tình trạng như vậy.
Vì thế ý đồ tốc chiến tốc thắng của đám người Vi Thắng cũng hợp với ý lão.
Năm người trước mặt này tuyệt đối không thể chiến thắng được mình, Đại trưỡng lão luôn luôn tin tưởng vào bản thân.
Bỗng lão ngẩng đầu lên nhìn ngọn lửa mơ hồ ở phía xa xa bên trong văn hải.
Nếu như còn một nhân tố không thể xác định.
Thì chỉ có thể là người kia.