Chương 214: Một Loạt Vấn Đề.

Thế Giới Tu Chân

Phương Tưởng 25-07-2021 10:07:05

Theo lý giải của Tả Mạc, dựa vào một tên gia hỏa hai năm trước còn đang nghiên cứu linh cốc, đi nghiên cứu các loại chiến thuật chính là vô nghĩa. Song nếu nói tới kéo bè kéo cánh đánh nhau hắn vẫn có đôi chút lý giải rất thực tế. Đệ tử ngoại môn số lượng đông đảo, tốt xấu lẫn lột, những tên gia hỏa bắt nạt kẻ yếu tất nhiên không ít, hơn nữa phe phái nhỏ nườm nượp, đánh nhau tuy không phải ngày nào cũng có nhưng cứ một khoảng thời gian cũng sẽ xảy ra vài trận. Nhìn chung những trận quần chiến, phe thắng lợi không nằm ngoài mấy điểm. Người đông thế mạnh, đây là điểm căn bản quan trọng nhất của quần chiến, quần ẩu quần chiến, người không nhiều thì cũng chẳng được gọi là "quần". Nhiều người thắng ít, đây mới là trạng thái bình thường nhất. Thứ nhì là cần tới hai từ "dũng ngoan". Dũng chính là dũng cảm, không sợ sệt, đối phương cho dù có nhiều người cũng dám lao tới liều mạng. Hễ là kẻ dũng mảnh không sợ chết, trong quần chiến quả thực sẽ quét ngang bốn phía, người khác căn bản không dám tới gần. Cao thủ cũng sợ kẻ không cần mạng! Về phần ngoan, chính là hạ thủ phải ngoan độc, một khi động thủ không được phép do dự lưỡng lự, sợ hãi rụt rè, một gậy không thành thì đánh liền vài cái, đối phương sẽ sợ hãi lui bước. Sau đó chính là ăn ý. Nội dung của quần chiến quan trọng nhất chính là nhiều người đánh ít người, làm sao mới có thể nhiều người đánh ít người đây ? Cái này cần chính là ăn ý. Một nhóm người ăn ý với nhau đánh đổ một đám ô hợp đông gấp hai ba lần là chuyện bình thường. Cuối cùng là vũ khí thuận tay. Linh Anh phái quả thực chính là ví dụ hoàn mỹ nhất cho điều này. Bất quá, cho dù là phi kiếm pháp bảo tốt cũng phải nhìn xem là ai dùng. Kẻ ngu ngốc có cầm pháp bảo vẫn chỉ là thằng ngu mà thôi. Tổng kết được những điểm quan trọng này, tâm tư Tả Mạc cũng bắt đầu lay động. Nhiều người thì từ từ tìm tới, tạm thời không thể nôn nóng được. Vè phần bí quyết hai chữ "dũng ngoan", Tả Mạc cũng hiểu sẽ rất khó, đám người này tâm không tình lòng không nguyện, là bị hắn hạ cấm chế nên mới bị ép làm theo. Về phần ăn ý thì thật ra lại có thể xem xét, cái này là việc của Công Tôn Sai rồi. Hắn cảm thấy mình có nhúng tay vào cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn. Cách hắn có thể nghĩ ra cũng chỉ còn lại có một thứ. Pháp bảo các loại hắn tuy rằng cũng có đôi chút nhưng không thể tốt hơn so với những pháp bảo mà chính bọn họ đã tìm trăm ngàn cách để kiếm được. Hắn chỉ có thể nghĩ cách trên thứ khác, không nghĩ tới, hắn quả thực nghĩ tới một món đồ tốt. Âm Hỏa châu! Uy lực của Âm Hỏa châu tất nhiên không cần phải bàn, tuy rằng hắn chưa thử qua với tu giả kim đan song đối với những kẻ chưa tới kim đan thì tuyệt đối không thành vấn đề. Cho dù là tu giả kim đan, đập một viên không được thì nã hai viên, nếu thực sự vẫn không được thì mọi người cùng nhau ném, mỗi người tám viên mười viên, tu giả kim đan cũng chịu chả nổi. Mặc dù hắn vẫn cảm thấy không chắc chắn nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy có vài phần khả thi. Lúc trước hắn luôn lo lắng chuyện luyện chế Âm châu có thể sẽ bị truyền ra ngoài, giờ tới bước sống chết rồi, chuyện cố kỵ này đã sớm bị hắn vứt ra sau. Cứ truyền ra quả thực sẽ khiến ai đó nhớ tới, nhưng đó là chuyện sau này, song nếu không ra khỏi Tiểu Sơn giới được vậy sẽ rơi vào đường chết rồi, làm gì còn sau này nữa. Ý nghĩ này khiến hắn tinh thần phấn chấn, hắn kiểm tra lại đôi chút số Âm Hỏa châu còn thừa lại trên người, chỉ còn hơn mười hạt. Hắn lắc lắc đầu, không hài lòng với số lượng này. Đối phó với tu giả ngưng mạch có lợi hại tới mấy thì với hơn mười hạt Tả Mạc cũng thấy quá đủ, song đối phương là kim đan. Đúng, là kim đan! Chỉ nghĩ tới là đã có thể khiến cho toàn bộ ý chí chiến đấu của người ta đột nhiên tiêu biến. Người khác có lẽ còn không biết sự lợi hại của tu giả kim đan song Tả Mạc lẽ nào lại không biết? Số lần hắn bị hành hạ trong tay Tân Nham sư thúc nhiều vô số kể, nhận thức về thực lực của tu giả kim đan cũng không ít. Nếu chỉ là một mình hắn, đừng nói là Âm Hỏa châu, cho dù là thứ gì đó có lợi hại hơn Âm Hỏa châu gấp mười lần, Tả Mạc cũng tuyệt đối không tin nó có thể đả thương Tân Nham sư thúc. Bởi vì hắn vốn không ném tới người Tân Nham sư thúc được. Song nếu là quần chiến, Tả Mạc nghĩ vẫn còn vài phần cơ hội có thể lợi dụng. Trong hỗn chiến, phi kiếm pháp bảo nhiều không đếm xuể, Âm Hỏa châu này trước khi phát động rất không bắt mắt, nếu nhất thời không để ý kỹ sẽ rất dễ dàng chịu thiệt. Tả Mạc đem vấn đề này ra hỏi Bồ yêu, trong số mọi người, chỉ có tên này đã từng có khả năng giao thủ với kim đan. "Ý nghĩ này của ngươi thật ra cũng có chút thú vị." Bồ yêu lộ vẻ hứng thú. Vừa nhìn biểu tình của Bồ yêu, Tả Mạc biết sẽ có hy vọng: "Đã cần Âm Hỏa châu, thì phải có Âm châu, đi đâu tìm Âm châu đây?" "Phải tới một nơi âm sát tìm mới được." Bồ yêu không có quá nhiều cách: "Ngươi tìm một kẻ quen thuộc với nơi này hỏi một chút." Nghe Bồ yêu nói vậy, Tả Mạc lập tức hiểu rõ gần đây chắc chắn không có địa điểm âm sát, bằng không với năng lực của Bồ yêu chắc chắn có thể chỉ thẳng vị trí. Hắn đành phải hỏi qua những tu giả Tiểu Sơn giới xem bọn chúng có ai biết địa phương âm sát nào không. Khi hắn bước vào doanh trại lập tức bị khí thế huấn luyện ngất trời trong doanh trại trấn nhiếp. Hơn hai mươi tu giả ngưng mạch đồng thời tu luyện, thanh thế đáng sợ tới mức khiến trái tim nhỏ của hắn đập thùm thụm một hồi. Một lát sau hắn mới hồ phục tinh thần, thấy Công Tôn Sai đang ngôi trong góc phòng nói chuyện với Ma Phàm, vội vàng chạy tới. Vừa mới lại gần đã nghe được tiếng Công Tôn Sai răn dạy Ma Phàm. "Vừa rồi ngươi di chuyển không đúng, ngươi phải nhớ kỹ tác dụng của mình. Ngươi không có vị trí cố định, ngươi không được phép ngừng lại, cần phải càng linh hoạt thêm. Hiểu chưa? Càng thêm linh hoạt! Di chuyển liên tục trong khoảng trống giữa bọn họ, tìm kiếm cơ hội..." "Ngươi phải chú ý thu liễm khí tức, ngươi phải khiến cho đối phương bỏ qua sự tồn tại của ngươi..." "Chú ý tìm thời cơ, không cần cố sức tìm kiếm một đòn tất sát. Ngươi là chủ công, không sai, song đồng bọn của ngươi, bọn họ không phải chỉ để bày ra. Lúc này lựa chọn tốt nhất của ngươi là tấn công. Không sai, ngươi giết không chết hắn song hắn sẽ để lộ kẽ hở, tạo cơ hội cho đồng bọn của ngươi lợi dụng. Ngoại trừ giết địch, ngươi cần phải học cách sáng tạo cơ hội cho đồng bọn..." "Khi đã quyết định tấn công, không cần phải khoe khoang biến hóa, phải thật trực tiếp, phải công kích thật mãnh liệt! Một chiêu, ngươi chỉ có cơ hội đánh một chiêu..." Tả Mạc chưa từng thấy Công Tôn Sai có cảm xúc mãnh liệt như vậy, không sai, quả thực là cảm xúc mãnh liệt. Bình thường tên gia hỏa này nhìn qua âm nhu ngượng ngùng song lúc này lớn giọng chém ra một đống lý lẽ. Thấy Ma Phàm sắc mặt khẩn trương, dáng vẻ không dám bỏ sót một chữ, Tả Mạc bỗng cảm thấy lòng đầy đồng cảm. Răn dạy xong, Công Tôn Sai vẫy vẫy tay, ý bảo Ma Phàm tiếp tục đi tu luyện. "Mọi người đều rất ráng sức!" Tả Mạc cảm khái nói. Công Tôn Sai gật đầu: "Ừm, chẳng kém bao nhiêu nữa thì tới mức bán mạng rồi." Ma Phàm đang chuẩn bị rời khỏi nghe những lời này, chân bỗng mềm nhũn, suýt nữa té lăn. Tả Mạc ậm ừ hai câu, có đôi chút chột dạ hỏi: "Có cần hỗ trợ không?" Hắn hoàn toàn bỏ mặc việc của người lãnh đạo, ngay bản thân cũng cảm thấy chột dạ đôi chút. Thấy Công Tôn Sai làm việc tới mức chân gần như không chạm đất, trong lòng hắn cũng cảm thấy xấu hổ đôi chút. Công Tôn Sai nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Ngươi có thể luyện chế một loại pháp bảo không?" "Ngươi muốn nói tới pháp bảo gì?" Nói tới pháp bảo, Tả Mạc chỉ cảm thấy dũng khí trào dâng. Những việc nhìn vào hoa cả mắt trong doanh trại này nếu xếp riêng rẽ hắn có thể hiểu được, song gom hết lại một chỗ hắn lại chả hiểu mô tê gì. Nhưng nếu nói tới pháp bảo, vậy lại là sở trường của hắn rồi! Tả Mạc hồn nhiên quên mất mình cũng chỉ là kẻ nửa mùa trong việc luyện chế pháp bảo, trước sau mới chỉ được Tân Nham sư thúc chỉ điểm có vài lần. Tả Mạc lòng vừa nảy sinh cảm giác xấu hổ lại phát hiện chỗ có thẻ phát huy giá trị, bù đắp khuyết điểm, lập tức tinh thần phấn chấn trở lại. "Ừm, pháp bảo này cũng từa tựa như một cái vòng cổ." Công Tôn Sai nắm lấy vòng cổ Đồng Tâm trên cổ hắn. Tả Mạc gãi gãi đầu, hắn hiểu ý của Công Tôn Sai, truyền đạt mệnh lệnh. Bồ yêu từng nói với hắn chuyện này rồi, yêu quân trực tiếp sử dụng thần thức để truyền lệnh, còn ma quên lại lợi dụng ma văn truyền lệnh, tới tu giả, dùng chính là phù. Vòng cổ Đồng Tâm có thể khiến người sử dụng cùng sáu đồng bọn tâm thần tương liên, cũng chính là có thể chỉ huy sáu người. Song rất nhiển nhiên, sáu người không thể thỏa mãn yêu cầu của Công Tôn Sai. Tả Mạc cũng hiểu khi đối mặt với tu giả kim đan, có lẽ phải có trên trăm tu giả mới được, đến lúc đó phải chỉ huy ra sao? Chiến trường thay đổi chỉ trong nháy mắt, nếu không thể làm ra phản ứng đúng lúc vậy chỉ có đường chết. Tả Mạc không nghĩ tới vào doanh trại không những không giải quyết vấn đề âm sát mà ngược lại còn nhiều thêm một vấn đề. Bất quá hắn cũng hiểu được tầm quan trọng của việc này, không thể ngừng được, bèn lập tức đem việc hỏi nơi âm sát giao cho Công Tôn Sai còn mình cầm vòng cổ Đồng Tâm vội vàng chạy về. Bất quá trước khi đi hắn cũng bị bóc lột một đống tinh thạch cùng linh cốc. Hắn hiện giờ không thể không cảm thấy may mắn, lúc đầu Vô Không Kiếm môn phái hắn tới đảo Hoang Mộc, sư phụ đã cho hắn lượng lớn vật tư, lúc này cũng đã phát huy tác dụng rất lớn. Huấn luyện với cường độ cao như vậy, tinh thạch cùng linh cốc tiêu hao là con số khiến người ta kinh hãi. Tả Mạc khá nghi ngờ, nếu có tới hơn trăm tu giả, liệu mình có chịu nổi không? Bất quá lúc này cũng không phải lúc nghĩ tới những chuyện đó, vấn đề Công Tôn Sai đứa tới mới là quan trọng nhất. Quần chiến quy môt lớn, tu giả dùng phù để truyền lệnh. Nếu nói luyện khí, Tả Mạc còn dám làm thử vài cái, song nếu là chế phù thì hắn chịu chết ngay tại chỗ. Bất quá Tả Mạc cũng không phải người câu nệ, trên đời này luôn có thủ đoạn thay thế, huống chi trên tay hắn còn có một món hàng mẫu. Tác dụng của cái vòng cổ đồng tâm này không có gì khác, nhưng nó là một pháp bảo. Tả Mạc liền suy nghĩ làm sao để bắt chước vòng cổ Đồng Tâm. Vòng cổ Đồng Tâm tuy rằng chỉ có thể chỉ huy được số ít người, không cách nào đạt được yêu cầu của Công Tôn Sai, nhưng hắn lại tìm được biện pháp trung gian. Một tiểu đội bảy người, đội trưởng chỉ huy, đội trưởng mang hai cái vòng cổ, một cái chỉ huy đội viên, một cái là chịu chỉ huy từ bên trên. Vậy chẳng phải có thể xâu chuỗi rồi? Đương nhiên, suy nghĩ này rốt cuộc có thể làm được hay không còn cần thực tiễn mới có thể biết được. Vòng cổ đồng tâm là pháp bảo tứ phẩm thượng giai, theo lý thuyết mà nói, nó vượt xa năng lực hiện giờ của Tả Mạc. Bất quá hắn nhớ lại bộ dáng vỗ ngực khoe khoang, hơn nữa ngoại trừ hắn cũng chẳng ai giải quyết được cả. Có thể trở thành tứ phẩm thượng giai, vòng cổ Đồng Tâm này có trình độ luyện khí khá cao siêu. Trong cái vòng cổ nho nhỏ này, ẩn chứa ít nhất hơn một trăm phù trận, những phù trận này có cái là tồn tại độc lập, lại có cái là liên quan tương hỗ. Đây là trọng điểm nghiên cứu của Tả Mạc. Chỉ có hiểu rõ những phù trận này mới có thể biết được vòng cổ Đồng Tâm làm sao để tâm ý tương liên. Hiểu được nguyên lý mới có thể bắt chước được. Đây là một công trình không nhỏ, bất quá liên quan tới tính mạng bản thân, Tả ạc tuyệt đối sẽ không lười biếng lùi bước. Đừng nói là nghiên cứu, cho dù bắt hắn ăn cái vòng cổ này hắn cũng sẽ làm! Liều thôi!