"Liên Nhi! Liên Nhi!" Tằng Dịch không thèm nhìn người gầy và người béo, chăm chú nhìn Liên Nhi, vẻ mặt đầy kích động, hắn tiến lên trước một bước, ôm lấy tay Liên Nhi.
Tay Tả Mạc rời khỏi mi tâm của Liên Nhi, cặp mắt từ từ mở ra, nhìn quanh, khi lướt qua A Quỷ thì hơi dừng lại, nhìn xuống đôi chân trần của A Quỷ, dường như hiểu ra gì đó.
Bản thân lại có thể nhìn thấy hình ảnh trong đầu Tả Mạc khiến nàng hơi giật mình.
Chẳng lẽ...
"Phụ thân!" Giọng nàng rất nhẹ.
"Liên Nhi! Con khỏe rồi! Con thực sự khỏe rồi! Tốt quá!" Tằng Dịch kích động nói năng lộn xộn, Tả Mạc đứng bên hắn coi như không thấy.
"Hắn đã cứu con." Tằng Liên buồn bã nói.
"Ồ ồ, ta nhất định sẽ thưởng cho hắn! Hắn muốn cái gì cũng được!" Tằng Dịch gật đầu lia lịa, sự ức chế lúc trước đã được thay bằng vẻ mừng rỡ, nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào người nữ nhi.
Người gầy và người béo lặng yên trốn mất, không ai để ý tới.
Tả Mạc mở mắt, điều đầu tiên hắn làm là tìm kiếm A Quỷ.
Khi nhìn thấy A Quỷ đang đứng yên lặng bên cạnh mình, trong đầu hắn hiện lên câu nói kia "Thiếu gia, đừng sợ, ta nhất định sẽ tìm được ngươi", không kìm được mà đưa tay lên xoa tóc A Quỷ.
"A Quỷ, nàng tìm được ta rồi."
Hắn không thể kìm nén được, vừa cười vừa khóc, nước mắt chảy dài theo khóe mắt.
Nhớ tới lúc nhặt được A Quỷ, cả người A Quỷ đều bị thương, lúc đó nhất định là nàng đang đi tìm mình! Nhớ tới lúc ở Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn, nhớ tới sát chiêu cuối cùng của Minh Tiêu lão tổ. Nhớ tới lúc trong bão cát, nàng khó nhọc cõng mình, nhớ tới hình ảnh người con gái thở dốc cõng hắn trong rừng tùng.
Mắt đẫm lệ mờ dần đi, hình dáng A Quỷ trước mặt cũng mờ dần đi, những hình này chồng lên những mảnh ghép vỡ vụn kia.
Ngũ hành lưu ly châu, là nàng lưu lại cho ta sao?
Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? A Quỷ, là ai khiến nàng thành ra như này?
Tả Mạc hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay A Quỷ, sắc mặt bình thường trở lại nhưng ánh mắt hắn vẫn tràn ngập hỗn loạn.
Phong ấn của ngũ hành lưu ly châu được mở ra nói lên việc hắn đã hoàn toàn đột phá kim đan kỳ.
Nhớ tới thần lực màu trằng bạc kia, hắn chuỷen sang nhìn Tằng Liên Nhi. Nữ nhân này! Đột nhiên con ngươi của hắn co lại, còn có Tằng Dịch!
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Tả Mạc hỏi Bồ yêu và Vệ.
Vệ trầm ngâm nói: "Chắc là do cảm ứng sức mạnh, một hiện tượng rất hiếm thấy, rõ ràng lực lượng của các ngươi có độ phù hợp rất cao, thuộc tính tương phản."
Tả Mạc biết rõ cảm ứng lực lượng là cái gì, loại hiện tượng này thường phát sinh khi hai lực lượng có thuộc tính tương phản với nhau, cực kì hiếm thấy. Hai loại lực lương này sẽ tương hỗ nhau, hơn nữa loại tương hỗ này có khả năng hỗ trợ tăng trưởng cực lớn. Thảo nào sau khi thần lực trắng bạc từ người đối phương quay ngược trở lại, không những không mang tới bất cứ phiền phức nào còn giúp mình hoàn toàn đột phá.
Nhưng bản thân hắn tu luyện chính là thần lực, mà lực lượng của đối phương có thể cảm ứng vậy nhất định đối phương cũng tu luyện thần lực!
Thần lực lại tương phản với thần lực của bản thân!
"Cẩn thận, nữ nhân này có chút cổ quái." Bồ yêu trầm giọng nhắc nhớ Tả Mạc.
Không cần Bồ yêu nhắc nhở Tả Mạc cũng biết đối phương có điều cổ quái. Cho đến tận bây giờ, Tả Mạc mới gặp qua ba người tu luyện thần lực, một là hắn, một là A Quỷ, còn lại chính là Tằng Liên Nhi. (thế còn thần bí nhân ở chiến trường viễn cổ thì sao?)
Nữ nhân này, hắn không nhìn thấu.
Nhưng cũng không cần phải nhìn thấu, Tả Mạc nghĩ thế.
Sau khi đột phá, vốn hắn muốn tìm Tằng Dịch để kiếm chuyện nhưng giờ thì đã nguôi ngoai rồi. Hơn nữa bản thân đột phá cũng có sự trợ giúp của đối phương.
Lúc này tất cả tâm tình của Tả Mạc đều đặt ở A Quỷ, trong ngũ hành lưu ly châu phong ấn những mảnh nhỏ kí ức mang lại cho hắn những cơn sốc.
Hiện tại hắn chỉ muốn tìm một chỗ để có thể bĩnh tĩnh lại.
Không nói nhiều, hắn nắm lấy tay A Quỷ, bay lên cao. Những lời đối thoại giữa Tằng Dịch và Tằng Liên Nhi hắn đều đã nghe thấy, hắn không phải lo lắng việc Tạp Trác sẽ gặp phải phiền phức gì đó.
"Ủa?" Tằng Dịch ngẩng đầu nhìn có chút kinh ngạc. Biểu hiện vừa rồi của Tả Mạc vượt ra khỏi dự đoán của hắn.
"Để cho bọn họ đi thôi." Đúng lúc này Tằng Liên Nhi mở miệng nói.
"Nghe theo Liên Nhi! Nghe theo Liên Nhi!" Tằng Dịch cưng chiều nói, sau đó thôi không nhìn nữa.
"Đám gia hỏa này muốn làm gì? Đâm chọc ở đây để làm gì?" Một gã đạo phỉ không hiểu hỏi.
"Ha ha! Chạy không thoát! Dựa vào nơi hiểm yếu để chống cự thôi! Chỉ vì một câu nói của Độc Nhãn lão đại, ai ya, trận này không những chỉ trăm người, mà ngay cả ngàn người cũng phải chết!"
"Nói thực, đây là giết gà bằng dao mổ trâu! Lúc trước ta nghe đám người Sơn Long đoàn bốc phét này nọ còn tưởng có nhiều người, một trăm, hắc, chẳng đủ cho mọi người nhét kẽ răng!"
"Đừng lắm lời, có mỗi một trăm người, chia như thế nào? Tiên hạ thủ vi cường! Danh ngạch cũng chỉ có một cái!"
"Có đạo lý có đạo lý!"
Một đám đạo phỉ đang lao như bay lên đỉnh núi, động tác này của họ tạo thành dây chuyền, những đạo phỉ khác thấy thế cũng không chút do dự xông lên.
Một trăm người dù cho ở đỉnh núi bày ra trận thế cùng với ba ngàn đạo phỉ cũng chẳng bằng được số lẻ.
Đạo phỉ trào lên giống như biển gầm, thế như dời núi lật biển, tiếng gào thét vang vọng khắp trời!
Lúc này chiến ý được Thúc Long kìm nén đã mất đi trói buộc, lửa giận ầm ầm bốc cháy.
"Khai!"
Một trăm lẻ tám đồ đằng trụ bỗng tỏa ra khói đen cuồn cuộn.
Khói đen gặp gió tăng vọt bay qua trước mắt giống như một đám mây đen thật lớn bao phủ toàn bộ đỉnh núi.
Đạo phỉ sợ bị mất phần nhanh chóng tiến vào mây đen.
Rầm rầm!
Đồ đằng trụ phun ra khói đen bốc lên nghi ngút, chúng nó giống như có trí tuệ, biến ảo bất định. Bỗng khói đen xung quanh một chiếc đồ đằng trụ không ngừng nồng hơn, biến ảo thành hình người.
Từng nhân hình được tạo lên bởi khói đen xuất hiện trên đồ đằng trụ.
"Ma giảo bàn"!
Nếu một gã hoàng kim chiến tướng của ma tộc nhìn thấy chiến trận này nhất định sẽ thất kinh mà hô lớn. 'Ma giảo bàn', là một trong những chiến trận quấn giết cực mạnh, nó giống như một chiếc bàn quay kinh khủng, chiến bộ rơi vào trong đó như khối thịt ném vào trong máy xay, từng chút một bị xay vụn.
Năm đó tu giả chết bởi 'ma giảo bàn' nhiều vô số kể, chỉ là từ cuộc chiến ngàn năm trước 'ma giảo bàn' đã thất truyền, không còn xuất hiện nữa.
Mà lúc này 'ma giảo bàn' một trong những chiến trận quấn giết cực mạnh lại xuất hiện trên một đỉnh núi nho nhỏ, tuy rằng chỉ có trăm người.
"Sát!"
Trong khói đen cuồn cuộn, Thúc Long hét lớn, tiếng hét giống như sấm sét quanh quẩn phía chân trời.
Chiến trận vận chuyển giống như bàn quay, ầm ầm chuyển động.
Tả Mạc không nói gì chỉ nhìn A Quỷ, A Quỷ ngồi bên cạnh hắn vẻ mặt đờ đẫn.
Khi nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của A Quỷ, trong lòng Tả Mạc vô cùng đau đớn. Thần lực trong cơ thể A Quỷ quá quỷ dị, Tả Mạc đã thử nhưng không thể biết được ý nghĩ của A Quỷ, trong đầu nàng trống rỗng, không có cái gì. (hung đại vô não )
Tả Mạc nhớ lại lúc A Quỷ có linh tính nhất là lúc nàng thụ thương, thần lực hoàn toàn biến mất.
Thần lực!
Cảm giác băng lãnh khiếp đảm đến từ hư vô khiến Tả Mạc đau xót.
"Bồ, Vệ, các ngươi có biện pháp gì không?" Tả Mạc trầm giọng hỏi.
Bồ yêu và Vệ đều rơi vào trầm mặc, Tả Mạc biết vấn đề này đã làm khó bọn họ. Bồ yêu và Vệ tuy có nhiều kinh nghiệm trong việc tu luyện nhưng đối với thần lực thì thứ bọn họ biết sợ còn không bằng hắn.
"Nếu A Quỷ có thể nói thì tốt biết bao." Tả Mạc lẩm bẩm một mình, nếu A Quỷ có thể nói thì nàng có thể nói tất cả cho mình.
Tả Mạc biết rõ điều này chỉ là mơ mộng hão huyền.
Hắn cố gắng tỉnh táo, cẩn thận nhớ lại từng chi tiết trong những mảnh nhỏ ký ức kia, ngay sau đó hắn phát hiện ra rất nhiều thứ.
A Quỷ gọi hắn là "thiếu gia", xưng hô này lộ ra rất nhiều tin tức, chỉ sợ bản thân không phải xuất thân từ nhà bình thường. A Quỷ cõng mình chạy trốn, còn có những mảnh nhỏ tràn ngập máu tanh và giết chóc, chỉ sợ gia đình mình đã gặp phải bất trắc.
Ai làm? Vì cái gì?
Thần lực trên người A Quỷ vì đâu mà có? Người nào đã dùng 'mạt thức cải dung' với mình?
Vô số bí ẩn ập tới khiến Tả Mạc thở không nổi.
Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!
Tả Mạc cắn chặt môi, cố gắng khiến mình bình tĩnh nhưng gân xanh nổi lên đầy mặt nói lên rằng hắn đang rất kích động. Hết lần này tới khác, thần lực trên người A Quỷ gây cản trở, Tả Mạc không thể bài trừ được loại thần lực cổ quái này.
Đúng lúc này, bỗng Bồ yêu mở miệng nói: "Có nhớ ta và ngươi đã nói qua về việc Tố Ảnh Hồn Ti thảo không?"
Tả Mạc ngạc nhiên, cau mày suy nghĩ rồi mới gật đầu nói: "Nhớ, ngươi nói Tố Ảnh Hồn Ti thảo có thể giúp ta nhớ lại quá khứ."
"Đúng. Kí ức của A Quỷ đã bị phá hư, thần hồn bị thương, hơn nữa ta hoài nghi việc thần hồn của nàng bị thương có liên quan tới thần lực nàng tu luyện. Nhưng nếu muốn biết rõ những điều này không nhất định phải phải bắt đầu từ A Quỷ." Bồ yêu nói.
Hai mắt Tả Mạc sáng ngời: "Đúng! Không nhất thiết phải bắt đầu từ trên người A Quỷ, có thể bắt đầu từ ta!"
Càng nghĩ Tả Mạc càng kích động: "Không sai không sai! Những sự tình kia ta đều đã trải qua, trong trí nhớ khắng định còn lưu lại, nếu như ta có thể hồi phục ký ức nhất định có thể làm rõ việc này! Ta cũng có thể biết được thần lực A Quỷ tu luyện là cái gì, ta có thể nghĩ được biện pháp chữa cho A Quỷ..."
Chính mình quá để tâm vào chuyện vụn vặt này rồi, chỉ chăm chăm để ý tới đột phá từ trên người A Quỷ mà quên mất bản thân mình cũng biết!
Nhớ tới bản thân lúc ở Vô Không Sơn, chưởng môn nhặt được mình cùng thời gian ký ức bị phong ấn trong ngũ hành lưu ly châu thì vô cùng ăn khớp.
"Tố Ảnh Hồn Ti thảo thực sự có thể khôi phục được ký ức sao?" Tả Mạc hỏi.
Lúc này Vệ mới mở miệng để chứng minh lời Bồ yêu nói là thật: "Loại cỏ này chỉ sinh trưởng tại ma giới, chỉ cần trong đầu ngươi có một mảnh nhỏ ký ức thì có thể giúp ngươi hoàn chỉnh trí nhớ của mình. Ngươi hiện tại có rất nhiều mảnh nhỏ ký ức, chỉ cần tìm được Tố Ảnh Hồn Ti thảo là có thể hồi phục lại ký ức trước đây!"
Tả Mạc không nói nhiều hỏi luôn: "Tố Ảnh Hồn Ti thảo ở đâu có?"
Bồ yêu và Vệ nhìn nhau, hai người có chút do dự.
"Rốt cuộc là ở chỗ nào?" Tả Mạc gào lên.
Vệ chậm rãi nói: "U Tuyền giới thuộc minh cảnh, nghe nói có Tố Ảnh Hồn Ti thảo."
"Tố Ảnh Hồn Ti thảo... U Tuyền giới!" Tả Mạc lẩm bẩm, ánh mắt đầy quyết tâm.