Chương 836: Tiểu Hỏa

Thế Giới Tu Chân

Phương Tưởng 25-07-2021 10:10:38

Chương 836: Tiểu Hỏa Đại trưởng lão tán thưởng:"Mạc Vân Hải quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long. Thiên Hoàn ta có cả mấy chục vạn đệ tử trẻ tuổi, vậy mà cũng chỉ có một mình Lê Tiên Nhi đạt được cảnh giới như vậy mà thôi. Còn Mạc Vân Hải lại có tới ba người khiến ngay cả lão phu cũng phải đỏ mắt" Tả Mạc châm chọc nói:"Đại trưởng lão không cần phải đỏ mắt như vậy đâu, nếu như ngài chịu đến Mạc Vân Hải chúng ta, chưa cần nói những đãi ngộ khác, chỉ riêng việc vị trí của ngài cũng do ngài tự chọn. Hơn nữa với tài học về thần văn của Đại trưởng lão, sẽ được phát triển thêm một bước dài" Tả Mạc dùng lời nói châm chọc, nhưng khuôn mặt hắn vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ uy nghiêm khiến người ta có cảm giác không tương xứng một cách kì dị. Đại trưởng lão lắc đầu rồi bật cười, nói: "Tả tiên sinh cứ nói đùa. Hiện tại Mạc Vân Hải đã từ thịnh đổi thành suy, con đường tương lai mờ mịt sao được sáng lạng như Thiên Hoàn. Nếu như các vị chịu gia nhập vào Thiên Hoàn thì ta nguyện ý nhường lại vị trí đại trưởng lão này" Tả Mạc than nhẹ: "Đại trưởng lão quả là một nhân vật có cấp bậc tông sư khiến ta vô cùng bội phục, không ngờ hôm nay lại phải động tới binh đao với ngài, khiến người ta không thể không cảm thán thế sự vô thường. Tại hạ cũng từng suy nghĩ, không biết Thiên Hoàn không có Đại trưởng lão, không có Lê Tiên Nhi thì sẽ có hình dạng như nào a?" Hai bên nói chuyện với nhau rất vui vẻ, cứ như đang cùng cảm thán thế sự vậy, nhưng ngôn ngữ hai bên đều sắc bén như đao, đều cố gắng gây áp lực với đối phương. Đại trưởng lão cười dài một tiếng:"Tả tiến sinh nói không sai, trận chiến hôm nay quyết định sống chết của cả hai thế lực. Nếu như ta ngã xuống, thì Thiên Hoàn sẽ rơi vào cảnh suy sụp nhưng không sụp đổ, nhưng nếu Tả tiên sinh bỏ mình thì Mạc Vân Hải cũng sụp đổ rồi. Có lẽ Tả tiên sinh đã tự tin quá mức rồi, tự mình mạo hiểm như vậy không phải là điều tốt! Hôm nay lão phu cũng không mong muốn được sống mà quay về vì thế trong lòng Tả tiên sinh chớ có mong chờ vào may mắn nữa" Trên mặt Tả Mạc hiện ra vẻ bướng bỉnh, nói:"Nói miệng thì ai cũng có thể nói được, nhưng người muốn cái mạng nhỏ của ta không có một ngàn thì cũng đến tám trăm! Lão thất phu ngươi có năng lực như vậy không, thì đến đây thử xem! Ta chờ này... " Khí thế của hai bên dâng cao không ngừng. Đến giờ phút này, hai bên đều biết rõ, ngôn ngữ không thể lay động tâm cảnh của đối phương, ý chí của hai bên kiên định vô cùng, có lẽ chỉ có thể quyết chiến một trận mà thôi. Ánh mắt của Vi Thắng sắc bén như kiếm, nắm chặt Thí Thần Huyết Kiếm trong tay, trên thân kiếm lúc này đã hiện lên những vết máu loang lổ khiến không gian xung quang ngập tràn mùi máu tươi gây mũi. Chiến ý trong cơ thể hắn đang bốc lên ngùn ngụt, Đại trưởng lão trước mặt hắn có tu vi vượt qua tất cả cường giả mà hắn đã từng gặp. nếu như sau trận chiến này mà hắn còn sống sót thì chắc chắn hắn sẽ tiến được thêm một bước trên con đường kiếm đạo. Trong thời gian gần đây, Vi Thắng không ngừng giẫy giụa trong biển máu ngập tràn sát ý của Thí Thần Huyết Kiếm khiến hắn lờ mờ thấy được dấu hiệu đột phá. Lúc này hắn bỗng giật mình nhận ra, trận chiến sắp tới chính là cơ duyên giúp hắn đột phá. Huyết dịch trong cơ thể Vi Thắng như đang sôi trào theo từng hơi thở của Thí Thần Huyết Kiếm, nhưng tâm tình của hắn vẫn tĩnh lặng như thường, bỗng hắn mở miệng nói:"Sư đệ, để ta lên trước xem sao" Câu nói của Vi Thắng khiến Tả Mạc có chút kinh ngạc, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt của đại sư huynh thì hắn hiểu ra ngay lập tức. Đại sư huynh muốn dùng trận chiến này để chứng minh kiếm đạo của mình! Không biết tại sao, trong lòng Tả Mạc bỗng dấy lên cảm giác cảm động không nói lên lời, Đại sư huynh luôn trung thành với bản tâm của chính mình, luôn luôn kiên trì với con đường kiếm đạo của mình, không bao giờ sợ hãi, không bao giờ sợ nguy hiểm. "Sư huynh cẩn thận đấy" Tả Mạc cũng không nói lời thừa thãi, dù hắn biết trận chiến này rất nguy hiểm, nhưng khi hắn thấy sự kiên định trong ánh mắt của sư huynh, hắn biết, sư huynh kiên trì vì điều gì. Đây chính là một nam nhân có xuất thân từ kiếm bộc, có sự thành kính với kiếm. Tuy sư huynh không hề thành kính tới mức cuồng nhiệt, mà chỉ dùng sự im lặng để biểu lộ sự kiên trì của mình. Không trầm mê vào truy cầu lực lượng, không truy cầu sự cường đại tuyệt đối, từ trước đến sau chỉ kiên trì với con đường kiếm đạo của mình. Cực tại kiếm, cực tại tâm! Đó chính là lý tưởng của sư huynh và cũng là mục tiêu mà sư huynh vươn tới! Nhìn thân hình thẳng như thanh kiếm của Đại sư huynh, Tả Mạc lại nhớ đến bóng hình vị Đại sư huynh đã cho hắn chiếc ngọc giản tại Vô Không Sơn. Ngôn ngữ cứng rắn như sắt thép trong ngọc giản chẳng phải là tín niệm của Vi Thắng sư huynh sao? Trong lòng Tả Mạc cảm thấy vô cùng kính nể, trong cái thời đại chết chóc tất cả sống vì lợi ích như này mà đại sư huynh vẫn giữ được sự kiên trì truy cầu lý tưởng của chính mình như vậy, e rằng những người như sư huynh chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay a Vi Thắng chậm rãi giơ huyết kiếm trong tay lên. Đại trưởng lão lắc đầu: "Tiểu oa nhi, ngươi không phải là đối thủ của lão phu" "Ta biết điều đó"Vi Thắng trầm giọng nói:"Nhưng có nhiều thứ không thử thì ta không thể biết được " Đại trưởng lão im lặng một lúc, rồi nói:"May mà ngươi không phải là đệ tử của Côn Luân" Vi Thắng cũng không hỏi Đại trưởng lão những lời vừa rồi của lão có ý gì, lúc này thần lực đang luân chuyển trong cơ thể hắn đã đạt tới trạng thái giới hạn, ánh mắt hắn trở lên nghiêm nghị hẳn. Hắn nhẹ nhàng giơ Thí Thần Huyết Kiếm lên rồi hướng Đại trưởng lão đâm một cái. Không hề hoa mỹ, không hề biến hóa, chỉ giống như một thức sơ cấp mà bất kì một vị đệ tử nhập môn đều biết, hết sức đơn giản, chỉ một cái đâm! Nhưng chính phát đâm đơn giản nhất này lại tràn ngập cảm giác mỹ cảm khó nói lên lời. Dường như tất cả ánh sáng trên trời hay dưới đất đều bị nhát đâm đơn giản này hấp dẫn đến. Thí Thần Huyết Kiếm trong tay Vi Thắng phát ra những tiếng ông ông giống như nó đang vô cùng phấn khích vậy. Những tiếng ông ông này dường như truyền vào sâu trong lòng đất khiến mặt đất dưới quân doanh cũng run rẩy không ngừng. Đám người đang kịch chiến trên mặt đất cũng bị chấn động này làm cho phải ngước nhìn lên Vi Thắng đang lơ lửng trên trời cao, trong đáy mắt mọi người đều toát lên vẻ vô cùng hoảng sợ. Không chỉ mặt đất, mà ngay cả không khí cũng bị thanh âm này làm cho run rẩy, kêu ông ông không ngừng. Toàn bộ không gian xung quanh đều run rẩy. Loại run rẩy này vô cùng kì lạ, bởi nó có thể thông qua mặt đất để thẩm thấu vào trong cơ thể con người, Khiến cho những người có thực lực hơi yếu một chút sẽ có cảm giác chóng mặt, còn những người có tu vi cường hãn hơn người cũng phải hoảng sợ không thôi. Một đạo kiếm quang mầu huyết hồng bình đạm không hề chói mắt, dùng một tốc độ không nhanh cũng không chậm đánh về hướng đại trưởng lão. Quang mang trong mắt Đại trưởng lão tăng vọt, không nhịn được mà thốt một câu tán thưởng:"Kiếm tốt! Tẩy tẫn duyên hoa! Trực chỉ kiếm chi đại đạo!"(một kiếm không hoa mĩ, một kiếm theo đúng con đường kiếm đạo) Lúc trước lão cũng có dự đoán về thực lực của Vi Thắng, nhưng không ngờ tên nam tử thoạt nhìn có chút chất phác này lại đem tới cho lão sự rung động lớn đến như vậy. Một kiếm này, tuy không mạnh hơn kiếm vừa này của Vi Thắng, nhưng cảnh giới của nó lại cao hơn một bậc. Phải đối mặt với một kiếm như vậy, khiến lão không dám thờ ơ coi thường. Lão khẽ hít vào một hơi, mỗi một biến hóa dù là nhỏ nhất ở xung quanh đều truyền tới lão thông qua Thần văn khiến lão có cảm giác như nắm cả thế giới trong tay vậy. "Khai Thiên!" Từ bên trong đám Thần văn phát ra tiếng quát nhỏ. Bỗng Tả Mạc như cảm giác thấy cái gì đó liền ngẩng đầu nhìn bầu trời, lập tự đồng tử trong mắt hắn co lại. Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện vô số gợn sóng sau đó tần số dao động của những gợn sóng này càng lúc càng mạnh mẽ khiến bầu trời như bị sôi trào lên vậy. Đây là... Tả Mạc ngây người kinh khiếp. Chỉ thấy bầu trời đang sôi trào kia bỗng trở lên tối tăm vô cùng, chỉ trong nháy mắt, bầu trời trên đầu mọi người đã bị thay thế bởi tinh không vô tận. Vật đổi sao dời! Lực lượng cường đại chỉ tồn tại trong truyền thuyết này đang hiện ra ở trước mắt mọi người, khiến hai bên đang chiến đấu kịch liệt bên dưới phải hoảng sợ không thôi, bất giác mọi người đều ngừng chiến. Đúng lúc này, trên tinh không vô tận kia bỗng xuất hiện những điểm kim quang nhỏ bé Những điểm kim quang này có tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã hiện ra trước mắt mọi người. Ầm! Bầu tròi trên đỉnh đầu mọi người xuất hiện vô số ngọn hỏa diễm sáng ngời bay xuống như mưa. "Hư Thiên Ly Hỏa!" trong thức hải của Tả Mạc, Bồ yêu nghẹn ngào kêu lên, nhưng câu tiếp theo của hắn lại khiến Tả Mạc sửng sốt:"Nhanh, đáp Tiểu Hỏa tới chỗ đó" Ném Tiểu Hỏa lên đó... Thiếu chút nữa Tả Mạc bị câu nói này của Bồ Yêu làm cho hồ đồ, nhưng may mà hắn phản ứng nhanh, nghe cái giọng này của Bồ yêu là biết đây là việc tốt a. Hắn biết Hư Thiên Ly Hỏa là cái gì, đó là một loại hỏa diễm vô cùng lợi hại, nghe nói nó chỉ tồn tại ở sâu trong hư không kia. Nó không ngừng trôi nổi giữa hư không, chỉ lẳng lặng thiêu đốt, nhưng đã thiêu đốt là thiêu đốt cả vạn năm a. Chẳng lẽ... Lúc này Tả Mạc không có thời gian để mà tưởng tượng nữa, bộp, Tiểu Hỏa đã lập tức xuất hiện trên tay Tả Mạc. Trong tất cả các Tiểu, thì Tiểu Hỏa và Tiểu Hắc là hai thằng nhãi không có chút lực chiến đấu nào. Tiểu Hắc thì còn khá hơn một tí, dù sao nó cũng có khả năng tầm bảo khá là hữu dụng. Nhưng còn Tiểu Hỏa thì sao, thằng nhãi này có đúng một tác dụng duy nhất, đó chính là khả năng phóng hỏa cầu từ... mỗi khi Tiểu Mạc ca cảm thấy buồn phiền. Dạo này, suốt ngày phải bôn ba và chiến trận khiến Tả Mạc sợ Tiểu Hỏa gặp chuyện không may, nên đã đáp nó vào giới chỉ. Còn Tiểu Hỏa liền dứt khoát nằm trong giới chỉ rồi gáy o o... khiến hình dáng của nó ngày càng tròn vo. Ngay cả khi nó xuất hiện trên tay Tả Mạc lúc này cũng vậy, vẫn cứ ngủ say rồi gáy Thấy nó như vậy Tả Mạc vô cùng căm tức, lập tức, Ba ba ba, hai tay hắn vo viên khiến thân hình Tiểu Hỏa biến thành đủ thứ hình dạng, lúc này nó mới lờ mờ mở con mắt đang ngái ngủ ra. Khi nó thấy Tả Mạc, khuôn mặt hiện lên vẻ an tâm, rồi lại nhắm mắt định ngủ tiếp. Làm ra cái bộ dáng, bất kể làm cái gì thì nó vẫn cứ ngủ được. Tả Mạc thấy thế, hét lớn một tiếng: "Con ngoan, tỉnh táo đi, lên nào!" Vừa dứt lời, trên tay hắn phát lực ném Tiểu Hỏa như một mũi tên bay về hướng Hư Thiên Ly Hỏa trên bầu trời. Khí lưu đang gào thét xung quanh khiến thân hình tròn vo của Tiểu Hỏa giống như đang lướt sóng vậy. Phiền quá đi! Ngươi muốn miết thì cứ miết đi... Người ta đang ngủ say phải cố mở mắt ra, đó chính là cho ngươi mặt mũi rồi... Nha... Nha... Đây là... Ah! Ah ah!... Gì đây, cái gì đang xảy ra vậy? Tiểu Hỏa mở to mắt rồi sau đó trợn tròn. Sao lại như vậy... Chỉ ngủ có một giấc thôi... mà thế giới đã trở lên đáng sợ như này rồi sao... Lá gan của Tiểu hỏa vốn nhỏ, cảnh tượng trước mắt làm nó sợ hãi, chút nữa thì quay đầu chạy trối chết. Nhưng nó chưa kịp đưa ra được phản ứng gì thì một ngọn Hư Thiên Ly Hỏa đã xuất hiện trước mặt nó. Phốc! Hư Thiên Ly Hỏa chui vào trong thân thể tròn vo của Tiểu hỏa khiến thân hình nó cứng đờ. Lập tức, một một luồng nhiệt lưu ấm áp đang lan truyền trong cơ thể nó khiến nó cảm thấy thoải mái vô cùng. Cái cảm giác thoải mái này không gì có thể so được, giống như là món ăn ngon nhất trên đời khiến nó dần trầm mê vào đó. Từ trong hư không vô tận kia, không ngừng có Hư Thiên Ly Hỏa được triệu hoán đến, giống như cá mập nhìn thấy mùi tanh vậy, sau đó tất cả nhao nhao đâm vào người Tiểu Hỏa' Phốc! Phốc! Phốc! Hư Thiên Ly Hỏa bay tới như mưa, toàn bộ chui hết vào cái thân tròn vo của Tiểu Hỏa, khiến Tiểu Hỏa như bị người ta liên tục đánh đấm, khiến thân thể của nó lắc lư qua lại giống như cái sáng vậy. Trên mặt nó hiện lên vẻ say mê thỏa mãn, ah, còn cương trên thân thể ^^! ( thân thể cứng đờ) Mỗi khi có một đóa Hư Thiên Ly Hỏa chui vào người Tiểu Hỏa thì thân thể của nó lai lớn thêm một phần. Có vài đóa thì không sao, nhưng vấn đề là, Hư Thiên Ly Hỏa mà đại trưởng lão triệu hồi đến đâu chỉ hơn một nghìn đóa, khiến chỉ trong nháy mắt, thân thể của Tiểu Hỏa bành trướng gấp mấy chục lần, giống như một quả khinh khí cầu bị thổi phồng lên vậy. Còn bề ngoài của nó càng lúc càng tươi tắn, hồng hồng đỏ đỏ, rất là đáng yêu. Cứ mỗi một đóa Hư Thiên Ly Hỏa chui vào lại tạo thành một luồng nhiệt lưu, lan khắp thân thể nó. Cứ một đóa lại tiếp một đóa... khiến Tiểu Hỏa không kịp phản ứng, thế nhưng Cảm giác này thật là sướng quá đi mất... Sao hạnh phúc lại đến bất ngờ như vậy nhỉ... Nhưng không sao, ta vẫn còn chống đỡ được a... Thế giới đáng sợ trong mắt Tiểu Hỏa lúc này đã bị vô số đóa Hư Thiên Ly Hỏa rơi xuống. Nó cảm thấy thế giới này sao lại tươi đẹp thế cơ chứ, bầu trời thật đáng yêu, chẳng hiểu thế nào bỗng dưng rớt xuống chiếc bánh đập nó đến choáng váng a. Nếu bây giờ, mà được ôm cái cảm giác hạnh phúc và thoải mái này đi ngủ thì hoàn mỹ đến cỡ nào a... Trong trạng thái mơ mộng, Tiểu Hỏa đã nghĩ như vậy đấy. Còn những gia hỏa của các phương thế lực bên dưới thì đang há mồm mở to mắt.