Chương 840: Đây chính là Mạc Vân Hải

Thế Giới Tu Chân

Phương Tưởng 25-07-2021 10:10:39

Chương 840: Đây chính là Mạc Vân Hải! "Ngã Ly, phải liều mạng thôi." La Ly cười cười, trong điệu cười có chút bất đắc dĩ. "Được." Thanh âm trả lời của Ngã Ly. Thanh âm đó trong trẻo nhưng lạnh lùng, khuôn mặt đẹp đẽ không chút tình cảm. "Đến lúc phải liều mạng rồi mà ngươi vẫn không cười được một cái sao? Trước khi chết hãy cố lưu lại một cái nhìn tốt đẹp, cuộc sống như thế mới có ý nghĩa ah!" La Ly lầm bầm bảo. Lâu lắm rồi hắn chưa thấy nụ cười của Ngã Ly. "Chết thì cần gì hồi ức." Ngã Ly thản nhiên thốt lên. "Ách, nói cũng phải, thật làm cho người ta thương cảm ah!" La Ly nhún vai xuôi tay, vẻ mặt sầu khổ. "Chiến đấu thôi!" Ngã Ly đứng thẳng ưỡn ngực, như kiếm ra khỏi vỏ, phong mang tất lộ. "Ngoại trừ việc kề vai chiến đấu với Ngã Ly làm ta vui mừng ra thì những chuyện khác thật không làm cho ta chờ mong. Ah, nếu nghe được, sư huynh nhất định sẽ mắng ta gặp sắc vong nghĩa!" La Ly lầu bà lầu bầu. Ngã Ly dừng bước, mặt quay sang nhìn chằm chằm vào La Ly một lúc lâu. "Trước khi chết, ngươi có gì muốn nói với ta không?" Vẻ mặt La Ly chờ mong. "Có." Ngã Ly gật đầu. La Ly vui mừng quá đỗi: "Nói mau nói mau!" "Sư huynh của ngươi nói không sai." Ngã Ly buông lại một câu. Khuôn mặt La Ly cứng lại, hắn lấy làm lạ. Một lát sau, hắn nghĩ ra được bèn lắc đầu bật cười. Hắn ngửa mặt lên nhìn Tả Mạc ở xa xa trên bầu trời. Hắn nhớ lại những tháng năm hồi còn ở Vô Không Sơn, hắn nhớ lúc khi dễ sư huynh, sau đó lại bị sư huynh đánh cho bầm dập... A..., nhớ lại hoài niệm bản thân... Thật sự là cảm thấy thẹn ah... A..., kỳ thật những người của Thí Kiếm Hội năm xưa đều được bồi dưỡng để phát triển thật tốt, sau này không một ai còn bị chật vật như vậy... Nhớ lại những khổ đau của mình, lúc đang bị nhốt trong tù cấm của Ma tộc gặp được sư huynh rồi nghẹn ngào khóc rống... Thật sự là mất mặt ah... La Ly nhìn chăm chú Tả Mạc. Tại sao ngươi phải vọt lên hàng đầu? Thiệt là, bình thường thì là một người rất tháo vát nhanh trí, ai, thực không có biện pháp! Được rồi, ngươi đã xông lên rồi, ta còn cách nào khác đây? Cũng không thể để cho Ngã Ly bảo là ta thấy sắc vong nghĩa a, thế thì thật mất mặt... Dường như có cái gì đó thiêu đốt trong ngực, bỗng nhiên La Ly cười cười, hô lớn: "Ngã Ly!" "Cái gì?" Ngã Ly quay đầu lại hỏi. "Cháy lên đi!" La Ly quát bảo. Trong con mắt của gã thiếu nhiên có một ngọn lửa bốc lên. "Ừ." Ngã Ly đáp lại. ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ Lại một cái! Đại trưởng lão hơi giật mình, Tả Mạc thiêu đốt thần lực vượt ngoài dự liệu của lão. Dù sao hành vi không khác gì tự sát như thế cũng cần có rất nhiều dũng khí. Thế nhưng khi lão nhìn thấy từng người, từng người của Mạc Vân Hải lần lượt thiêu đốt thần lực. Hành động này gây một sự rung động rất lớn! Chẳng lẽ đám này đều không biết làm như vậy sẽ chết sao? Bọn chúng hoàn toàn không cần phải làm như vậy. Chúng vẫn còn có hai tên Vi Thắng và Tả Mạc. Cơ hội ngăn cản lão lại là rất lớn, bọn chúng vẫn có khả năng chạy trốn để giữ được tính mạng. Tại sao bọn chúng phải làm như vậy? Chẳng lẽ bọn chúng không biết có làm như thế cũng không có ý nghĩa gì sao? Tả Mạc nhất định phải chết, Mạc Vân Hải nhất định phải sụp đổ. Hành động như con thiêu thân lao vào lửa của bọn chúng cũng không có cơ hội nào để cầu thắng. Đại trưởng lão hiểu rõ sự hy sinh, nhưng lão vẫn cho rằng hy sinh là phải có giá trị, phải có ý nghĩa. Về điểm này, Côn Luân còn cực đoan hơn. Những gã gia hoả cuồng nhiệt ở đằng kia trong mắt của lão thì cũng chỉ mới bằng một phần cái đám con bạc khát nước Côn Luân, cái đám đó chỉ cần cảm thấy cần thiết đều ném bản thân mình đi. Mạc Vân Hải đúng là một đám người không thể dùng lý lẽ để khuyên răn! Chẳng biết tại sao tự nhiên trong lòng Đại trưởng lão bỗng thấy lạnh cả người. Lão cảm nhận thấy đám người Mạc Vân Hải này có một thứ khác. Thứ đó không giống với sự điên cuồng tới mức cố chấp của Côn Luân. Côn Luân điên cuồng là do không ngừng nhồi sọ những tín niệm vào trong đầu các đệ tử một thời gian dài. Côn Luân là một môn phái làm cho người ta không rét mà run. Ở Côn Luân chỉ có một quan điểm vì Côn Luân. Vì Côn Luân cá nhân vĩnh viễn là nhỏ bé, vì Côn Luân tất cả mọi người có thể hi sinh cho dù là ngươi muốn hay không. Đây là một thứ làm cho người ta sợ hãi lãnh khốc. Nhưng những người trước mặt này không điên cuồng, lúc thông thường không cảm nhận thấy chút điên cuồng nào, sự tự nguyện hy sinh chưa từng thấy ở Mạc Vân Hải. Đại trưởng lão vẫn cho rằng, Mạc Vân Hải chính là Thiên Hoàn thu nhỏ. Bọn chúng ắt hẳn giống Thiên Hoàn, chỉ cần giảng lợi ích thì sẽ giống như bọn thương nhân thông thường, chúng sẽ đưa ngón tay ra nhẩm tính xem lời lãi như thế nào. Theo như lời đồn đãi, Tả Mạc cho tới bây giờ chưa bao giờ kinh doanh lỗ vốn. Đại trưởng lão thầm nghĩ bọn Mạc Vân Hải hung ác như thế chẳng qua vì bọn chúng tham lam, muốn có nhiều lợi ích nên mới giảo hoạt như vậy mà thôi. Đến giờ, Đại trưởng lão mới hiểu là lão tính sai rồi, hơn nữa là quá sai. Mạc Vân Hải đúng là tương tự Thiên Hoàn, chỉ là giống nhau bề ngoài, gặp lúc sinh tử như thế này mới cảm nhận được hai bên khác biệt như ngày và đêm vậy. Thiên Hoàn đúng là thương nhân, Mạc Vân Hải nhìn bề ngoài thì giống như thương nhân. Nhưng bọn chúng chính là một đám Sói. Vào lúc con sói đầu đàn là Tả Mạc quyết định hy sinh thì không có ai chịu bỏ chạy, tất cả cùng chọn một con đường. Cho dù là bọn chúng biết lựa chọn này không có quá nhiều giá trị, cho dù bọn chúng hiểu rõ lựa chọn này cũng chỉ là chôn cùng với nhau một nấm mồ. Nhưng bọn chúng vẫn lựa chọn như vậy! Bởi vì bọn chúng đã quyết định đi theo cái thân ảnh kia! Đại trưởng lão không biết vì cái gì mà Tả Mạc có thể làm được mức này, mị lực cá nhân ư? Lợi ích ư? Ân tình ư? Cái lực súc tích lại như thế này thật sự đáng sợ ah! Sắc mặt Đại trưởng lão biến đổi, lão nhìn chăm chú vào bên trong những ngọn lửa tuổi trẻ trôi nổi bồng bềnh. Lão thật không hiểu tại sao gã thiếu niên này có thể làm cho nhiều người bỏ cả tính mạng cho gã như vậy, lão không hiểu rốt cục là làm sao mà những tên này có thể súc tích được lực lượng cường đại như thế. Nhưng lão hiểu lắm, sự cường đại của loại lực lượng như thế này đủ để thay đổi tình thế. Thiên Hoàn không có một sức mạnh tràn đầy lực lượng thế này, ngay cả những người như lão cũng không còn cái tâm để thi triển lực lượng đến mức cùng kiệt như thế, tất cả đã tiêu thất từ lâu. Dường như những thệ ngôn năm xưa đã tiêu tán trong gió. Nhìn xem những cái kia hốt hoảng rời xa Thiên Hoàn đệ tử, nhìn nhìn lại những này dốc sức liều mạng thiêu đốt chính mình Mạc Vân Hải thiếu niên, không hiểu bi thương nổi lên Đại trưởng lão trong lòng. Cho tới hôm nay, hắn rốt cuộc biết, vì cái gì Mạc Vân Hải có thể đả bại Thiên Hoàn. Đúng thật, thất bại Thiên Hoàn đã định từ trước rồi! Cuối cùng lão cũng đã hiểu tại sao đã lâu rồi trong lòng lão không có chút hào hứng với cuộc sống. Trong lòng đầy những trăn trở nhưng Đại trưởng lão dứt bỏ tạp niệm, khuôn mặt lão trở nên trang trọng. Lão đã quyết rồi, đánh xong trận này sẽ trở về tạo dựng lại quan điểm của Thiên Hoàn, linh hồn của Thiên Hoàn cho giống những gã trai tráng Mạc Vân Hải trước mặt này, cho giống như hồi trai trẻ lão đã từng thốt lên lời thề! Vì Thiên Hoàn! Vì tín niệm! Đến đây đi hỡi kẻ đứng đầu Mạc Vân Hải! Thần sắc Đại trưởng lão trịnh trọng hướng Tả Mạc đang trong ngọn lửa thi lễ. ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ Ở một góc hẻo lánh không ai chú ý, có rất nhiều ánh mắt nhìn những thứ đang phát sinh trên bầu trời. Nét mặt của hắn rất phức tạp. Có kinh ngạc, có kính ý, có tiếc hận, có sát ý, dường như trút được gánh nặng. Hắn và đám người người xung quanh, không ai bảo ai đều hiện vẻ kính ý trên khuôn mặt. Những thân ảnh trên bầu trời kia đều đáng được bọn hắn tôn kính. "Không thể ngờ là Mạc Vân Hải quả thật đáng sợ! Những gã này đúng là một bọn điên rồi! Thiên Hoàn lão đầu được lắm, coi như lão thay chúng ta ngăn cản lần này. Bằng không, sợ rằng dù chúng ta có thể đả bại Mạc Vân Hải thì lúc lâm tử Mạc Vân Hải chắc chắn rất lợi hại!" Lâm Khiêm trầm mặc không nói, một trận chiến này cho hắn rung động thật lớn. Không riêng gì hắn, những tên Côn Luân tử khác cũng đều rung động vô cùng. "Cứ tìm Chung Đức trước đã a." Có người bảo. "Đúng vậy, kệ cho bọn chúng ngọc thạch câu phần, lưỡng bại câu thương, chúng ta nên thừa dịp loạn tiêu diệt Chung Đức. Cái ngày Côn Luân nhất thống đã ở trong tầm tay rồi!" Một tên đệ tử khác tán đồng. Tất cả mọi người đều đồng ý. Một trận chiến thảm liệt có cục diện lưỡng bại câu thương đã hình thành, Côn Luân là kẻ ngư ông đắc lợi. Trong lúc này lực lượng phòng hộ cho Chung Đức cũng yếu kém nhất, nếu bọn hắn có thể thừa cơ tiêu diệt Chung Đức thì Tây Huyền tất lâm vào cảnh hỗn loạn. Hành động lần này bọn hắn vận dụng tất cả các lực lượng có trong tay trù tính từ lâu. Mục tiêu của bọn hắn cũng giống Thiên Hoàn, đó là Chung Đức! Vì phải nhất kích tất sát nên Lâm Khiêm phải tự thân xuất mã. Chung Đức vừa chết, Tây Huyền tất loạn! Côn Luân liền thừa cơ tóm lấy. Bọn hắn cũng không ngờ thế cục lại phát triển tốt hơn những dự tính lạc quan nhất, không thể ngờ được là Thiên Hoàn và Mạc Vân Hải đánh nhau tới mức thảm liệt như vậy. Mạc Vân Hải thể hiện được sự súc tích lực lượng thật kinh người. Có là Côn Luân cũng cảm thấy áp lực thật lớn. Sau trận này coi như không còn Mạc Vân Hải rồi! Những tên đệ tử mắt cao hơn đầu cũng không thể không thở dài một hơi. Lâm Khiêm gật gật đầu: "Mọi người tách ra, cẩn thận đừng khiến cho bọn chúng chú ý, tìm được Chung Đức lập tức truyền tin! Mục tiêu của chúng ta vẫn là Chung Đức! Trước mắt không phải là lúc thả lỏng, tất cả giữ vững tinh thần, đừng để thất bại trong gang tấc." Mọi người nhất tề gật đầu rồi chợt biến. Lâm Khiêm không hề nhúc nhích. Lần này hắn phải tự thân xuất mã là vì biết rõ xung quanh Tả Mạc có rất nhiều cao thủ. Giờ đây Tả Mạc và các cao thủ Mạc Vân Hải đều bị Đại trưởng lão Thiên Hoàn thu hút nên phòng hộ của Chung Đức yếu ớt, hoàn toàn không cần hắn động thủ. Tinh thần của hắn đã bị thu hút vào trận chiến phía trước rồi. Ai cũng không biết, Thái Cổ thần kiếm trong tay hắn đang không ngừng rung rung, dường như có cảm ứng. Cái này là Mạc Vân Hải sao... ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ Đầu óc Tả Mạc trống rỗng, xung quanh toàn một màu vàng óng ánh, hắn như đang giãy giụa trong biển lửa. Không biết bao lâu, hắn nghe được một thanh âm nho nhỏ mà nếu không để ý thì không nghe thấy được. "Ta là Vương của Mạc Vân Hải!"... Cái âm thanh nỉ non này cực kỳ yếu, yếu ớt đến độ cơ hồ nghe không được, nhưng Tả Mạc nghe thấy. Chẳng biết tại sao, hắn nghe thấy rất rõ ràng. Lúc này, thần trí hắn đã mơ hồ không rõ. Cái thanh âm này rất quen thuộc... Nóng quá... Đau quá... Đây là chỗ nào... "Ta là Vương của Mạc Vân Hải!"... Vương của Mạc Vân Hải ư? Những lời này dường như có sức mạnh thần kỳ nào đó làm cho những đầu dây mối nhợ trong đầu Tả Mạc đang tan rả chợt tụ lại. Ta là Vương của Mạc Vân Hải... Tả Mạc không thể mở nổi mắt, mí mắt nặng tựa núi đè, hắn cảm thấy có một ngọn núi lửa đang bộc phát trong cơ thể, chỉ hơi không cẩn thận sẽ làm cho cả dãy hoả sơn nổ tung. "Ta là Vương của Mạc Vân Hải!" Lúc tinh thần tỉnh táo được một chút thì Tả Mạc mới phát hiện được thanh âm kia hoá ra là bản thân mình lảm nhảm nói mê. A! Không được phụ lòng mọi người... Câu cảm khái này không biết từ đâu lại làm cho hắn cảm giác có thêm chút sức lực. Đúng vậy! Ta là Vương của Mạc Vân Hải! Ta muốn thanh tỉnh! Ta muốn chiến đấu! Ta phải bảo vệ A Quỷ! Ta phải bảo vệ mọi người!... Tinh thần đã xuống dốc của Tả Mạc giống hệt như niệm kinh, trong lòng không ngừng tự nói với bản thân mình. Thanh âm của hắn yếu ớt lắm rồi, nhưng trong vô thức càng lúc càng kiên quyết. Sức mạnh như từng dòng suối nhỏ tập hợp lại, ý thức đã tan tác từng chút tập trung lại. Hắn lấy hết sức nâng mí mắt lên, một luồng sáng chiếu vào trong võng mạc! Hắn nở nụ cười, cười vang giống như một ngọn lửa bùng cháy. Đến đây đi! Lão đầu!