Trước đây Bồ Bồ Chiến Tướng chi gia bị mọi người ghẻ lạnh xa lánh, thậm chí đến lúc này gần như chẳng ai còn nhớ đến họ nữa. Lúc trước thỉnh thoảng còn có một số Chiến Tướng cấp thấp đến đây học tập và thảo luận, nhưng từ khi Bồ Bồ biến mất những người đến đây ít dần rồi chẳng ai thèm đến nữa.
Không còn ai đến.
Khi đến đây lần nữa, trong lòng Lương Vi dấy lên cảm giác kích động, hôm nay Tả Mạc nói với y, Bồ Bồ muốn gặp y một lần, khi y nghe được câu nói ấy, trái tim bất giác đập mạnh hơn.
Lương Vi khác hẳn với Phí Lôi, y chỉ phục tùng mệnh lệnh của Tả Mạc chứ không coi Tả Mạc là tín ngưỡng của mình. Trong lòng y, có hai người chiếm cứ lấy vị trí rất đặc thù, người đầu tiên là quân đoàn trưởng của Băng Sương quân đoàn, cũng là trưởng quan luôn ưu ái y lúc xưa, đồng thời cũng là người dốc lòng tài bồi y.
Còn người thứ hai chính là Bồ Bồ vô cùng thần bí kia.
Y biết đến Bồ Bồ, vào đúng cái thời điểm mà y đang chán nản nhất, lúc đó y bị cưỡng chế tạm thời cách chức, cho nên đánh nhàn rỗi ở nhà, lúc đó y đi đến bất cứ đâu cũng nghe được những lời cười nhạo mỉa mai của đồng liêu. Trong khi trước đó không lâu y còn sáng chói như một ngôi sao, bôn ba vạn dặm tập kích, lập lên những kỳ công hãn thế, gỡ lại mặt mũi cho Yêu tộc.
Nhưng một ngôi sao đang sáng chói như vậy lại đột nhiên bị người ta chà đạp, quẳng từ trên trời cao xuống dưới mặt đất.
Tình huống bản thân chuyển biến trái ngược chỉ trong chớp mắt, nếu không phải tinh y vốn ương ngạnh, thì e rằng y đã rơi vào trầm luân rồi. Nhưng cho dù y không có trầm luân, nhưng tâm cũng đã như tro tàn, đúng lúc đó y biết đến Bồ Bồ Chiến Tướng chi gia, và y cũng biết đến Bồ Bồ.
Một vị tuyệt thế Chiến Tướng cường đại đến mức kinh người!
Đến lúc này y vẫn còn nhớ rõ sự kinh ngạc mà rung động của mình lúc đó, lúc đó y không thể tưởng được, sao lại có một vị Chiến Tướng cường đại như vậy xuất hiện ở một nơi hẻo lánh như Thập Chỉ Ngục cơ chứ.
Và từ đó về sau, y bắt đầu đi theo Bồ Bồ để học tập cách chiến đấu.
Và y cũng phát hiện ra những thiếu sót của mình. Việc được đối chiến cùng Bồ Bồ đã trở thành một trong những việc làm y hưng phấn và mong chờ nhất, mặc dù lần nào y cũng bị đánh cho vô cùng thê thảm.
Nhưng thảm bại lại giúp y phát triển nhanh chóng. Càng ngày y càng trở nên trầm ổn, y bắt đầu xa rời cách chiến đấu chỉ dựa vào bản năng, y bắt đầu học tập cách không chế những chiến dịch khổng lồ và phức tạp, y bắt đầu học tập chiến lược.
Y trở nên càng ngày càng mạnh, điều đó y có thể tự mình cảm nhận được.
Sau đó Bồ Bồ cho y một cơ hội để quay lại chiến trường, khi y nghe thấy y được quyền xây dựng một chi chiến bộ thuộc về mình, y cảm giác thấy máu trong người bỗng nóng rực lên như bị đốt cháy, cho đến tận bây giờ y vẫn không thể quên được cảm giác lúc đó.
Đối với Phí Lôi, tuân lệnh chính là nguyên nhân, còn ý thức trách nhiệm chính là sứ mạng của y.
Còn đối với Lương Vi, còn có rất nhiều nguyên nhân khác nữa, y luôn đối sử với Bồ Bồ như sư trưởng của y. Nhưng Bồ Bồ lại chưa từng thừa nhận là y là người học sinh của mình, y cũng chưa bao giờ gọi Bồ Bồ một tiếng lão sư.
Khi trong mắt xuất hiện bóng lưng quen thuộc, trái tim trong lồng ngực Lương Vi đập mạnh.
Khi Bồ Yêu phát hiện ra Lương Vi đến, y liền xoay người, rồi mỉm cười và bảo: "Tốt nắm, xem ra năm xưa ta không hề nhìn lầm ngươi. " Nói xong y đánh giá Lương Vi từ trên xuống dưới: "Xem ra, nếu so với năm xưa thì trầm ổn hơn không ít nha. Chứng tỏ ma luyện trong mấy năm gần đây không hề bị uổng phí ah. "
Trong đầu Lương Vi trống rỗng, ánh mắt như con sói cô độc biến mất tăm, lúc này y chỉ như một tiểu hài tử hiền lành chất phác, có chút bối rối chẳng biết làm gì.
Bồ Yêu nhận ra Lương Vi đang kích động, liền mỉm cười ấm giọng hỏi: "Nói cho ta nghe tình hình gần đây của các người ra sao"
Trong ánh mắt của y chứa đầy vẻ quan tâm, vui mừng, tự hào, bởi Lương Vi là một đệ tử kiệt xuất của y. Y có thể nhận ra được, khí chất của Lương Vi đã khác hẳn trước kia, có thể nói là y đã lột xác về chất. Từ năm xưa, y đã hết sức coi trọng Lương Vi rồi, trong mắt y, vị Chiến Tướng thiếu niên này thông minh và hiếu học, chỉ cần đem tính cách tàn nhẫn và xúc động của y mài dũa đi, thì lập tức y sẽ phát ra ánh hào quang lóng lánh kinh người.
Bồ Yêu rất hài lòng với Lương Vi ở trước mắt, vốn y cho rằng, một vị đệ tử xuất sắc như Công Tôn Soa chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Nhưng không ngờ, y lại gặp được một vị khác. Càng làm cho y đắc ý chính là, hai người có hai phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng lại giống nhau ở chỗ đều lợi hại, đều có được những phẩm chất khiến người ta phải ngưỡng mộ
Bồ Yêu an lòng.
Hắn muốn ở lại khoe khoang với Vệ một phen!
Nói đến những điều đã trải qua trong mấy năm gần đây, Lương Vi nhanh chóng bình tĩnh trở lại, y dùng giọng nói trầm thấp kể lại những điều mình đã trải qua.
Bồ Yêu trầm mặc hẳn, nét vui vẻ trên mặt cũng biến mất, hắn không ngờ cuộc sống cảu bọn họ lại gian nan như vậy. Bồ Yêu không khỏi cảm khái than: "Thật vất vả cho ngươi rồi!"
Câu nói này xuất phát từ nội tâm của Bồ Yêu, hắn biết rõ muốn chỉ huy một đám người và không để họ đói bụng là một vấn đề cũng khá đơn giản. Nhưng nếu muốn bọn họ duy trì tác phong kỷ luật như một chi Chiến bộ chính quy, lại là một việc cực kì khó khăn.
Trong lòng Lương Vi cảm thấy ấm áp, nhưng bề mặt chỉ cười mỉm: "Thật ra mọi việc cũng không xấu đến vậy, dù sao Phí Lôi cũng làm được rất nhiều. "
Bồ Yêu nhìn môn sinh đắc ý của mình, rồi nghĩ một chút sau đó chân thành khuyên bảo: "Ngươi phải cẩn thận, e rằng đoạn đường tiếp theo không yên ổn chút nào đâu!"
Lập tức vẻ vui mừng trên mặt Lương Vi biến mất, sắc mặt trở lên ngưng trọng: "Chẳng lẽ có người gây bất lợi cho chúng ta?"
Bỗng nhiên, Sa Ngẫu bay từ dưới đất lên đối mặt với Thi.
"Kế hoạch Hải Tâm Ba đã thất bại. Càng thêm bất lợi chính là, Richard Đại tướng số một của man Richard đã đầu phục Hải Tâm Ba. Sau đó gần như tất cả các thế lực man đều gia nhập vào Hải Tâm Ba. " Sa Ngẫu nói.
"Ah, chuyện này rất bình thường, lúc này, ngoại trừ Hải Tâm Ba, làm gì còn ai dám tiệp nhận bọn hắn cơ chứ. " Thi chẳng chút để ý tới.
Sa Ngẫu thấy biểu lộ của Thi, có chút kỳ quái, liền hỏi lại: "Ngươi không lo lắng sao?"
"Lo lắng cái gì?" Thi cười cười: "Xem ra ngươi chưa cẩn thận quan sát Tả Mạc rồi. "
"Ta không hề xem thường hắn. " Sa Ngẫu lắc đầu: "Hắn có thể rời khỏi Phong Tuyệt, hơn nữa chỉ cần thời gian ngắn ngủi đã bước vào Thần Cấp như vậy thì không ai có tư cách xem thường hắn cả. Nhưng dù sao hắn cũng không quen thuộc với nơi này, trong khi thế lực của Hải Tâm Ba lại rất lớn, nếu như không nhanh chóng tiêu diệt Hải Tâm Ba, thì e rằng Minh Cảnh có thể rơi vào cục diện hỗn loạn, đến lúc đó tâm nguyện của ngươi khó có thể hoàn thành. "
"Không sao đâu. " Thi lắc đầu.
"Sẽ không sao thật không? Ngươi chắc chắn như vậy à?" Sa Ngẫu hơi kinh ngạc.
Không biết Thi nghĩ đến cái gì, đột nhiên hắn khẽ lắc đầu rồi bật cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về một phía bảo: "Chỗ kì quái nhất của thằng nhãi này, chính là nếu ngươi và hắn so đấu với nhau, lúc đó lá bài tẩy của ngươi lần lượt mở ra từng cái một, còn đôi mắt của ngươi lại luôn chăm chú xem lá bài tẩy của hắn là gì, lúc đó ngươi sẽ thấy hắn cũng lần lượt mở từng lá bài tẩy ra. Nhưng sau đó ngươi sẽ nhanh chóng phát hiện ra, những lá bài của hắn tốt hơn người nhiều, hơn nữa đáng sợ nhất chính là, những lá bài đưa ra càng về sau lại càng tốt. "
"Nghe có vẻ rất đáng sợ a. " Sa Ngẫu tiếp nói.
"Đúng vậy a! Thật đáng sợ! Điều này, ngay cả ta cũng cảm thấy hơi khó đỡ. " Thi cười ha ha: "Địch nhân của hắn, hẳn là người nào cũng phải thống khổ ah. "
"Được rồi. Năm cái tên kia bao giờ mới có thể tỉnh lại?" Sa Ngẫu hỏi.
"Có lẽ sau khi nghi thức đăng vị cửa hắn kết thúc. " Thi hơi tiếc nuối: "Đáng tiếc là chúng ta không được tận mắt chứng kiến. "
Tâm tình của Tả Mạc vô cùng tốt. Việc thành công cứu được Bồ Yêu và Vệ khiến cho hắn vô cùng vui vẻ, mà thậm chí ngay cả khi nghe hai người họ cãi nhau dường như cũng trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Theo tin tức mà Thi mang lại, tình hình cảu năm người Đại sư huynh và A Quỷ cũng đã chuyển biến rất tốt đẹp, vì thế tâm tình của hắn thoải mái hơn rất nhiều.
Thần lực đã khôi phục, đã liên hệ được với Mạc Vân Hải, giải cứu Bồ Yêu và Vệ, năm người Đại sư huynh A Quỷ đều sắp thức tỉnh, khiến cho Tả Mạc cảm thấy tất cả mọi vương mắc và rắc rối trong mười năm qua đều được giải quyết nhanh chóng trong khoảng thời gian gần đây.
Nếu đã như vậy mà tâm tình còn không tốt thì thử hỏi trên đời này còn cái gì làm tâm tình tốt lên không cơ chứ?
Còn đối với những việc xảy ra ở Minh Vương Cung, ngược lại hắn chẳng hề lo lắng gì, bởi hắn chỉ coi mình là một người đi ngang qua sân khấu mà thôi. Dư uy của Thi vẫn còn, hơn nữa còn bố trí cả sát chiêu, vì thế hắn chỉ cần yên tâm tiếp nhận Minh Cảnh là được rồi.
Bỗng nhiên, đội ngũ ngừng lại.
Rất nhanh sau đó, An Mạc bay tới, trên mặt hiện ra vẻ khó coi: "Vương thượng, phía trước có người cản đường, có ý đồ bất thiện!"
Kinh nghiệm chiến đấu của An Mạc phong phú vô cùng, hơn nữa gã rất quen thuộc với Minh Cảnh, vậy mà lại có người ngang nhiên chắn đường, chứng tỏ đây là một tình huống không tốt lành gì.
Đồng thời cũng nói lên bọn họ phản đối tân Vương mà không chút e ngại.
An Mạc sống ở Minh Cảnh từ nhỏ tới lớn lên rất hiểu rõ đám Ma tộc ở Minh Cảnh, ở trong Minh Cảnh, mọi người chỉ quan tâm đến nắm đấm ai to hơn! Trước kia còn có rất nhiều người cố kỵ uy tín của lão Minh Vương nên không dám ra mặt, nhưng một khi có người ra mặt đầu tiên, thì đương nhiên cố kỵ trong lòng mọi người cũng giảm đi rất nhiều, vì thế âm thanh nghi vấn về tân vương càng ngày càng nhiều, vì thế cục diện càng lúc càng tồi tệ.
Điều này đã gây rất nhiều bất lợi cho tân Vương.
Tuy nhiên An Mạc biết rõ Tả Mạc là Mạc Vân Hải chi Vương, nhưng nước xa khó có thể cứu được lửa gần, vượt ngoài tầm với. Thực chất Tân vương nắm thực lực của Minh Cảnh chỉ có An Mạc Tây Ngục phủ!
Dùng sức lực một phủ chống lại toàn bộ Minh Cảnh, cái kết quả cuối cùng chỉ có tro cốt cũng chẳng còn mà thôi.
Bỗng cơn giận bốc lên từ trong đáy lòng gã, đến đội ngũ của vương thượng, mà vẫn có kẻ dám chặn lại!
Đúng lúc này Tả Mạc nhận được tin tức của Thi truyền tới, một lúc sau hắn ngẩng đầu, trong mắt lóe lên hàn quang. Không biết tại sao, khi An Mạc nhìn thấy hàn quang lóe lên trong mắt Tả Mạc, bỗng trong lòng gã cảm thấy căng thẳng, áp lực quanh người tăng lên rõ rệt.
"Ah, Thi truyền tin đến, kế hoạch Hải Tâm Ba đã thất bại, bảo chúng ta tự mình giải quyết Hải Tâm Ba. " Hàn quang trong mắt Tả Mạc thu lại, khuôn mặt lại khôi phục về dáng vẻ tươi cười lúc trước.
"Kế hoạch Hải Tâm Ba thất bại!" An Mạc nghẹn ngào kinh hô, tuy gã không biết kế hoạch Hải Tâm Ba của lão Minh Vương có nội dung như nào, nhưng là gã có thể khẳng đinh đây chính là sát chiêu mà lão Minh Vương bố trí.
Một khi sát chiêu đã mất đi hiệu lực, vậy có nghĩa là bọn họ cần phải đối mặt Bắc Nguyên băng phủ.
Áp lực xung quanh An Mạc tăng mạnh!
"Còn nữa, bộ hạ của Gia Mạn đã tan tác, mấy cái tên như Lý Tra Đức, hầu hết đã gia nhập vào Hải Tâm Ba. " Tả Mạc hứng thú nói.
An Mạc không nhịn được nữa, sắc mặt đại biến: "Vậy thì nguy to rồi!"
Tình cảnh trở nên tồi tệ rồi!
Rốt cuộc An Mạc cũng đã hiểu, vì sao lại có người dám công khai chặn đường đội ngũ của tân vương!
Vốn lòng tin của mọi người với tân vương không đủ, mà hiện tại thì càng ngày càng thấp. Lý Tra Đức là Đại tướng số một của Gia Mạn, Nếu tính về phương diện thực lực cá nhân thì An Mạc bị lép vế, nhưng tính đến phương diện chỉ huy tác chiến, thì chẳng mấy ai bằng gã, có lẽ ngoại trừ Lý Tra Đức ra chỉ còn vài người có thực lực suất sắc như gã.
Vốn tiền bạc của Bắc Nguyên băng phủ xông xênh, trình độ thần trang thì xuất sắc, hôm nay lại có thêm man Đông Minh phủ bị bọn gã tiếp thu, khiến thế lực của bọn gã bành trướng nhanh chóng, hiện đã trở thành thế lực lớn nhất Minh Cảnh! Chiến lực của Bắc Nguyên băng phủ trước đây vốn mạnh mẽ, hiện tại đã nhanh chóng được bổ xung thêm, huống chi, Bắc Nguyên băng phủ có được vị chiến tướng xuất sắc là Chúc Nam Nguyệt.
Càng tồi tệ hơn chính là, năng lưc của Hải Tâm Ba lên cao khiến họ có được danh tiếng rất lớn tại Minh Cảnh.
An Mạc đoán rằng, một khi Hải Tâm Ba đem tin tức này công bố, thì lập tức sẽ có rát nhiều thế lực đào ngũ.
Tình cảnh của bọn họ đã trở lên cực kì nguy hiểm!
Đáng chết!