Khó khăn làm người ta mạnh hơn.
Khi toàn bộ thương gia ở Hư Linh thành liên hợp chống lại tu luyện ban của Quy đảo, mọi người lập tức nhận ra ảnh hưởng nghiêm trọng từ việc đó.
Không ai ngốc cả, mánh lới bên trong ai cũng có thể thấy được. Dù cho học viên phản đối, không thể tìm được công việc ở Hư Linh thành thì làm sao chứ? Cùng lắm thì đi thành thị khác tìm việc, chỉ cần pháp quyết tu luyện thật tốt, nơi nào chẳng kiếm được việc!
Nhưng không phải học viên nào cũng có dũng khí đó, cũng không phải ai cũng nguyện ý đi tới một thành thị xa lạ để bắt đầu cuộc sống mưu sinh.
Nhân số tu luyện ban của Quy đảo lập tức giảm mạnh.
Đang suy nghĩ làm thế nào để mở rộng quy mô, Tả Mạc trợn tròn mắt nhìn công sức mấy ngày qua trôi xuống sông.
Hắn vội vàng phái Thương Vị Minh đi thăm dò, những thương gia có thực lực hùng hậu đối với điều này không chút che dấu, Thương Vị Minh rất nhanh trở về. Khi Tả Mạc biết rõ Điền gia đang giở trò quỷ gì, nhất thời nổi giận!
Vụ đánh lén lần trước còn chưa tính, vậy mà dám khiêu khích nữa!
Nhẫn hay không nhẫn?
Vốn muốn để Bồ yêu đi dày vò Điền gia nhưng lúc này Tả Mạc phất tay áo, quyết định chính mình sẽ ra tay!
Làm thế nào để kiếm được tiền, Tả Mạc nghĩ tới nát óc chưa chắc đã kiếm được biện pháp gì tốt. Nhưng để nghĩ ra mánh khoé thì Tả Mạc không tốn quá nhiều thời gian!
Quả nhiên anh không phải là người tốt!
Tả Mạc tràn đầy cảm khái, lập tức bắt đầu vào sự nghiêp "báo đáp" Điền gia đầy vĩ đại. Suy nghĩ kỹ chút, Tả Mạc cảm thấy đây không phải là chuyện gì quá xấu, dù sao với thực lực của bọn họ, mở rộng quy mô chính là tử lộ. Hiện giờ, tu luyện ban rất vắng vẻ, so sánh với sự đông đúc chật chội trước kia đúng là một trời một vực, những tu giả bị chặn ngoài cửa không quan tâm tới việc kia thì vô cùng mừng rỡ vì những chỗ bị bỏ trống.
Quan trọng nhất chính là, Tả Mạc đang hăng tiết chợt nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu.
"Xin hỏi ngài có yêu cầu gì?" Tả Mạc được tiếp đãi bởi một vị trung niên nam tử.
"Ồ, chúng ta muốn cùng quý phái nói chuyện hợp tác làm ăn." Tả Mạc nói.
"Hợp tác?" Mắt trung niên nam tử sáng ngời, sinh ý tới cửa!
Trần Âm phái là một môn phái nhỏ, bọn họ nổi tiếng toàn thành về âm khuê đại trân, nam tử trước mắt chính là chưởng môn của Âm Linh Tử.
Nếu không phải do Âm Linh Tử thủ đoạn lợi hại, biết thuật làm người, chế tác âm khuê "Trần Âm" (radio) có chút khác biệt, ở Hư Linh thành được hoan nghênh thì Trần Âm phái đã sớm tiêu vong rồi.
Chẳng qua hiện tại cuộc sống của bọn họ không quá tốt, tiết mục "Trần Âm" ngày càng chán, điều này khiến hắn vô cùng đau đầu nhưng không thể nghĩ ra được biện pháp gì. Hư Linh thành dù sao cũng chỉ là một địa phương nhỏ, Trần Âm phái cũng là một môn phái nhỏ, cao phẩm âm khuê đại trận hắn có thể chế tác nhưng chế tác không nổi, hơn nữa cao phẩm âm khuê đại trận mỗi ngày đều tiêu tốn một lượng tinh thạch kinh người.
Âm Linh Tử lập tức trở nên ân cần, mặt nở nụ cười thật tươi: "Mời đến đây!"
Cả nhóm Tả Mạc đi vào Trần Âm phái, Âm Linh Tử cẩn thận từng li từng tí một châm trà.
Sau khi ổn định, uống một ngụm linh trà, Tả Mạc nói ra ý đồ của bản thân: "Lần này tới đây là hi vọng có thể thông qua 'Trần Âm' của quý phái tuyên truyền một sản phẩm của bản đảo."
"Không thành vấn đề không thành vấn đề!" Âm Linh Tử vui mừng quá đỗi nhưng do bản tính cẩn thận nên hắn vẫn muốn hỏi lại: "Không biết quý đảo là toà vân đảo nào?"
Tả Mạc cười cười: "Chúng ta là Quy đảo!"
"Quy đảo!" Sắc mặt Âm Linh Tử đột biến, trong lòng nảy sinh ý nghĩ cự tuyệt. Thời điểm hiện nay Quy đảo và Điền gia đang xảy ra giao tranh, hắn sao lại không biết chứ? Điền gia chính là môn phái đứng đằng ngay sau Hư Linh phái – đệ nhị đại môn phái, căn cơ sâu dày, không phải là thứ mà Quy đảo ngoại lai có thể so sánh!
Đắc tội với Điền gia, Trần Âm phái mặc dù chỉ là môn phái nhỏ nhưng chắc chắn cuộc sống tới đây là kết thúc.
"Thế nào? Quý phái không dám đồng ý?" Tả Mạc như cười như không nhìn Âm Linh Tử.
Âm Linh Tử còn chưa nói gì thì đã thấy tay Tả Mạc thả vài thứ lên bàn, khi thấy rõ đó là thứ gì, hai mắt Âm Linh Tử liền di quay vòng không ngừng.
Mười khoả tứ phẩm tinh thạch!
Mắt Âm Linh Tử lập tức trở nên vô cùng nóng bỏng, chằm chằm nhìn vào mười khoả tứ phẩm tinh thạch trên bàn!
Đối với Trần Âm phái mà nói thì mười khoả tứ phẩm tinh thạch chính là nửa năm thu nhập của bọn họ. Âm Linh Tử biết rõ bản môn đã lâu không kiếm được gì, nếu tiếp tục như vậy thì không thể nào có tinh thạch để duy trì việc vận chuyển của âm khuê đại trận.
Tả Mạc nghe rõ tiếng nuốt nước miếng của Âm Linh Tử, không nói hai lời, lại lấy ra mười khoả tứ phẩm tinh thạch!
Hô hấp của Âm Linh Tử trở nên mạnh hơn, con ngươi trong nháy mắt đầy tơ máu, vẻ mặt có chút dữ tợn.
Hai mươi khoả tứ phẩm tinh thạch!
"Đây là ba thành tiền đặt cọc."
Câu nói này của Tả Mạc giống như một nhát dao trí mạng đối với Âm Linh Tử, làm đổ sập phòng tuyến cuối cùng của hắn.
Âm Linh Tử chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Hắn nhào tới tinh thạch trên bàn!
Điền gia thì sao? Đi gặp quỷ đi!
Tâm tình Chúc Chân suy sụp.
Mọi người xung quanh nhìn hắn có chút hả hể, mấy ngày trước, ánh mắt mọi người nhìn hắn hoàn toàn khác. Là nhóm học viên đầu tiên tham gia tu luyện ban của Quy đảo, hắn gặp may kinh người. Ở bên ngoài chợ đen, một chỗ trong tu luyện ban được bán với giá trên trời, những học viên khác không có suất chỉ có thể đứng ở ngoài ngõ dự thính, hắn thì an vị ngồi trong túc xá chuyên tâm nghe Thành lão sư nói về nuôi dưỡng, đúng là vô cùng hạnh phúc.
Nhưng khiến hắn trăm triệu lần không nghĩ tới chính chưởng quỹ rất nhanh tìm tới hắn, nói cho hắn biết nếu như hắn tiếp tục học tại tu luyện ban của Quy đảo, hắn sẽ bị khai trừ.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể rời khỏi tu luyện ban, thành thành thật thật mà trở về làm công.
Những ánh mắt ước ao trước kia giờ đây nhìn hắn với sự hả hể.
Thế nhưng, Chúc Chân không nghĩ vậy, những pháp quyết, phù trận mà Thành lão sư giảng luôn luôn được hắn nghĩ tới. Chúc Chân nghĩ rằng trong vô số tu luyện ban thì trình độ của Thành lão sư tuyệt đối có thể xếp vào hàng đệ nhất, hắn vô cùng bội phục. Lão sư thuận miệng nói ra một số pháp quyết cao giai đã khiến hắn rất vui mừng.
Những ngày qua hắn giống như người mộng du, luôn luôn mất tập trung, chưởng quỹ đã vô số lần mắng hắn.
Vì sao lại như vậy... Trong lòng Chúc Chân cảm thấy rất khổ sở, hắn cảm thấy tu luyện ban của Quy đảo rất tốt mà.
Sinh hoạt trở lại bình thường, Chúc Chân biết bản thân mình không cam lòng vất bỏ tất cả những gì mình đã vất vả học hỏi được trong thời gian qua.
Mọi người làm việc cùng một chỗ, bởi vì buồn chán quá mức nên mỗi nơi đều bày một cái âm khuê, vừa nghe âm khuê vừa làm việc. Chưởng quỹ thấy không làm hỏng việc nên cũng không can thiệp vào.
Bỗng nhiên, bên trong âm khuê phát ra một bản tin mà nội dung của nó khiến tay chân Chúc Chân như cứng đờ lại.
"... Xét thấy có quá nhiều học viên không thể tham gia vào tu luyện ban của bản đảo, chúng ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối và áy náy! Truyền bá pháp quyết là việc mà mỗi vị tu gia chúng ta cần phải ra sức, vì thế, chúng ta sẽ khai trương hệ liệt ngọc giản của Quy đảo, từ linh thực đến nuôi dưỡng, từ kiếm tu đến thiện tu, ngọc giản do chúng ta chế tác vô cùng tường tận, hy vọng những học viên kia bởi vì nguyên nhân không thể tham gia tu luyện ban của bản đảo đều có thể thông qua ngọc giản để tự học..."
Mọi người không nhịn được mà ngừng tay, nghiêng tai tỉ mỉ nghe.
Hai mắt Chúc Chân sáng rực lên.
Ngay khi mọi người cho rằng Quy đảo phải đối mặt với những liên minh thế lực hùng mạnh của bản địa thì chỉ có cách bó tay, tránh khỏi con sóng lớn!
Nhưng không ai nghĩ tới phản kích của Quy đảo lại xảy ra nhanh thế, lại sắc bén như vậy, thật ngoài dự đoán của mọi người!
Hư Linh thành vừa mới an tĩnh được một thời gian thì đã bị một quả boom làm cho nổ tung!
Cả ngày hôm đó âm khuê đều tuyên truyền về hệ liệt ngọc giản của Quy đảo, những tiếng la hét, kích động như những gáo dầu nóng tưới khắp Hư Linh thành!
"Cái gì? Bạn không nghe sai đâu! Chín trăm chín mươi tám, chỉ cần chín trăm chín mươi tám! Không cần chín ngàn chín trăm chín mươi tám, không phải một ngàn chín trăm chín mươi tám! Chín trăm chín mươi tám! Chín trăm chín mươi tám! Chỉ cần chín trăm chín mươi tám! Hệ liệt ngọc giản của Quy đảo bạn có đem về nhà! Đây là khuyến mãi của chúng ta đối với những học học viên không thể đến tham dự tu luyện ban! Chín trăm chín mươi tám khoả tam phẩm tinh thạch, một bộ hệ liệt ngọc giản của Quy Đảo..."
"Bây giờ mọi người có thể nhìn thấy đây là ngọc giản hoả quyết nằm trong hệ liệt ngọc giản của Quy đảo, trong giới thiệu thì ngọc giản này là hoả quyết nhị phẩm thông thường, đồng thời mỗi tầng bên trong đều có hướng dẫn chi tiết, bán với giá một khoả tam phẩm tinh thạch, không nên nghi ngờ, đây tuyệt đối là pháp quyết ngọc giản hiệu quả nhất của năm nay! Cái gì? Hoả quyết nhị phẩm mà chưa đủ sao? Không thành vấn đề, nơi đây có một khoả ngọc giản hoả quyết tam phẩm, trời ạ, ngươi không nghe lầm đâu! Hoả quyết tam phẩm đó! Thị trường giá bao nhiêu chắc mọi người đều biết rõ, chỉ cần một trăm khoả tam phẩm tinh thạch, bạn sẽ có nó trong tay..."
"Hệ liệt ngọc giản của Quy đảo đều do đại danh sư của Quy đảo tự mình chế tạo, là một tác phẩm đỉnh cao không thể vượt qua!"
"Pháp quyết của Quy đảo đưa ra đều có chú giải, chính là pháp quyết tự học tốt nhất trên thị trường, độc nhất vô nhị! Trên thị trường lưu hành chủ yếu là chú giải của pháp quyết cơ bản! Gặp phải khó khăn thì làm sao giờ? Đừng sợ! Chúng tay có chú giải pháp quyết cơ bản của Quy đảo! Nó liệt kê cẩn thận tất cả các vấn đề bạn gặp phải! Cái này gọi là, cầm một ngọc giản nhưng hiểu cả thiên hạ..." ...
Hư Linh thành như nổ tung!
Nổ tung rồi!
Bất kể Quy đảo có ân oán như nào với thương gia ở Hư Linh thành thì nó đều không quan trọng bằng việc những học viên có thể học được nhưng thứ họ cần. Tu luyện ban của Quy đảo học rất có hiệu quả, truyền dạy vô cùng thần kì, những học viên kia có thể tự mình lĩnh hội thì càng cảm thấy tự tin.
Chỉ cần tu giả hơi có ý tiến thủ thì luôn hi vọng bản thân có thể học được pháp quyết cao giai.
Khi đông đảo thương gia dùng phương thức đồng minh cấm bọn họ tham gia tu luyện ban của Quy đảo, trong lòng họ đều cảm thấy thất vọng.
Người chỉ hơi có tầm nhìn sẽ thấy rõ đây là phản kích của Quy đảo.
Không sai, ngươi không nhận học viên tu luyện ban của Quy đảo thì sao, ta đây bán ngọc giản! Ngươi giỏi thì nghĩ ra cách tra đi! Những pháp quyết cấp thấp làm sao ngươi có thể phân biệt là học từ đâu chứ? Rất nhiều tu luyện ban dạy pháp quyết như vậy à!
Tuyên truyền không ngừng nghỉ, liên tục không mệt mỏi oanh tạc khắp Hư Linh thành.
Không có thương gia nào bán, không thành vấn đề! Chỉ cần ra đầu dường, nhìn thấy những người mặc tứ phẩm hàn phách lam quang giáp, mỗi người đều toả ra anh khí bức người, đó chính là kiếm tu, ai cũng có thể mua từ bọn họ!
Hai ngàn kiếm tu vũ trang hạng nặng, hoá thành vô số dòng suối nhỏ tràn ngập khắp các ngõ ngách của Hư Linh thành!
Bọn họ đạp kiếm quang, đằng đằng sát khí khi đi ngang qua mỗi thương quán, không coi ai ra gì. Bên cạnh bọn họ là những giỏ ngọc giản, chất đống giống như cải trắng vậy.
Thương gia câm như hến, không ai dám lên tiếng.
Hung hăng!
Quá kiêu ngạo!
Bá đạo!
Quá bá đạo!