Tông Như mở mắt, không khí hỗn loạn chung quanh bỗng an tĩnh, một tia sáng chói lóe lên trong đôi mắt hắn. Da mặt hắn trở nên vô cùng bóng loáng, nét phong sương khổ tu khi xưa giờ đã biến mất. Tướng mạo hắn không anh tuấn, trong doanh địa không hề xuất chúng, nhưng vị thiền tịnh của hắn lại là độc nhất.
Không thể không nói, những người trong doanh địa đều rất đặc sắc. Vi thắng kiên nghị, Công Tôn Sai ngượng ngùng ẩn núp sự điên cuồng tàn nhẫn, Thúc Long chững chạc đôn hậu, Ma Phàm hơi lười nhác. Trên cái trán láng cóng của Tông Nhu hiện lên một đóa liên hoa đỏ thánh khiết, thánh khiết cùng yêu dã, hai khí chất đầy mâu thuẫn lại tập trung cùng một chỗ, một lực lượng kinh tâm động phách.
Hắn đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
"Lão Như."
Thấy Tông Như, Lôi Bằng cùng Niên Lục sửng sốt, sau đó mừng như điên, ba người bọn họ từng ở chung một tiểu đội, tình cảm thâm hậu. Tông Như kết đan, hai người vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài.
'Lôi tử, tiểu Niên Niên." Tông như lộ rõ nụ cười từ tận đáy lòng.
Niên Lục mặt cứng đờ, gân xanh nổi lên. Lôi Bằng cười to ha ha, vọt tới trước mặt Tông Như, giang hai tay, ôm chặt lấy Tông Như.
"Vẫn là lão Như giỏi, không ngờ lén lút kết đan thành công, đây chẳng phải là ép bọn ta phải chăm chỉ sao?'
Lôi Bằng tiếng như sấm nổ bên tai Tông Như, Tông Như mỉm cười vỗ lưng Lôi tử.
Niên Lục nhìn săm soi Tông Như, chợt hai mắt sáng lên: "Kết đan thật sự có thể biến đẹp trai à! Quá tuyệt! Không được không được, ta nhất định phải sớm kết đan, ta giờ đã đẹp trai như vậy, nếu kết đan, sẽ đẹp trai tới mức nào? Thật là nhức đầu..."
Nghe Niên Lục mê gái nói vô lý như vậy, Tông Như lại thấy ấm áp không nói nên lời..
Tông Như xuất quan khiến toàn doanh sôi sục.
Vốn mấy ngày qua không khí trong doanh hết sức ngưng trọng, Tông Như xuất quan làm mọi người tràn đầy vui sướng. Tông Như xưa này đều khiêm tốn, số người đi tới chúc mừng đông vô số, so với lúc Tạ Sơn kết đan thì lần này mọi người vô cùng bình tĩnh.
Tông Như thấy mấy người Tả Mạc, vội tiến lên, cúi đầu thật sâu, cung kính nói: "Đại nhân."
Tả Mạc cười tươi, không chút do dự ôm lấy, đang khi Tông Như vô cùng cảm động, đại nhân đột nhiên ghé vào tai hắn thì thầm: 'Đạt già kim thân, trị liệu pháp quyết trong đó nhất định rất tuyệt, doanh địa nhiều người thế này, hẳn có thể tiết kiệm rất nhiều tinh thạch..."
"Đại nhân, cứ vậy thì không được." Phó quan tiều tụy, thanh âm vô cùng khổ sở.
Lan vẫn bình tĩnh như thường: "Hao tổn bao nhiêu?'
"Đã tử trận hai trăm, tử thương ba trăm." Phó quan báo ra con số, vẻ mặt cực kém, ngắn ngủi bốn giờ khi tiến vào Đô Thiên Huyết giới, bọn họ đã gặp phải sáu lần tập kích, đến giờ con số thương vong đã hơn một ngàn, gần một phần mười quân số của quân đoàn.
Đối phương tấn công cực kỳ mãnh liệt, hơn nữa bất ngờ không chút báo trước, xuất quỷ nhập thần. Bọn họ tựa hồ có thể tùy ý xuyên qua Đô Thiên Huyết giới. Không ai biết bọn họ làm như nào, ở đây tu gia bị khắc chế, nhưng bọn tu giả công kịch không chịu chút ảnh hưởng nào, ngược lai như cá gặp nước, vô cùng trơn trượt.
Đối phương rốt cục làm như thế nào? Lan nhìn xa xăm, hỏi: "Chúng ta cần bao lâu có thể tới được phòng tuyến?'
"Đối phương tập kích làm chậm tốc độ tiến quân.." Lan cắt lời, tức giận nói: "Còn bao lâu?"
Phó quan run lên, cắn răng nói: "Theo tốc độ này, chúng ta cần bốn mươi tám canh giờ nữa mới tới được phòng tuyến."
Lan trầm mặc đôi chút, trầm giọng: "Gọi các vị đại nhân tới gặp ta."
"Rõ!" Phó quan lĩnh mệnh, một lát sau, chín vị thống lĩnh tới, bọn họ cũng không dễ chịu.
Bốn canh giờ ngắn ngủi, bọn họ đã mất một phần mười lực lượng, nếu cứ tiếp tục hao tổn như thế, bọn họ sợ hết hồn, chưa chạy tới phòng tuyến thì lực lượng của bọn họ đã gần như không còn.
Lan liếc qua chín thống lĩnh, sắc mặt bọn họ đều rất kém, nhưng không hốt hoảng. Chín thống lĩnh đều do hắn cất nhắc, năng lực đều xuất chúng.
Nhậm chức trong quân đội rất nghiêm khắc, quân đoàn chính quy như Băng Sương, quân đoàn trưởng phải là Hoàng Kim chiến tướng, mà thống lĩnh phải là Bạch Ngân chiến tướng.
'Ta cần một cảm tử." Lan không nói dài, trực tiếp mở miệng.
Chín vị thống lĩnh biến sắc, bọn họ nhận ra tình thế nghiêm trọng trong lời nói của đại nhân, ánh mắt của đại nhân khiến bọn họ như có dao sau lưng.
Nhưng..
Bọn họ trù trừ.
Đúng lúc này, một thiếu niên đứng dậy.
"Đại nhân, thuộc hạ nguyện ý." Khuôn mặt lãnh tĩnh của Lan lập tức nhíu lại, hắn nghĩ tới thiếu niên này mà đau lòng. Vị bạch ngân chiến tướng thiếu niên này mới hơn hai mươi, tiền đồ rộng mở, cũng là ái tướng của hắn.
Lương Vi, thứ chi Thủy tộc, thành tích bình thường trong yêu thuật phủ, khi chuyển tu chiến tướng, thành tích tăng vọt, hai mươi tuổi thi đỗ bạch ngân chiến tướng. Dù là mấy tên biến thái trong yêu giới, hắn cũng không để mắt, nhưng Lan vẫn tin rằng tương lai của hắn vô cùng rộng mở.
Lương Vi đứng vững vàng, anh khí vô cùng.
Lan không thể cự tuyệt, gật đầu: "Ta cho ngươi ba ngàn chiến yêu, ngươi đi tuần tra thanh tảo hông của đại đội, ngăn trở tập kích."
Những thống lính khác vẻ mặt phức tạp, suốt bốn canh giờ bị đánh lén, bọn họ có thể đoán được, Lương Vi sẽ chịu áp lực lớn ra sao.
'Rõ!"
Lương Vi bình tĩnh nhận lệnh, hành lễ với Lan.
"Nếu ta chiến tử, xin đại nhân chiếu cố tộc ta một chút."
"Được." Lan trịnh trọng đáp ứng, hắn nhìn sang các thống lĩnh khác, trầm giọng: "Toàn quân tăng tốc tiến về phía trước. Trì trệ giả, quân pháp xử trí."
"Rõ!" Chúng thống lĩnh đồng thanh đáp lời.
Vệ nhìn chăm chú vào sự phát triển của chiến cuộc, hắn rất khiếp sợ trước lực chiến đầu mà Công Tôn Sai lộ ra.
Chiến cuộc nổ ra suốt hai ngày.
Vệ thấy được vẻ ngưng trọng hiếm thấy ở Bồ Yêu. Đã biết nhau mấy ngàn năm, hắn hiễu rõ Bồ Yêu, không ai biết rằng, khi chủ nhân đời trước của hắn còn đảm nhiệm quân đoàn trưởng, tất cả kế hoạch tác chiến đều là Bồ Yêu làm.
Bồ yêu lại bị một người trẻ tuổi, ép tới mức này. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, hắn tuyệt không tin. Từ khi bắt đầu dịch chiến kỳ, hắn liền quan sát không bỏ sót hai người, vô số lần hắn than lên sợ hãi. Hai người đối chiến hoa cả mắt, hắn chỉ có thể cảm thán, thời gian dịch chiến kỳ trôi qua so với bình thường nhanh hơn rất nhiều. Hai ngày, nếu là bên ngoài là một tháng.
Hắn không hiểu gì về chiến tướng, mỗi lần kinh hiểm, luôn sợ hết hồn hết vía, thầm cảm khái, tại sao có thể âm hiểm như vậy chứ?
Dù quyền chủ động chiến cuộc vẫn do Bồ Yêu nắm trong tay, nhưng Vệ lại tập trung lực chú ý vào Công Tôn Sai, một thiếu niên trẻ tuổi, có thể chống lại Bồ Yêu lâu như vậy, đẳng cấp tuyệt không thấp.
Dần đần, chiến cuộc bắt đầu nghiêng về một phía, Bồ yêu càng lúc càng chiếm ưu thế.
Giai đoạn cuối, Bồ Yêu như quét lá, Vệ thấy rằng đây tuyệt đối là hành động tiết nộ.
Quả nhiên, khi Bồ Yêu lùi khỏi dịch chiến kỳ, sắc mặt cũng khó coi.
"Người trẻ tuổi thật lợi hại." Vệ như xát muối vào vết thương.
Bồ càng khó coi, nhưng tựa hồ nghĩ tới gì đó, lại khôi phục như thường, cố ra vẻ kiêu ngạo: "Không nên quá khen ngợi lớp trẻ, như vậy không có lợi cho sự tiến bộ của chúng."
Vệ ngẩng ra, lập tức hắn phản ứng; "Hắn là ai?'
"Học trò của ta.' Bồ Yêu lộ rõ vẻ đắc ý, nụ cười xảo trá.
"Sao? Thấy sao?" Vệ hơi ngẩn ra: "Hắn cũng là học sinh của ngươi? Tả Mạc thì sao?"
"Tại sao ta không thể có hai học sinh?" Bồ Yêu bĩu môi, lộ vẻ đắc ý khoe khoang: "Ta thấy ngươi cũng có chút nhãn lực đó."
"Lợi hại." Vệ than thở cũng có chút thật lòng.
"Đúng vậy." Bồ yêu càng đắc ý "Tả Mạc chẳng phải nói, hắn là một quái thai, ta cũng không hiểu rõ. Công Tôn Sai là trời sinh chiến tướng, ha ha, hai mươi tuổi hoàng kim chiến tướng, hù chết bọn lão già kia."
"Hoàng kim chiến tướng." Vệ cũng bị hù, chậm rãi hỏi: "Tên nhóc đó là hoàng kim chiến tướng sao?"
Biểu hiện của Vệ làm Bồ yêu càng đắc ý, vẻ mặt âm hiểm xảo trá như sáng lên: "Tuyệt đối là hoàng kim chiến tướng, hắn vừa ra tay ta đã giật mình, nếu không phải ta cẩn thận, thiếu chút nữa lật thuyền trong mương. Hắc hắc, tự ngộ tâm pháp, hoàng kim chiến tướng khi mới hai mươi tuổi, quả không hổ là do ta dạy dỗ. Mấu chốt nhất là..." Bồ yêu chợt ngậm miệng, Vệ theo bản năng hỏi; "Là cái gì?'
"Ha ha ha ha!" Hắn không chỉ kế thừa thành tựu chiến tướng của ta, còn kế thừa vẻ đẹp trai, điểm này Tả Mạc còn kém mấy con phố..."
Vệ im lặng nhìn Bồ yêu.
Công Tôn Sai cảm thấy hỏng bét.
Vốn cho rằng mình mới đột phá, có thể cùng tên thần bí kia phân cao thấp, nào biết vẫn bị thua, dù biết rõ không bằng đối phương, nhưng hắn ghét thất bại, cực kỳ ghét.
Nuốt vào sát hồn châu, hắn khó khắn lắm mới đạt tới ngưỡng cửa đột phá, đúng lúc này, Tả Mạc lại cho hắn một sợi hoàng kim hồn, khiến hắn thành công đột phá.
Đột phá mang tới sự tự tin mãnh liệt, khiến hắn không chút do dự khiêu chiến Bồ yêu.
Nhưng vẫn chấm dứt bằng thất bại, hơn nữa, mình còn chưa thắng nổi đối phương dù chỉ một lần, điều này làm hắn càng chán. Suy đoán về mồi nhử, càng làm hắn nín nhịn, bằng sự hiểu biết của hắn với sư huynh, sư huynh lúc đó dù nói hời hợt, nhưng trong lòng quyết không từ bỏ ý đồ, muốn tính sổ, hắn là chiến tướng, hắn chắc chắn là mấu chốt trong đó, không thể nghi ngờ. Mình tuyệt không thể làm đồ trang sức được.
Công Tôn Sai lộ rõ sự điên cuồng. Một ý tưởng điên cường lớn mật nhanh chóng vạch ra trong đầu hắn.