Kiếm tu Côn Lôn đột nhiên gia nhập!
Lúc trước Minh Liệt liên tục bị áp chế, nhưng bản thân là một chiến tướng ưu tú nên mắt nhìn của hắn rất độc đáo, nắm bắt thời cơ rất tốt. Trong khi mọi người đang bị sự trùng kích đầy bá đạo của Mặc giác tê ma làm cho khiếp sợ, ngoài dự đoán của mọi người hắn đưa ra quyết định động thủ!
Lương Vi đang ẩn núp trong huyết vụ mặt biến sắc, hắn không ngờ kiếm tu đột nhiên lại động thủ.
Thế cục chiến trường giờ đây rất nhạy cảm, đột kích của Minh Liệt khiến chiến trường sinh ra sự hỗn loạn dù rất nhỏ. Khả năng đột kích chính diện của Mặc giác tê ma là vô cùng cường hãn, thế nhưng năng lực chống đỡ thì không quá mạnh. Theo tính toán, thời điểm kiếm tu do Minh Liệt suất lĩnh gặp Mặc giác tê ma vừa đúng lúc Mặc giác tê ma chính diện trùng kích đối với chiếc thuyền nhỏ.
Chiến tướng ma tộc tin tưởng, một lần trùng kích đã đủ để phá vỡ đội hình của đối phương, thế nhưng... một nhóm kiếm tu khác đột kích, quả thực vô cùng cay độc, thời điểm đột kích chính là lúc bọn họ yếu nhất!
Chiến tướng ma tộc khí thế như cầu vồng bỗng mặt biến sắc.
Vừa thấy không ổn, Lương Vi bất chấp tất cả, quyết định thật nhanh: "Xuất kích!"
Hai ngàn chiến yêu tựa dây cung đang căng bỗng buông ra, giống như lợi tiễn lao ra từ huyết vụ!
Biến hoá liên tiếp đều phát sinh trong khoảng thời gian quá ngắn làm người ta không kịp cảm nhận.
Mặt chiến tướng ma tộc trắng bệch ra, gần trong gang tấc lại có hai đội ngũ đang mai phục vậy mà mình không có cảm giác gì!
Nhưng tình thế trước mắt không cho phép hắn chần chờ, địch nhân trước mặt, bất cứ sự chần chờ nào đều sẽ đưa bọn họ vào thế bất lợi.
Bằng tốc độ nhanh nhất, xông vào trận địa đang suy sụp của quần kiếm tu này sẽ là có lợi nhất với bọn họ!
Chiến ý dâng trào trong lồng ngực của chiến tướng Ma tộc, vỗ ngực rống giận, khí thế tăng vọt, cả người sáng rực lên quang mang lục sắc! Những Mặc giác tê ma bên cạnh hắn cũng noi gương, nhất thời trên người mỗi Mặc giác tê ma đều sáng lên một tầng quang mang màu lục.
Bọn họ gào thét đánh tới phía Công Tôn Sai!
Thắng lợi ngay trước mắt!
Đội ngũ của Minh Liệt và Lương Vi giống như hai mũi tên, theo hai hướng khác nhau đánh tới!
Điểm chết người chính là ma binh trước mặt bọn họ đang điên cuồng trùng kích, giống như núi cao đè xuống, không gì có thể kháng cự! Lục mang khổng lồ kia đánh thẳng vào mặt mọi người.
Không hiểu vì sao, mẹ trẻ bỗng nở một nụ cười!
Hắn không có bất cứ động tác gì, bỗng đằng sau hắn bay ra một thân ảnh, một cầu vồng kiếm mang sặc sỡ được dựng lên, từ đầu đến đuôi, chỉ một đường cơ bản!
Soạt!
Như tiếng vải vóc bị xé rách, lục mang nặng ngàn quân cùng kiếm cầu vồng sặc sỡ giống như hai bọt khí đồng thời vỡ tan, biến mất!
Mắt chiến tướng ma tộc đột nhiên co rút lại!
Kim đan!
Trong đội ngũ của đối phương có kim đan!
Điều này không nằm ngoài suy đoán của hắn, bảo thuyền như vậy lại không có cao thủ toạ trấn sao? Hắn không vì thế mà hoang mang, kiếm tu kim đan chưa đủ để hắn cảm thấy sợ. Một khi Mặc giác tê ma hợp thành thì đừng nói một gã kim đan, cho dù có là mấy tên cũng không thể toàn thân trở ra!
Song phương giáp mắt, chỉ còn trong giây lát!
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một điểm quang mang tử sắc xuất hiện trong tầm mắt hắn chợt sáng lên!
Đây là cái gì?
Chợt trong lòng hắn cảm thấy nguy hiểm, trực giác báo cho hắn biết đó là nguy hiểm, nhưng hắn chưa kịp đưa ra phản ứng gì thì dưới chân đột nhiên mềm ra, cả người mất đi sự khống chế, ngã ngửa về phía trước!
"Ôi!"
"A..."
"Không ổn!"
Những người bên cạnh hắn ngã xuống, thật không bình thường, tự nhiên mất đi sự khống chế với cơ thể. Biến cố này xảy ra cực kì bất ngờ, không hề chuẩn bị gì, bọn họ ngã cực thảm. Đội ngũ phía trước nhất thời hỗn loạn, ma binh phía sau thấy tình thế không ổn, nhanh chóng xoay người cố gắng tránh khỏi đồng bạn đang mất cân bằng ở phía trên. Một ít ma binh có thân thủ cao còn thuận tay đỡ lấy đồng bạn.
Đúng vào lúc này, trong tay mỗi hoa yêu được đông đảo kiếm tu Chu Tước doanh bao quanh sớm đã chuẩn bị tốt yêu thuật, như hồng thuỷ ầm ầm tràn ra.
Yêu thuật mà bọn họ phóng ra mười phần đặc biệt, có xanh biếc, có tím sáng, có u lam, màu sắc khác nhau nhưng đều mang theo khí tức quỷ dị thâm sâu.
Không có tiếng nổ, không có uy thế đáng sợ, không có quang mang chói mắt, ngay cả những quang mang với màu sắc khác nhau cũng chỉ giống như ánh nến, nhè nhẹ không có chút bí ẩn nào.
Những áng sáng từ ngọn nến này thật bình yên, trong bóng tối yên lặng đột nhiên xuất hiện một thanh chuỷ thủ.
Chiếc tướng ma tộc ngửi thấy mùi hương có vị ngòn ngọt, sắc mặt đại biến, bất chấp tất cả gào lớn: "Cẩn thận! Có độc!"
Trong phút chốc, tâm hắn chìm xuống đáy vực.
Độc! Lại là độc! Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, đối phương lại dùng chiêu thức này để phá giải trùng kích của bọn họ! Nhưng hắn không khỏi bội phục sự cao tay của đối phương, chiêu này là uy hiếp chí mạng đối với bọn họ. Mặc giác tê ma đánh chính diện rất cường đại, phòng ngự xuất sắc, phương pháp phổ thông căn bản không làm gì được bọn họ nhưng dùng độc chính là phương pháp hữu hiệu nhất!
Một chùm khói màu lam cực nhỏ thổi qua trước mặt hắn, giống như tơ liễu, từ từ buông xuống, sức mạnh sung mãn lúc đầu dần biến mất, thân thể dần nặng đi.
Độc thật lợi hại!
Ý thức của hắn dần mất đi.
Thất bại rồi...
Ma binh loạn hết cả lên, bước chân liêu xiêu, ánh mắt mờ mịt, hô hấp trở nên gấp gáp, bọn họ ngã trái ngã phải. Càng đáng sợ chính là trên giáp mặc lục của bọn họ lúc này bắt đầu hiện lên lấm tấm màu sắc khác nhau. Trong chớp mắt, những mặc giáp với hoa văn mỹ lệ bị phủ đầy những lấm tấm với màu sắc sặc sỡ.
Lần đầu tiên hoa yêu xuất hiện trên chiến trường nhưng ngay lập tức đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi với phương thức vô cùng quỷ dị.
Hoa yêu tương sinh thuật!
Sự đặc thù quỷ dị này là do nhưng linh hoa cao phẩm lặng yên phát sinh lột xác. Hoa độc do hoa nô luyện thành không giống nhau. Hơn nữa còn trải qua rèn luyện bởi huyền sát khí nồng nặc ở chiến trường Phong Tuyệt, những hoa độc này càng thêm ác độc, trực tiếp tổn thương đến hồn phách.
Bất luận là yêu ma hay tu giả, một khi hồn phách bị thụ thương đều là tình huống nguy hiểm nhất.
Hơn nữa hoa độc tu luyện chính là "hoa yêu tương sinh thuật", cũng có một ít đặc tính của yêu độc. Hoa độc của bọn họ trở thành một loại hoa độc hoàn toàn khác so với hoa độc bình thường.
Những hoa nô chân trần mặc bố ý với nụ cười trên môi lúc này đã trở thành một sát thủ! Công Tôn Sai lần đầu tiên dẫn dắt hoa nô xuất chiến, không chắc chắn lắm nên hắn đã điều động hết tất cả hoa nô tới. Hoa nô không bảo lưu chút nào toàn bộ thả ra hoa độc, điều này dẫn tới mỗi tấc không gian đều ẩn chứa vài chục loại hoa độc.
Ma binh không chút phòng bị dần ngã xuống.
Sắc mặt mỗi kiếm tu của Chu Tước doanh đang bảo hộ hoa nô đều trở nên mất tự nhiên, cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ giật mình. Hoa độc mãnh liệt mà quỷ dị làm họ cảm thấy sợ hãi. Vừa rồi còn uy phong như nước lũ không thể cản, trong nháy mắt tan thành mây khói, điều này khiến bọn họ cảm thấy hoảng sợ.
Đổi lại là bọn họ, dưới tình huống không có phòng bị thì kết quả cũng giống những ma binh này thôi.
Bọn họ vững vàng bảo vệ bên ngoài, không dám bước lên một bước. Với nhãn lực của mình, kiếm tu thậm chí có thể nhìn thấy những sợi tơ sặc sỡ của hoa độc phiêu phù trong không trung cách bọn họ ba trượng.
Trong lòng mỗi người đều có chút sợ hãi.
Không có kêu rên, không có gào thét, chỉ có âm thanh ngã xuống, sau đó dần trở nên yên lặng.
Yên lặng đến sởn da gà!
Hoa nô mệt mỏi rã rời, tiếng thở dốc của họ vang lên giống như lời giải thích cho sự tĩnh lặng tới sởn tóc gáy này.
Hai đội ngũ với tốc độ tên bắn xông tới, lại như bị một sợi dây vô hình siết lại, không hẹn cùng giảm tốc độ, không hẹn cùng dừng lại.
Hai đội ngũ im lặng.
Mặt mỗi người đều tràn ngập sợ hãi, vô luận là chiến yêu hay kiếm tu, toàn bộ tâm thần đã bị những sợi tơ diễm lệ sặc sỡ kia chiếm giữ!
Sắc mặt của Minh Liệt và Tùng Viên trở nên trắng bệch, bọn họ ngơ ngác nhìn tràng diện giống như địa ngục ở trước mặt.
"Hay... Độc thật lợi hại!" Tùng Viên run lẩy bẩy nói. Tu giả luyện độc không hiếm, thường thấy ở tán tu, Tùng Viên cũng đã gặp qua không ít tán tu luyện độc lợi hại nhưng loại độc trong nháy mắt có thể hạ gục mấy ngàn người thì đây là lần đầu tiên hắn trông thấy!
Minh Liệt nhìn chằm chằm vào đám gia hoa chân trần đang mỉm cười kia, hắn hồn nhiên không biết bản thân hắn đang ở đâu.
Rốt cuộc nhóm người này có lai lịch thế nào?
Kiếm tu nhiều như vậy, nhất định là một môn phái kiếm tu! Chỉ là môn phái kiếm tu sao lại lợi hại như vậy? Nhấc tay là có thể tiêu diệt hai ngàn Mặc giác tê ma, thực lực dường này đủ để là người ta sợ hãi. Hơn nữa hắn thấy rất rõ ràng, khi những tán tu luyện độc kia xuất hiện, những kiếm tu bảo vệ ở bên ngoài khi đối diện trùng kích của với Mặc giác tê ma vẫn vững như bàn thạch, không chút nhúc nhích!
Đã trải qua huấn luyện!
Trong đầu hắn hiện lên điều này, hơn nữa cẩn thận xem lại thì thủ đoạn của chiến tướng đối phương rất cao siêu, Minh Liệt xưa nay vốn kiêu ngạo không khỏi bội phục! Ban đầu là Ba đoạn thứ, đến sau đột nhiên lại dụng độc, phải biết rằng, đây chính là tao ngộ chiến, có thể trong nháy mắt tìm ra điểm yếu của đối phương, đồng thời đưa ra biện pháp khắc chế, đây chính là trình độ!
Chỉ là...
Rốt cuộc nhóm kiếm tu này là ai? Có nhiều tán tu như vậy, bọn họ đến đây cuối cùng là vì mục đích gì?
Sắc mặt Minh Liệt biến ảo bất định.
Tay chân Lương Vi lạnh dần đi, sắc mặt trắng bệch. Nhưng hắn vẫn chưa lui, hắn nhìn chằm chằm vào đám gia hoả đang được bảo vệ ở trung tâm kia, một màn vừa rồi khiến hắn vô cùng sợ hãi, nhưng lúc này, một phát hiện khác khiến hắn chú ý.
Yêu độc!
Những hoa độc kia nhìn qua thập phần cổ quái nhưng tuyệt đối chính là yêu độc!
Lương Vi tin tưởng chắc chắn bản thân không có nhìn lầm.
Nhưng tu giả này vì sao lại có yêu độc? Lẽ nào những gia hoả chân trần kia là yêu tộc? Nhưng nhìn không giống lắm! Tại sao lại thế?
Vô số nghi hoặc xuất hiện trong đầu hắn, chính những nghi hoặc này đã đè nén cảm giác muốn trốn chạy của hắn mà đưa ra quyết định bảo trì cự ly với đối phương.
Hắn muốn tìm ra manh mối!