Chương 883: Trận đầu.

Thế Giới Tu Chân

Phương Tưởng 25-07-2021 10:10:45

Chương 883: Trận đầu Hiển nhiên là đối phương cũng không ngờ, địch thủ chẳng thèm chào hỏi xã giao mà nhảy vào chiến đấu luôn. Trong khi nhiệm vụ của bọn họ là quấy rối làm chậm tốc độ của đám người Tả Mạc. Thực tế khi chiến bộ của Tả Mạc xuất hiện trước mắt, bọn họ cũng cảm thấy rất bất ngờ. Rốt cuộc thằng này muốn làm cái gì? Lập tức trận doanh bị lâm vào hỗn loạn. Còn Tả Mạc thì ngay cả mi mắt cũng chẳng thèm chớp lấy một cái, chỉ lạnh lùng giơ thanh đại kiếm trong tay lên, rồi chém về phía trước! "Giết!" Tả Mạc dẫn đầu cả đội ngũ đâm thẳng về phía đối phương. Binh sĩ xung quanh cũng gầm lên: "Giết!" Chiến bộ đã tích sức chờ phát động, như một dòng nước lũ bị mất đi không chế, ầm ầm tràn theo Tả Mạc! Tiếng gào thét vang vọng như tiếng sấm rền, khiến chi Chiến bộ phía trước càng thêm hỗn loạn. Khuôn mặt của Tả Mạc hiện lên vẻ lãnh khốc vô tình, hắn giơ thanh đại kiếm trong tay lên một lần nữa Bất giác mọi người giơ cao ma binh trong tay lên, bởi thân thể vương thượng giống như một vòng xoáy vô cùng cường đại, khiến thần lực của bọn họ tràn vào người vương thượng với tốc độ kinh người Bỗng trong lòng bọn họ dấy lên những cảm xúc khó nói lên lời, bình thường đều là bọn họ chủ động truyền thần lực của mình, nhưng lần này thần lực của bọn họ cứ như bị người ta hút đi vậy. Nhưng cái cỗ hấp lực này vô cùng đặc biệt ở chỗ bọn họ liên tục truyền thần lực vào mà không hề do dự. Những cao thủ của Tây Ngục phủ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nên phản ứng cực nhanh, có rất nhiều người phát hiện ra vấn đề, khiến sắc mặt đại biến! Vừa rồi tổng số thần lực mà bọn họ truyền ra gần như đã gấp đôi lúc bình thường! Không hay rồi! Tình hình hiện tại khiến bọn họ cả kinh. Chiến pháp của Ma tộc khác khác hẳn với hai tộc kia, bên trong Chiến bộ của Ma tộc, mỗi một thành viên đều vạn chuyển thần lực về Chiến Tướng đứng đầu, sau khi thần lực tụ hội lên Chiến Tướng lúc đó Chiến Tướng sẽ là người phát ra công kích. Bởi lực lượng của toàn chiến bộ tập trung lên một người, nên chiến bộ của Ma tộc có lực công kích cực kì cường hãn. Nhưng mỗi một chi Ma tộc Chiến bộ, đều hạn chế số lượng thần lực mà mình truyền đi, điều này cũng là điểm mấu chốt thể hiện trình độ của Chiến bộ đó. Ví dụ như dùng một chi Chiến bộ có một nghìn người làm vị dụ chẳng hạn, nếu như mỗi người hạn chế bớt một chút thần lực truyền đi, thì cuối cùng tổng số lượng thần lực trên người Chiến Tướng sẽ giảm mạnh. Nhưng nếu như mỗi người vận chuyển thần lực nhiều hơn một chút, thì lại trở thành thảm họa với Chiến Tướng. Một khi thần lực vượt qua giới hạn mà thân thể Chiến Tướng có thể chịu được thì lập tức Chiến Tướng sẽ chết vì bị bạo thể. Chi Chiến bộ này đi theo An Mạc đã lâu, trong khi thân thể An Mạc vốn cường hãn, nên gã có thể chịu được số lượng thần lực kinh người, vì thế bình thường số lượng thần lực mà bọn họ truyền đi cũng đã lớn hơn mọi chiến bộ khác khá nhiều. Nhưng mà, vừa nãy bọn họ cứ như bị trúng tà, vận chuyển thần lực cao gấp hai bình thường! Với số lượng thần lực khủng bố như thế thì chắc chắn ngay cả An Mạc đại nhân cũng không thể chịu đựng được! Những cao thủ của Tây Ngục phủ này đều là những người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, mà cũng bị dọa đến ngớ người, lúc này bọn họ đã hình dung ra cảnh vương thượng bị thần lực làm cho bạo thể nổ tung thành vô số mảnh. Nhưng mà, cảnh tượng tiếp theo lại khiến bọn họ ngây ra như phỗng. Cảnh tượng trước mắt đã để lại ấn tượng cực sâu trong đầu bọn họ, khiến bọn họ cả đời khó quên. Về sau bọn họ còn tự hào khoe với hậu nhân về chiến tích truyền kỳ này, chính cái cảnh tượng này khiến bọn họ thất thần, thân thể run lên, ngay cả đôi mỗi cũng khẽ run rẩy. Thần lực có số lượng vô cùng khủng bố bao phủ toàn thân vương thượng đang ở trên Đồng Cốt Minh Điểu Vương, bởi thần lực quá nồng đậm, khiến bóng lưng của vương thượng cũng trở lên mơ hồ. Nhưng dường như điều đó chỉ là cảm giác của bọn gã, vì chỉ trong nháy mắt bóng lưng ấy lại trở lên rõ ràng. Thần lực nồng đậm đến mức gần như ngưng thành thực chất, điên cuồng truyền vào trong đại kiếm trên tay Tả Mạc. Tả Mạc giơ cao thanh đại kiếm lên, chỉ thấy quang mang kim sắc sáng chói lên, giống như một vầng mặt trời đang tỏa sáng, che lấp cả thân kiếm. Vương thượng giơ cao vầng mặt trời trong tay lên, lưng thẳng tắp, phảng phất như vầng mặt trời trên cao đang nhìn xuống chúng sinh. Khuôn mặt của Tả Mạc cứng rắn và lạnh lùng như một bức tượng đá, con mắt sắc bén khiến không ai dám nhìn thẳng, bởi trong ánh mắt ấy ẩn chứa khí phách và tính xâm lược quá lớn. Thần lực vừa tiến vào trong Kim Lưu đại kiếm, lập tức đại kiếm bị hòa tan thành một dòng nước thép, bởi nó không thể chịu nổi số lượng thần lực lớn như vậy. Nhưng dường như Tả Mạc chẳng hề để ý tới điều đó, ánh mắt của hắn chỉ nhìn chằm chằm vào địch nhân ở trước mặt. Sau đó hắn giơ cao cánh tay phải lên, nhưng tư thế cầm kiếm lại chẳng hề thay đổi. Lúc này hắn có thể thấy rõ sự kinh hoảng và sợ hãi trên mặt địch nhân, hắn cũng có thể thấy rõ sơ hở trong cái chi chiến bộ đang hỗn loạn kia, hắn có thể nhìn thấy rõ đối phương chỉ là những kẻ nhát gan không hề có một chút chiến ý nào. Nhưng trong lòng hắn lại không hề có một chút rung động nào. Bởi hắn là Vương! Không ai có thể ngăn cản bước chân của hắn! "Giết!" Tiếng hô trầm thấp vang lên như trực tiếp xoáy vào trong lòng mọi người, sau đó nổ tung như tiếng sấm rền trong mây, trầm thấp nhưng mang theo lực lượng khiến lòng người rung động. Hắn vung chùm ánh sáng như vầng mặt trời đang rực cháy trong tay xuống! Chùm sáng của thần lực hòa lẫn với dòng nước thép lao về phía Chiến bộ đối phương. Rốt cuộc Chiến Tướng bên địch cũng tỉnh táo trở lại, nhưng sắc mặt y cũng tái nhợt không hề có nổi một tia huyết sắc. Mẹ kiếp! Y tuyệt vọng chỉ muốn gào lên câu chửi, vậy mà tin tức báo về là tân vương rất yếu. Lúc này y chỉ muốn nói cho những người kia biết, các ngươi mở mắt ra mà nhìn này, thế này mà gọi là yếu sao? Nhưng y cũng biết rõ, nếu như không ngăn được một kích này, thì hôm nay mọi người phải chết ở đây rồi! Y gầm lên giận dữ, rồi gồng mình đón đỡ chùm sáng kia. Nhưng khi y chuẩn bị va chạm cùng với chùm sáng kia thì đột nhiên nó ầm ầm nổ tung. Không ai có thể hình dung ra một kích này đáng sợ đến mức nào! Lúc chùm sáng chói mắt và rực rỡ ầm ầm nổ tung, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt biến thành một mảng trắng xóa, đến khi tầm mắt của mọi người được khôi phục, thì chỉ thấy trước mắt là cả một biển ánh sáng kim sắc đã thôn phệ toàn bộ chi chiến bộ của đối phương, Kim Lưu đại kiếm hòa tan thành dòng nước thép, giống như Hỏa Thụ Ngân Hoa(pháo hoa), hóa thành vô số những đường đỏ thẫm mỏng như tơ, quét ngang biển ánh sáng kim sắc. Tất cả mọi người bị cảnh tượng trước mắt đánh sâu vào tâm trí, thậm chí bọn họ còn không phát hiện ra thân thể của mình đang run rẩy kịch liệt. Những tên địch nhân có thực lực hơi yếu, là những người đầu tiên bị kim quang đốt thành tro bụi, từ đó có thể thấy kim quang bá đạo kinh người cỡ nào. Nhưng điểm trí mạng chân chính lại chính là những làn tơ mỏng manh mầu đỏ tươi chói sáng kia. Kim Lưu đại kiếm bị hòa tan thành nước thép sau đó nổ tung thành vô số hạt nước thép có kích thước cỡ hạt đậu, những giọt nước thép di động giữa biển kim quang với tốc độ nhanh kinh người, gần như không thứ gì có thể chống lại uy lực của nó, thậm chí một hạt có thể xuyên thấu thân thể của mấy người. Chỉ trong nháy mắt chiến bộ của đối phương như bị một chiếc lược chải qua một lần. Khi ánh hào quang tan hết, trong chiến trận của đối phương, người có thể đứng vững không vượt qua con số ba trăm. Bọn họ đứng lẻ loi rải rác khắp nơi, trên mặt bọn họ là một mảng mờ mịt, dường như vẫn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tất cả mọi người đều biết rằng, nhũng người này đã hỏng rồi, và cái chi Chiến bộ này cũng xong rồi. Bên trong chiến trường xuất hiện một khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi. Không chỉ những địch nhân còn sót lại vẫn chưa khôi phục lại từ trong đả kích quá nặng lúc nãy,. Mà ngay cả đám cao thủ Tây Ngục phủ sau lưng Tả Mạc, cũng bị một kích kinh thế hãi tục kia làm cho đần cả người. "An Mạc!" Thanh âm lạnh lùng vang lên phá tan không khí tịch mịch trong chiến trường. An Mạc giật mình một cái, rồi phục hồi lại tinh thần, lúc này trên mặt gã vẫn còn lưu lại vẻ không thể tin nổi. Nếu như trước kia gã chỉ coi mình là tùy tùng của Vương, nhưng đến lúc này, gã mới chính thức thuần phục Tả Mạc. Gã khom người ở trên ma kỵ lĩnh mệnh, trong giọng nói vẫn còn hơi run rẩy: "Dạ!" "Cho ngươi thời gian mười lăm hơi thở, quét sạch chiến trường!" Tùng từ ngũ của Tả Mạc như chém đinh chặt sắt, chứa đầy cảm giác sát phạt quyết đoán. Nhưng An Mạc lại không hề cảm thấy bất mãn, mà lập tức lĩnh mệnh mà không chút do dự: "Vâng!" Lập tức gã quay người chọn mấy chục ma kỵ, rồi phóng về hướng Chiến bộ đối phương. Khi bọn họ phóng tới trước mặt địch nhân, những tên địch nhân này vẫn không hề biết tử vong đang ập tới mà vẫn thất hồn lạc phách mờ mịt đứng yên tại chỗ. Thấy vậy trong lòng An Mạc phát lạnh, gã biết rằng, một kích vừa rồi của vương thượng đã phá hủy sạch ý chí chiến đấu của những người này. Vì thế kể cả khi đám người này có còn sống thì trọn đời cũng không thể bước chân lên chiến trường được nữa. ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ Toàn thân Phí Lôi run rẩy, y mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào những người đang đờ người ra kia, mà không biết trên mặt mình đầy lệ rơi. Vương! Đó chính là Vương! Cuối cùng y cũng đã được nhìn thấy tân vương của Ma tộc đã sinh ra! Tất cả mọi người đều bị một kích bị bá đạo tuyệt luân kia chinh phục hoàn toàn. Uy lực của một kích cường đại như vậy, chỉ có thể là Vương! Cho dù là bọn họ phải đối mặt với một kích như vậy cũng chẳng thể tìm ra được phương pháp để chống lại. Y đã hoàn toàn bị chinh phục rồi, bỗng trong lòng y cảm thấy có thể tham gia hành trình lần này là may mắn và vinh quang của mình. Lương Vi há hốc mồm, nhưng không hề thốt ra được câu nào, thậm chí khuôn mặt của y đã trở lên tái nhợt. Bất giác y nắm chặt hai tay, ngay cả mấy đầu móng tay cắm sâu vào thịt, y cũng chẳng hề phát hiện ra. Tuy bề ngoài y khiêm tốn, nhưng thật ra trong nội tâm của y vẫn kiêu ngạo, loại này kiêu ngạo bắt nguồn từ thực lực. Hiện tại trình độ của y đã là Đỉnh giai Chiến Tướng, cho dù phải đối diện với bất cứ tình huống nào, y sẽ không bị rơi vào tình huống thúc thủ vô sách, đó chính là nguyên nhân mà y tự tin như vậy. Nhưng, một kích này của Tả Mạc đã khiến y phải hứng chịu sự rung động không gì có thể so sánh được. Y bỗng phát hiện ra, bất kể y dùng phương pháp gì, đều không thể chống lại một kích như vậy. Trước thực lực tuyệt đối, mưu kế của y, chiến pháp của y, đều không có bất kỳ tác dụng nào. Kết luận này khiến y bị đả kích rất nặng. Sao có thể như vậy được... Trên đời này sao lại có loại công kích chỉ dùng đến lực lượng mà không hề có chút hàm tố kĩ thuật nào như vậy? Đúng vậy, chỉ thuần về lực lượng! Bất kể ngươi ứng phó thế nào, bất kể ngươi bày ra trận thế gì, bất kể ngươi quanh co cỡ nào, đối phương chỉ cần một kích này là đủ! Cảm giác vô lực chưa từng có nhem nhúm trong lòng y. Trên mặt Lương Vi lộ ra nụ cười khổ. ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ "Thần Cấp là như này sao! Quá mạnh!" Bồ Yêu thì thào tự nói, chiêu vừa nãy cũng làm cho hắn thất thần. Tuy Tả Mạc đã giải cứu bọn họ ra, nhưng quá trình giải cứu lại không hề đồ sộ chấn nhiếp nhân tâm như công kích vừa rồi. Cuối cùng Vệ lại là người nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh trước tiên, hắn quay về phía Lương Vi rồi cười khổ: "Lần này Lương Vi bị đả kích lớn rồi. " Tả Mạc dùng cách tấn công không hề có chút đạo lí nào mà chỉ thuần về lực lượng, gần như đã phá vỡ tất cả hệ thống Chiến Tướng mà Lương Vi đang học tập và nghiên cứu bấy lâu nay, khiến hắn bị đả kích nặng nề. Bồ Yêu khôi phục lại vẻ bình tĩnh lúc thường: "Cửa ải này, người khác không giúp gì được cho hắn. Nếu hắn có thể vượt qua tâm ma này, thì hắn mới chính thức đạt tới cấp độ như Công Tôn Soa và Biệt Hàn. " "Hiện tại trình độ của hắn cũng không tệ rồi mà. " Vệ bênh vực Lương Vi. "Tuyệt thế Chiến Tướng phải có một trái tim khoáng đạt. " Bồ Yêu thản nhiên bảo. "Hiện tại A Tả thật là lợi hại nha!" Vệ không nhịn được mà lên tiếng khen ngợi, trong câu nói của hắn ngập tràn cảm giác tự hào, thật ra bọn họ cũng không ngờ, Tả Mạc đã đạt được mức độ như thế này. "Nhất định hắn sẽ trở thành Vương!" Bồ Yêu chân thành thốt lên. ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ Chiến trường nhanh chóng được thu thập, với thực lực của An Mạc việc đối phó với đám tàn binh bại tướng này cũng chỉ dễ dàng như trở bàn tay mà thôi. Chiến trưởng rộng lớn như vậy mà không còn một người sống sót. Bên trong ánh mắt mọi người đang hướng về phía Tả Mạc đều chứa đầy cuồng nhiệt. Không một thứ gì có thể thuyết phục hơn sự thật trước mắt, sau khi có trận chiến này khởi đầu, tất cả mọi người đều tin tưởng rằng chuyến đi này sẽ trở thành truyền kỳ, và không ai có thể cản bước chân của bọn họ! Bọn họ sẽ đánh tới tận Minh Vương Cung! Tả Mạc đang đứng trên lưng Đồng Cốt Minh Điểu Vương, lúc này thần sắc hắn vẫn lạnh lùng như trước, khuôn mặt hắn vẫn cứng rắn như nham thạch, dường như chiến thắng vừa nãy không đủ làm hắn động dung. Trước ánh mắt cuồng nhiệt của mọi người, Tả Mạc lại móc ra một thanh Kim Lưu đại kiếm nữa. Không gì ngoài động tác chỉ xéo mũi kiếm về phía trước, giọng nói lạnh như băng, nhưng lại mang theo khí thế hừng hực như một ngọn lửa đốt lên chiến ý của mọi người. "Tiến lên!"