Một nhóm thiếu niên vây quanh Ava, ca hát và nhảy múa bên ngoài nhà Lumen.
Cậu nhóc Guillaume nhà Berry chạy đến cửa, đập cửa rầm rầm.
Cậu ta là bạn của Lumen, Raymond và Ava, có mái tóc màu nâu hơi xoăn, trên mặt có những nốt tàn nhang rõ rệt và đôi mắt xanh hơi nhỏ hơn người bình thường, hệt như luôn nheo mắt.
Cọt kẹt một tiếng, Aurore xuất hiện trước mắt chúng.
Cô vén mái tóc vàng lên, mặc một chiếc váy cổ đứng nhạt màu viền lá sen rất trang trọng, cả người tràn đầy năng lượng, khuôn mặt rạng rỡ ánh hào quang, trông không hề có vẻ mệt mỏi do đêm qua trực đến hơn nửa đêm sau đó lại không được ngủ ngon giấc.
Đội một vòng hoa bện bằng cành cây và hoa, Ava bước tới và hát:
"Em là Tinh Linh Mùa Xuân
"Gương mặt dễ mến lại xinh xắn"
"Hát lên nào, nhảy lên nào
"Chỉ bằng cách này mới có thể đạt được mùa màng bội thu...
Aurore yên lặng lắng nghe, đón lấy chiếc lá và đưa chiếc bình gốm nhỏ đựng mỡ động vật cho Ava.
"Mùa màng bội thu! Mùa màng bội thu!" Các thiếu niên reo hò.
Khi đoàn diễu hành "Tinh Linh Mùa Xuân" bắt đầu đến địa điểm tiếp theo, cậu nhóc Guillaume của nhà Berry đã cố tình rớt xuống cuối và hỏi Aurore:
"Lumen đâu rồi? Hai ngày nay đều không thấy cậu ấy, cậu ấy không dự lễ hội Mùa Chay à?"
Aurore mỉm cười:
"Cậu ấy bị bệnh."
"Bị bệnh?" Cậu nhóc Guillaume có chút kinh ngạc: "Cậu ấy cũng sẽ bị bệnh?"
Trong ấn tượng của cậu ta, Lumen luôn tràn đầy năng lượng, nhiều nhất cũng chỉ ngã trầy xước và bị một số vết thương không nghiêm trọng trong lúc chơi khăm.
"Nếu cậu ấy không bị bệnh, chị ngược lại sẽ sợ hơn." Aurore đáp lại bằng giọng đùa giỡn: "Nhân loại đều sẽ bị bệnh."
Nhìn đoàn diễu hành "Tinh Linh Mùa Xuân" càng lúc càng đi xa, cậu nhóc Guillaume vội vàng vẫy tay với Aurore:
"Nói với Lumen, sau lễ Mùa Chay, em sẽ đến thăm cậu ấy!"
Aurore khẽ gật đầu, nhìn cậu nhóc Guillaume chạy băng băng về phía đoàn diễu hành đã dừng lại trước tòa nhà tiếp theo.
"Thế nào?" Lumen thò đầu ra bên cạnh chị gái mình.
Aurore suy nghĩ một chút rồi nói:
"Bây giờ chúng vẫn rất bình thường, nhưng không biết sau khi lễ mừng kết thúc sẽ biến thành dáng vẻ thế nào."
Nghĩ đến cảnh tượng đẫm máu khi Ava bị chặt đầu vào cuối lễ mừng, nghĩ đến những người thiếu niên trong đoàn diễu hành đều bị kích động trước bầu không khí kỳ lạ và những sự kiện xảy ra vào thời điểm đó, hoặc rơi vào trạng thái điên cuồng, vui vẻ đưa tiễn "Tinh Linh Mùa Xuân" rời đi, hoặc kiệt quệ về thể chất lẫn tinh thần, hoàn toàn gục ngã và xụi lơ trên mặt đất, Lumen nghĩ rằng không một ai có thể may mắn tránh thoát.
Cậu lặng lẽ nhìn Ava đang hát trước cửa nhà hàng xóm, nhóm cậu nhóc Guillaume đang vây quanh cô, rồi từ từ thu hồi ánh mắt.
Ryan, Leah và Valentine cũng lên tầng một và nhìn ra ngoài qua cửa sổ.
"Kế tiếp, chúng ta phải đặc biệt chú ý." Sau khi đoàn diễu hành "Tinh Linh Mùa Xuân" rời khỏi khu vực này, Ryan trầm giọng nói.
Aurore gật đầu nói:
"Được."
Nhân lúc lễ mừng vẫn chưa kết thức, họ làm vội bữa trưa và lấp đầy bụng.
Ding, ding, ding, đồng hồ treo tường cổ điển ở tầng một đổ chuông báo hiệu 12 giờ trưa.
Nhóm người Lumen đã dọn dẹp xong phòng ăn nhìn nhau, tất cả không thể át chế dây thần kinh căng thẳng trong đầu.
Nếu lễ Mùa Chay hết thảy suôn sẻ, bây giờ hẳn đã kết thúc.
Mà nếu nghi thức đưa tiễn "Tinh Linh Mùa Xuân" rời đi thực sự hoàn thành trọn vẹn, thôn Cordouan không biết sẽ ra sao.
Bởi vì là một tòa nhà bán ngầm, cho nên Lumen cần phải hơi ngẩng đầu lên, mới có thể nhìn thấy tình huống ngoài cửa sổ:
Bầu trời trong xanh, đám mây trắng trắng, mặt trời sáng rỡ, không có mây đen, sương mù và ánh sáng mờ tới như trong tưởng tượng của cậu ta.
Leah đi tới lui vài bước gần bếp lò, những chiếc chuông bạc nhỏ trên mạng che mặt và giày ống cứ kêu leng keng, không tính dữ dội nhưng cũng không êm dịu.
Thấy Aurore nhìn về phía mình, cô lên tiếng giải thích:
"Chúng ta đang nằm trong nguy hiểm, hơn nữa còn là mối nguy hiểm lâu dài, nhưng trước mắt thuộc mức độ có thể ứng phó được."
Aurore "ừm" một tiếng, không hỏi thêm.
Ngược lại là Ryan, khẽ thở dài nói:
"Đến trước đêm thứ 12, nếu vẫn chỉ ở mức độ này thì tốt."
Aurore chớp mắt, không tiện nói với vị "Kỵ sĩ bình minh" của "Quả tim máy" này không nên nói những lời tương tự, điều này dễ gây tác dụng ngược.
Lumen tuy nặng bầu tâm sự, nhưng ngoài mặt vẫn lộ ra nụ cười, đáp lại Ryan:
"Khu Darliege của chúng ta có một câu ngạn ngữ 'Lành dữ đều do mệnh, chuyện đã sớm được định trước', dù cho chúng ta có lo lắng đến đâu cũng không thể thay đổi được chuyện kế tiếp."
Điều cậu không nói ra là:
Điều duy nhất có thể làm là lấy hết dũng khí để đối mặt.
Trong cuộc trò chuyện không liên tục, năm người đang cảnh giác với những thay đổi có thể xảy ra, nhưng bất kể thời tiết hay chim chóc, tất cả đều bình thường đến mức khiến họ sợ hãi.
Sau gần nửa giờ, họ đồng thời hướng mắt về phía cửa.
Có tiếng bước chân đang đến gần.
Không lâu sau, chuông cửa nhà Aurore vang lên, tiếng chuông leng keng vang vọng khắp lầu một.
Sau khi trao đổi ánh mắt với chị gái, Lumen thận trọng bước tới cửa và nhìn ra ngoài qua gương chống trộm.
Kéo chuông là một người đàn ông, hàng xóm của họ, Louis Bedek.
"Có chuyện gì sao?" Lumen mở cửa ra hỏi, trên mặt nở nụ cười.
Louis Bedek có mái tóc đen và đôi mắt xanh, ngoài 40 tuổi, khi còn trẻ bị thương khi đang thu hoạch lúa mì trên cánh đồng, nên tay trái chỉ còn ba ngón.
Ông ta mặc áo khoác xanh xám, quần sẫm màu, rụt rè nói:
"Chú muốn mượn lò nướng của nhà bọn cháu, lễ Mùa Chay mà, phải nướng một ít bánh mì tươi cho bọn trẻ."
Ông ta vừa nói vừa giơ bao bột mì và đá vào bao than chất lượng kém đặt bên cạnh.
Lumen do dự một lúc, quay lại nhìn về phía Aurore.
Aurore gật đầu, ra hiệu cậu tránh ra để Louis Bedek đi vào.
Mới rồi cô đã thấp giọng thảo luận với nhóm người Ryan, dự định quan sát người trong thôn sau khi tham gia lễ Mùa Chay có thay đổi gì ở khoảng cách gần.
"Chỉ nướng bánh mì thôi sao? Cháu còn tưởng chú sẽ làm một ít thịt xông khói cho bọn nhóc nhà mình." Lumen tránh ra, cười trêu chọc Louis Bedek.
Louis Bedek đáp dè dặt đáp lời:
"Nếu năm nay được mùa, hẳn sẽ làm không ít thịt xông khói."
Trong đôi mắt ông ta tràn đầy vẻ mong đợi, dường như nghĩ rằng một vụ mùa bội thu là chuyện nhất định sẽ đến.
Sau khi vào cửa, Louis Bedek lên tiếng chào hỏi Aurore, rồi đi về phía lò nướng và tự mình bận rộn.
Nhóm người Lumen càng quan sát càng cảm thấy kỳ lạ.
Louis Bedek thậm chí còn không nhìn Ryan, Leah và Valentine, giống như họ không hề tồn tại!
Điều này giống như một người đã biến thành quái vật đang cố gắng giả vờ mình rất bình thường, nhưng hễ gặp phải chuyện ngoài ký ức vốn có, bọn họ sẽ biểu hiện ra sự bất thường rõ ràng, hoặc đơn giản là phớt lờ.
Lumen ngay lập tức nhớ lại phó mục sư Michel Garrigou:
Lúc đầu ông ta có vẻ vẫn ổn, cho đến gần đây, chỉ có những hành vi hàng ngày như ăn, ngủ, v.v. và khát vọng cầu nguyện, mọi thứ còn lại đều không đếm xỉa đến!
Dưới ánh nhìn chăm chú của ba người xứ khác, Louis Bedek nướng bánh mì, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với Lumen và Aurore như một cỗ máy được lập trình sẵn.
Điều này rất bình thường, điều này rất không bình thường.
Khi Louis Bedek mang theo bánh mì nướng rời đi, Aurore nhìn về phía nhóm người Ryan, cười khổ nói:
"Người tham gia xong lễ Mùa Chay, có lẽ đều biến thành thế này."
"Hệt như bị quái vật thay thế từng chút một." Leah thở dài nói lời tự đáy lòng.
Cô không còn dốc sức duy trì nụ cười trên môi nữa.
Lumen đã điều xong chỉnh tâm lý, đặt ra một câu hỏi:
"Người như vậy, nếu muốn cứu, thì nên cứu thế nào?"
"Điều duy nhất tôi có thể nghĩ tới là 'thanh tẩy." Valentine khẽ thở dài đáp: "Nhưng nếu dị thường đã gắn kết chặt chẽ với bản thân nhân loại, kết quả cuối cùng có thể là thanh tẩy tất."
Ngay tại lúc này, lại có thêm hai người trong thôn đi ngang qua cửa sổ.
Một người trong đó là khách quen của quán rượu cũ, Pierre Guillaume, trong chu kỳ lần trước và lần trước từng nữa uống quỵt rượu Absinthe của Lane.
Anh ta đang trò chuyện với đồng nghiệp, cười rất tươi, hình như đang thảo luận chỗ náo nhiệt của lễ Mùa Chay.
Khi đi qua cửa nhà Lumen, họ đồng loạt ngoái đầu nhìn vào trong nhà với vẻ mặt vô cùng u ám.
Liếc nhìn một giây, rồi họ thu hồi tầm mắt, trên mặt lại nở nụ cười, tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Nếu không phải nhóm người Lumen vẫn luôn quan sát bên ngoài khi có người đi ngang qua, chắc chắn sẽ không nhận ra sự thay đổi sắc mặt trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó.
Tiếng cười nói từ bên ngoài càng rõ ràng, họ càng cảm thấy bí bách.
Im lặng thay thế cuộc thảo luận.
Một lúc sau, sau khi hai người trong thôn đi xa, Aurore mới thở dài nói:
"Điều này đã không còn là bị quái vật thay thế từng chút một, tôi nghi ngờ rằng cả thôn, ngoại trừ chúng ta, đều là quái vật đội lốt người."
Đây chính là lễ mừng Mùa Chay hoàn chỉnh sao? Lumen khó mà kiềm chễ lẩm bẩm không thành tiếng.
Ryan thì trịnh trọng nhắc nhở:
"Mấy ngày kế tiếp sẽ càng ngày càng khó chịu đựng, mọi người kiên trì."
Từ trưa đến sáng, họ luôn đề phòng người trong thôn dị hóa tấn công ngôi nhà, nhưng ngoại trừ những người thỉnh thoảng đi ngang qua, nhìn vào bên trong với vẻ mặt u ám hoặc lạnh lùng, không có chuyện gì xảy ra.
Điều này đã mang đến áp lực to lớn cho nhóm người Aurore.
Ryan đảo mắt nhìn quanh và ôn tồn nói:
"Còn vài ngày nữa mới đến đêm thứ 12, đừng quá lo lắng như vậy.
"Sau bữa tối, chúng ta sẽ chia thành hai nhóm thay phiên nhau nghỉ ngơi, nhất định phải duy trì trạng thái tinh thần thật tốt."
Với sự sắp xếp của một người phi phàm mạnh mẽ với kinh nghiệm phong phú và tính cách điềm tĩnh, cả Aurore và Lumen rõ ràng đã bình tĩnh hơn.
12 giờ đêm.
Aurore và Lumen đã trực đêm xong đánh thức nhóm người Leah và trở về phòng ngủ.
Lumen liếc nhìn cánh cửa và trầm giọng nói:
"Cô gái thần bí vẫn chưa thấy xuất hiện, ngày mai tôi có nên tìm cơ hội ra ngoài một chuyến, đến quán rượu cũ xem thử không?"
"Trong thôn hiện giờ, mỗi một người đều có thể là quái vật, một khi ra ngoài, sẽ vô cùng nguy hiểm." Aurore không hoàn toàn đồng ý.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói:
"Đợi thêm đi, nếu như sáng mai cô gái thần bí đó vẫn chưa xuất hiện, buổi chiều tôi đi cùng cậu đến quán rượu cũ."
Lumen do dự, nhưng vẫn gật đầu.
Cậu dự định sáng mai sẽ thảo luận thêm với chị gái về việc có nên tìm nhóm người Ryan giúp đỡ hay không, năm người họ sẽ cùng nhau hành động.
Trong căn phòng ngủ tràn ngập sương mù xám nhạt, Lumen mở mắt ra.
Cậu trở mình ngồi dậy, kiểm tra thân thể, phát hiện thương thế nghiêm trọng trước đó đã hoàn toàn bình phục.
Đang định cảm khái một câu, đột nhiên cậu nghe thấy "leng keng" "leng keng".
"Có người đang kéo chuông cửa?" Lumen bất giác lóe lên ý nghĩ như vậy, theo thói quen muốn đi xuống lầu một, xem ai tới thăm.
Vừa bước ra một bước, toàn thân cậu đột nhiên cứng đờ.
Đây là trong phế tích của giấc mơ!
Làm sao có thể có ai đến nhà thăm được?