Chương 112: Đổi đức tin

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 29-10-2024 14:06:18

Tám giờ sáng, bên trong phòng cầu nguyện ở khoang thuyền tầng ba. Lugano vừa đi vào liền thấy linh mục Monserrate mặc trang phục giáo sĩ màu nâu đang giảng đạo, trong phòng có năm sau người ngồi rải rác ở mấy hàng ghế trên, xếp phía trước thánh huy sinh mệnh. Hắn không muốn phá hỏng không khí trang trọng, thần thánh này, chọn một vị trí ở phía trên, ngồi xuống bên cạnh một người đang cầu nguyện, Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng linh mục Monserrate cũng kết thúc buổi giảng đạo, đóng cuốn thánh điển trên tay lại. Toàn bộ người cầu nguyện đều đứng hẳn lên, hai chân hơi dạng ra, hai tay giơ lên cao, đồng thanh hô: "Ca ngợi đại địa, ca ngợi vạn vật mẫu thần!" Lugano theo bản năng nghiêng đầu, nhìn sang bên cạnh, thấy người cầu nguyện ngồi cùng hàng ghế kia có đôi mắt màu nâu, sắc mặt hơi kém, trên người mặc áo khoác dày nhưng không đóng kín. Người này chính là bệnh nhân Ennio bị mất nội tạng. Hắn, hắn vẫn chưa chết sao? Chẳng phải Vu Sư Tà Ác Primpimo kia đã chết rồi sao? Bệnh nhân đặc thù như hắn sao vẫn chưa chết? Lugano giật mình, còn tưởng rằng mình gặp phải hồn ma. Là danh sách 8 trên con đường 'Người trồng trọt', hắn hoàn toàn không có năng lực đối phó với hồn ma! Giây tiếp theo, Lugano phát hiện sắc mặt của Ennio không còn tái nhợt giống như hôm qua nữa, ánh mắt cũng sáng hơn đôi chút, hơi thở sinh mệnh cũng đậm hơn một cách rõ ràng. Chuyện này... Lugano theo bản năng nay tay lên, gõ nhẹ lên vị trí giữa hai hàng lông mày, kích hoạt 'Linh thị'. Hắn lập tức thấy thể dĩ thái của Ennio không còn u ám như trước nữa, cho dù là màu vàng đại diện cho hệ tiêu hóa, hay là màu cam đại diện cho các cơ quan bài tiết thải độc và các màu sắc khác, đều đã khôi phục đến trạng thái tương đối bình thường, chỉ là màu sắc vẫn hơi nhạt và ảm đạm. Còn có thể như vậy sao? Chẳng phải hắn không có tim, lá lách, gan, phối, dạ dày, ruột, thận sao? Lugano đang nhìn Ennio như nhìn quái vật thì đối phương đột nhiên xoay người lại, phát hiện ra mình. "Bác sĩ, việc điều trị của ngài rất hiệu quả, tôi cảm giác mình đang hồi phục rồi!" Ennio nói với giọng cực kỳ vui vẻ. Đây mới chỉ là bước trị liệu cơ bản trong tình huống chưa tìm ra nguyên nhân cụ thể của bệnh mà! Vẻ mặt của Lugano cứng đờ, khóe môi giật giật nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." "Ngài cũng là tín đồ của Mẫu Thần sao?" Cảm xúc của của Ennio khá tốt, hắn kinh ngạc hỏi. Tôi không phải, đừng nhắc đến Mẫu Thần, Mẫu Thần... với tôi. Tôi là người Intis, sao có thể tín ngưỡng 'Đại Địa Mẫu Thần' được chứ? Lugano chỉ chỉ Monserrat, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của đối phương: "Tôi có chuyện cần gặp linh mục." Ennio gật đầu: "Tôi có thể tìm ngài để chữa bệnh vào lúc nào trong buổi sáng nay?" Anh không cần chữa bệnh nữa, việc kế tiếp là tĩnh dưỡng thôi... Lugano lẩm bẩm một câu, gượng cười nói: "Một giờ sau nhé." "Cảm ơn ngài, bác sĩ." Ennio vẫy tay, đi ra khỏi phòng cầu nguyện. Chờ đến khi trong phòng chỉ còn mình và linh mục Monserrate, Lugano mới hạ giọng, chỉ chỉ ra cửa: "Hắn, làm sao hắn lại có thể tốt hơn thế này?" Linh mục Monserrate trông khá trẻ tuổi, mặt mày sạch sẽ, mỉm cười nói: "Cảm tạ Đại Địa Mẫu Thần, hắn vẫn còn rất may mắn." "Anh cũng là 'Bác sĩ', chắc hẳn cũng biết nội tạng có thể cấy ghép được, chỉ cần giữ được hoạt tính cơ bản của cơ quan đó, mà rõ ràng vì muốn nghi thức có thể thành công, Primpino đã sử dụng năng lực phi phàm của mình để bảo quản hoạt tính của những cơ quan nội tạng này, hiện tại Ennio đang dùng chính cơ quan nội tạng đã bị lấy từ trên người hắn, cho nên không cần phải lo lắng đến vấn đề phản ứng đào thải sau cấy ghép." "Hơn nữa, cơ thể của Ennio vẫn còn sống, vẫn giữ được lực sinh mệnh nhất định nhờ vào sức mạnh thần bí học, đây cũng là một yếu tố quan trọng." "Tối hôm qua linh mục đã làm thủ thuật, cấy ghép toàn bộ nội tạng lại cho hắn sao?" Lugano chợt hiểu ra. Linh mục Monseratte gật đầu: "Đúng vậy, đối với bác sĩ ngoại khoa mà nói, đây gần như là một cuộc giải phẫu không thể thành công, cho dù thành công thì sinh mệnh của bệnh nhân cũng khó có thể kéo dài được, khiến cho bệnh nhân phải vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất, nhưng đối với chúng ta mà nói, đây là chuyện nằm trong phạm vi năng lực." Đúng vậy... Nếu so sánh với bác sĩ ngoại khoa, những 'Bác sĩ' siêu phàm như chúng ta lại giống như người tạo ra kỳ tích vậy... Sau khi cảm thán một câu, Lugano lại không quan tâm đến vấn đề của Ennio nữa, mà lo lắng nói với linh mục Monseratte: "Linh mục, tôi lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc." "Đây có phải là tôi bị thứ gọi là đứa con của thần kia quấn thân hay không?" Linh mục Monseratte nói với thái độ ấm áp: "Đừng lo lắng, đây là di chứng không thể tránh khỏi khi gặp phải ô nhiễm tương ứng, nó sẽ giảm dần theo thời gian, nếu anh vẫn lo lắng về những biến cố và chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong thời gian đó thì hiện tại tôi có thể loại trừ nó giúp anh." Thật sao? Anh cũng chỉ là danh sách 8 'Bác sĩ' giống như tôi, anh thật sự có năng lực loại trừ ô nhiễm còn sót lại giúp tôi sao? Bố trí tế đàn, khẩn cầu sự che chở của sức mạnh 'Đại Địa Mẫu Thần' sao? Lugnao không tin tưởng cho lắm, nói: "Cảm ơn anh, linh mục!" Monseratte chỉ chỉ vào vị trí mà Lugano ngồi trước đó. "Anh cũng giống như những tín đồ vừa rồi của tôi, hãy nhắm mắt lại, nghe tôi giảng đạo, đồng thời hãy cầu nguyện Đại Địa Mẫu Thần, nhớ kỹ là, hướng về Đại Địa Mẫu Thần, chứ không phải vị thần khác." "Được." Lugano lại ngồi xuống, hai tay chắp vào nhau đặt ở trước ngực, nhắm hai mắt lại. Theo lời giảng đạo của linh mục Monseratte, hắn thầm lặp lại nội dung trong thánh điển, suy nghĩ dần phiêu tán, càng ngày càng trở nên mơ hồ. Lugano loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ thì thầm, cảm nhận được cái ôm ấm áp. Điều này khiến cho sự căng thẳng trong lòng hắn dần được thả lỏng, có một loại cảm giác giống như trước đây hắn lao vào lòng mẹ để tìm kiếm sự an ủi sau khi bị bắt nạt. Đó là sự ỷ lại, là chỗ dựa vào cũng là linh hồn của quê hương. Bất giác khóe mắt của Lugano chảy ra một giọt nước mắt, cả thể xác và tinh thần tựa như được gột rửa. Cảm xúc của hắn dần trở nên yên tĩnh hơn, không còn sợ hãi và bất an nữa. "Tốt rồi." Giọng nói của linh mục Monseratte tựa như từ chân trời bay tới, truyền vào trong lỗ tai Lugano. Lugano mở hai mắt ra, nâng tay phải lên, lau nước mắt còn vương trên mặt. Ngay sau đó, hắn đứng dậy, giơ cao hai tay, nói: "Ca ngợi đại địa, ca ngợi mẫu thân vạn vật!" Đây là một loại phản ứng gần như theo bản năng. Lúc này, ánh sáng mặt trời từ bên ngoài cửa số chiếu vào, nhuộm không gian bên trong phòng cầu nguyện thành màu vàng nhàn nhạt, tựa như báo hiệu một mùa thu hoạch bội thu. Linh mục Monserate hài lòng gật đầu: "Đại Địa Mẫu Thần đã thanh trừ ô nhiễm trên người anh, đêm nay anh có thể để ý xem có còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc nữa không." "Được, linh mục!" Cả thể xác và tinh thần của Lugano đều được thả lỏng. Buổi sáng hôm sau, hắn vui vẻ rời giường. Cả đêm này hắn không hề mơ thấy mẫu thân triệu hồi trong giấc mơ, cũng không còn nghe thấy tiếng đứa con của thần khóc. Điều này khiến cho Lugano vô cùng vui vẻ, sau khi phục vụ Ludwig ăn bữa sáng xong, hắn liền đến thẳng phòng cầu nguyện, báo tin tức tốt này với linh mục Monseratte. Linh mục Monseratte nhìn hắn vài giây, mỉm cười hỏi: "Anh có hứng thú theo chân Đại Địa Mẫu Thần không?" "Tôi sao?" Lugano do dự một chút rồi nói,"Các anh có tiếp nhận tín đồ dị giáo cải đạo sao?" Linh mục Monseratte cười nói: "Trong mắt mẫu thân, không có tín đồ dị giáo, chỉ có đứa con có nguyện ý quay trở về nhà hay không." Nghĩ đến mình từ nhỏ đến lớn chỉ là đi theo người xung quanh đến giáo đường cầu nguyện, nghe giảng đạo, tham dự thánh lễ, chứ chưa thật sự tín ngưỡng thần linh, mà từ đầu đến cuối, còn chưa từng nhận được bất kỳ sự trợ giúp thực tế nào từ giáo hội, đáy lòng Lugano không khỏi dao động. Hơn nữa, nếu thật sự trở thành tín đồ của 'Đại Địa Mẫu Thần', nói không chừng có thể mua được tài liệu phi phàm và công thức điều chế ma dược tiếp theo của 'Bác sĩ' từ giáo hội và ba tu hội lớn. Cho dù không được thì chắc chắn vẫn nhận được hướng dẫn thần bí học tương ứng... Lugano do dự một lúc lâu, cố gắng tìm lý do để thuyết phục chính mình. Linh mục Monseratte không thúc giục hắn, chỉ mỉm cười, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của hắn. Cuối cùng, Lugano giơ hai cánh tay lên cao, hô: "Ca ngợi đại địa, ca ngợi mẫu thân vạn vật!" Hắn dùng các này để trả lời cho lời truyền giáo của linh mục Monseratte. Linh mục Monseratte nở một nụ cười sáng lạn, dang rộng hai tay: "Chào đón con trở về nhà." Lời nói này khiến Lugano có một loại ấm áp không thể giải thích được, trong lòng thật sự nảy sinh cảm giác rốt cuộc cũng được trở về nhà, trở về cố hương sau nhiều năm lang thang thám hiểm bên ngoài. Sự mệt mỏi bởi vậy mà được xoa dịu, hai chân lại được giẫm lên mặt đất. "Ca ngợi Đại Địa Mẫu Thần." Lugano chắp hai tay trước ngực. Linh mục Monseratte gật đầu, bắt đầu giảng đạo: "Tín ngưỡng của con là suối nguồn của sinh mệnh, mẫu thân vạn vật, tăng độ phì nhiêu của đất, mặt trăng đỏ và tượng trưng cho sự sinh sản, nơi trở về của tất cả, điểm khởi đầu của tất cả..." Lugano chăm chú lắng nghe, cũng nghiêm túc ghi nhớ. Tuy hắn chưa nghĩ tới chuyện ngoan đạo nhưng cái này tương lai có lẽ sẽ nơi che chở cho hắn, cho nên phải luôn thể hiện mặt tốt của mình. Lúc trở về căn phòng ở khoang thuyền hạng nhất, Lugano liếc nhìn Lumen đang chăm chú học tiếng Dutan của nam đại lục, thấp thỏm nói: "Tôi, tôi đã đổi đức tin 'Đại Địa Mẫu Thần'." Đều là người Intis, liệu đối phương có khinh bỉ hay ghét bỏ mình không? Lumen ngẩng đầu lên, cười một tiếng, nói: "Vậy hãy thể hiện ánh sáng của người mẹ cho thật tốt đi, Ludwig đang chờ anh dẫn hắn đi kiếm một bữa hải sản tươi ngon đấy." Tuyệt nhiên không để ý chút nào sao... Lugano lẩm bẩm nói, hắn cũng không dám để cho Ludwig đói, bắt đầu một ngày chăm sóc. Đến đêm khuya, sau khi cho Ludwig đi ngủ xong, Lugano ngẫm nghĩ một lúc, quyết định đi đến phòng cầu nguyện. Nếu nơi đó vẫn mở cửa, hắn sẽ vào cầu nguyện rồi trở về đi ngủ. Hắn cần phải thể hiện thật tốt ngay từ đầu mới được! Lugano đi dọc theo ánh đèn mờ mịt trên cầu thang, giẫm lên sàn gỗ rung kèn kẹt, đến gần phòng cầu nguyện nọ. Càng đến gần bước chân của hắn càng nhẹ hơn, sợ ảnh hưởng đến những người cầu nguyện khác, quấy nhiễu đến linh mục Monseratte đang thực hành giáo lý đại địa mẫu thân. Lugano lặng lẽ đi tới trước cửa, vươn tay phải ra, thử đẩy cánh cửa gỗ kia. Cửa gỗ chậm rãi mở rộng về phía sau, để lộ một khe hở không lớn. "Không đóng cửa... Thật sự đang sinh sôi sinh mệnh sao?" Lugano lặng lẽ nhìn qua khe cửa ngóng vào bên trong. Hắn thấy ánh trăng đỏ rực như phủ một lớp sa mỏng lên khắp phòng cầu nguyện, thấy linh mục Monseratte mặc trang phục giáo sĩ màu nâu đang đứng trước thánh huy sinh mệnh, hai cánh tay ôm lại với nhau, nhẹ nhàng đung đưa, giống như đang ôm một đứa trẻ mới sinh. Nhưng bên trong vòng tay của hắn không có gì cả.