Thấy phản ứng của Bono Goodwell như vậy, Angouleme nhất thời cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Hắn lấy giấy bút ra, loạt xoạt viết một bản công chứng, đại ý là lời tuyên thệ của Bono Goodwell trước thần linh, rằng hắn sẽ không nói dối trong cuộc thẩm vấn ngay sau đó.
Ngay khi Angouleme ký tên vào vị trí của công chứng viên thì tờ giấy kia chợt phát ra ánh sáng màu vàng óng ánh.
Bono Goodwell thấy vậy thì nuốt nước bọt, trong lòng càng thêm khẩn trương.
Với tư cách là chủ nhà máy cũng có chút danh tiếng ở Trier, trong mấy năm vừa qua, hắn đã được tiếp xúc với một ít kiến thức thần bí học, cũng đã từng vài lần gặp phải sức mạnh phi phàm vượt qua sức tưởng tượng của người bình thường.
Cho nên hắn không xa lạ gì với tình huống như này, giống như ba tên bắt cóc vừa rồi, một người có thể dùng quạ lửa để cho nổ miệng hắn, một người có thể chế tạo ngọn lửa màu đen, một người có thể nhảy thẳng từ tầng ba xuống đất.
"Ông hãy ký tên mình vào vị trí này." Angouleme đưa bản công chứng dĩ nhiên đã giảm thứ ánh sáng màu vàng kia cho Bono Goodwell.
"Được." Tay phải của Bono Goodwell run lên, hắn viết tên mình vào vị trí người tuyên thệ.
Mỗi nét chữ hắn viết ra đều xuất hiện một chút ánh sáng màu vàng kim, đợi hắn ký tên xong, Angouleme trầm giọng hỏi: "Tín ngưỡng của ông là vị thần nào?"
"Thần hơi nước và máy móc." Đối với Bono Goodwell mà nói, vấn đề này không có gì khó khăn cả.
Angouleme lại chuyển sang câu hỏi tiếp theo: "Vào buổi sáng ngày xảy ra vụ nổ nhà máy hóa chất, ông viếng thăm văn phòng nghị viên quốc hội để làm gì?"
Bono Goodwell do dự hai giây, dưới sự chứng kiến của thần linh, mang theo sự sợ hãi sau khi chứng kiến sức mạnh siêu nhiên cộng thêm tác dụng còn sót lại của 'Thuốc nói thật', hắn lại một lần nữa thuật lại từ đầu đến cuồi lời đã nói với đám người Lumen.
Angouleme , Valentine và Imre thay phiên nhau hỏi, để cho Bono Goodwell thuật lại thật chi tiết toàn bộ cuộc đối thoại giữa hắn và thư ký nghị viên Rhone, trợ lý thư ký Tybalt.
Sau khi kết thúc cuộc thẩm vấn, Angouleme tuyên bố với Bono Goodwell: "Kể từ bây giờ, ông đã bị bắt vì tội phóng hỏa, giết người, cố ý gây ra vụ nổ, đồng thời tài sản của ông sẽ tạm thời bị đóng băng, chờ quyết định bồi thường cho gia đình những người bị chết và bị thương."
Sắc mặt Bono Goodwell lập tức trở nên xám xịt, cả người như mất hết sức lực, ngồi phịch xuống ghế bành.
Valentine bước hai bước về phía cửa ra vào, liếc mắt nhìn ra bên ngoài hành lang, thấp giọng nói: "Chấp sự, sau khi đưa tên khốn báng bổ tín ngưỡng và làm trái lương tâm này tới tổng cục cảnh sát, chúng ta sẽ xin phê duyệt chính thức bắt Rhone, thư ký của Hugues chứ?"
Angouleme thở dài, chậm rãi lắc đầu: "Vẫn chưa được. Cậu còn không phát hiện ra sao? Tên Rhone và tên Tybalt đã chết kia vô cùng thận trọng, bọn họ chưa từng đưa ra yêu cầu rõ ràng với Bono Goodwell để hắn kích nổ nhà máy hóa chất của hắn mà đều là ám chỉ.
Trong chính sách tuyên truyền của nghị viên có nói đến triết lý về sự suy thoái, bon họ hoàn toàn có thể biện minh rằng Bono Goodwell bị lợi ích che mắt nên đã hiểu sai lời nói của bọn họ.
Mà thời gian xảy ra vụ án đã qua gần hai ngày, rất khó phát hiện ra dấu vết Bono Goodwell bị tác động bởi sức mạnh siêu nhiên. Đơn giản mà nói, chúng ta vẫn như trước chưa có đủ chứng cứ xác đáng để bắt tên thư lý Rhone kia và dùng năng lực phi phàm thẩm vấn hắn, vẫn chỉ có thể thẩm vấn theo cách thông thường."
Valentine nghe xong thì vô cùng tức giận nhưng lại không có chỗ để phát tác.
Hắn chắc chắn trăm phần trăm rằng tên thư ký nghị viên kia có vấn đề, nhưng lại vướng phải quy định nên không thể dùng thủ đoạn thần bí học để đối phó với đối phương.
Valentine dừng lại vài giây, sau đó nhìn về phía Bono Goodwell nửa nằm trên ghế bành tựa như nhìn một đống thịt thối rữa, trầm giọng nói: "Tôi đề nghị hỏa hình hắn."
Angouleme gật đầu, nói với Valentine và Imre: "Chúng ta đi thôi, đưa tên khốn đáng phải giết chết mười lần này về khu chợ."
Valentine hơi sửng sốt một chút, nói: "Chấp sự, chúng ta không đuổi theo ba người phi phàm đột nhập vào nơi này sao?"
Angouleme bật cười thành tiếng: "Vì sao phải đuổi theo chứ?
Valentine dùng ánh mắt nghi hoặc để biểu đạt sự khó hiểu của mình.
Imre đã quá quen với phong cách làm việc của chấp sự nhà mình, nhỏ giọng nói: "Ba người phi phàm kia lẻn vào nơi này, không cướp bóc tiền của, cũng không làm hại đến bất kỳ người nào khác, chỉ tra hỏi chuyến viếng thăm văn phòng nghị viên và vụ nổ ở nhà máy hóa chất.
Rõ ràng, thứ khiến bọn họ thực sự cảm thấy hứng thú chính là tên thư ký Rhone và nghị viên Hugues Artois kia. Tôi đang nghĩ liệu bọn họ có phải là người của Hội Aurore hay không, và một trong số ba người đó chính là ngươi đã giết chết trợ lý thư ký Tybalt."
Angouleme khẽ cười, bổ sung thêm một câu: "Nếu chúng ta bị trở ngại bởi khế ước và các quy định, không thể tiến hành một cuộc điều tra nhắm vào văn phòng nghị viên thì vì sao không để cho những người phi phàm bất hợp pháp có cùng mối quan tâm kia làm việc này.
Để bọn họ dùng bạo lực nặn mủ ra khỏi vết thương, bóc trần bộ mặt của bọn chúng dưới ánh mặt trời?"
"Chuyện này không có vấn đề gì sao?" Valentine chợt thốt ra một câu.
Angouleme buồn cười đáp lại:
"Đương nhiên không có vấn đề gì, để đối phó với đám người giảo hoạt giỏi lợi dụng quy định kia thì chúng ta càng phải giảo hoạt hơn bọn chúng, càng phải biết lợi dụng sơ hở trong quy định.
Ở thời điểm cần thiết, chúng ta thậm chí còn có thể hợp tác với một số tổ chức bí ẩn, liên thủ với người phi phàm bất hợp pháp."
"Loại khế ước mà chúng ta ký kết với đám quan chức chính phủ, nghị viên quốc hội kia chính là để cấm chúng ta làm một số chuyện nhất định, nhưng không có nói chúng ta không được có ác ý đối với bọn họ, cũng không có ngăn cấm chúng ta phát triển mối quan hệ với người phi phàm bất hợp pháp, mà người phi phàm bất hợp pháp lại không bị loại khế ước kia hạn chế."
"Tương tự như vậy, loại khế ước kia chủ yếu là để hạn chế chứ không bắt buộc chúng ta phải làm một chuyện nào đó, có đôi khi, chúng ta có thể không cần phải vi phạm khế ước để phải chịu hình phạt, mà chỉ cần ngồi xem diễn biến của sự việc.
"Valentine, cho dù ở dưới ánh mặt trời nhưng vẫn có rất nhiều góc tối. Ví dụ như cái bóng của mỗi người. Anh cần phải học cách chung sống với nó, có đôi khi phải thanh trừ nó, có đôi khi phải lợi dụng nó. Ca ngợi mặt trời!"
Valentine nhớ tới lần hợp tác với Lumen ở làng Courdouan, mà miễn cưỡng chấp nhận lý do thoái thác này, hắn dang rộng hai cánh tay, đáp lại: "Ca ngợi mặt trời."
Angouleme lại bổ sung thêm một câu: "Những lời này cũng không phải do tôi tự nói ra, mà là từ sau khi đại đế Russell ngã xuống đến bây giờ, tuy hai đại giáo hội đã đàm phán hòa bình nhưng vẫn một mực đánh cờ với phía chính phủ, quân đội và cục thứ tám.
Tất cả mọi người đều tích lũy được không ít kinh nghiệm từ những cuộc đấu tranh ngầm trong bóng tối này.
"Bằng không, anh cho rằng tôi vì sao lại ngầm đồng ý cho người phi phàm bất hợp pháp tồn tại trong các băng đảng xã hội đen ở khu chợ chứ? Chỉ bằng lời đảm bảo và lý do thoái thác của cánh cảnh sát trưởng hay sao?
Không, tôi là cảm thấy ở một thời điểm nào đó, có lẽ bọn họ vẫn có thể phát huy công dụng.
"Đương nhiên, việc để cho đám tín đồ Tà thần giả mạo thành một băng đảng xã hội đen lớn đều là trách nhiệm của tất cả mọi người, tôi cũng không ngoại lệ. Bất kỳ việc gì đều có mặt lợi và mặt hại."
Valentine yên lặng suy nghĩ một lúc lâu, cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Cùng một loại mâu thuẫn nhưng rõ ràng tình trạng xung đột ở Gladstone không đến mức dữ dội như ở Trier, dù sao nơi đây vẫn là trung tâm của cả quốc gia.
Trên đường từ thế giới ngầm dưới lòng đất Trier trở về khu chợ.
Lumen đã gỡ băng vải màu trắng trên mặt xuống, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Jenna vẫn luôn yên lặng trong suốt quãng đường, làm như tùy tiện nói: "Tôi còn tưởng cô sẽ giết chết Bono Goodwell luôn đấy, thậm chí khiến cho hắn ngay cả khi biến thành quỷ cũng không có cách nào quên được tra tấn ngày hôm nay, ai ngờ, cô lại chỉ đâm một dao vào bả vai hắn."
Jenna mím môi, bước nhanh về phía trước vài bước rồi mới nhỏ giọng đáp lại: "Nếu hắn chết bây giờ thì tiền bồi thường không biết bao nhiêu năm nữa mới được chi trả, thậm chí chỉ có thể được thanh toán một ít mang tính tượng trưng."
Cô đã không còn quan tâm đến khoản tiền bồi thường này nhưng còn rất nhiều gia đình đang chờ.
Flanka khẽ gật đầu, bổ sung thêm một câu:
"Yên tâm đi, Bono Goodwell chắc chắn sẽ bị kết án tử hình, chỉ là hình thức giết khác nhau thôi. Hơn nữa, chúng ta cũng đã để lại manh mối cho người phi phàm phía chính phủ, bằng không đây cũng giống như cách chúng ta bảo vệ Hugues Artois, giúp hắn tiêu diệt mối họa ngầm."
Jenna buồn bã cười nói: "Đó là nghị viên do chúng ta chọn ra, mà thư ký và trợ lý thư ký của hắn lại dùng một vụ nổ lớn để chào hỏi chúng ta."
"Cô sợ sao?" Lumen dùng giọng trào phúng để hỏi ngược lại đối phương.
Jenna im lặng, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Lumen tựa như tự nói với chính mình: "Tôi chưa từng hưởng bất kỳ lợi ích gì từ Intis, cũng chưa từng đi bỏ phiếu, nếu tôi gặp phải loại chuyện này, đừng nói là thư ký nghị viên, cho dù là nghị viên, thậm chí là tổng thống thống trị quốc gia này, tôi cũng sẽ không buông tha."
"Chị gái tôi từng nói một câu, nợ máu chỉ có thể trả bằng máu. Tôi không cần biết kẻ phải trả nợ máu kia có thân phận gì."
Biểu cảm trên mặt Jenna lại một lần nữa trở nên vặn vẹo, cô thống khổ nói: "Mẹ tôi vẫn luôn dạy tôi phải lương thiện, phải biết khoan dung, không được để đau khổ và thù hận khống chế cuộc đời mình, như vậy sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng."
Không đợi Lumen và Flanka nói, cô cúi thấp đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng tôi thật sự hận điều đó."
"Giết sạch kẻ thù mới không bị thù hận khống chế cuộc đời của mình." Lumen nhếch môi nói.
Jenna im lặng vài giây, rồi chợt 'ừ' một tiếng, rồi nói: "Ít nhất, ít nhất tôi sẽ không buông tha cho tên thư ký Rhone kia."
Lúc này Flanka lập tức khen ngợi một câu: "Tối lắm, em phải luôn giữ tinh thần như vậy." Sau đó cô nhấn mạnh, "Tất nhiên, việc báo thù không thể mù quáng, không thể hành động lỗ mãng được, phải đợi bản thân có đủ thực lực, đợi thời cơ xuất hiện mới có thể bắt đầu hành động, nếu không em sẽ chỉ làm cho người thân và bạn bè của mình phải chịu thêm nhiều tổn thương và chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ thù sống tốt hơn trước mà thôi."
"Vâng." Jenna khẽ gật đầu.
Đêm khuya, Jenna đã thay một bộ quần áo bình thường, trở về nhà của mình ở số 17 phố Pasteur, khu Vườn bách thảo với đủ loại cảm xúc phức tạp.
Nơi này đều rất gần với phố Saint Gers ở khu chợ và rất nhiều nhà xưởng ở phía nam khu Vườn bách thảo, lúc trước gia đình Jenna chọn thuê ở nơi này là để thuận tiện cho công việc của Elodie và Julian.
Jenna vừa mở cửa, liền nhìn thấy anh trai Julian ôm đầu, ngồi xổm bên cửa sổ, trái tim cô chợt nhói lên, cô run rẩy nói: "Julian, anh làm sao vậy?"
Julian ngồi xổm bên cạnh chiếc bàn gỗ cũ kỹ được ánh trắng đỏ ửng gột rửa không biết bao nhiêu lần kia, dáng vẻ hoảng sợ, không ngừng rên rỉ:
"Đừng đuổi việc tôi, đừng đuổi việc tôi."
"Mẹ tôi đã qua đời rồi, thật sự đã qua đời rồi, cho nên buổi chiều tôi mới không thể tới nhà máy."
"Đừng đuổi việc tôi, đừng đuổi việc tôi."
"Mẹ ơi, mẹ ơi, là lỗi của con, con không nên để cho mẹ ở lại một mình trong phòng bệnh."
"Là lỗi của con, là do con."
"Hu hu hu..."
Julian chợt khóc rống lên, giống như đứa trẻ bị sợ hãi tới cực điểm, hắn giống như sắp phát điên.
Jenna đứng trong bóng tối ở trước cửa, ngơ ngác nhìn anh trai trở nên như vậy, cảm giác mình như đang rơi xuống đáy vực sâu không thể nào ngừng lại được.