Sở dĩ Charlie tự nhiên ngẩn người ra như vậy là bởi vì hắn nhớ ra buổi sáng Charles vừa mới nhắc nhở mình trong thời gian tới, hắn có thể gặp phải một vài chuyện xui xẻo thì buổi chiều hắn mất cơ hội leo lên vị trí công việc mà hắn luôn mong đợi một cách bất thường, hơn nữa còn lãng phí, không đâu lại đi bỏ vài đồng Fil mời người uống rượu.
Điều này làm cho người vốn không sống dư dả gì như hắn càng thêm áp lực.
Nhìn thấy Charles mỉm cười như vậy, Charlie bất giác đè thấp giọng nói xuống: "Cậu biết bói toán sao?"
Dường như còn bói toán rất chuẩn nữa!
"Chẳng phải tôi đã từng nói với anh rồi sao? Tôi đoán." Lumen nói dối vô cùng trơn tru, tuyệt không vấp chút nào
Đương nhiên, điều này cũng không hoàn toàn là nói dối, chẳng qua cậu dựa vào cảm ứng vận thế để đoán ra, giống như sau khi đã biết chính xác đáp án của một bài tập, cậu mới viết các bước giải ra.
Vẻ mặt của Charlie rõ ràng không tin nhưng cũng không thắc mắc nhiều. Hắn hỏi với vẻ mặt mong chờ: "Vậy hiện tại, vận xui của tôi đã hết chưa?"
Lumen hơi ngẩng đầu lên một chút, tập trung tinh thần, đôi mắt theo đó cũng trở nên sâu xa hơn, vẻ mặt dần trở nên chăm chú, càng ngày càng nghiêm túc hơn.
Thấy phản ứng của Charles như vậy, đáy lòng Charlie như rụng rời, hắn khó khăn mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"
Lumen hơi mím môi, rồi nói: "Sắp tới anh sẽ gặp phải một tai nạn."
Vẻ mặt của Charlie gần như suy sụp, da mặt tái xanh rồi trắng bệch, không còn hồng nhuận như vừa rồi nữa.
Lumen bật cười: "Nói đùa thôi, thời gian tới tuy anh không có vận may gì nhưng cũng không đến mức quá xui xẻo đâu."
Điều này cho thấy, cho dù vấn đề Susanna Matisse còn chưa được giải quyết triệt để nhưng tạm thời sẽ không bạo phát ngay được.
Dường như Charlie vẫn chưa tin tưởng lời nói của Lumen, hắn hỏi lại: "Thật sao?"
"Giả, dù sao anh có muốn tin thì cứ tin, không muốn tin tôi cũng không có ý kiến gì." Lumen uống một ngụm rượu Absinthe hương hồi, thản nhiên cười nói.
Thái độ này của cậu ngược lại làm cho Charlie nhẹ nhõm mà thở ra một hơi, sau đó hắn ngửa đầu uống một ngụm bia đen để ở chiếc ghế đẩu cao bên cạnh.
"Tôi còn tưởng chuyện kia chưa thật sự chấm dứt."
"Cũng không phải là không có khả năng." Lumen tạm thời cũng không hù dọa Charlie nữa.
Charlie đưa mắt nhìn quầy rượu trước mặt rồi nói:
"Cậu biết không? Một giây đồng hồ trước, tôi đã nghĩ tôi sẽ làm công việc tạp vụ thấp kém nhất, tranh thủ thời gian chạy khỏi khu chợ."
Lumen liếc hắn một cái: "Nếu thật sự gặp phải chuyện không may thì anh có chạy đến đâu cũng không trốn thoát được."
Nghe vậy, sắc mặt Charlie nhất thời lộ ra vẻ đau khổ không thể che dấu được.
Lumen lại tùy tiện bồi thêm một câu: "Còn không bằng thời gian tới anh hãy chăm chỉ đến giáo đường 'Mặt Trời Vĩnh Hằng' gần nhất để cầu nguyện đi."
"Đúng rồi, hôm nay tôi có dùng bữa tối với chủ cho thuê trọ, ngài Eve, lúc tôi hỏi hắn về phòng 504, biểu hiện của hắn khá kỳ quái, giống như biết rõ số phận của vị khách thuê phòng đó trước anh đã đi nơi nào nhưng không chịu nói ra."
Charlie hơi sửng sốt vài giây, sau đó mới hiểu Charles đang ám chỉ điều gì, hắn lại đè thấp giọng, hỏi:
"Là người treo bức tranh người phụ nữ kia sao?"
Lumen từ tốn mà khẳng định gật đầu.
Charlie im lặng một lúc rồi lẩm bẩm thì thào: "Nếu vậy người phụ nữ kia có liên quan đến ngài Eve đúng không? Hắn biết rõ bức tranh đó có vấn đề. Tôi, tôi phải nói chuyện này với những người đó, rạng sáng tôi sẽ đến giáo đường gần nhất và nói với mục sư."
Không tồi, sau mấy ngày dạy dỗ thì hắn cũng thông minh hơn tên Louis của đảng Savoy kia, có thể nghe hiểu ám chỉ của cậu ngay trong một lần. Lumen hài lòng nâng ly rượu lên, thưởng thức thứ chất lỏng màu xanh lục huyền ảo kích thích vị giác kia.
Đối với nhà hát The Old Pigeonhouse, cậu chưa nắm được tình hình cụ thể, cũng không rõ vấn đề đã nghiêm trọng đến mức độ nào rồi, nếu chỉ dựa vào một mình cậu tự điều tra thì trong vòng một hai tuần, căn bản không thể thu thập đủ những thông tin hữu ích.
Hơn nữa cho dù cậu có thu thập đủ thông tin, cũng chưa chắc chắn được mình có đủ năng lực để xử lý, cho nên còn không bằng ngay từ đầu cậu nghĩ cách nhắc nhở phía chính phủ, để bọn họ cũng nhúng tay vào việc này.
Sau khi hạ quyết tâm xong, Charlie liếc mắt nhìn về phía người pha chế rượu Pavard Nissen, thấy hắn không chú ý bên này thì nhỏ giọng hỏi Lumen.
"Nếu bọn họ hỏi tôi lấy được thông tin này từ đâu, thì tôi nên trả lời thế nào?"
"Cứ nói là trong lúc nói chuyện phiếm với tôi thì phát hiện ra điểm này." Lumen thản nhiên nói.
Nhờ lời tuyên truyền lúc trước của Charlie ban tặng, hiện tại cánh cảnh sát khu chợ Candide có lẽ đều biết 'Khách sạn Kim Kê' là địa bàn của Charles của băng Savoy. Cho nên, việc Charles gặp mặt chủ cho thuê khách sạn này là ngài Eve sau đó phát triển thành chuyện ăn một bữa cơm, trò chuyện nửa ngày là điều tất nhiên. Đến lúc đó, người phi phàm phía chính phủ cho dù có đi nghe ngóng tin tức cũng phát hiện đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường, không đến mức nghi ngờ Lumen.
"Được." Charlie rõ ràng thả lỏng hơn không ít.
Lumen lại nhấp một ngụm tiên nữ xanh, rồi hỏi ngược lại một câu: "Anh có biết bất kỳ đầu mục nào của băng Gai độc không?"
Lúc trước Charlie từng nói, mặc kệ là băng Savoy, hay là băng Gai độc, hay là bất kỳ băng xã hội đen nhỏ nào, thì vị trí đầu mục đều có danh tiếng nhất định ở khu chợ Candide này, có thể dùng để hù dọa người.
"Cậu muốn làm gì?" Vẻ mặt của Charlie lập tức trở nên kích động.
"Tôi muốn tìm bọn họ để hỏi chút chuyện." Lumen dùng lối nói chuyện lễ phép và lịch sự nhất để trả lời đối phương.
Charlie hơi thất vọng vì không được xem náo nhiệt, hắn nói: "Ngoại trừ Margot, tôi chỉ biết hai người, một người là "Hammer" Aite, trước kia hắn vốn ở khu chợ Candide, nhưng gần đây hắn thường xuyên xuất hiện ở phố Chaos, người còn lại là Harman, người này không có danh hiệu, nhưng có mấy lần tôi nhìn thấy hắn đi cùng với Margot, thái độ của Margot với hắn có vẻ rất tôn kính, ừm, hắn có một cái đầu trọc lóc. Còn lão đại của bang Gai độc là 'Bọ cạp đen' Roger, hình như hắn sống ở đường lớn khu chợ?"
Có thể khiến cho Margot đặc biệt tôn kính như vậy thì vô luận là thực lực hay địa vị của Harman ở băng Gai độc đều cao hơn hẳn Margot, còn "Hammer" Aite tiếp nhận địa bàn phố Chaos và vũ trường Mill cho nên thường xuyên chạy tới bên này.
Lumen phân tích đơn giản. đặt mục tiêu ở trên người "Hammer" Aite.
Cậu dự định mấy ngày nay ngồi chờ một chút đầu mục xã hội đen này, thăm dò rõ ràng quy luật hành động cùng biểu hiện thường ngày của đối phương, nếu như vẫn tìm không thấy Wilson, thì cân nhắc khai đao từ hắn.
Sau khi uống xong ly rượu Absinthe, Lumen và Charlie cùng nhau đi lên lầu.
Còn chưa về tới phòng 207, Lumen đã thấy một cái hộp được đặt trên mặt sàn trước cửa phòng, bên trên mặt hộp có phù hiệu của băng Savoy được sơn bằng mực đen và một viên đạn, một thanh đao ngắn.
Louis đã phái người đưa nguyên liệu tới.
Lumen khom người cầm hộp gỗ kia lên rồi mở cửa vào phòng. Cậu mở nắp hộp ra, không có gì bất ngờ khi thấy bên trong hộp đặt một viên đá sẫm màu có mùi phân chim và một đôi mắt đầy máu, một túi độc mãng xà đặt bên trong lọ thủy tinh...
Đường lớn khu chợ được chiếu sáng bởi thứ ánh sáng màu vàng nhạt phát ra từ đèn khí than ven đường.
Chủ 'Khách sạn Kim Kê', ngài Eve dẫn một người tới chỗ người đàn ông vô gia cư kia đang ngủ.
"Đồng bạc của tôi ở chỗ này." Hắn trầm giọng nói.
Người đi theo phía sau hắn đứng ẩn mình trong bóng tối nhìn về phía người đàn ông vô gia cư đang nằm ngủ trong, hỏi:
"Là hắn cướp tiền của anh sao?"
"Không phải." Eve trả lời vô cùng dứt khoát, cho dù là chiều cao, dáng người cho đến quần áo đều không phải.
"Một tên cướp, sau khi cướp được tiền lại ném cho người vô gia cư. Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề." Người đứng bên ngoài phạm vi ánh sáng của đèn đường khẽ gật đầu nói: "Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho những tai nạn hoặc cuộc điều tra ngoài ý muốn."
Eve ừ một tiếng, cúi đầu lẩm bẩm nói: "Nếu cậu ta không ném đồng tiền bạc của tôi cho người vô gia cứ thì chúng ta đã có thể tìm được cậu ta rồi." Năng lực của hắn là có thể cảm ứng được vị trí của tiền tài, đồ vật từng thuộc về mình trong một khoảng thời gian nhất định...
Buổi sáng ngày hôm sau, Lumen vẫn ở bên trong khách sạn Kim Kê lật xem sổ ghi chép vu thuật của Aurore. Bởi vì hiện tại cậu đã có kế hoạch theo dõi đám người "Hammer" Aite dài ngày, mà bọn chúng chỉ luôn xuất hiện buổi chiều, rạng sáng mới trở về nhà, cho nên cậu không thể không chuyển thời gian học tập sang buổi sáng.
Sáng sớm hôm nay, Charlie đã đến giáo đường 'Mặt Trời Vĩnh Hằng' gần nhất, lúc quay trở về, trạng thái của hắn không chỉ được thả lỏng mà trên mặt còn luôn mỉm cười giống như tìm được chỗ dựa, lại còn được khen ngợi.
Gần trưa, Lumen giấu kỹ sổ ghi chép vu thuật rồi đi dạo tới đường lớn khu chợ, đứng ở một khoảng cách không xa cách khu nhà trọ mà ngài Eve đang ở và nhà hát The Old Pigeonhouse, muốn quan sát xem người phi phàm phía chính phủ có hành động hay không.
Nơi này vẫn như thường ngày, những cửa hàng hai bên đường, kẻ đến người đi, xe ngựa như nước vô cùng nhộn nhịp, cũng không có bất kỳ dấu hiệu đã từng xảy ra chuyện gì bất thường nào. Lumen quat sát một hồi, lúc cậu chuẩn bị tìm một nhà hàng gần đấy để lấp đầy cái bụng thì nhìn thấy ngài Eve xuất hiện ở phía xa xa.
Hắn vẫn mặc chiếc áo vest cũ bị giặt tẩy nhiều đến mức bạc phếch và chiếc quần thô dài màu nâu, đầu đội một chiếc mũ rộng vành hơi bụi, tay cầm một cây gậy màu đen, đi từng bước về phía khu nhà trọ kia.
Người phi phàm phía chính phủ vẫn chưa xuất hiện, Lumen vừa nghĩ như vậy vừa băng qua đường lớn khu chợ, nghênh đón vị chủ cho thuê trọ này.
"Chào buổi trưa, ngài Eve, ngài đây là đang đi đâu vậy?" Cậu cười đon đả chào hỏi.
Ngài Eve hơi sửng sốt một giây, sau đó vừa cảnh giác vừa sợ hãi nhìn cậu một cái.
"Tôi đến trụ sở cảnh sát xử lý một số việc."
Người phi phàm phía chính phủ đã triệu tập ngài Eve thông qua cục cảnh sát, chỉ là người phỏng vấn thực tế là người có năng lực phi phàm tương ứng.
Lumen đại khái hiểu nguyên do nhưng cậu vẫn cảm thấy khó hiểu là tại sao ngay cả phía chính phủ cũng không phát hiện ra năng lực phi phàm của ngài Eve.
Lumen khẽ gật đầu, mỉm cười nói: "Có cần tôi giúp gì không?"
"Không cần." Ngài Eve trả lời một câu vừa cẩn trọng lại kháng cự, sau đó hắn chỉ chỉ về phía khu nhà trọ màu vàng nhạt kia nói: "Tôi phải về nhà rồi."
Để tránh đối phương nghi ngờ, Lumen không ngăn cản cũng không thử thăm dò. Cậu đứng ở bên đường, hơi nhíu mày nhìn theo bóng lưng ngài Eve từng bước đi phía xa, trong đầu nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, tuy chưa phát hiện ra điểm hoài nghi nhưng cậu lại có cảm thấy có một số chi tiết kỳ lạ cho hắn cảm giác không nói thành lời được.
Lumen theo bản năng tập trung tinh thần, đưa mắt nhìn theo bóng lưng ngài Eve, thử cảm ứng vận thế gần đây của hắn, và thấy vận thế kia khá bình thường, không tốt cũng chẳng xấu, nhưng sự nghi ngờ của Lumen chỉ có tăng không có giảm. Hôm qua khi cậu ăn tối cùng ngài Eve, cũng theo thói quen thử cảm ứng vận thế của đối phương, nhận thấy rõ ràng vận thế của hắn có chút xui xẻo, mới qua một ngày mà vận thế của hắn đã thay đổi rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lumen xoay người, đút hai tay vào túi quần, chậm rãi bước đi trên đường lớn khu chợ.