Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa dồn dập quanh quẩn bên trong văn phòng, một giọng nói nhàn nhạt, suy yếu truyền ra ngoài cửa:
"Mời vào."
Lumen vặn tay nắm cửa, đẩy cánh cửa màu đỏ thẫm ra, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi có dáng người gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, hắn mặc một chiếc sơ mi màu xanh lam, áo gi lê đen và bộ vest sẫm màu đang đứng trước chiếc bàn làm việc khá lớn, mắt nhìn về phía cửa.
Sau khi phát hiện ra người tới là Bono Goodwell, vị trợ lý thư ký tên Tybalt Jacques cười thành tiếng, nói: "Anh không cần lo lắng quá đâu, suy tàn là số mệnh tất yếu của vạn vật, nhân loại cũng vậy, tổ chức cũng vậy, một khi đã bắt đầu suy tàn thì sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề."
Hắn còn chưa nói dứt lời, đã thấy Lumen đi mấy bước đến gần mình, nhất thời trong lòng dâng lên một loại cảnh giác, rồi đột nhiên bật thốt thành tiếng: "Anh muốn làm gì?"
Rầm! Lumen đấm một quyền mang theo ngọn lửa đỏ thẫm nóng rực cắt ngang lời nói của Tybalt, buộc hắn phải nâng tay lên theo bản năng, dùng cánh tay để đỡ một quyền này. Ngọn lửa chợt lóe lên rồi biến mất, gần như chỉ đủ làm cho ống tay áo của hắn cháy đen. Cùng lúc đó, hắn nghe thấy một giọng nói hết sức trào phúng: "Yếu như vậy sao?"
Kế hoạch ban đầu của Lumen vốn dĩ là chỉ dùng nắm đấm lửa không phát ra tiếng động quá lớn tránh bị các nhân viên xung quanh phát hiện ra này để bất ngờ tấn công kẻ địch, thừa dịp loạn mà rút 'Thủy ngân đọa lạc' ra, đâm cho đối phương bị thương, sau đó trước khi đối phương lấy lại tinh thần thì nhanh chóng vượt qua hắn, nhảy từ ban công, trốn thoát khỏi tòa nhà bốn tầng sơn màu nâu vàng, nơi đặt trụ sở văn phòng nghị viên này.
Trong quá trình này, cậu có thể dùng quả cầu lửa và 'Thuật quạ lửa' để giữ chân kẻ địch, liều mạng bị thương cũng phải chạy trốn tới con hẻm nhỏ gần đó trước khi những người bảo vệ và các thành viên trong chiến dịch tranh cử của Hugues Artois như cô gái tóc đỏ kia phản ứng lại đây, rồi chui xuống thế giới ngầm dưới lòng đất Trier.
Dù sao bộ 'hộ giáp' bằng lửa của cậu có thể thiêu trừ vi khuẩn gây bệnh, trong trường hợp thời gian tiếp xúc quá ngắn thì Lumen rất khó bị nhiễm bệnh, cho dù có sơ hở thì bệnh trạng cũng rất nhẹ, đủ để cho cậu chống đỡ đến sáu giờ sáng hôm sau. Nếu thật sự không được, cậu còn có thể tìm Flanka để mượn một nửa chai thuốc trị liệu.
Với thể chất già nua của người nhặt rác, Ruhr mà ông ấy chỉ mới phát bệnh sau khi tiếp xúc với cục đờm chứa bệnh tật kia khoảng một hai giờ đồng hồ thì Lumen tin tưởng rằng mình càng không có vấn đề gì.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cục đờm của Tybalt là một thủ đoạn tương đối lợi hại, nếu không hắn không có cách nào khiến cho dịch bệnh bùng phát trong vòng một hai phút được. Hơn nữa, Lumen cũng đã có ngọn lửa để bảo vệ thân thể rồi.
Mà hiện tại, qua một đợt giao chiến ngắn ngủi, cậu phát hiện ra Tybalt Jacques yếu hơn rất nhiều so với cậu tưởng tượng. Điều này làm cho Lumen nháy mắt thay đổi chủ ý.
Một ngọn lửa đỏ thẫm vô thanh vô tức bao trùm bên ngoài thân thể cậu, ngọn lửa kia giống như dòng nước cách làn da, tóc, quần áo, mũ một khoảng cách nhỏ đến mức không thể nhận ra được, cứ như vậy lơ lửng ở nơi đó, không ngừng thiêu đốt, không ngừng chảy xuôi xuống.
Từ bên trong cơ thể của Lumen, một dòng chất lỏng đỏ đậm liên tục trào ra, dung nhập với lửa, điều này làm cho Lumen trông giống như khoác lên người một bộ quần áo màu đỏ đậm bao trùm lên toàn bộ cơ thể, khuôn mặt đã được ngụy trang và đôi mắt màu xanh lam giống như có hai ngọn lửa đang bùng cháy mơ hồ ẩn sau ánh lửa nhảy múa bập bùng.
Bịch một tiếng, cậu vứt cây gậy sẫm màu tượng trưng cho người văn minh sang một bên rồi vung nắm đấm lửa về phía Tybalt, mà lửa đỏ thẫm vẫn bùng cháy trên cán gậy, thiêu sạch toàn bộ dấu vết vân tay và mồ hôi còn lưu lại trên đó.
Bộp bộp bộp, Tybalt bị đánh cho phải liên tục lui về phía sau hai bước, bên trong mắt hắn phản chiếu ra một màu đỏ thẫm tựa như đang đối mặt với một cơn bão lửa cuồng loạn. Hắn khạc khạc hai tiếng, rồi chợt nhổ một cục đờm đặc về phía Lumen. Cục đờm màu vàng trộn lẫn xanh kia lập tức bị lớp áo choàng lửa ngăn cản, nháy mắt bị thiêu rụi, phát ra âm thanh xèo xèo xèo.
Bộp bộp bộp, hai cánh tay rực lửa đỏ thẫm của Lumen liên tục vung lên, ép Tybalt lùi dần vào một góc văn phòng, khiến cho lưng hắn nhanh chóng tựa vào vách tường, áp sát một bên tủ, không có cách nào trốn thoát cũng không thể lui về phía sau được nữa, chỉ có thể bị động dùng hai cánh tay đỡ đòn.
Thấy 'Đờm chứa bệnh tật' không thể phát huy tác dụng, mà không khí xung quanh bị tác động bởi ngọn lửa không ngừng cháy mãnh liệt kia, nhiệt độ càng lúc càng cao hơn, làm cho làn da của hắn bắt đầu nóng ran lên, cả người Tybalt căng chặt, hắn há to miệng định kêu cứu.
Nhưng hắn vừa mở miệng định hét thì nắm đấm lửa của Lumen ầm ầm giáng xuống cánh tay hắn, khiến cả người hắn chấn động, lời nói chưa đến miệng lập tức bị chặn lại giữa yết hầu.
Mấy lần Tybalt định kêu cứu lại bị đối phương đúng lúc cắt ngang, mà bên tai hắn không ngừng quanh quẩn tiếng nói trầm thấp của kẻ địch: "Thực lực của mày chỉ có bằng này sao?"
"Mày chỉ là một con gà con yếu ớt mà dám khạc nhổ đờm bậy bạ sao?"
"Vị thần mà mày tín ngưỡng không dạy mày không được làm những hành động kém văn minh hay sao?"
"Tao sẽ tìm một trăm người vô gia cư tới đây để bọn họ nhổ đờm vào người mày."
Mấy lời trào phúng này làm cho hai tròng mắt của Tybalt đỏ phừng lên, trong lúc nhất thời, hắn hoàn toàn quên mất việc kêu cứu, chỉ một lòng muốn làm cho đối phương thối rữa mà chết. Bên trên làn da lộ ra bên ngoài của hắn nhanh chóng nổi từng cái mụn nước phồng rộp nửa trong suốt, bên trong chứa đầy thứ chất lỏng vàng nhạt pha lẫn màu đen đầy kinh tởm.
Bộp bộp bộp.
Nắm đấm lửa của Lumen thiêu trụi tay áo của Tybalt, phá vỡ những mụn nước nửa trong suốt kia, nhưng thứ chất lỏng màu vàng nhạt trộn lẫn màu đen vô cùng ghê tởm kia không thể chạm vào da cậu, đầu tiên là bị ngọn lửa thiêu đốt, tiếp theo là bị găng tay ngăn lại.
Mà vi khuẩn gây bệnh dính bên ngoài găng tay cũng nhanh chóng bị ngọn lửa đỏ thẫm thiêu trừ.
Dưới nắm đấm liên hoàn không gián đoạn nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, cộng thêm nhiệt độ xung quanh càng ngày càng cao, tất cả bọt nước nửa trong suốt đều tự vỡ tan, chất lỏng màu vàng nhạt pha lẫn màu đen xèo xèo bốc hơi, tạo thành một lớp sương mù xung quanh người Tybalt mà mắt thường gần như không thể thấy được.
Nhưng màn sương mù này nếu không bị ngọn lửa thiêu hủy thì bị nhiệt độ cực cao làm cho phân rã, nên không thể xuyên qua 'áo choàng lửa' để ăn mòn thân thể Lumen.
Lúc này, cơn đau do phải chống chịu mấy cú đánh liên hoàn của đối phương khiến cho Tybalt bình tĩnh lại sau đòn 'khiêu khích', hắn vừa định há miệng kêu cứu thì khí cực nóng và lửa cháy phừng phừng theo từng đòn đấm của Lumen chui thẳng vào khoang miệng Tybalt, nóng đến mức khiến cho khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo, tiếng kêu cứu thảm thiết không thể phát ra được.
"Thích không? Mày có thích cảm giác như vậy không?"
"Lúc mày khạc nhổ đờm khắp nơi, mày có nghĩ tới kết cục ngày hôm nay không?"
"Giết mày không khác gì giết một con gà cả."
Lumen nhìn chằm chằm hai mắt của Tybalt, thấy sự tuyệt vọng, hoảng sợ, và cầu xin tha thứ dần hiện lên trong con ngươi của hắn. Cậu không dừng lại, nắm đấm mang theo ngọn lửa đỏ thẫm như vũ bão không ngừng giáng xuống.
Cậu không thèm nghĩa tới việc đấm vòng qua hai cánh tay chắn trước mặt Tybalt mà liên tục nện từng quyền xuống. Trong tiếng bộp bộp trầm đục, Lumen đột nhiên dừng lại, thu hồi hai tay. Tybalt đứng tựa lưng vào vách tường, hai mắt trống rỗng, cả người không còn nhúc nhích nữa.
Ngọn lửa trên người Lumen bỗng nhiên giống như nước sông cuộn ngược vào trong rồi hoàn toàn biến mất, chỉ còn lưu lại một chút lửa đỏ thẫm trên dấu chân của cậu.
Cậu không thèm liếc nhìn Tybalt một cái, xoay người nhặt cây gậy biểu tượng của người văn minh, sau đó lấy ngón tay của ngài K ra, dùng đầu ngón tay ấn một dấu vân tay lên vách tường bên cạnh người Tybalt.
Làm xong việc này, Lumen cầm chiếc mũ dạ cao nửa đầu xuống, úp trước ngực, thực hiện nghi lễ chào hỏi với Tybalt. Sau đó, cậu lướt qua con mồi đang dại ra giống như pho tượng, bước ra ban công, từ góc tối ở bên cạnh, dễ dàng nhảy sang vách tường bên cạnh tòa nhà được sơn màu nâu vàng này.
Đến tận lúc này, trên trầng mới chú ý động tĩnh, mấy người chạy ra ban công nhìn ra bên ngoài nhưng bóng dáng của Lumen đã hòa vào bóng tối bên trong con hẻm nhỏ.
Cùng lúc đó, thân thể cứng còng của Tybalt đột nhiên phát ra tiếng nổ trầm đục. Cơ thể hắn nổ từ trong ra ngoài, từng mảng máu thịt, nội tạng đẫm máu vương vãi khắp nơi.
'Chú hỏa', 'Chú hỏa' của 'Kẻ phóng hỏa'.
Trước khi Lumen rời đi, thực tế Tybalt gần như đã chết rồi, nội tạng và não của hắn đã bị rót đầy lửa, sau đó chủ yếu tàn phá linh hồn của hắn.
Lumen nhất thời thay đổi chủ ý, không dùng biện pháp đơn giản nhất mà nhanh nhất để giết chết Tybalt là có ba nguyên nhân:
Một là quỷ hồn của Montsouris có thể ảnh hưởng tới người nhà của Tybalt, trong trường hợp có thể lựa chọn, nếu không cần thì cậu cũng cố gắng hết sức không cần sử dụng đến phương án đó, cho dù những người đó có thể đã biến thành tín đồ của Tà thần;
Thứ hai là cậu cho nổ là để thiết kế một cảnh tượng máu thịt đầy đất, kết hợp với dấu vân tay của ngài K, để dẫn dắt hướng của các cuộc điều tra sau đó về phía 'Hội Cực Quang', đồng thời cũng là một ám chỉ rõ ràng Tybalt là tín đồ Tà thần;
Thứ ba là lợi dụng 'Chú hỏa' để kéo dài thời gian kích phát nổ, phá hoại linh hồn của Tybalt, điều này có ảnh hưởng rất lớn tới kết quả của nghi lễ 'Thông linh' của đám người sùng bái Tà thần kia.
Ngoài ra, còn có một lý do khác cũng không hẳn là lý do, đó là muốn dùng cách đánh đập, mắng chửi hành hạ Tybalt đến chết này để khiến cậu thoải mái hơn.
Không lâu sau, bảy tám người, trong đó có Hugues Artois, cô gái tóc đỏ và thư ký đeo kính mắt gọng vàng kia chạy đến trước cửa phòng của Tybalt Jacques. Trước mắt bọn họ là một căn phòng đầy máu thịt, nội tạng vương vãi đầy mặt đất và trên vách tường và rất nhiều dấu vết cháy xém.
Hình ảnh đỏ và đen đan xen vào nhau này tác động mạnh vào thị giác của người chứng kiến, khiến tất cả mọi người có mặt tại đó đều yên lặng trong giây lát.
"Là ai đã làm chuyện này?" Hugues Artois hoảng sợ nói.
Trong mắt của hắn, việc giết chết Tybalt và để lại cảnh tượng như này giống như một lời cảnh cáo dành cho hắn, một điềm báo trước về cái chết của hắn. Nếu không, ai mới có thời gian để tâm tới một trợ lý thư ký chứ?
Cô gái tóc đỏ kia liếc nhìn Hugues Artois một cái, mở miệng nói chuyện với giọng điệu đều đều: "Có vẻ thủ phạm là 'Kẻ phóng hỏa', thậm chí lợi hại hơn. Với thực lực của Tybalt, đáng lẽ ra hắn phải bị giết chết trong mười giây đồng hồ, mà thủ phạm lại lựa chọn tiêu tốn thời gian hơn, xem ra mục đích của hắn chính là để cho chúng ta nhìn thấy cảnh tượng như này, đây rõ ràng là phong cách làm việc của đám người điên cuồng của 'Hội Cực Quang' kia."
Đồng tử mắt của Hugues Artois chợt co rụt lại, hắn yên lặng hai giây, rồi nói:
"Vì sao Hội Cực Quang lại nhắm vào tôi?"
"Không biết." Cô gái tóc đỏ kia liếc nhìn Hugues Artois một cái thật sâu, lắc đầu trả lời đối phương.
Chờ người phi phàm phía chính phủ bắt đầu tiến hành điều tra, những người thuộc chiến dịch tranh cử ban đầu quay trở lại văn phòng của Hugues Artois.
Cô gái tóc đỏ nhìn thư ký đeo kính mắt gọng vàng, hỏi: "Gần đây Tybalt đã làm những chuyện gì?"
"Thân thể hắn bị sinh bệnh lâu ngày sinh ra cáu kỉnh, cố ý vứt khăn tay chứa mầm bệnh, vô tình giết chết hai người già không có con cái làm nghề nhặt rác." Thư ký đeo kính mắt gọng vàng trả lời chi tiết: "Nhưng chuyện này đã bị tôi đè xuống rồi."
Cô giá tóc đỏ lẩm bẩm nói: "Hai người già không có con cái làm nghề nhặt rác sao... Xem ra cái chết của Tybalt thật sự là nhằm vào ngài nghị viên."