Tiếng thét thảm thiết chói tai đầy sợ hãi truyền vào lỗ tai mỗi một vị khách có mặt trong phòng khách lớn này khiến cho linh hồn bọn họ run lên, cảm xúc sợ hãi không thể kiềm chế nổi ào ào tuôn ra
Họa sĩ Malen có khuôn mặt tái nhợt trông hơi ốm yếu kia rất nhạy cảm đối với tiếng thét này, hắn quay sang nhìn bá tước Puifer, lo lắng hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này, bá tước Puifer chỉ hơi nhíu mày, lộ vẻ khó tin:
Nghe thấy Malen hỏi như vậy, hắn nhanh chóng định thần lại, thản nhiên cười nói:
"Có thể đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, tôi sẽ sai người hầu đi hỏi tình hình cụ thể, yên tâm đi, chuyện này không ảnh hưởng đến chúng ta, còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"
Nói xong, bá tước Puifer ra hiệu cho một tên nam hầu đứng ở trong một góc của phòng khách lớn đi kiểm tra nơi phát ra tiếng thét thảm thiết kia.
Sau đó, hắn nói với tất cả vị khách:
"Tiếp tục, tiếp tục đi."
Thành viên của gia tộc Solon vừa nói chuyện vừa hướng ánh mắt nhìn về phía Lumen.
Từ lúc hắn dâng vàng thỏi lên, hắn vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động và từng vẻ mặt nhỏ nhất của vị 'Hoàng đế' này, muốn tìm hiểu rõ tại sao đối phương lại ăn trúng miếng bánh có chứa đồng xu mà không phải là mình.
Lumen chịu đựng cảm xúc điên cuồng đang ngập tràn trong cơ thể mình, nhìn về phía họa sĩ Malen, nói:
"Anh hãy dùng mông của mình để vẽ một bức tranh."
Là vua chơi khăm của làng Cordouan, cậu có rất nhiều lựa chọn trong kho vũ khí của mình, đủ để ra lệnh cho một người tham gia trò chơi ở đây làm một nhiệm vụ khiến cho bọn họ 'Khó có thể quên được'.
Nhưng đây không phải là vấn đề mà Lumen lo lắng nhất, cỗ tinh thần khát máu không ngừng xoay vòng trên đỉnh đầu khu vực sô pha mới khiến cho cậu vô cùng lo lắng.
Thứ kỳ dị, đáng sợ này lại không bởi vì không thể xâm nhập vào trong cơ thể của Lumen mà rời đi, nó vẫn lơ lửng giữa không trung, không thấy yếu bớt đi chút nào, thậm chí còn lan tỏa sự cáu kỉnh, điên cuồng và khát máu.
Lumen nghi ngờ tiếng thét thảm thiết vừa rồi có mối liên quan nhất định với cỗ tinh thần đang xoay vòng trên không trung kia.
Họa sĩ Malen có khuôn mặt đẹp trai nhưng tái nhợt mệt mỏi kia, lần đầu tiên nghe thấy có người muốn hắn dùng mông để vẽ tranh thì ngây ngẩn cả người, không biết phải làm gì bây giờ.
Đám người tiểu thuyết gia Arnold mang tâm lý mình đã nhận nhiệm vụ thì không thể để người khác trốn thoát được, bọn họ không chỉ ồn ào la ố, mà còn sai người hầu đứng đợi ở xung quanh mang màu nước và giấy vẽ tới đây, thậm chí còn chủ động 'giúp' Malen cởi dây lưng.
Malen trốn không được, đành phải dùng mông để chấm màu nước, rồi liên tục ấn mấy cái lên giấy vẽ, miễn cưỡng cũng xem như hoàn thành một tác phẩm xấu như tranh trẻ con vẽ.
Chứng kiến một màn như vậy, tiểu thuyết gia Arnold đột nhiên có linh cảm sáng tác:
"Chúng ta hãy đóng khung nó lại, gửi tới các nhà phê bình nghệ thuật được không? Để xem bọn họ đánh giá như thế nào đối với một tác phẩm như vậy."
"Bức tranh ký tên là 'Hoàng đế', tiêu đề, a, Malen, anh thử nghĩ xem?"
Malen vừa tránh mặt mọi người để lau mông, vừa suy nghĩ, nói:
"Gọi là 'Quán cà phê' đi."
"Có nghĩa là gì?" Cornell, tổng biên tập tờ báo 'Người Trier nhỏ bé' tò mò hỏi.
"Không có ý nghĩa gì, chỉ đúng lúc nghĩ ra cái tên này." Malen lắc đầu, vứt khăn tay và giấy mềm nhuốm đầy màu nước đi, mặc lại quần,"Bản thân bức tranh này đã không có ý nghĩa gì rồi."
Trong lúc bọn họ thảo luận thì nam hầu kia đã quay trở về phòng khách, đi tới bên người bá tước Puifer, nói nhỏ mấy câu vào tai nam chủ nhân.
Lúc này, Lumen chịu sự ảnh hưởng của hơi thở điên cuồng của 'Hoàng đế máu' ẩn trong cơ thể, cho dù cậu có tập trung toàn bộ tinh thần cũng không thể nghe rõ đối phương đang nói cái gì, chỉ miễn cưỡng phân biệt được mấy từ đơn:
"Chết... Tổn thương... Nguy hiểm."
Vẻ mặt của bá tước Puifer trầm xuống, lộ vẻ nghiêm trọng.
Hắn khẽ gật đầu, ý bảo nam hầu kia trở lại vị trí vừa rồi, còn mình lại làm như không có chuyện lớn gì xảy ra cả.
Lumen vừa quan sát sắc mặt của thành viên gia tộc Solon này vừa cố gắng suy nghĩ biện pháp khiến cho cỗ tinh thần điên cuồng kia rời đi.
Tóm lại không thể đợi cho đến khi tất cả mọi người hoàn thành nhiệm vụ được chỉ định, đúng không?
Không, vẫn còn thiếu một bước nữa, lần trước khi trò chơi King Cake chấm dứt, miếng King Cake hiến tế cho Vermont Solon đã bị bá tước Puifer ăn luôn...
Nghĩ đến đây, Lumen chuyển tầm mắt nhìn về phía miếng bánh hiến tế còn đặt trên bàn ăn, sau đó cậu hơi nghiêng người, duỗi tay phải ra, cầm lấy nó.
Bá tước Puifer không nghi ngờ gì về việc này.
Dưới góc nhìn của hắn, nếu 'Charles' không lấy miếng bánh hiến tế kia thì mới là có vấn đề!
Gần như cùng lúc, linh hồn điên cuồng không ngừng xoay vòng tản ra tác động tiêu cực kia giống như bị kích động, đột nhiên cố định trên đỉnh đầu Lumen.
Nó trút đủ loại cảm xúc tiêu cực xuống người cậu, giống như đang nguyền rủa con người hèn mòn này dám cả gan ăn luôn tế phẩm của mình.
Lumen cảm nhận được sự cuồng nộ, oán hận của nó, giống như đang nghiến răng nghiến lợi xé rách linh hồn mình.
Cậu không chỉ không sợ hãi, mà ngược lại còn mỉm cười.
Điều này chứng minh cậu đã làm đúng rồi!
Nếu cỗ tinh thần điên cuồn kia không phản ứng quá mức trước hành vi lấy tế phẩm của cậu, thì cậu cũng không biết nên làm cách nào để ngăn cản đối phương tiếp tục quay vòng vòng trên đỉnh đầu mọi người.
Chuyện này cũng không chắc chắn có thể thành công, nói không chừng còn có ít nguy hiểm nhưng ít ra còn tốt hơn so với việc chờ đợi đám người tham dự trò chơi King Cake càng ngày càng trở nên cáu kỉnh, táo tợn và khát máu, cuối cùng sát hại lẫn nhau.
Đến lúc đó, Lumen còn có thể 'Dịch chuyển' chạy thoát, mà những người khác, ngoại trừ bá tước Puifer, đoán chừng không ai có thể sống sót được.
Đương nhiên, sau khi cậu ăn luôn tế phẩm, có thể xuất hiện dị biến, có thể mang đến nguy hiểm mới hay không thì cậu không thể đoán trước được, nhưng đối với tình huống trước mắt, thà làm còn hơn không làm.
Đối với người tham dự trò chơi King Cake mà nói, nếu Lumen không thử, bọn họ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, thử may ra còn có hy vọng.
Lumen đưa miếng King Cake dùng để hiến tế kia đến bên miệng, cắn một miếng thật to.
Cỗ tinh thần điên cuồng kia càng trở nên thô bạo và phẫn nộ hơn.
Nó không bay lơ lửng trên đầu nhưng người khác mà xoay vòng vòng ngay trên đỉnh đầu của Lumen, lúc thì muốn hạ xuống, khi thì có ý đồ xé nát mục tiêu, nhưng lại sợ hãi hơi thở của Alistar Tudoer, theo bản năng dừng lại.
Lại một tiếng thét thê thảm chợt vang lên.
Tiếng thét này đến từ một nơi nào đó trong lâu đài Red Swan, và không thuộc về người phát ra tiếng thét thảm thiết lúc trước.
Vừa rồi là tiếng đàn ông, hiện tại là tiếng phụ nữ.
Bá tước Puifer nheo mắt lại, cười nói:
"Chắc là đám người hầu đi xử lý chuyện ngoài ý muốn gặp phải hình ảnh đáng sợ nào đó thôi."
Nhà phê bình văn học Ernst và những vị khách khác đều chấp nhận lời giải thích này.
Một mặt, bọn họ là khách, không có quyền hỏi đến chuyện xảy ra trong lâu đài này, mặt khác, bọn họ đã dần chìm đắm trong trò chơi King Cake này, càng lúc càng cuồng nhiệt, càng lúc càng nóng lòng, lại có chút lo lắng, nên gần như không còn để ý đến như việc khác.
Lumen cắn từng miệng King Cake dùng để hiến tế kia, coi tiếng phẫn nộ và nguyền rủa vô hình của cỗ tinh thần điên cuồng kia giống như bản nhạc vang vọng bên tai.
So với những lời vô nghĩa vô cùng đáng sợ mà cậu phải nghe mỗi lần nhận được ban ân thì đây không khác gì một bản hòa tấu tuyệt vời.
Dưới tình huống không có cách nào phát ra âm thanh, lại không dám xâm nhập vào thân thể của đối phương, cỗ tinh thần điên cuồng kia chỉ có thể gián tiếp ảnh hưởng đến trạng thái và cảm xúc của đối phương.
Trong quá trình này, Lumen còn bị phân tâm để sắp xếp nhiệm vụ cho những người khác nhau, phát hiện trong mắt đám người tham dự giờ đây chỉ quan tâm đến trò chơi.
Từng tiếng thét thảm thiết thỉnh thoảng lại phát ra từ một nơi nào đó trong lâu đài khiến cho người ra rét lạnh sống lưng, sởn tóc gáy.
Cuối cùng, Lumen cũng ăn xong miếng bánh tế phẩm kia, cỗ tinh thần điên cuồng xoay vòng trên đỉnh đầu cậu cũng chợt ngừng lại.
Giây tiếp theo, nó biến mất một cách thần bí, giống như bốc hơi trong không trung.
Đám người tham dự trò chơi King Cake vẫn có vẻ cuồng nhiệt như trước, nhưng đã không còn nóng giận và táo tợn.
Lumen yên lặng thở hắt ra một hơi, nghiêng đầu nói với Eloise ở bên cạnh:
"Cô hãy nhảy một điệu twist đi, nếu không biết thì nhờ người khác dạy."
So với điệu nhảy cancan mang đầy tính gợi dục thì điệu nhảy twist không cần phải nhảy theo đôi nam nữ, nhìn thì có vẻ tương đối bình thường nhưng lại khá buồn cười.
Eloise yên lặng thở phào một hơi, rời khỏi chỗ ngồi, bắt đầu vặn vẹo thân thể một cách vụng về.
Trong tiếng cười khoái trá của mọi người, Lumen lại giao nhiệm vụ cho những người tham dự còn lại.
Đợi đến khi tất cả người tham dự đều phải thực hiện mệnh lệnh một lần, cậu mới đứng thẳng người dậy, dùng tư thế giống như nhìn xuống chúng sinh, nói:
"Một nhiệm vụ cuối cùng:
"Giữ bí mật, không được nói cho bất kỳ ai biết chi tiết về trò chơi ngày hôm nay."
"Vâng, thưa hoàng đế bệ hạ!" Đám người Eloise và Laurent còn đắm chìm trong bầu không khí của trò chơi, đồng thanh cung kính đáp lại.
Đương nhiên, đây cùng là do hơi thở của 'Hoàng đế máu' lưu lại trong người Lumen âm thầm ảnh hưởng tới bọn họ.
Nhìn từng người tham dự đều lộ vẻ phục tùng theo bản năng, Lumen mới âm thầm thở hắt ra, mỉm cười nói:
"Trò chơi hôm nay đến đây là chấm dứt."
Bá tước Puifer cũng đứng dậy, mỉm cười làm động tác mời:
"Bây giờ chúng ta sẽ đến phòng ăn."
Quãng đường đi từ phòng khách đến phòng ăn tất nhiên sẽ phải đi qua sảnh lớn của kiến trúc chính của tòa lâu đài, Lumen đã khôi phục lại bình thường liếc mắt nhìn mấy tên nam hầu, nữ hầu đang bận rộn ở hành lang gần đó.
Bọn họ đang lau chùi vết gì đó có màu đỏ.
Màu đỏ... Mí mắt của Lumen khẽ giật giật, cậu nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Đợi sau khi bữa tới kết thúc, mọi người lần lượt cáo biệt, Lumen cũng tìm gặp riêng bá tước Puifer, cười cười lấy ra năm thỏi vàng ròng nặng trịch.
Bá tước Puifer lăc đầu:
"Đây là trò chơi do tôi đề nghị, tôi phải tuân theo quy tắc, cậu đây là khinh thường tôi, cảm thấy tôi tiếc 30. 000 đồng Fil này sao?"
"Đây là phép lịch sự." Lumen mỉm cười đáp lại, cũng không còn cố kỵ gì nữa, động tác mau lẹ lưu loát nhét mấy thỏi vàng vào túi áo.
Dựa theo lời hứa hẹn, cậu để cho nhà thơ Elite lên ngồi trên chiếc xe ngựa bốn bánh bốn chỗ ngồi của mình, lấy lý do trên người không mang đủ tiền mặt để chỉ đưa cho đối phương 3. 000 đồng Fil.
Elite hoàn toàn không thèm để ý, sau khi cất tiền mặt xong, hắn bắt đầu nói về quan điểm thẩm mỹ của mình.
Đợi xe ngựa bắt đầu di chuyển, Lumen mới mở miệng hỏi:
"Anh định đến khu nào?"
"Đưa tôi đến khu tu viện Thánh tâm là được rồi." Elite cười cười, nói: "Tôi đến đó tìm bạn, nhà thơ vừa nhận được tài trợ sẽ luôn tìm bạn để uống một bữa lớn một chút."
Tu viện Thánh tâm sao... Lumen khẽ gật đầu, cất cao giọng, ra lệnh cho người đánh xe ngựa.
Không lâu sau, xe ngựa dừng trước tu viện xinh đẹp giống như một bức tranh, cho dù trong đêm tối, màu vàng trên bề mặt tường bên ngoài phản chiếu ánh trăng ửng đỏ, khiến cho nơi này càng trở nên mộng ảo.
Đợi sau khi Elite đi vào tu viện, Lumen lại ra lệnh cho người đánh xe trở lại phố Fountain ở khu Đường tưởng niệm.
Trong tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc, mảnh rừng rậm rạp và cánh đồng màu mỡ chạy ngược lại phía sau.
Đột nhiên, giọng nói hùng hậu trùng trùng điệp điệp của Termiporus vang lên bên tai Lumen:
"Có một sinh vật nguy hiểm đang theo dõi cậu, bắt đầu từ lâu đài Red Swan."
"Nó đang vô cùng thù hận, chuẩn bị tấn công."
Sinh vật nguy hiểm sao... Lumen híp mắt, bình tĩnh mở cửa của thùng xe, dễ dàng nhảy xuống.
Cậu dùng sự uy nghiêm còn sót lại khi sắm vai hoàng đế, nói với người đánh xe:
"Anh đến thị trấn nhỏ phía trước chờ tôi."
Người đánh xe ngựa do dự hai giây, cuối cùng vẫn lựa chọn tuân theo mệnh lệnh.
Lumen vừa nhìn theo cỗ xe ngựa dần đi xa vừa thản nhiên lấy găng tay 'Tra tấn' từ trong cặp tài liệu mang theo bên người ra, ung dung đeo đôi găng tay màu sắt đen vào tay.
Mảnh rừng cây gần đó đột nhiên càng trở nên tối tăm hơn, đoạn sông chảy qua nơi này giống như nhiễm màu đỏ như máu.