Franka cầm một chiếc đèn sắt đen được thắp sáng bằng đất đèn, hơi hoang mang nhìn con đường kẹp giữa hai hàng cột đá, hỏi gã buôn lậu dẫn đường tên là Fernandez đang đi ở phía trước: "Đây có phải đường dẫn đến khu Đài thiên văn không?"
Tuy không một ai có bản đồ đầy đủ của thế giới ngầm bên dưới lòng đất của Trier nhưng mỗi con đường ngầm ở mỗi tầng đều được đặt biển hiệu rõ ràng tương ứng với tên đường phố trên mặt đất, Franka chỉ cần nghĩ đơn giản cũng ý thức được bọn họ đang đi nhầm hướng.
Việc buôn lậu đương nhiên phải di chuyển từ ngoại thành vào trong nội thành mà khu Đài thiên văn gần trung tâm Trier hơn khu chợ Candide, còn khu đại lộ Shade bị ngăn cách bởi sông Serenzo.
Gã buôn lậu là thuộc hạ của Christo tên là Fernandez kia hơi cúi người, mỉm cười giải thích: "Đây là con đường bí mật dẫn đến khu Đài thiên văn mà chúng tôi dùng để vận chuyển hàng hóa đến kho hàng ở bên kia."
"Tôi hiểu rồi." Franka thả chậm bước chân và giữ một khoảng cách nhất định với tên Fernandez đang đội một chiếc mũ nỉ màu nâu sậm kia.
Bởi vì còn chưa đi vào tuyến đường buôn lậu nên Franka lười biếng hạ giọng nói chuyện phiếm với Lumen đang đi ở bên cạnh: "Tôi nhớ rõ là cậu đã dùng đặc tính Chuyên gia chiến đấu để đổi cho Gardner Martin lấy 18.000 đồng Fil. Cậu có biết đó là một loại đặc tính phi phàm không hoặc là cậu có biết đặc tính phi phàm thực sự có nghĩa là gì không?"
"Chị gái tôi đã dạy điều đó cho tôi." Lumen coi tất cả kiến thức này đều do Aurore dạy cho cậu.
Dựa vào chiều cao thân thể và đôi chân dài của mình, Franka cũng không cần cố hết sức mới có thể duy trì được khoảng cách đi song song với Lumen.
"Có người dẫn đường thật sự rất tốt." Cô cảm thán nói một câu,
"Khi đó, chúng tôi giống như một đám người mù, phải tự sờ soạng tìm đường đi."
Điều này khiến cho Lumen nhớ tới một câu mà Aurore từng nói hoặc là do chị ấy diễn giải lại một câu nói của Rusell đại đế: "Sai lầm nghiêm trọng sẽ khiến cho kẻ khác căm hận suốt đời."
Franka nhanh chóng bình tâm lại, nhỏ giọng nhắc nhở Lumen: "Cậu mới bước vào thế giới thần bí học nên thứ cậu cần không chỉ là kiến thức. Cậu tốt nhất không nên keo kiệt số tiền này mà hãy dùng nó để mua một món vật phẩm ma pháp hoặc một thứ vũ khí đặc thù nào đó, để bù đắp cho những kỹ năng thần bí mà cậu đang khuyết thiếu trên con đường Thợ săn. Bằng không, "Bọ cạp đen" Roger thật muốn trả thù cậu cũng không cần quá mức phiền phức, trực tiếp thúc đẩy mấy vong linh tìm tới cậu là được rồi."
"Nếu cậu có ý về phương diện này thì cứ nói với tôi, tôi sẽ để ý giúp cậu."
"Tôi đã mua rồi."
"Nhanh vậy sao?" Franka gần như không thể khống chế được giọng nói của chính mình, điều này khiến cho gã buôn lậu Fernandez phải quay đầu lại nhìn.
Bởi vì khoảng cách giữa hai bên khá xa, cộng thêm ánh sáng chiếu từ đèn xen kẽ với bóng tối khiến cho Lumen khó có thể nhìn thấy vẻ mặt của Fernandez, cũng rất khó nhìn ra được lúc này hắn đang liên tưởng đến điều gì.
Lumen 'thành thật' trả lời: "Trước khi tôi có thể gia nhập băng Savoy, tôi đã tìm được một nhóm người phi phàm chân chính thông qua bài quảng cáo về buổi tụ hội của những người đam mê thần bí học đăng trên tạp chí 'Thông linh', ở nơi đó, tôi có thể dùng tiền để trao đổi một món vật phẩm thần kỳ nào đó với ông chủ của buổi tụ hội."
"Khó trách," Franka tỏ vẻ khen ngợi Lumen: "Mạch não của cậu linh hoạt hơn so với tôi tưởng tượng đấy, à, món vật phẩm có thể tăng cường kỹ năng thần bí của cậu là gì thế?"
"Một cái mắt kính luật sư, nhưng nó giống như bị một sức mạnh kỳ quái nào đó ô nhiễm." Lumen nói thẳng.
"Nó giúp tôi nhìn thấy một số điều mà bình thường tôi không thể nhìn thấy." Cậu vừa nói vừa lấy 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' màu trà ra để chứng minh.
"Thứ này nguy hiểm đấy." Franka mở miệng cắt ngang lời Lumen, đôi lông mày màu nâu sẫm của cô ta hơi nhướng về hai phía huyệt thái dương.
"Tôi biết chứ." Lumen cười giải thích: "Nhưng nếu tôi lựa chọn môi trường để sử dụng và cũng bảo vệ nó thì nó sẽ không nguy hiểm như vậy, ngược lại, nó trở thành công cụ thần bí và có thể dùng để ngụy trang khá tốt."
Lumen giải thích đơn giản về sự thôi thúc vẽ tranh sau khi đeo cặp kính mắt này lên.
Mái tóc được buộc gọn sau đầu thành kiểu đuôi ngựa của Franka lắc lư qua lại.
"Quả thật nó cũng khá hiệu quả đấy. Nếu tôi là cậu, tôi cũng sẽ lựa chọn nó.
Nói cách khác, mấy tên thủ lĩnh của băng Gai độc và đám côn đồ kia chưa từng thật sự tiếp xúc với cậu, ấn tượng duy nhất của bọn họ chỉ là màu tóc kỳ quái của cậu, nếu lúc trước bọn họ đã phát hiện ra thân phận thật sự của cậu thì bọn họ đã chẳng cần động thủ, mà chỉ cần gửi thông tin và lệnh truy nã của cậu tới tổng bộ cảnh sát và hai giáo đường kia là có thể hoàn thành việc báo thù."
Lumen bật cười: "Đúng vậy, hiện tại tôi còn có thể ngồi uống cà phê với trung sĩ Everett nữa đấy."
Đôi mắt sáng như hồ nước của Franka ánh lên ý cười, cô nói: "Cậu đã nói tất cả con át chủ bài của cậu và buổi tụ họp thần bí kia cho tôi nghe. Jenna nói với tôi rằng cậu rất giảo hoạt và xảo quyết, nhưng tôi thấy cậu rất thành thật đấy! Đây có phải bởi vì mối quan hệ khác nhau không."
"Nói cho cậu biết, chị gái Muggle của cậu có thể sẽ không làm như vậy đâu!"
Lumen lập tức tỏ vẻ áy náy, còn nghiêm túc nói: "Đúng vậy, cô ấy hoàn toàn hiểu lầm tôi."
Hàn huyên một lúc, cuối cùng bọn họ cũng tới vùng ven khu vực ngầm dưới lòng đất tương ứng với khu Đài thiên văn, sau đó bọn họ rẽ sang một con đường hầm chạy dài về phía nam.
Không lâu sau, Fernandez dừng lại bên cạnh một cái giếng phụ bên trong mỏ đá.
Hắn đặt đèn lên cạnh giếng, rồi chỉ vào đáy giếng nói: "Chúng ta sẽ trèo xuống dưới này."
Nương theo ánh sáng màu xanh lam nhạt, Lumen hơi rướn đầu về phía trước, nhìn về phía dưới cái giếng đã bị bỏ hoang từ lâu, và dường như bị đất đá vùi lấp.
Ba người tìm một cái hốc trên tường, lấy dây thừng giấu trong bóng tối ra, đóng một cái thang sắt đơn giản vào vách giếng bám đầy rêu, rồi trèo xuống dưới. Bọn họ nhanh chóng xuống tới đáy giếng.
Gã buôn lậu Fernandez di chuyển một vài tảng đá nhìn khá nặng ra, để lộ một cửa đường hầm ở bên thành giếng.
Sau khi đi vào đường hầm này, không khí càng thêm ngột ngạt, phía trước đột nhiên mở rộng ra, giống như đi vào một mỏ đá khác.
Nơi này càng âm u, chết chóc và tối tăm hơn, nóc hầm ẩm ướt, nhưng có rất ít rêu phát triển.
Lumen và Franka đều tự cầm một chiếc đèn được thắp sáng bằng đất đèn, bọn họ đi chậm lại, cẩn thận kiểm tra dấu vết ở tuyến đường buôn lậu này.
Không biết qua bao lâu, Ferrnandez chỉ vào một cái đường hầm cách đó không xa, rồi nói: "Thủ lĩnh của chúng ta và Nam tước Briner cũng không phải là không tra được gì."
"Bọn họ phát hiện dấu chân của đội tải hàng đi đến khu vực kia rồi đột nhiên biến mất."
Đây là một đường hầm có liên tiếp hai mỏ đá rỗng bỏ hoang. Trên đường đi rải rác khá nhiều đá vụn và mấy cái hố nông, phía xa là một mảng tối đen như mực, không có một tia sáng.
Lumen và Franka rất nhanh tìm thấy nơi phát hiện ra dấu chân đột nhiên biến mất, rồi ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra.
"Chỉ có dấu chân đi vào, còn dấu chân từ trong đi trở về đều bị xóa vết. Thông thường những người đi trở về đều mang vác vật nặng sau lưng, do đó dấu chân cũng sâu hơn rất nhiều, điều này cũng loại trừ khả năng bọn họ có thể xoay người đi ngược lại theo dấu chân đi vào." Lumen nhanh chóng đưa ra một loạt phán đoán.
Franka đưa mắt nhìn xung quanh, đứng dậy nói: "Nơi này có dấu vết vật lộn."
"Thật kỳ quái!"
Sau đó, cô ra hiệu cho Fernandez đi ra xa, và để hắn chờ trong mỏ đá vừa đi qua.
Khi ánh sáng chiếu từ chiếc đèn đất đèn của Fernandez hoàn toàn biến mất ở phía xa xa, Franka không biết lấy từ nơi nào ra một chiếc hộp trang điểm nhỏ và một chiếc khăn tay kẻ ca rô xanh trắng.
Chiếc khăn tay này của một trong những người bị mất tích là Erkin, em trai của 'Chuột' Christo.
Franka buông chiếc đèn bằng sắt xuống, mở hộp trang điểm màu vàng nhạt ra, sờ sờ mặt gương bên trong.
Đồng thời, cô cầm khăn tay, lại dùng ngôn ngữ cổ Hermes lặp đi lặp lại một câu: "Lúc này Erkin đang ở đâu? Lúc này Erkin đang ở đâu?"
Đường hầm vốn đã rất tối lại càng u ám hơn, hai ngọn đèn được thắp sáng bằng đất đèn yếu dần đi giống như bị một thứ sức mạnh vô hình đè nén, chiếc gương nằm trong lòng bàn tay nhanh chóng loe lóe một gợn sáng, giống như bên trong nó là một đáy sông tối đen.
Lumen còn chưa đếm tới ba giây đồng hồ, trên mặt gương xuất hiện ra một cảnh tượng: một đám buôn lậu, lưng cõng thùng gỗ nặng, tay cầm súng lục và súng trường, chậm rãi đi xuyên qua đường hầm. Bọn họ không ngừng đi về phía trước, bóng tối lấp đầy khoảng không gian không được ánh sáng chiếu tới, cuối cùng ánh sáng biến mất ở trong mặt gương tối đen và sâu hun hút.
"Bọn họ đúng là đã mất tích ở khu vực này."
Franka dừng bói toán, đôi môi mỏng đỏ mọng nhếch lên: "Nhưng tôi không nhìn thấy bất cứ điều gì."
Lumen cũng không có ý định sử dụng 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn'. Dưới con mắt của cậu, thế giới ngầm dưới lòng đất của Trier ngập tràn nguy hiểm, nơi đó ẩn giấu đủ thứ: những di tích từ thời Kỷ đệ tứ, những bộ xương cốt vừa bẩn thỉu vừa hôi thối hay hồn ma của Montsouris du đãng nhiều năm như vậy mà không phải tuân theo bất kỳ quy tắc nào của hầm mộ ngầm và cũng không bị thanh trừ. Nếu cậu thật sự dùng 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' để quan sát xung quanh thì khả năng cao sẽ bị nổ tung ngay tại chỗ.
Đến lúc đó lòng đất, Trier sẽ lại thêm một truyền thuyết liên quan đến lực lượng Tà Thần.
Cho nên, Lumian sẽ xem ở "mặt mũi" lão đại đảng Savoie mà giúp một chút, nhưng sẽ không dốc hết toàn lực, bất chấp nguy hiểm.
Dù sao lần này kẻ bị thua lỗ chính là 'Chuột' Christo, đâu có liên quan gì đến 'Sư tử' Charles chứ?
Vũ trường Breeze vẫn còn rất nhiều rượu vang!
Franka liếc nhìn cậu một cái nhưng lại không muốn làm cho đối phương khó xử.
'Giày đỏ' đặt hộp trang điểm của mình và chiếc khăn tay của Erkin xuống, lại cầm đèn lên, nói với Lumen: "Chúng ta sẽ quay trở lại tìm Fernandez, để hắn dẫn đường cho chúng ta. Có lẽ còn có thể tra được manh mối ở chỗ khác."
"Được." Lumen cảm thấy Franka chỉ đơn giản đang thực hiện chức trách của mình với tư cách là thành viên của băng Savoy.
Hai người đều tự cầm đèn của mình, quay người lại, đi về phía bóng tối phía xa xa dẫn ngược trở lại mỏ đá ban đầu.
Đi được vài chục bước, Lumen đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
"Có chuyện gì sao?" Franka hoang mang hỏi.
Lumen chỉ vào những tảng đá vụn và hố nông trên đường, lầm bẩm nói: "Không có dấu chân. Dấu chân của nhóm buôn lậu ra khỏi thành phố và của chúng ta đều đã biến mất ở đây!"
"Chỉ có dấu chân của người mang vác vật nặng đi về phía trước!"
Franka nhìn lại dấu chân của mình, trong lòng chợt rùng mình một cái, cô phát hiện dấu chân lộn xộn của mình, Lumen và Fernandez lúc đi vào đường hầm đã biến mất mà dấu vết của đoàn người tải hàng lại đột nhiên xuất hiện.