Cánh cửa căn nhà cũ kỹ màu xám trắng chỉ đang khép hờ, không cần chìa khóa cũng có thể mở ra được.
Bên trong vô cùng hỗn loạn, đồ đạc đổ vỡ vương vãi khắp nơi, giống như vừa bị vừa bị người đột nhập cướp đoạt mọi thứ.
Valentine nhìn quanh một vòng, nói:
"Có người đi lấy đi tất cả vật phẩm có giá trị ở nơi này rồi."
Hắn nhìn thấy cánh cửa của mấy gian phòng ở lầu một đều mở rộng, bên trong trống trơn mà trên mặt đất còn có dấu vết từng đặt thùng nặng.
"Chúng ta vẫn đến quá muộn rồi, chắc hẳn đồng bọn của người ủy thác kia đã phát hiện ra dị thường, nhanh chóng di chuyển trước." Con lai Imre thở hắt một hơi, nói.
Nhóm 'Người tịnh hóa' tản ra, bắt đầu tìm kiếm trong không gian không quá lớn này.
Không lâu sau, Angouleme nhặt được mấy mảnh giấy trắng bị rơi bên cạnh cầu thang dẫn lên lầu trên, hắn giơ nó lên cao, cẩn thận quan sát nó dưới ánh mặt trời.
Ngay sau đó, hắn rút một mảnh trong số đó ra, dùng cây bút chì còn một nửa ra vẽ loạn trên mặt giấy.
Một ít dấu vết dần xuất hiện, dần hình thành mấy từ đơn hoàn chỉnh:
"Albert Goncourt... dưới lòng đất... bạo loạn... thời gian..."
"Albert Goncourt..." Imre nhìn tờ giấy trên tay chấp sự, bất giác nhíu mày.
Albert Goncourt là kẻ chủ mưu trong vụ đại bạo động sáu năm trước ở Trier, là một trong những thủ lĩnh của 'Đảng đốt than', là kẻ lãnh đạo phiến quân có vũ trang lớn nhất chống lại chính phủ.
Angouleme không nói gì, ra hiệu cho các thành viên khác trong tổ đội tiếp tục công việc của mình.
Sau khi điều tra xong lầu một và lầu hai, bọn họ đi xuống cầu thang dẫn xuống tầng hầm thấp bên dưới.
Cuối tầng hầm có một cánh cửa được đúc từ sắt đen nguyên khối, với lõi khóa bằng đồng thau.
Angouleme vỗ vỗ vào cỗ máy hình người màu xám trắng đi theo bên cạnh người, đặt chiếc chìa khóa bằng đồng thau lấy được từ chỗ Chelio Bello, đặt vào trong lòng bàn tay phải của nó.
Ngay sau đó, Angouleme vặn mấy cái nút trên người cỗ máy hình người kia.
Bên trong chiếc ba lô chuyên dùng để đốt cháy nguyên liệu năng lượng cao được gắn phía sau lưng người máy màu xám trắng kia phun ra rất nhiều hơi nước màu trắng, khớp máy móc bắt đầu khởi động bước từng bước một đi về phía trước, dựa vào độ cao đã được cài đặt trước, cắm chiếc chìa khóa bằng đồng thau kia vào trong lõi khóa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, con lai Imre không khỏi cám thán một câu tự đáy lòng, nói:
"Chấp sự, anh đúng là người thích dùng máy móc nhất trong tòa án, không, trong cả giáo hội luôn."
Angoulema liếc mắt nhìn cấp dưới từ trước đến nay vẫn luôn hơi tùy tiện này, nói:
"Tôi không cần biết đây có phải là sản phẩm của giáo hội 'Thần hơi nước và máy móc' làm ra hay không, tôi chỉ quan tâm nó có hữu dụng hay không."
"Người máy bị hỏng thì chỉ cần sửa chữa lại, hoặc thay một cỗ máy mới, còn nếu các anh bị tai nạn, tôi còn phải ký phê duyệt tiền trợ cấp, còn phải đối mặt với nước mắt của người thân và bạn bè các anh."
Mấy 'Người tịnh hóa' nghe hiểu ý bảo vệ trong lời nói của chấp sự thì đều cười cười, hướng ánh mắt nhìn về phía cỗ máy hình người màu trắng xám kia.
Trước mắt cũng chỉ có thể dùng món đồ chơi này để di chuyển cánh cửa, tuy nhiên sau khi vặn nút, nó chỉ miễn cưỡng bước đi, chứ không thể làm được các loại thao tác chính xác hay cần suy nghĩ, không đủ tính liên tục, nếu không thì bọn họ đã có thể bớt được không ít việc.
Răng rắc, người máy kia xoay chìa khóa bằng đồng thau, đẩy cánh cửa đúc bằng sắt đen nguyên khối nặng nề kia ra.
Một màn sương mù mỏng chợt phun từ bên trong ra, không ngừng vặn vẹo, tạo thành hết khuôn mặt này đến khuôn mặt khác chân thật đến mức giống như được dập từ khuôn ra.
Những khuôn mặt được tạo thành từ sương mù màu trắng này tràn ngập oán độc và đau đớn.
Chúng nó điên cuồng cắn xé nguyền rủa cỗ máy hình người vừa mới mở cửa ra, nhưng đối phương vẫn bất động.
Ánh mặt trời sáng lạn liên tiếp chiếu xuống, nhanh chóng rửa sạch màn sương mù phía sau cánh cửa sắt đen kia.
Khi màn sương mù tan biến, hình dáng cụ thể ở bên trong mới hoàn toàn lộ diện trước mắt đám người Valentine.
Đó là một địa điểm hiến tế không lớn, chính giữa là một bục cao bằng nửa người trưởng thành xếp bằng những tảng đá màu xám đen.
Sau khi xác nhận lại nơi này không ẩn giấu mối nguy hiểm nào, Angouleme đi cùng người máy kia bước vào trong.
Hắn thấy mặt trên của bục hiến tế màu xám đen chắc hẳn được khảm một thứ gì đó nhưng hiện tại đã bị người gỡ ra, chỉ để lại một vết nông mà hẹp.
"Là một chiếc nhẫn chăng?" Angouleme nhỏ giọng đoán. ...
Trước cửa căn hộ 601, số 3 phố White Coat, khu chợ.
Trong ánh nắng mặt trời, Franka mặc áo sơ mi có phần cổ áo và tay áo đều được thêu ren hoa tinh xảo phối với quần bò nhạt màu trắng mà cô yêu thích nhất, chân đi dép lê, nhìn Lumen nói:
"Sao cậu lại tới nữa vậy?"
Không đợi Lumen đáp lại, cô nâng tay lên, nói:
"Nếu cậu biến thành dáng vẻ của 'Muggle' thì tôi rất chào đón cậu đấy!"
Lumen cứ thế bước vào trong phòng, nhìn thoáng trái phải, nói:
"Tôi có chuyện tìm cô đây."
"Lại có chuyện gì sao?" Franka không hiểu sao lại hơi rùng mình một cái,"Cậu không thể an phận chờ buổi tụ hội sao? Hình như cuối tuần có một buổi đấy."
Lumen mỉm cười:
"Cô có muốn đến Chaillot, tới quán cà phê Red House không?"
"Có phải là quán cà phê Red House chuyên tổ chức các bữa tiệc sung sướng dành cho phụ nữ không?" Franka ngạc nhiên hỏi lại.
Chà, nói một chút đã liên tưởng đến cái gì rồi, chứng tỏ bình thường cũng hay nhắc tới chăng? Lumen mỉm cười đáp lại:
"Đúng vậy."
Franka lập tức lắc đầu:
"Quên đi quên đi, chỉ cần nghĩ đến nơi đó thôi, không cần thiết phải đi thật đâu, như vậy quá sa đọa, tôi phải khống chế bản thân, không thể sa vào dục vọng không thể hoàn toàn buông thả bản thân được."
Nói tới đây, cô nhìn Lumen, dùng giọng phê phán, nói:
"Không lẽ cậu định ỷ vào việc mình có 'Nói dối' và trò biến hình kia để cải trang thành phụ nữ, trà trộn vào đó, trải nghiệm sự sung sướng của phái nữ sao?"
Lumen chế giễu ngược một câu:
"Chẳng phải cô cũng thường xuyên nghĩ tới cho nên mới có thể cảm thấy tôi định làm như vậy sao?"
"Có chuyện nghiêm túc đây!"
Cậu thuật lại chuyện 'Trường phái hoa hồng' lại thất bại một lần nữa và những lo lắng của mình, rồi nói:
"Một kẻ nào đó thuộc 'Hội Phúc lành' từng nói, bọn họ vẫn luôn giao thiệp với những thành viên của 'Hội Khoảnh khắc' và 'Hội Narcissus', cũng chính là những người tham dự bữa tiệc sung sướng dành cho phụ nữ ở Red House, muốn phát triển những người đó thành tín đồ của 'Dục vọng mẫu thụ."
"Chúng ta sẽ đi theo tuyến đường này, nói không chừng có thể đào được thành viên cốt cán của 'Hội Phúc lành' đang ẩn nấp ở chỗ nào đó, ít nhất cũng phải xử lý được Maipu Meyer và những kẻ biết được kế hoạch của Susanna Matisse."
"Hơn nữa, chuyện này cũng không thể giao cho người phi phàm phía chính phủ làm được, nếu bọn họ hỏi ra điều gì đó thì cậu rất dễ bị lộ tẩy." Franka khẽ gật đầu, nói:
Ngay sau đó, vẻ mặt của cô cũng trở nên nghiêm túc, nói:
"Nếu là việc quan trọng thì tôi chắc chắn phải đi rồi."
Nói xong, cô vui vẻ, nhiệt tình hỏi han:
"Khi nào thì đi? Cậu đã nắm được thời gian và điều kiện để được mời chưa?"
"Đây chính là mục đích của ngày hôm nay, cô đến uống cà phế ở quán Red House trong khoảng hai giờ đồng hồ, trong lúc đó, cô vô tình thể hiện sức quyến rũ nữ tính của mình, xem có thể thu hút được bất kỳ người cùng giới nào tới gần hay không.
Hoặc là quan sát các vị khách ở đó, tìm kiếm người phụ nữ nghi ngờ là người tham dự bữa tiệc sung sướng, chủ động bắt chuyện, lấy phương thức liên lạc, đặt cơ sở cho những lần tìm hiểu sau đó." Tuy Lumen rất sốt ruột nhưng vẫn biết rằng loại chuyện này tuyệt đối không thể gấp gáp được, phải làm đúng quy trình, bước từng bước một.
Franka gật mạnh đầu một cái:
"Không thành vấn đề."
Lumen lấy 'Nói dối' có hình dạng là chiếc vòng cổ màu trắng bạc ra, đưa cho Franka, rồi nói:
"Cô hãy dùng nó để thay đổi màu mắt, màu tóc, điều chỉnh lại ngũ quan, tóm lại, không thể dùng dáng vẻ thật của mình để đi được, ngộ nhỡ Maipu Meyer trốn ở chỗ tối thì sao? Hắn chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra bà chủ đương nhiêm của nhà hát The Old Pigeonhouse!"
Franka vừa đem 'Nói dối' vào xong, đã vội vàng nói:
"Chúng ta đi bây giờ luôn chứ!"
Lumen nhếch khóe miệng, nói:
"Quên mất không nói cho cô một chuyện, tác động tiêu cực của món vật phẩm thần kỳ này là phóng đại cảm xúc của người đeo."
"A..." Franka hơi sửng sốt,"Chẳng trách tôi lại trở nên vội vàng như vậy!"
Lumen cười nói thêm một câu:
"Những cảm xúc vốn không có tất nhiên sẽ không bị phóng đại."
"..." Franka nghiến răng nói,"Tôi nghĩ xúc động muốn đấm cho cậu một trận cũng bị phóng đại."
Lumen không tiếp tục cười nhạo mà còn nghiêm túc giải thích tác dụng của 'Nói dối' và những điều cần chú ý.
Franka đi tới trước chiếc gương toàn thân đặt trong phòng khách, nhìn màu tóc của mình nhanh chóng biến thành màu đen, đồng tử mắt hơi sẫm màu hơn một chút, làn da càng trở nên nhẵn nhụi hơn, đường nét trên mặt cũng càng trở nên mềm mại hơn.
So với nét đẹp phô trương ban đầu của cô, thì hiện tại cô càng trở nên trầm tĩnh hơn một chút, cũng càng thành thục hơn, ngũ quan càng nghiêng về vẻ thanh tú, chỉnh thể có một loại thu hút khó có thể miêu tả bằng lời.
Franka ngạc nhiên nhìn chằm chằm bóng người trong gương, một hồi lâu không nói gì.
"Dáng vẻ này rất khác so với ngoại hình thật của cô nhưng vẫn đủ xinh đẹp, đủ quyến rũ." Lumen đánh giá đúng trọng tâm một câu.
Vốn dĩ cậu định nói có mị lực của ma nữ nhưng vẫn nên lựa chọn không kích động Franka.
Franka đột nhiên định thần lại, rồi yên lặng thay đôi giày không phải màu đỏ, đi từng bước về phía cửa.
Sau khi bước chân ra hành lang, cô mới chính thức tỉnh táo lại, liếc nhìn Lumen ở bên cạnh một cái:
"Cậu đưa 'Nói dối' cho tôi, vậy cậu cải trang thành phụ nữ như thế nào đây, định dựa vào trò biến hình kia sao?"
"Ai nói tôi sẽ cải trang thành phụ nữ chứ?" Lumen bật cười đáp lại.
Cậu dẫn Franka tới căn phòng an toàn ở phố Nightingale, lấy ra một tấm da chó màu nâu nhạt đã trải qua nghi thức, quấn nó lên người.
Tiếp sau đó, cậu dùng ngôn ngữ cổ Hermes nhỏ giọng niệm:
"Chó!"
Một luồng sáng u ám đột nhiên bao bọc lấy tấm da chó đã trải qua nghi thức, hoàn toàn ôm lấy Lumen ở bên trong.
Chỉ trong chốc lát, bên trong căn phòng có thêm một con chó lớn có bộ lông màu nâu nhạt.
Franka có mái tóc đen và đôi mắt nâu, ngây người chứng kiến cảnh tượng này.
Cuối cùng cô cũng hiểu Lumen sẽ theo dõi quán cà phê Red House theo cách nào!
Một lúc lâu sau, Franka mới tò mò hỏi:
"Biến thành chó có cảm giác gì?"
"Cậu thật sự không có chút áp lực tâm lý nào sao?"
Con chó lớn có bộ lông màu nâu nhạt chỉ liếc mắt nhìn Franka một cái rồi mở miệng:
"Gâu!"
Cô có phải kẻ ngốc không đấy, nghĩ sao mà chó có thể nói chuyện để trả lời câu hỏi của cô chứ?
Franka 'chậc' một tiếng, rồi dẫn Lumen đã biến thành con chó lớn có bộ lông màu nâu nhạt đi thuê một chiếc xe ngựa, di chuyển đến thị trấn Chaillot nằm ở phía tây bến tàu Lavigne.
Trên đường đi, vài lần Lumen đã muốn cắn đối phương, bởi vì cô thường xuyên tò mò sợ lông chó, bụng và đầu chó, muốn xem có chỗ nào khác với chó thật hay không.
Sau một giờ di chuyển, cỗ xe bốn bánh hai ngựa kia mới dừng lại ở bên ngoài thị trấn Chaillot.
Trong lúc Franka trả tiền xe là 2 đồng Fil thì Lumen đã tự nhảy xuống, giả như một con chó xa lạ không quen biết đối phương, đi tới con phố trồng đầy cây nho để tìm kiếm quán cà phê Red House.
Rất nhanh sau đó, cậu đã tìm thấy quán cà phê kia nằm ở gần rừng rậm đông Lognes.
Quán cà phê này không sơn toàn bộ là màu đỏ nhưng lại có một mái nhà hình nấm màu đỏ vô cùng rực rỡ, chủ thể của toàn bộ kiến trúc này là màu trắng, trên vách tường dùng màu thật đậm để vẽ rất nhiều hình vẽ xấu xí.
Lumen tìm một chỗ gần quán cà phê Red House, nằm úp sấp xuống đất, lẳng lặng nhìn Franka dưới hình dạng là một cô gái xinh đẹp có mái tóc màu đen đi vào bên trong.