Lumen đưa tay phải, chuẩn xác nhận lấy ngón tay gãy kia.
Cảm nhận được sức nặng cùng nhiệt độ còn chưa kịp biến mất của ngón tay, trong lòng vừa kinh nghi vừa khiếp sợ: Trước đó cậu đã dự đoán ngài K khả năng sẽ cung cấp bảo hộ gì đó, nhưng hoàn toàn không dự đoán được đối phương sẽ trực tiếp bẻ xuống một ngón tay, đưa cho mình, nói thời khắc mấu chốt có thể cho trợ giúp!
Cái này cũng quá dị đi?
Trước không nói một ngón tay gãy có thể phát huy tác dụng gì, ngài K sẽ không sợ mình lợi dụng máu thịt hắn làm cái gì đó sao?
Trong thần bí học, máu thịt bản thân là tương đương quan trọng, một khi rơi rớt mà gặp người không có ý tốt thu lấy, thực khả năng mang đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Không có ai hy vọng tự nhiên lại gặp phải nguyền rủa khủng bố!
Suy xét đến ngài K thực lực mạnh, không phải người mù thần bí học, thậm chí có thể đảm đương "Công chứng viên", Lumen hoài nghi hắn có biện pháp tránh né các loại ảnh hưởng do máu thịt rời cơ thể mang đến, cho nên mới dám bẻ ngón tay giao cho người khác.
Hơn nữa, ngón tay gãy này còn có chỗ thần dị rõ ràng.
Cũng không biết dùng "Thủy ngân đọa lạc" cắt ngón tay này lấy ra máu tươi, có thể mang vận mệnh "Gặp quỷ hồn trong Montsouris" trao đổi cho ngài K làm đại vương đùa dai của thôn Cordouan hay không, Lumen luôn sẽ có chút kỳ tư diệu tưởng.
Cậu nhịn xuống bốc đồng, thu hồi ánh mắt từ ngón tay gãy về, một lần nữa nhìn về phía ngài K.
Lúc này ngài K đã mọc ra một ngón tay mới hơi ướt át, làn da rất non, màu sắc hơi trắng bệch.
"Cảm ơn." Lumen trầm thấp mở miệng, cất ngón tay gãy vào trong túi áo đồng phục công nhân màu lam xám.
Ngài K nhẹ nhàng phất tay nói: "Cậu có thể rời đi, đứng quên ước định của chúng ta."
"Còn có chuyện khác." Lumen lấy ra vòng cổ kim cương kia, "Anh có thể giúp tôi xem nó là thật hay giả được không? Tôi cần dùng nó đổi một số tiền."
Đã thiếu nợ tình cảm với ngài K cậu căn bản không để ý tới việc thiếu thêm một chút.
Không trả được thì phải làm sao? Không trả thì bán mình cho tổ chức sau lưng ngài K! Đây đúng là mục đích của Lumen.
Ngài K bảo người phục vụ dẫn Lumen tiến vào tầng ngầm mang vòng cổ kim cương qua, lật xem ở trong tay.
Trong loáng thoáng, Lumen giống như nhìn thấy trong bóng đen mũ trùm của ngài K có chút ánh sáng màu vàng tuôn ra.
Qua vài giây, ngài K thảy vòng cổ kim cương vào lại tay người phục vụ: "Giả, thợ làm coi như tinh tế, có thể có giá trị 50 đồng Fil."
"Được rồi." Lumen không có che dấu bất đắc dĩ của bản thân, chuyển nói, "Còn nữa, tôi cần một bộ chứng minh thân phận."
Một nguyên nhân quan trọng cậu luôn luôn ở trong "khách sạn Kim Kê" chính là vì nơi đó không đòi chứng minh thân phận.
Được ngài K trả lời khẳng định, rời số 19 phố Scheer, trên đường ngồi xe ngựa công cộng quay về khu chợ Candide, Lumen khi thì suy tư nên làm thế nào không để người ta hoài nghi mà gia nhập tổ chức xã hội đen, khi thì suy đoán ngón tay gãy nọ có thể phát huy tác dụng gì, khi thì suy nghĩ biện pháp nào có thể để hiệu cầm đồ ra càng nhiều tiền cho vòng cổ kim cương giả này, ít nhất cho được 3 đồng Fil
Các loại ý niệm xoay chuyển trong đầu, Lumen dần dần có một ý tưởng.
Đồng thời cậu tính buổi chiều tìm một chỗ ở an toàn ở giữa khu chợ Candide cùng khu công viên, cái loại không cần chứng minh thân phận.
"Hiện trên người mình còn 850 đồng Fil 24 Cope, trừ đi khoản 400 đồng còn chưa trả ở chỗ buôn bán tình báo Anthony Reid kia, còn lại 450 đồng Fil, thuê hai ba căn nhà an toàn cũng đủ " Lumen tính toán mình còn bao nhiêu tài sản.
Cậu mím môi cảm thấy cần mang ngón tay gãy của ngài K đặt ở khách sạn Kim Kê trước đã rồi mới đi tìm phòng cho thuê.
Trước 3 giờ chiều, Lumen phân biệt ở khu chợ Candide phố White Coat cùng vườn thực vật phố Stone tìm một căn phòng không cần chứng minh thân phận.
Đương nhiên, tiền thuê cũng phải có mức giá nhất định, cái trước không mắc hơn so phòng 207 "Khách sạn Kim Kê", cũng cần 6 Fil mỗi tuần, người sau có vẻ giống với khu nhà trọ mà Aosta Trull thuê ở, hàng xóm xung quanh đều là công nhân trong khu nhà xưởng phía nam, mỗi tuần 10 Fil.
Lumen đều trả tiền thuê 4 tuần, nhưng không được ưu đãi gì.
Trở lại "Khách sạn Kim Kê", cậu xem "Men's Aesthetics" một hồi, dùng đồ trang điểm làm dịu đi góc cạnh trên khuôn mặt, gia tăng bộ phận bóng nền, kẻ thêm chân mày.
Trải qua một hồi bận rộn, Lumen hoàn thành ngụy trang bước đầu, điều này làm cho cậu nhìn qua như một người đàn ông chừng 24, 25 tuổi mang theo chút khí chất nguy hiểm.
Chải mái tóc trong đen có xen sợi vàng, cậu đội mũ lưỡi trai màu lam sậm, lấy ngón tay gãy của ngài K, một đường đi đến vũ trường Breeze ở đường lớn khu chợ.
Cậu không trực tiếp tiến vào như những người khách bình thường, mà đứng ở trước kiến trúc màu vàng đất cùng vô số cái đầu tạo thành từ những quả cầu màu trắng, nói với hai thành viên xã hội đen thủ vệ: "Tôi muốn gặp Nam tước Briner."
Không đợi hai thành viên xã hội đen kia mắng chửi, cậu đã giành trước bổ sung: "Các cậu nói cho Nam tước, là Charles lần trước đã gặp mặt, anh ấy hẳn sẽ rất vui khi gặp lại tôi."
Hai thành viên xã hội đen nhìn nhau, chung quy vẫn không dám chậm trễ chính sự của Nam tước Briner, phân ra một người đi vào vũ trường.
Không đến năm phút, thành viên xã hội đen kia đi ra, nói với Lumen: "Nam tước bảo anh đi chỗ lần trước gặp mặt."
Lầu hai quán cà phê? Lumen cười cười hai tay đút túi, chậm rãi đi vào vũ trường Breeze, dọc thang lầu đi lên trên, thấy Nam tước Briner đang cầm cái tẩu bằng gỗ gụ.
Quý ngài này mặc mặc bộ vest màu đen, trong tay cầm cao mũ dạ cao bằng lụa, tay trái đeo một cái nhẫn lập lòe tỏa sáng, phía sau có bốn đàn em bảo hộ.
"Ngồi." Nam tước Briner nhìn lướt qua, mỉm cười chỉ chỉ vị trí đối diện bàn.
Lumen thoải mái đi qua, ngồi xuống, nhìn khuôn mặt đường cong khắc sâu cùng mái tóc nâu hơi quăn tự nhiên của Nam tước Briner nói: "Chào buổi chiều, chúng ta lại gặp mặt."
Nam tước Briner gõ gõ đáy cái tẩu cười hỏi: "Có chuyện gì à?"
Lumen lấy ra vòng cổ kim cương giả của Charlie, bình tĩnh nói: "Tôi gần đây hơi thiếu tiền, muốn cầm vòng cổ này cho anh, nó giá trị 1.500 đồng Fil, anh cho tôi 1.000 là được."
Nam tước Briner nghiêng đầu nói với thủ hạ: "Đi tìm người giám định một chút."
"Vâng, Nam tước." Một gã đàn em trán còn sót vết bầm tím rõ ràng rời quán cà phê.
Briner một lần nữa nhìn về phía Lumen, hài lòng gật gật đầu: "Không tệ, kỹ thuật trang điểm có tiến bộ rõ ràng, tuy vẫn có rất nhiều tỳ vết, nhưng so sánh với trước đây, cậu đã không dễ bị người liếc mắt một cái là nhận ra nữa."
"Cảm tạ đề nghị của anh." Lumen cười nói, ""Men's Aesthetics" là một cuốn tạp chí tốt."
Hai người tán gẫu chủ đề không có giá trị gì, thẳng đến đàn em vừa rời khỏi quán cà phê dẫn theo một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi mặc vest thắt nơ, cầm theo thùng dụng cụ đi lên.
Trải qua một phen giám định, người đàn ông nọ đi đến bên cạnh Nam tước Briner, đặt vòng cổ lên trên bàn, đè nặng giọng nói: "Là giả."
Xoát một cái, đàn em xung quanh đều rút súng ngắn ra.
Nam tước Briner khóe miệng nhếch lên, nhìn về phía Lumen, phát hiện tên này vẻ mặt bình tĩnh, tựa như không có nghe thấy lời nói của người giám định châu báu vậy, không thấy động tác cũng những tên đàn em xung quanh vậy.
Nam tước Briner nụ cười không thay đổi gật gật đầu với người giám định: "Anh đi về trước."
"Vâng, Nam tước." Người giám định châu báu khẩn trương bối rối rời khỏi quán cà phê.
Nam tước Briner lúc này mới buông cái tẩu xuống, chà xát cái nhẫn kim cương ở trên tay trái, cười hỏi Lumen: "Cậu có biết vòng cổ này là giả không?"
Lumen cũng nở nụ cười: "Biết."
Cậu còn chưa dứt lời, một cây súng ngắn đã nhắm ngay vào cậu.
Nam tước Briner thấy Lumen vẫn bất động, tò mò lại hỏi một câu: "Vậy cậu có biết tôi có thể tìm người giám định kim cương thật giả không?"
Lumen nụ cười không thay đổi trả lời: "Biết."
Nam tước Briner ánh mắt hơi hơi híp lại một chút: "Nếu đều biết, vậy cậu vì sao còn dám lấy một cái vòng cổ giả đến mượn 1.000 đồng Fil? Cậu dựa vào cái gì cảm thấy tôi sẽ cho cậu?"
Lumen thong thả đứng lên, không nhìn những cây súng đang sẵn sàng bắn kia, chống hai tay lên trên mép bàn.
Cậu thoáng cúi người xuống, nhìn xuống Nam tước Briner đối diện, khóe miệng nhếch lên nói: "Bằng vào Margot bang Gai Độc là do tôi giết."
Nụ cười trên mặt Nam tước Briner chợt cứng đờ một chút.
Đồng tử của ông ta theo bản năng phóng đại, tựa như muốn nhìn càng thêm rõ ràng bộ dáng người trước mặt này.
Bốn tên đàn em đang chỉa súng vào Lumen cũng ngạc nhiên, toàn bộ từng lớn mắt.
Làm kẻ đối đầu bang Gai Độc, bọn họ rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào thực lực của Margot là mạnh đến chừng nào!
Lúc này, Lumen ngẩng đầu lên, ánh mắt không chứa cảm xúc gì thong thả đảo qua gương mặt những tên đàn em kia.
Mỗi một tên bị cậu nhìn chăm chú đều theo bản năng sinh ra xúc động tránh né ánh mắt của cậu, thế cho nên cánh tay đều có phản ứng, họng súng lần lượt dời khỏi người cậu.
Nam tước Briner nhanh chóng khôi phục bình thường, quay đầu nói với bốn tên đàn em: "Thu hồi súng đi! Chẳng lẽ tôi chừ từng dạy các cậu đối đãi với khách như thế nào sao?" Giáo huấn đàn em xonh, hắn hơi tò mò hỏi Lumen: "Cậu đã giết chết Margot như thế nào?"
"Tôi cho hắn một dao, loại có độc, nhưng tôi không biết hắn đến cùng là trốn đến nơi nào mới chết." Lumen nhẹ nhàng hời hợt hồi đáp.
Cái đó ăn khớp với tình báo bước đầu mà Nam tước Briner thu được, ánh mắt của anh ta hơi híp lại, cười hỏi: "Cậu có biết cầm 1.000 đồng Fil của tôi ý nghĩa là gì không?"
Lumen không chút để ý nở nụ cười: "Biết."...
Phòng 504 "Khách sạn Kim Kê".
Charlie nhìn thấy Lumen ở ngoài cửa, có chút kích động hỏi: "Giám định ra thiệt giả không?" "Giả, nhiều nhất giá trị 50 đồng Fil." Lumen vừa đi vào phòng, vừa thuận miệng nói.
Cậu phát hiện Charlie đã kéo bức họa Susanna, Matisse xuống, chỉ để lại vết giấy còn lại.
Charlie sớm đã chuẩn bị tâm lý, tuy thất vọng nhưng không tính là nghiêm trọng, tự giễu cười nói: "Ít nhất còn giá trị 50 đồng Fil, tìm tiệm có tâm hẳn có thể mượn được 20 đồng Fil."
Lumen nhìn hắn ta một cái, cười nói: "Nhưng tôi đã bán cái vòng cổ giả đó với giá 1.000 đồng Fil."
"A?" Charlie hầu như ngây người ra.
Lumen lấy ra một xấp tiền mặt thật dày, cười nói "Vòng cổ giả là của anh, giá trị 50 đồng Fil, cho nên, chỉ có thể cho anh chừng đó, còn lại là phí dịch vụ của tôi, không thành vấn đề chứ?"