Lumen không lạ gì đối với hành động của Margot.
Nếu đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ làm như vậy!
Lại liên hệ với việc trước kia Aurore từng đề cập qua, người phi phàm theo con đường 'Thợ săn' khá phổ biến ở nước cộng hòa Intis, Lumen bắt đầu nghi ngờ Margot cũng là người phi phàm, hơn nữa hắn còn đi theo con đường 'Thợ săn', nhưng cậu không thể xác định được rốt cuộc hắn thuộc danh sách mấy.
"Danh sách rất cao cũng không đến mức phải làm thủ lĩnh xã hội đen, trừ khi là cần để đóng kịch... Nếu Margot thật sự là người phi phàm theo con đường 'Thợ săn', thì hắn chưa chắc đã vượt qua danh sách 7, hơn nữa, xác suất là 'Kẻ phóng hỏa' cực kỳ thấp. Leah và Valentine mới ở danh sách 7 đã được coi là điều tra viên ưu tú, chẳng lẽ bọn họ còn kém một tên lưu manh hạng cấp cao phụ trách tuần tra địa bàn, chuyên lừa gạt phụ nữ bắt nạt gái điếm sao?" Lumen vừa lẩm bẩm vừa lui về phía sau hai bước, cậu thu hồi tầm mắt, không nhìn về phía bên kia nữa.
Tuy xác suất Margot đạt đến hoặc vượt qua danh sách 7 không lớn, nhưng cậu vẫn không dám hành động lỗ mãng.
Ngộ nhỡ cái tên danh sách của hắn cùng loại với 'Ác ôn', hắn cần phải đóng kịch theo cách này thì sao?
Ngộ nhỡ băng Gai Độc không đơn giản như vậy mà thực chất có thể là xúc tu của một tổ chức bí ẩn hoặc tổ chức tà giáo nào đó ngầm vươn tới đây, vừa có đủ nguồn lực, tài nguyên lại biết kiềm chế không quá phô trương gây sự chú ý, để tránh trở thành mục tiêu của phía chính phủ?
Xác suất của tình huống này cũng rất thấp nhưng đối với người khuyết thiếu quá nhiều thông tin và kiến thức về thần bí học như Lumen mà nói, cậu không thể không đề phòng, bởi vì cậu không có cách nào loại trừ các trường hợp hoặc xác suất xảy ra thấp đến mức nào.
Trên hành lang của tầng 2, người đàn ông nghi ngờ là Margot kia mặc áo sơ mi hồng bên trong vest đen vẫn duy trì tư thế đút hai tay vào túi quần, hắn nghiêng người liếc mắt nhìn ba tên thuộc hạ một cái.
Hắn hơi cau mày, tỏ vẻ không hài lòng và khó hiểu khi bọn chúng để mình bị vấy bẩn bởi thứ nước hoa rẻ tiền một cách không cần thiết như thế.
Hắn lập tức cúi đầu nhìn mặt đất, khụt khịt mũi.
Hắn ngửi được mùi nước hoa này không chỉ tồn tại ở lối lên xuống cầu thang mà còn kéo dài tới phòng 207 một cách lộ liễu, hơn nữa, bậc dưới cùng cầu thang còn có dấu vết có vật bị rơi vỡ khá mới.
Người đàn ông nghi ngờ là Margot kia căn cứ vào đủ loại thông tin khác nhau mà hắn điều tra được ở nơi này, trong đầu hắn lập tức dựng lại những gì đã xảy ra trước đó.
Khách trọ ở phong 207 có lẽ muốn đi đến phòng tắm hoặc là sang thăm hỏi hàng xóm, trên đường trở về phòng mình, người đó định xịt chút nước hoa, nhưng lại không cẩn thận làm rơi chia nước hoa xuống bậc thang lên xuống, sau đó, hắn ta hoặc cô ta đau lòng lau nước hoa trên mặt đất bôi hết lên người mình, lúc này chỉ còn để lại một chút dấu vết.
Điều này phù hợp với tâm lý của nhóm khách thuê trọ ở 'Khách sạn Kim Kê'.
Người đàn ông nghi ngờ là Margot kia loại bỏ hoài nghi của mình, sau đó, hắn nói với ba tên thuộc hạ:
"Lúc trở về vũ trường Mill, chúng mày nhớ đổi giày đấy."
"Vâng, thưa sếp." Ba tên thủ hạ kia đồng thanh trả lời.
Bọn họ thường xuyên nhận được chỉ thị làm những chuyện kiểu như thế này nên cũng không cảm thấy kỳ quái.
'Vũ trường Mill sao?" Lumen ở trong phòng 207 đã nghe rõ cuộc trò chuyện của bọn họ. cậu cơ bản đã xác định được người đàn ông kia tên Margot kia là một người phi phàm đi theo con đường 'Thợ săn'.
Buổi sáng, sau khi trò chuyện với Charlie xong, cậu lại đi dạo một vòng khu chợ Candide, lại tán dóc với rất nhiều người bán rong và những người hàng xóm trong quán rượu, nên cậu biết vũ trường Mill ở địa chỉ số 3, phố Chaos là một trong những cứ điểm của bang Gai Độc.
Đợi cho đến khi đám người Margot đi xuống tầng dưới cùng, Lumen mới đội một chiếc mũ tròn rộng vành lên đầu, chậm rãi đi ra khỏi phòng, rồi men theo mùi nước hoa đi sâu về phía đường phố.
Khoảng bảy, tám phút sau, cậu đi tới trước vũ trường Mill, từ mùi nước hoa còn quanh quẩn bên ngoài khu vực này cho thấy đám người Margot đã trở lại nơi này.
Khác với vũ trường Breeze với những pho tượng và dòng chữ khắc ấn tượng, vũ trường Mill chiếm một góc đường với một cái sảnh lớn sơn màu vàng.
Trên bốn cột đá lớn chống đỡ sảnh treo những chiếc đèn khí bằng thủy tinh xua tan đi cái u ám của buổi chiều tối.
Lúc này, bên trong vũ trường đã rất náo nhiệt, Lumen còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng hát, tiếng ồn ào hòa cùng tiếng nhạc cụ đang chơi.
Bố cục của nơi này khá giống ở vũ trường Breeze, ở giữa là một sàn nhảy, xung quang sàn nhảy kê những chiếc bàn tròn nhỏ và ghế dựa, khoảng trống phía trước có một cái bục gỗ cao khoảng nửa người trưởng thành, bên trên có một cô gái nóng bỏng đang đứng trên đó.
Cô gái kia mặc một chiếc áo vest màu trắng gợi cảm, phần ngực gần như để lộ cả lớp nội y xếp hình nơ bướm bên trong, bên môi cô ta có một nốt ruồi màu nâu, mái tóc nâu nhạt cuộn lên, đôi môi điểm son má tô phấn, đường kẻ mắt màu đen bao quanh đôi mắt màu xanh lam nhạt, tạo cảm giác ánh mắt vừa to vừa sâu hơn, cả người toát ra khí chất vừa ngọt ngào lại quyết rũ, sa đọa.
Cô ta vừa cất tiếng hát mềm mại của mình vừa thỉnh thoảng đá cao đùi phải lên, để chiếc váy ngắn màu trắng chỉ ôm đến đầu gối tung bay lên, khiến cho không ít khách đang uống rượu bên dưới phải ngồi xổm xuống, muốn rình xem chỗ bí ẩn nhất.
"Vị bác sĩ điều trị cho tôi là một người đàn ông quyến rũ
"Hắn xắn tay áo sơ mi lên trước khi khám cho tôi
"Điều này làm cho tôi nhớ đến người tình đầu tiên của tôi
"Nhưng vị bác sĩ này lại khác ở chỗ
"Hắn có thể tìm đúng vị trí trong tích tắc, cưng à, tôi phát hiện ra, những ngón tay của hắn thật tuyệt vời..."
Trong tiếng hát khó hiểu mà quyến rũ kia, Lumen đi tới bên cạnh quầy bar ở bên trong, nói với người pha chế rượu:
"Có cái gì để ăn không?"
Người pha chế rượu cười nói:
"Bánh mì nhân thịt thì sao? Hoặc là cậu có thích dùng bữa tối với bánh mì, thịt hun khói và xúc xích không?"
Lumen đã sớm biết người Trier thích ăn bánh mì nhân thịt, cậu gật đầu nói:
"Vậy, cho tôi hai cái bánh mì nhân thịt."
"Thêm một ly Apple Punch thì thế nào? Nó có thể giúp giảm bớt vị ngấy của thịt." Người pha chế rượu thấy Lumen không hỏi giá bánh mì nhân thịt thì biết đây là một vị khách hào phóng, hắn lập tức đề cử một loại rượu đắt tiền hơn một chút.
Punch là một loại cocktail nước hoa quả.
Lumen mỉm cười:
"Được."
Trên người cậu còn gần 200 đồng Fil cho nên cũng không cần ăn uống quá mức tiết kiệm, dù sao số tiền cuối cùng thanh toán cho người buôn bán tin tức Anthony Reid không thể dựa hết vào tiền tiết kiệm được.
"Bánh mì nhân thịt giá 3 Rick, Apple Punch giá 12 Rick." Người pha chế rượu nhanh chóng báo giá.
Lumen gật đầu, cậu lấy một đồng vàng trị giá 1 đồng Fil, mặt trên có điêu khắc hình thiên sứ nhỏ và những đường rãnh xếp dọc quanh viền đồng tiền, ném cho người pha chế.
Sau khi nhận lại hai đồng 5 Cope, cậu kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc này, vị nữ ca sĩ trên bục cao kia đã hát xong, dàn nhạc đánh một hồi trống kịch liệt.
Không ít khách đến vũ trường để uống rượu bắt đầu đứng lên uốn éo theo nhịp điệu, giống như đang phát tiết toàn bộ áp lực, mệt mỏi, khổ sở tích lũy cả ngày ra.
Một gã đàn ông đang uống rượu gần Lumen, cười nói với bạn của hắn:
"Tôi rất thích loại không khí này, không biết là ai sáng chế ra điệu nhảy twist này nhỉ, nó còn cuốn hút hơn điệu nhảy bốn người trước kia! Anh có tưởng tượng được không? Tôi thường xuyên phải ôm bạn nhảy và đợi thật lâu mới đến lượt tôi ra nhảy, đợi cho đến khi nhiệt huyết của tôi đều nguội lạnh."
Điệu nhảy bốn người là điệu nhảy tứ giác với bốn cặp đôi nam nữ đứng đối diện nhau thành hình vuông, dựa theo tiết tấu của đàn violon mà khiêu vũ theo thứ tự, cuối cùng họ xoay vòng quanh nhau.
Một gã đàn ông khác cười hắc hắc nói:
"Tôi lại thích điệu Cancan và nhảy thoát y hơn."
Điệu Cancan vô cùng phổ biến ở khu Red Princess, với những động tác đá cao chân và dạng thẳng chân ra khi rơi xương đất, một nhóm phụ nữ mặc váy ngắn đến đầu gối xếp thành hàng, liên tục đá cao chân sẽ luôn có thể kéo theo những được tiếng reo hò ủng hộ, thậm chí còn có người ném tiền xu lên sân khấu.
Đương nhiên, đây cũng là một điệu nhảy yêu cầu kỹ thuật rất cao, một vũ công giỏi có thể đá chân cao hơn chóp mũi hoặc sát với vị trí lỗ tai.
Lumen vừa nghe đủ thứ âm thanh vang lên xung quanh mình vừa thường xuyên liếc về phía cầu thang lên xuống nơi mùi nước hoa rẻ tiền kia biến mất.
Không lâu sau, hai chiếc bánh mì nhân thịt thật dày và một ly rượu với đáy đỏ thẫm, phía trên hơi hồng hồng, và một vài viên đá trong suốt trôi lơ lửng trên mặt đồ uống có cồn được đưa đến trước mặt cậu.
Lumen nhấp thử một ngụm Apple Punch trước, cậu chỉ cảm thấy vị ngọt nhẹ nhàng khoang khoái, vị chua nhẹ và vị cay của rượu, cùng cái lạnh của đá làm cho dây thần kinh của minh rung lên.
Sau đó, cậu cầm lấy một chiếc bánh mì nhân thịt, cắn một miếng.
Vị ngọt nhẹ đặc quánh của bột mì chưa lên men kết hợp với vị của thịt bằm, mùi thơm của mỡ cộng với một chút gia vị kích thích vị giác, làm cho Lumen gần như không thể dừng miệng được.
Ăn xong một chiếc bánh mì nhân thịt, cậu lại nhấp một ngụm Apple Punch để khử bớt vị ngấy đầy dầu mỡ trong miệng.
Sau khi dùng xong bữa tối, Lumen bắt đầu tập trung vào việc thưởng thức thứ đồ uống có cồn này, cậu vừa nghe nữ ca sĩ trên bục hát vừa xem đám người đang nhảy nhót giữa sân.
Chính cậu tựa hồ cũng bị cuốn theo loại không khí cuồng loạn nhiệt huyết này, thân thể khuất trong quầy bar mờ mờ tối cũng thỉnh thoảng đong đưa theo từng tiết tấu của điệu nhạc.
Mỗi lần làm như vậy, Lumen lại thuận thế liếc mắt nhìn về phía lối lên xuống cầu thang, quan sát hành tung của đám người Margot.
Gần đến 0 giờ, Margot mặc một chiếc áo ghi lê da khoác bên ngoài một chiếc áo sơ mi màu hồng, với mái tóc vàng nhạt cắt ngắn vuốt thẳng kia mới dẫn theo ba tên côn đồ đi xuống lầu, rồi đi ra khỏi vũ trường Mill.
Cân nhắc việc đối phương có thể là người phi phàm theo con đường 'Thợ săn', Lumen cũng không lập tức đuổi theo, hơn nữa cậu cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý có thể để mất dấu, dù sao ba côn đồ xã hội đen kia đã đổi đôi giày da bị dính nước hoa rẻ tiền cho nên cậu không thể lại dùng khứu giác để theo dõi từ xa được.
Chẳng qua, cậu vẫn ôm một chút hy vọng, bởi vì vừa rồi cậu quan sát thấy đa số khách trong vũ trường này đều quá mức cuồng loạn, thường xuyên có người không cẩn thận làm đổ rượu trong cốc xuống mặt đất, cho nên từ quãng đường từ lối lên xuống cầu thang đến cửa ra vào đầy vết rượu.
Theo từng nhịp uốn éo của khách trong vũ trường, Lumen quan sát thấy Margot luôn cẩn thận tránh những vết ướt trên mặt đất một cách chuẩn xác nhất, điều này làm cho cậu càng khằng định đối phương là người phi phàm của con đường 'Thợ săn'.
Mà ba tên thuộc hạ của Margot tuy đã được nhắc nhở và cũng đã cố gắng tránh, nhưng do năng lực quan sát kém cộng với ánh sáng từ đèn khí treo trên tường không đủ sáng, bọn họ khó tránh khỏi việc sẽ bị nửa bàn chân hoặc một phần ba gót chân dẫm lên vết rượu trên mặt đất.
Đối với những người thường xuyên đến quán rượu hay vũ trường mà nói thì đây là điều không thể tránh khỏi, Margot dĩ nhiên cũng phớt lờ việc này và cho rằng không có vấn đề gì cả, không cần phải để ý quá mức.
Bọn họ rời đi khoảng gần một phút đồng hồ, Lumen mới từ quầy bar đứng dậy, rời khỏi vũ trường Mill.
Lúc này, trên đường đã rất vắng người qua lại, chỉ còn một vài con quỷ nát rượu lúc thì hát khi thì mắng chửi, bên dưới những ngọn đèn khí treo bên đường bị phá hỏng là một khoảng đường tối đen hoàn toàn được chiếu sáng bởi ánh trăng tinh khiết đỏ rực trên cao rọi xuống.
Dựa vào bốn chiếc đèn khí được treo trên tường lối ra vào vũ trường, Lumen tìm thấy không ít vết giày ướt, có vết đã rời đi thật lâu, có vết vừa mới đi qua.
Trong đó có ba vết giày đi khá gần nhau, luôn xuất hiện đồng thời cùng nhau. Lumen cẩn thận quan sát, thì phát hiện ra phía trước ba vết giày này có vết của một đôi giày khá mờ, không có chút ẩm ướt nào, bình thường khó có thể phát hiện ra được.
Lumen mỉm cười, nhỏ giọng lẩm mẩm:
"Nếu cứ đi cùng với mấy con côn trùng ngu ngốc, nó sẽ chỉ làm hại bạn."