Chương 197: Phản ứng dây chuyền

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 10-05-2024 22:35:12

Tại mỏ đá Thâm cốc, khu đồi núi Người trông cửa kia lại một lần nữa 'Ngủ quên', bị hai gã thành viên của 'Quả tim máy' cõng ra chỗ xa xa. Horamick Haydn mặc áo choàng mục sư màu trắng, đầu đội mũ mềm đặc chế của nhân viên thần chức nhìn chằm cửa của mỏ quặng đã được mở rộng, khuôn mặt điềm đạm chất phác giấu trong bóng tối. Sau khi giáo hội 'Thần Hơi nước và máy móc' mất toàn bộ giáo phận ở vương quốc Ruen, người này từng là cựu tổng giám mục của Backlund, thành viên của hội nghị trước thần, đã lập tức quay trở về tổng bộ ở Intis, bôn ba tới khắp các vùng miền khác nhau với tư cách là thành viên của đội cứu hỏa, và đã xử lý đủ loại sự kiện siêu phàm nghiêm trọng. So với hầu hết nhân viên thần chức của giáo hội 'Thần Hơi nước và máy móc', hắn càng hiểu rõ thế giới này nhìn giống như rất yên bình, nhưng thực tế lại thối nát, đầy rẫy vấn đề, khắp nơi đều có tai họa tiểm ẩn trong bóng tối, các giáo hội chính thần và tổ chức chính phủ cũng chỉ có thể cố gắng duy trì ở mức độ nào đó mà thôi. Horamick thu hồi suy nghĩ, lặng lẽ thở dài một hơi, nói với chấp sự của 'Quả tim máy' ở bên cạnh: "Hành động đi. Thần sẽ phù hộ cho chúng ta." "Hơi nước tại thượng! Hắn vừa nói vừa vẽ một thánh huy hình tam giác ở bên ngực. Sau mệnh lệnh 'Thanh trừ' của chấp sự 'Quả tim máy' có dáng người khôi ngô kia, có thành viên khiêng lên một vật phẩm có hình dạng như nòng pháo bằng sắt đen, có người mang vật phẩm giống súng hơi nước nhưng không có bình chứa, thay vào đó là cắm vài băng đạn, có người lấy ra một quyển trục có lớp vỏ làm bằng da thuộc với rất nhiều phù chú được làm từ đủ loại kim loại khác nhau, có người mang nhẫn, gậy gộc ra, nhắm về phía trước. Oành đùng đùng! Quả cầu lửa vàng rực như mặt trời co lại từ trong nòng pháo bay ra ngoài, rơ đúng vị trí chính giữa mỏ đá bỏ hoang. Theo sau là những 'Quả pháo' có màu sắc khác nhau, và những 'viên đạn' có hình dáng khác nhau, làn sóng ánh sáng từ bốn phía dâng lên hết lượt này đến lượt khác, quét sạch của mỏ đá Thâm cốc, nhưng lại vẫn giữ ổn định kết cấu của hang động, chỉ tạo ra tình trạng sụp đổ rất nhỏ. Sau mấy đợt nã pháo liên tiếp, hang động bí mật bên trong mỏ đá bị xẻ mở, phơi bày hình dáng của nó ra bên ngoài. Ánh mắt của Horamick chợt ánh lên một thứ ánh sáng màu đỏ sậm không thuộc về con người, giúp hắn nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong hang động bí mật kia giống như khói trắng đậm đặc ngập tràn khắp nơi đã bị xua tan hoàn toàn, hắn thấy hai bên vách đá treo rất nhiều cánh tay và chân của con người. Vị tổng giám mục này nhấc chân đi về phía trước, dẫn theo hai gã thành viên của 'Quả tim máu' đi xuyên qua mở đá, tiến vào hang động bí mật kia. Lúc tiến vào trong, hắn chợt quay đầu nhìn ra bên ngoài, hướng về phía tu viện Thâm cốc cách nơi này cũng không tính là quá xa. Nơi đó có tổng giám mục Trier đang dùng vật phẩm phong ấn để theo dõi. Sau đó, Horamick quan sát kỹ cánh tay và chân của con người được treo trên vách đá, phát hiện chúng nó đều được lắp thêm các chi tiết linh kiện máy móc như bánh răng, trục cong, giống như dùng cho thí nghiệm nào đó. Các thành viên của 'Quả tim máu' tiếp tục mênh lệnh của chấp sự, lại bắt đầu một vòng thanh trừ mới, cho đến khi cánh tay, cẳng chân và toàn bộ máy móc ở nơi này đếu vỡ nát hoặc biến thành tro tàn, rồi họ lại tiến sâu vào trong hang động bí mật, đi men theo đường hầm dẫn xuống dưới. Sau vài lần lặp lại quá trình như vậy, Horamick có mái tóc đã hơi ngả bạc, đội mũ mềm của nhân viên thần chức và các thành viên của 'Quả tim máu' đi tới một khu vực khá rộng, cách bố trí trông giống như phòng thí nghiệm Ở nơi này, cánh tay của con người được kết hợp với máy móc, treo dọc theo đường ray được lắp trên trần hầm, không ngừng được di chuyển đến ngăn tủ, máng nước, bàn dài, sau khi được lắp linh kiện xong, đường ray lại đưa chúng nó đến lò lửa ở chỗ sâu nhất trong sảnh lớn này Ở phía đó có chất mấy đống thi thể con người, đứng bên cạnh là một con người với toàn bộ thân thể được cấu tạo hoàn toàn từ máy móc. 'Hắn' cao ba thước , một bên mắt giả giống như ngoc lục bảo, một bên lại giống như ruby và đều được nâng đỡ bằng rất nhiều linh kiện khác nhau. Từ hai bên huyệt thái dương trong suốt có thể nhìn thấy bộ não màu xám trắng vẫn đang còn sống ở bên trong. Người khổng lồ được cấu tạo từ máy móc kia quay đầu, nhìn về phía đám người Horamick đứng phân tán ở lối vào sảnh lớn, 'hắn' bật cười phát ra tiếng kim loại ma sát vào nhau: "Có phải chúng mày rất kinh ngạc hay không, khi thấy tao không cần động cơ hơi nước, cũng không cần cơ thể con người mà vẫn có thể hoạt động bình thường, làm bất cứ chuyện gì, bao gồm cả chiến đấu, đáng tiếc, danh sách của tao còn chưa đủ cao để thay thế cả não bộ. "Nhìn thấy cảnh này, chúng mày không cần phải nghi ngờ nữa, chúng tao mới là những đứa con được thần sủng ái, chúng tao mới thực sự được thần chỉ dạy, mà chúng màu đều bị phồn hoa thế tục và thói hưởng thụ ăn mòn linh hồn và xác thịt, rời xa bảo tòa của thần!" Horamick liếc nhìn trái phải, thấy các thành viên của 'Quả tim máu' có mặt ở đây đều lộ vẻ mặt vô cùng cảnh giác, không ai dao động, thì hài lòng gật đầu. Hắn chuyển mắt nhìn về phía tên người máy khổng lồ kia, trên khuôn mặt hiền lành chất phác không xuất hiện bất kỳ thay đổi rõ ràng nào: "Mày đang dùng 'Bảo thạch linh tính' đúng không? Dùng con người để luyện chế 'Bảo thạch linh tính', có thể nói là hành vi tàn nhẫn, cũng càng lãng phí hơn việc dùng động cơ bằng hơi nước. "Claude, tao còn cho rằng mày nhất thời lầm đường, chuyển đến tu viện Thâm cốc, mày sẽ dần dần tỉnh ngộ ra, không ngờ, mày đã trở thành dị đoan." Người máy khổng lồ 'Dị đoan' kia cười ha ha, nói: "Chúng mày mới là dị đoan! Đã bao lâu rồi chúng mày không nhận được thần đụ chứ." "Vẫn luôn có." Horamick bình tĩnh trả lời: "Claude, nói cho tao biết, 'Nhà nghỉ; ở đâu, chẳng lẽ chúng mày đang bắt tay với đám Tà thần kia để mưu tính kỷ đệ tứ Trier kia sao?" Đôi mắt của Claude đã biến thành người khổng lồ được cấu tạo hoàn toàn bằng máy móc kia, chợt lóe lên ánh sáng màu đỏ và xanh lục, trịnh trọng nói: "Chúng mày đã xa rời lời chỉ dạy của thần, chúng mày không hề có tinh thần hy sinh." "Tương lai của thế giới này, cơ hội lên tới cảnh giới cao nhất đều nằm ở kỷ đệ tứ Trier kia, càng mở nó ra càng sớm thì hy vọng càng lớn!" Không đợi Horamick đáp lại, người máy khổng lồ kia lạnh giọng nói: "Tao sẽ cho chúng mày thấy rốt cuộc ai mới là dị đoan, ai mới tùy tùng cả thần!" Hắn vừa dứt lời, ánh sáng trong hai con mắt nhân tạo của hắn chợt bùng nổ, tiếng nổ vang không ngừng, tiếng máy móc vận chuyển và cảm giác thần bí quanh quẩn trong toàn bộ sảnh lớn. Trong chốc lát, các thành viên của 'Quả tim máu' đang muốn dùng hỏa lực của mình để ngăn chặn thì bọn họ đồng thời nhìn thấy vài hình chiếu giống như bức tranh được cuộn tròn, bên trên miêu tả con người bước ra từ trong ngu muội, từng bước trưởng thành, xây dựng lên các nền văn minh khác nhau qua từng thời kỳ khác nhau. Bức họa quyển này vừa hư ảo lại nặng trĩu, vừa mỏng manh lại rộng lớn. Đám người Horamick giống như hóa thân thành con người trong đó, cảm nhận sự huy hoàng và sức nặng của lịch sử các nền văn minh. Ngay lúc này, bên ngoài bức họa quyển này lại xuất hiện một khuôn mặt. 'Hắn' đội nón cao, hai lỗ mũi hư thối đến mức chỉ còn lại hai cái hốc tối đen, bên trong hốc mắt là vô số vì sao chồng chất lên nhau, đang tham lam nhìn chằm chằm vào đám người Horamick, nhìn chằm chằm vào nền văn minh của bọn họ. Bất chợt, lại có thêm nhiều khuôn mặt khác dán sát bên ngoài bức họa quyển, chúng nó có cái giống như bị dùng thước đo để chia đầu thành hai nửa, có cái dán giấy vàng bên trên vẽ đầy phù văn quỷ dị, có cái mọc đầy bông lúa mạch và lúa nước, có cái được tạo thành từ vô số phù hiệu khác nhau miễn cưỡng mới nhìn ra hình dáng con người. Một một khuôn mặt kia đều lớn hơn cả đám người Horamick cộng lai, chúng nó hình chằm chằm vào cảnh tượng bên trong bức họa quyển. Các thành viên 'Quả tim máy' bị những gương mặt nhìn chằm chằm đến mức từ trong lòng tự nảy sinh cảm giác sợ hãi, tựa như toàn bộ nền văn minh đều đã bị tiêu diệt. Ngay khi bọn họ sắp mất khống chế thì những khuôn mặt này lại biến mất một cách quỷ dị, giống như khi chúng nó xuất hiện. Cảnh tượng trước mắt Horamick khôi phục lại bình thường, người máy khổng lồ Claude và máy móc đang điên cuồng viện chuyển trong sảnh lớn lại đập vào trong mắt hắn. Vị tổng giám mục này không hề dao động, giọng nói ngược lại trở nên phẫn nộ hơn: 'Dị đoan!" Giọng nói của hắn quanh quẩn trong không gian, bàn tay phải vuốt cổ tay trái, để lộ một ống kim loại màu đen lạnh lẽo. Theo tiếng băng răng ma sát vào nhau, một quầng ánh sáng giống như ban ngày chợt bùng nổ, bao phủ cả sảnh lớn. Các thành viên của 'Quả tim máy cũng lần lượt tấn công. Oành đùng đùng! Mỏ đá Thâm cốc bị rung chuyển một cách rõ ràng, tựa như vừa trải qua một trận động đất dữ dội ngắn ngủi. ... Trong lòng đất Trier, bên ngoài cửa đá nơi người của đảng Đốt than biến mất. Từng quả cầu lửa đỏ đậm lơ lửng giữa không trung, lấn át bóng tối trong đường hầm. 'Lửa cháy' Danis mặc áo sơ mi bằng vải đay, khoác áo khoác màu nâu, phối với quần dài sẫm màu, chân đi một đôi giày da màu đen, một tay đút túi quần nhìn cánh cửa đá cách đó không xa. Tóc và chân mày của hắn có màu vàng khô, trong miệng hắn ngậm một cọng cỏ dại, đôi mắt màu lam sậm nhưng sáng ngời liếc nhìn trái phải. Gần hai mươi người đàn ông ăn mặc như thủy thủ lặng lẽ đứng rải rác ở khu vực xung quanh, có người đang xoay dao găm, có người đang chà lau nòng súng lục, có người đang hoạt động cổ... Trong đó có một thủy thủ cáo mái tóc màu nâu, trên mặt mang theo nét cười, chợt phá vỡ sự yên tĩnh, nói với 'Lửa cháy' Danis: "Thuyền trưởng, vì sao chúng ta phải đuổi bắt người của đảng đốt than giúp chính phủ Intis, là miễn phí sao?" Danis liếc mắt nhìn hắn, miệng phun cọng cỏ dại ra, nhỏ giọng mắng: "Mẹ kiếp, chẳng lẽ anh muốn nhìn Trier bị hủy diệt sao?" "Các anh có phải là người Intis không đấy?" Hắn vừa nói vừa chém nắm đấu về phía cánh cửa đá kia. Những tên khốn này, chẳng lẽ bọn chúng không biết thuyền trưởng của bọn chúng có rất nhiều bất động sản ở Trier sao? Bên ngoài nắm đấm của Danis, lửa màu trắng rực càng ngày càng tích tụ nhiều, cuối cùng biến thành một quả cầu lửa tỏa ra hơi thở hủy diệt. Oành đùng! Cả mặt đất rung chuyển, cánh cửa đá nổ tung. ... Jenna giống như vẫn chưa rơi tới đáy của cái hang bóng tối này, thỉnh thoảng cô lại bị đá vụn rơi sượt qua người nhưng không gây ra tổn thương thực sự nào. Cô cứ rơi như vậy, không biết qua bao lâu, hai chân của cô rốt cuộc cũng chạm vào mặt đất kiên cố. Bên trong đôi mắt màu xanh lam xinh đẹp của cô phản chiếu ra một tòa nhà: Đó là một tòa nhà hơi nghiêng, được sơn màu vàng nhạt, kiến trúc của ba tầng dưới mang đậm nét của thời kỳ Russell, sử dụng nhiều trụ vách tường với mái vòm và cửa sổ lớn mà hai tầng trên cùng lại đơn sơ đến mức giống như được được xây thêm lên. Đây là... Jenna ngẩn người ra một lúc. Tòa nhà trước mắt vô cùng quen thuộc đối với cô. Đó là khách sạn Kim Kê Lúc này đã có không ít phòng của khách sạn Kim Kê được thắp sáng đèn, Jenna nhìn sau ô cửa sổ thủy tỉnh của một căn phòng nào đó ở lầu ba, thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau, mắt nhìn ra xa xa. Người đàn ông nọ đeo một chiếc kính đen, mái tóc nâu được chải chuốt gọn gàng, mà người phụ nữa kia mặc một bộ váy dài màu xanh lam như mặt hồ nước, khuôn mặt đầy đặt, đôi mắt màu nâu có một loại cảm giác mơ hồ kỳ dị. Thình thịch, thình thịch, trái tim của Jenna đập dữ dội. Cô không biết người phụ nữ kia tên gì, nhưng cô biết người đàn ông kia: Đó là nhà biên kịch đã biến mất, Gabriel!