Chương 11: Trốn

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 19-10-2023 10:09:50

Cửa vào Trier Kỷ đệ tứ kia? "Hội Chữ Thập Máu Và Sắt" đang tìm tìm cửa vào Trier Kỷ đệ tứ kia? Người này sau khi mất tích mấy tháng, lại lần nữa xuất hiện? Nghe được lời nói của người giao dịch, trong đầu Lumen nháy mắt hiện lên nhiều suy nghĩ. Cậu nhớ kỹ không thể có trao đổi ngôn ngữ, tận lực cảnh cáo không nói ra lời, chưa đáp lại lời nói của người giao dịch, thoáng ngã thân thể về phía trước, đưa tay phải ra, ý đồ tiếp nhận cái rương da loại nhỏ màu nâu nhạt kia. Người đàn ông như con gấu đói kia không có cự tuyệt, chỉ nở nụ cười nói: "Nếu tôi là Gardner Martin, tốt nhất cầu nguyện bản thân, vĩnh viễn không biết trong rương này chứa đựng cái gì?" Cái này có ý gì? Lumen trong khi suy nghĩ xoay chuyển, bàn tay rõ ràng chạm vào rương da kia. Ngay ở lúc này, ánh mắt cậu ngưng lại, phát hiện chỗ quay cầm của rương da, cũng không có bàn tay của người giao dịch, nó lơ lửng ở vị trí tay áo, giống như bị lực nhìn không thấy nào đó kéo lên. Theo tay cầm của rương da, Lumen còn thấy trong tay áo kia không tồn tại cánh tay. Trống rỗng, được vật vô hình chống đỡ, không có cánh tay, trong lòng cậu căng thẳng, theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía người giao dịch kia, chỉ thấy đôi mắt nâu đỏ được chòm râu rậm cùng hàng chân mày dày làm nổi bật ra, lạnh lùng giống như dã thú, tràn ngập căm ghét cùng sợ hãi không thèm che dấu. Trong khi các loại ý niệm trong đầu ùn ùn kéo đến, Lumen mạnh mẽ khống chế phản ứng bản thân, trầm ổn tiếp nhận cái rương kia. Không hỏi, không quan sát, không phản xạ có điều kiện tiến hành phòng ngự hoặc công kích, tựa như không có phát hiện gì cả vậy. Cảm xúc người giao dịch tựa như có chút dao động, tiếng cười mang theo vài phần thê lương. "Mày nói cho Gardner Martin, không bao lâu nữa, hắn cũng sẽ tiến vào trong lòng đất, toàn bộ đau đớn cùng tra tấn mà tao đã nhận, hắn cũng sẽ gặp một lần." Lumen chỉ nghe không nói, cầm theo cái rương da loại nhỏ kia, muốn xoay người dẫn theo "Người khổng lồ" Simon cùng "Chuột" Christo rời khỏi mỏ Albert. Đột nhiên, sau lưng người giao dịch, ở một lối vào khác, tiếng bước chân lại vang lên lần nữa. So sánh với trước đó, nó càng thêm rõ ràng, tựa như đã gần đến bên cạnh! Mà Lumen càng thêm khẳng định so với vừa rồi, đó là động tĩnh giày da đi ở trong ở đường hầm tĩnh mịch, giây tiếp theo, một bóng người đập vào trong mắt cậu,"Người khổng lồ" Simon cùng "Chuột" Christo. Đó là một người đàn ông trần truồng, trên cổ trống rỗng, không có đầu, chỗ vết đứt không ngừng có máu tươi chảy ra. Trên người hắn mặc một cái quần ngắn màu lam sậm, hai chân mang một đôi giày da không quai màu đen, quái vật không đầu này hai bước đã vọt tới sau lưng người giao dịch, vươn hai tay, bắt lấy đầu hắn, dùng sức kéo về phía sau. "Cứu tôi, cứu tôi." Người giao dịch đã không thể che dấu kinh hoảng cùng sợ hãi của bản thân, lớn tiếng kêu lên. Hầu như cùng lúc, toàn bộ đầu của hắn đều bị nhấc lên, lộ ra cái xương sống đẫm máu ở phía dưới, cái xương sống rất dài, nhẹ nhàng lắc lư, giống như một cái đuôi vậy. Trong im lặng, áo sơ mi, ghi lê, quần dài cùng vest của người giao dịch đồng thời mất đi chống đỡ, rơi xuống mặt đất. Hắn căn bản không có thân thể, chỉ còn lại có cái đầu cùng xương sống máu chảy đầm đìa nối theo. "Cứu tôi, cứu tôi." Người giao dịch cố gắng giãy giụa, lại bị quái vật không đầu nắm chặt, tựa như muốn nhét nó vào trong cổ trống, tuy Lumen ở thôn Cordouan trong hiện thực, cũng thấy qua không ít quái vật vặn vẹo đáng sợ, nhưng quỷ dị như vậy, kinh sợ như vậy, vẫn lần đầu tiên gặp gỡ. Cậu không chút do dự xoay người, mặc kệ cái đầu của người giao dịch kia cầu cứu, lập tức chạy về phía cửa đường hầm bí ẩn. "Người khổng lồ" Simon cùng "Chuột" Christo đã sớm bị dọa, rốt cuộc không cần kiệt lực khống chế bản thân nữa, giống như vận động viên xe đạp nghe được tiếng súng lệnh, vù cái cúi lưng trở lại đường hầm. Lumen vài bước đuổi theo bọn họ, sau lưng là tiếng kêu thê lương quanh quẩn ở trong mỏ Albert: "Cứu tôi, cứu cứu tôi, nếu tôi chết, các người cũng đừng nghĩ sống." "Cứu mạng!" Ba người cầm theo đèn đất đèn, lặng lẽ đi trong đường hầm bí ẩn độ cao chỉ chừng thước hai thước ba, trái tim theo tiếng kêu thảm thiết ở phía sau mà co rút lại từng đợt. Vài phút sau, tiếng kêu thê lương đã im bặt, phía mỏ Albert lâm vào yên tĩnh chết chóc, ngay sau đó, tiếng giày da bước đi lại quanh quẩn vang lên ở trong đường hầm bí ẩn. "Chuột" Christo vóc dáng thấp nhất, tư thế cúi người chạy khá thoải mái, hắn một bên đi về phía trước, một bên nghiêng người điên cuồng dùng tay phải đưa vào túi áo, trên mặt là hoảng sợ như thấy tử vong, con chuột đặc thù nọ đã đưa ra báo động cực kỳ nguy hiểm. Lumen ánh mắt dời đi, liếc mắt nhìn ngực trái mình một cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu đối với "Chuột" Christo, ý tứ là mặt sau có tôi, anh cứ chạy về phía trước. Thanh âm thịch thịch thịch tới gần từng chút một, đám người Lumen tinh thần đều căng thẳng độ cao. Tuy bọn họ phải cúi lưng mới có thể đi trong đường hầm bí ẩn này, nhưng điều này chỉ hơi kéo chậm tốc độ chạy trốn của họ, dù sao bọn họ đều thuộc về người phi phàm am hiểu võ thuật chiến đấu, tố chất thân thể được tăng mạnh rõ ràng. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay ở khi động tĩnh giày da chỉ còn cách có mấy thước, Lumen lưng đã lạnh toát, ba người rốt cuộc đã đến cửa ra đường hầm, lần lượt chui ra ngoài. Thấy "Người khổng lồ" Simon muốn tự bỏ chạy đi, Lumen đã trở lại khu vực ước định, không hề bảo trì lặng lẽ, đè nặng giọng gầm nhẹ một tiếng: "Lại đây chận cửa." Cậu vừa nói, vừa tự quay người lại, bỏ đèn đất đèn cùng rương da loại nhỏ kia ý đồ đẩy tảng đá nặng nề ở bên cạnh. "Người khổng lồ" Simon theo bản năng muốn không để ý tới mệnh lệnh của Lumen, nhưng tâm linh vẫn bị tiếng hô kia làm giật mình khựng lại. Một đường tới nay, hắn đã thành thói quen nghe theo mệnh lệnh của đối phương, tựa như đó là bảo đảm duy nhất để cho bản thân sống sót. Hắn lâm vào giãy giụa, sau do dự ngắn ngủi,"Người khổng lồ" Simon hoài nghi mình nếu cứ chạy trốn như vậy, mà Charles không bị quái vật kia giết chết, sau này đối phương rất có khả năng sẽ công kích mình, giết chết đào binh. "Chuột" Christo cũng có ý tưởng như vậu, nhưng hắn cho rằng hai người nếu không đi hỗ trợ, Charles cũng sẽ không lãng phí thời gian đi ngăn chặn cửa ra đường hầm. Đến lúc đó, ai chạy chậm nhất, người đó sẽ trở thành đối tượng quái vật tập kích đầu tiên, tranh thủ đủ thời gian để hai người còn lại đào thoát, sau khi cân nhắc đặc điểm con đường cùng danh sách cao thấp lẫn nhau,"Chuột" Christo cảm thấy mình khẳng định là chạy chậm nhất, hơn nữa không có biện pháp ở trong khoảng thời gian ngắn có thể khiến cho "Người khổng lồ" Simon cùng "Sư tử" Charles chậm lại tốc độ, bị mình vượt qua. Hắn không hề do dự, đình chỉ chạy, quay trở lại chỗ cửa ra đường hầm, giúp Lumen đẩy tảng đá chận cửa. Có Chuột này làm mẫu,"Người khổng lồ" Simon cũng lựa chọn nghe theo mệnh lệnh, quay trở lại. Ba người hợp lực, chỉ dùng vài giây đã chận kín cửa ra vào đường hầm bí ẩn kia, tiếng bước chân thịch thịch theo đó biến mất. Cùng lúc đó "Chuột" Christo vừa mừng vừa sợ nói: "Đã không sao rồi." Con chuột trong túi áo anh ta đã không có động tĩnh rõ ràng nữa. Lumen không có cao hứng theo, cầm lên đèn đất đèn cùng rương da loại nhỏ, trầm giọng nói: "Trở về tầng thứ nhất trong lòng đất rồi nói sau." "Người khổng lồ" Simon cùng "Chuột" Christo mới có chút thả lỏng tinh thần, lại lần nữa căng thẳng lên, bản năng đi theo Lumen leo lên vách đá, chuyển vào một đường hầm bí ẩn khác. Ven đường, bọn họ không gặp tập kích gì, nhưng thân ở trong lòng đất, xung quanh không phải hoàn toàn tĩnh mịch, chính là ngẫu nhiên có thanh âm kỳ quái truyền đến, mặc kệ là loại hoàn cảnh nào, đối với bọn họ vừa mới bị dọa mà nói, cũng không là thể nghiệm tốt đẹp gì, nếu không có Lumen thủy chung trầm tĩnh, trấn định, Người khổng lồ "Simon cùng "Chuột" Christo rất có khả năng sẽ làm ra một ít hành động quá khích. Sau khi trở lại khu vực quảng trường đối ứng với con đường đi lên mặt đất,"Chuột" Christo đưa tay vào túi áo, trấn an Taffy, vừa thở ra một hơi thật dài: "Thời điểm nhìn thấy quái vật kia, tôi còn tưởng chúng ta sẽ chết ở nơi đó rồi chứ." Hắn cùng Simon đã giết qua mấy chục người, cũng đã qua lại với người phi phàm khác, thậm chí đã phát sinh chiến đấu, nhưng chưa từng thấy qua quái vật như vừa rồi, chưa từng trải qua loại chuyện dị thường kinh sợ như vậy, cái này còn muốn đáng sợ hơn những câu chuyện khủng bố mà bọn họ nghe được trước đây. Lumen nở nụ cười: "Lão đại không phải nói sao? Không phát sinh trao đổi, không mở rương ra, sẽ không có phiêu lưu quá lớn." Nhưng nhìn tình huống như vừa rồi, tuyệt đại bộ phận sẽ không có cách nào bình tĩnh. Người khổng lồ "Simon cùng "Chuột" Christo đối với trình độ tâm trí kiên nghị của Charles đã có nhận thức hoàn toàn mới. Nhờ vào kinh sợ do người giao dịch cùng quái vật không đầu mang đến, hai người đối với trong rương là cái gì đã không chút hứng thú, đi theo Lumen, vội vàng rời khỏi lòng đất, quay về số 11 phố Fountain, gặp Gardner Martin ở trong phòng sách. Gardner Martin nhận được rương da loại nhỏ kia, tùy ý nhìn thoáng qua, cười nói: "Tốt lắm, mọi người đều làm rất tốt, sau này tôi sẽ cho mọi người phần thưởng." Sau khi khen xong, vị lão đại đảng Savoy này nhìn về phía Lumen, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Có một câu tặng cho cậu, nếu cậu muốn đi được xa hơn ở con đường Thợ săn, nhất định phải nhớ kỹ những lời này, ma quỷ là bằng hữu của chúng ta, địa ngục là kẻ khác." Lumen nhất thời cân nhắc không rõ những lời này ý tứ chân chính là gì, mà Gardner Martin cũng không giải thích. Sau khi nhìn theo ba thủ hạ rời khỏi phòng sách, Gardner Martin nghiêng người nhìn về phía cánh cửa kết nối phòng sách cùng phòng ở. Cánh cửa nọ kẹt một tiếng mở ra, đi vào một người đàn ông đội mũ dạ tơ lụa, mặc sơ mi trắng cùng ghi lê vàng, vest đen cùng quần dài màu sậm, ông ta tóc ngắn nâu đỏ, đôi mắt nâu đỏ, râu ria rậm và lộn xộn, chân mày tương đối dày, giống như con gấu đực đã đói bụng thật lâu, lại chính là người giao dịch đã đưa rương da loại nhỏ cho đám người Lumen, chịu khổ bị quái vật không đầu kéo đi kia. "Olsen, cảm giác thế nào?" Gardner • Martin mở miệng hỏi. Người giao dịch được gọi là Olsen mỉm cười hồi đáp: "Bối cảnh đơn giản, lai lịch rõ ràng, có đầu óc, có quyết đoán, có lực hành động, hơn nữa cũng đủ quyết đoán, có thể ở trong thời gian rất ngắn, mang những người vốn không có quan hệ gì với nhau bước đầu kết hợp thành một đội, cái này không phải là ông muốn sao?" "Về phần trung thành, chính là cái không cần lo lắng nhất, đến lúc đó, hắn cho dù không trung thành, cũng sẽ trở nên trung thành." Gardner Martin nhẹ nhàng gật đầu: "Lại quan sát hắn một đoạn thời gian, xem hắn tiếp xúc với người nào." Trao đổi xong đề tài này, Gardner Martin nhìn về phía rương da loại nhỏ trên bàn, hơi cảm thấy tò mò hỏi: "Thứ này đến cùng có cái gì?" "Tôi nói rồi, ông tốt nhất cầu nguyện bản thân vĩnh viễn không được biết tới." Người giao dịch được gọi là Olsen cười cười, cầm lên rương da, rời khỏi phòng sách, sau khi đi vài bước ở trong đại sảnh, hắn đột nhiên cảm giác đầu mình có chút lệch, vì thế nâng hai tay lên, đè lên đầu, rắc rắc chỉnh nó lại một chút.