Lumen ngồi trên mặt đất, thở hổn hển, cả việc cử động ngón tay cũng ngại tốn sức.
Cậu lặng lẽ nhìn những cụm lửa đỏ thẫm trên mặt đất xung quanh đung đưa theo gió, dần dần chuyển từ rực sáng sang mờ ảo, cho đến khi tắt ngúm.
Trong quá trình này, Lumen chỉ cúi người về phía trước, dùng tay trái nhặt "Thủy ngân đọa lạc" lên, tay phải vẫn cầm chặt chiếc rìu sắt màu đen, đề phòng chuyện bất ngờ có thể xảy ra.
Cậu không bị phân tâm và cảnh giác lạ thường.
Đương nhiên, trong thâm tâm cậu vẫn không khỏi cầu khấn vị tồn tại vĩ đại "Mặt Trời Vĩnh Hằng" không biết tôn danh, hy vọng kế tiếp các ngài có thể che chở cho mình không gặp phải chuyện ngoài ý muốn nào.
Dù sao với trạng thái hiện tại của cậu, chưa kể Quái vật lửa chưa hoàn toàn chết đi, đột nhiên sống lại, dù chỉ là một kẻ địch bình thường giống như Quái vật không da đến, có lẽ cũng có khả năng cao có thể thủ tiêu cậu.
Từng phút thời gian trôi qua, linh tính và thể lực của Lumen chậm rãi khôi phục một chút, nhưng thương thế trên người càng ngày càng nghiêm trọng, khiến tinh thần của cậu thỉnh thoảng xuất hiện mê man, không thể tập trung mãi được:
"Thợ săn không chỉ phải cẩn thận, thận trọng, bình tĩnh, kiên nhẫn, biết cách sử dụng hoàn cảnh, phát huy ưu thế của bản thân, mà còn phải có dũng khí.
"Dũng khí dám đối mặt với những tình huống bất ngờ, dũng khí không bao giờ bỏ cuộc khi gặp phải nguy hiểm lớn, dũng khí quyết định khi không còn đường lui, dũng khí tìm kiếm đường sống khỏi cái chết..."
Những ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Lumen, đồng thời khiến cậu không tự được phân tâm, bỗng nhiên sinh ra cảm giác ma dược "Thợ săn" trong cơ thể mình đã hoàn toàn tiêu hóa:
Nó giống như một rào cản nào đó đã bị phá vỡ hoàn toàn, giống như từng đốm lửa gắn liền với mỗi một bộ phận của cơ thể.
Hầu hết các dấu hiệu mất kiểm soát còn lại của Lumen đã biến mất, trạng thái lập tức đỡ hơn nhiều.
Cậu từ từ đứng dậy, cảm khái không thành tiếng:
"Quả thật đã tiêu hóa..."
Điều này có nghĩa là cậu đã sẵn sàng để uống phần ma dược tiếp theo.
Lumen cầm con dao găm bạc màu đen trong tay trái quấn băng vải, đảo mắt nhìn xung quanh, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào thi thể của Quái vật lửa, kiên nhẫn chờ đợi đặc tính phi phàm giải phóng ra.
Không giống như Quái vật súng săn nhanh chóng có biến đổi tương ứng, lần này Lumen đã đợi trọn nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi cậu hoài nghi có phải Quái vật lửa chưa chết hẳn, cân nhắc có nên đánh thêm vài đòn nữa không.
Cuối cùng, khi cậu sắp ngất đi vì vết thương càng lúc càng nghiêm trọng, từng tia hào quang đỏ thẫm như Sao Hỏa từ trong cơ thể con quái vật bay ra.
Chúng tựa như một đàn đom đóm lớn, vây chặt lấy thi thể, sau đó từ từ thu nhỏ vào bên trong, ngưng tụ thành một vật phẩm màu đỏ thẫm giống như trái tim.
"Trái tim" chậm rãi căng ra rồi co lại, bề mặt phủ đầy bởi những lỗ nhỏ dày đặc, mỗi lỗ nhỏ đều có ngọn lửa nhỏ phun ra.
"Đây chính là nguyên liệu chính trong ma dược của 'Kẻ phóng hỏa'?" Lumen vừa thì thầm, vừa cúi người xuống nhặt thứ này lên.
Cảm giác nóng như lửa đốt từ lòng bàn tay truyền vào não bộ, khiến cậu theo bản năng muốn vứt bỏ "trái tim" đó, thoát khỏi đau đớn tương ứng.
May thay, trước đó Lumen đã bị Quái vật lửa đốt cháy khiến da bên ngoài nhiều chỗ mất cảm giác, miễn cưỡng có thể chịu đựng được vết thương không tính là nghiêm trọng này.
Cậu thử dùng vải bọc "trái tim", kết quả miếng vải dần bốc cháy và biến thành tro.
Lumen suy nghĩ một chút, đặt nguyên liệu phi phàm này xuống đất, dùng vải đen còn lại bọc "Thủy ngân đọa lạc", nhét nó trở lại thắt lưng.
Sau đó, cậu mở túi vải đựng đạn chì ra, lấy hết một ít vật còn dư trong đó ra bỏ vào túi.
Tiếp đó, Lumen đào đất xung quanh và lấp chúng vào túi vải.
Khi đất lấp đầy một nửa túi vải, cậu mới cầm "trái tim" bao quanh bởi ngọn lửa nhỏ lên và ném nó vào trong.
Chưa hết, Lumi tiếp tục nhét đất vào túi cho đến khi "trái tim" được lấp đầy từng lớp vật liệu màu nâu không dễ đốt cháy này.
Cậu lập tức thở ra một hơi, vừa xách túi vải đi về phía rìa phế tích, vừa suy nghĩ một vấn đề mới vừa phát hiện:
"Mình chỉ có danh sách 9, mà đây là nguyên liệu chính của Kẻ phóng hỏa tương ứng với danh sách 7, mình cũng không thể trực tiếp nâng cấp lên danh sách 7 đúng không?
"Như vậy sẽ mất kiểm soát!
"Mình vốn còn tưởng rằng Quái vật lửa sẽ chiết xuất ra một đặc tính phi phàm của "Kẻ phóng hỏa", một đặc tính phi phàm của "Kẻ khiêu khích" và một đặc tính phi phàm của "Thợ săn", kết quả trộn lẫn với nhau..."
Lumen không biết phải làm gì, loạng choạng lùi lại.
Trên đường đi, cậu rất may mắn không gặp phải một con quái vật nào, nếu không với tình trạng hiện tại của cậu, chuyện sẽ khá phiền phức và khó giải quyết. Điều duy nhất cậu mong đợi trước đó là có thể dựa vào năng lực quan sát mạnh mẽ và giác quan nhạy bén để phát hiện ra nguy hiểm sớm, kịp thời ẩn núp và trốn tránh.
Sau một khoảng thời gian không xác định, Lumen bước ra khỏi đống phế tích của giấc mơ, băng qua đồng hoang không cỏ dại, quay trở lại tòa nhà 2 tầng nửa chôn dưới lòng đất của mình.
Cậu chật vật leo lên tầng hai, lấy "Thủy ngân đọa lạc", túi vải đựng nguyên liệu chính của "Kẻ phóng hỏa", chiếc rìu sắt đen kịt cùng các vật phẩm khác xuống, hoặc đặt lên tủ đầu giường, hoặc ném xuống đất, sau đó bước đến trước gương soi toàn thân gắn bên ngoài tủ quần áo.
Lumen nhìn thấy sắc mặt mình trong gương tái nhợt dị thường, có thêm dấu vết do ngọn lửa thiêu đốt để lại, da dẻ nhiều chỗ trên người để lại vết đen bạc như có như không.
Trong đôi mắt xanh lam của cậu, màu trắng bạc hư ảo mơ hồ nổi lên, đan vào nhau, nhuộm thành màu đen.
Đây là biểu hiện bên ngoài của việc bị thương nặng và gần như mất kiểm soát.
Nếu không nhờ vào "Lợi thế sân nhà" mạnh mẽ trong phế tích trong mơ này, nếu không phải thu được "Thủy ngân đọa lạc", có được năng lực "Ẩn thân", Lumen hầu như không có hy vọng săn được Quái vật lửa đó.
Cậu nhai miếng thịt khô và pho mát, vừa chống cự cảm giác đói bụng dữ dội do trạng thái chiếm hữu để lại, vừa nằm xuống giường.
Cậu cần thiết phải trở về hiện thực gấp, nghỉ ngơi một thời gian để thân thể nhanh chóng hồi phục.
Ánh sáng xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu vào phòng ngủ, chiếu sáng chiếc bàn đặt rất nhiều tài liệu tham khảo, ghi chép bài học và những chồng bản thảo của Aurore, chiếu sáng tủ quần áo treo đầy váy và chiếc gương soi toàn thân tinh xảo bên cạnh.
Lumen vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy đôi mắt xanh nhạt của chị gái mình.
Aurore nhìn cậu tỉnh dậy, quan tâm hỏi:
"Thế nào rồi, không sao chứ?"
Cô biết em trai mình đến phế tích giấc mơ lần này để săn Quái vật lửa.
"Thành công rồi." Lumen rón rén ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, da thịt đau nhức từng cơn, xương cốt tựa hồ muốn gãy.
Nhưng điều này hoàn toàn chẳng là gì so với những vết thương nặng khiến cậu như sắp chết trong mơ.
Cậu cúi đầu kiểm tra thân thể, phát hiện da thịt nhiều chỗ sưng đỏ, giống như dị ứng.
"Vậy thì tốt." Aurore thở phào nhẹ nhõm nói: "Một giờ trước toàn thân em co quắp, tay chân quơ quào lung tung, đá làm chị tỉnh giấc."
Lumen cười tự giễu nói:
"Lúc đó quả thực rất nguy hiểm, suýt chút nữa mất kiểm soát."
"Khi đó chị rất do dự không biết có nên đánh thức em không, nhưng sau đó em đã yên tĩnh lại, biểu hiện bớt đáng sợ hơn." Aurore cảm thấy may mắn nói ra.
Trong lòng Lumen dao động:
"Sau đó chị cứ nhìn em như vậy sao?"
"Đúng rồi." Aurore thản nhiên gật đầu: "Ngay khi có chuyện gì bất trắc xảy ra, chị phải nhanh chóng lay em tỉnh dậy, để em trở về hiện thực, không chết trong giấc mơ."
Giờ phút này, Lumen đột nhiên cảm thấy khó khăn, đau đớn, giãy giụa và sợ hãi suýt chết trong giấc mơ đều bị dòng nước ấm từ đáy lòng tràn ra cuốn trôi và nhấn chìm.
Cậu vô thức hỏi:
"Thật ra chị không phải bị em đá tỉnh giấc, mà là vẫn luôn không ngủ, đúng chứ?"
Aurore mỉm cười nói:
"Chị vốn dự tính như vậy, nhưng nghĩ đến không biết em sẽ ngồi xổm canh con quái vật đó bao lâu, chị lại mới trực đêm xong, nếu không ngủ bù một lát, đến nửa thời gian sau tinh thần chắc chắn sẽ không tỉnh táo, ngược lại dễ phạm sai lầm, không kịp đánh thức em dậy.
"Vì vậy, cuối cùng chị quyết định tranh thủ chợp mắt một lát trong khi đặt tay lên người em.
"Như vậy, một khi em có động tĩnh gì, chị sẽ có thể cảm ứng được, nhanh chóng tỉnh lại, haha, chị quả thật đã bị em đá một cước!"
Cô vừa nói vừa chỉ vào bắp chân phải của mình, nơi có một vết bầm tím nổi rõ.
Không cho Lumen cơ hội trả lời, cô hỏi ngược lại:
"Kể một chút quá trình cụ thể đi."
Lumen cố nén giọng, kể ra từng chuyện một về cách mình đặt bẫy thế nào, mai phục giữa đường ra sao, làm sao mà quần áo bị đốt không thể ẩn thân phải trốn xuống tầng hầm dựa vào minh tưởng để kích hoạt hoàn toàn phù hiệu gai đen.
Aurore vô cùng chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt lo lắng đối với tình huống nguy cấp của em trai, vừa nhìn là biết là loại người đọc tiểu thuyết dễ nhập tâm.
Kể đến sau cùng, Lumen đặt câu hỏi:
"Làm thế nào để tách Kẻ khiêu khích ra khỏi những đặc tính phi phàm của "Kẻ phóng hỏa?"
Hơn nữa, cậu cũng không biết lấy cách điều chế ma dược ở đâu.
Aurore trầm ngâm vài giây rồi nói:
"Chị không biết làm thế nào để tách ra, chỉ nghe người ta nói qua, tình huống tương tự có thể phải nhờ đến người phi phàm cấp bậc cao giúp đỡ."
"Bán thần?" Lumen đoán.
Người cậu quen biết hiện tại, có lẽ đạt tới danh sách 4 chỉ có ba người:
Cô gái thần bí, phu nhân Pouaris và vị nằm trong quan tài của ngôi mộ.
Aurore gật đầu:
"Có lẽ, thực ra em không cần lo lắng, chị đoán là cô gái thần bí đó rất nhanh sẽ tới tìm em, cung cấp sự trợ giúp nhất định, cô ấy luôn xuất hiện tại tiết điểm then chốt em trưởng thành, lần này hẳn cũng không ngoại lệ, dù sao chu kỳ vẫn chưa được giải trừ, bí mật của phế tích giấc mơ cũng chưa được giải đáp."
"Đến Quán rượu cũ tìm cô ấy?" Lumen cau mày.
Thỏa thuận giữa họ với nhóm người Ryan là cố gắng không ra ngoài.
Aurore "hở" một tiếng:
"Chờ một chút trước, nói không chừng cô ấy sẽ tới thẳng nhà thăm hỏi."
Nói tới đây, Aurore thở dài nói:
"Đối với người phi phàm bình thường mà nói, cách điều chế ma dược ngược lại không phải là vấn đề lớn, nhưng em thì khác, trong cơ thể em phong ấn ô nhiễm, xuất hiện một chút vấn đề sẽ có thể mất kiểm soát, vẫn nên cần một cách điều chế ma dược hoàn chỉnh và chính xác của 'Kẻ khiêu khích'."
"Tại sao người phi phàm bình thường không cần cách điều chế ma dược?" Lumen có chút kinh ngạc.
Aurore giải thích:
"Không phải không cần, mà là danh sách 7 trở xuống, có thể dựa vào cưỡng ép uống nguyên liệu chính để thăng cấp."
"Như vậy sẽ không mất kiểm soát sao?" Lumen kinh ngạc hỏi ngược lại.
Aurore "ừm" một tiếng:
"Mấy năm trước, làm như vậy khả năng mất kiểm soát rất cao, nhưng mấy năm gần đây, đặc tính phi phàm của danh sách 9 và danh sách 8 xác thực có thể trực tiếp sử dụng, chỉ là so với điều chế thành ma dược có lẽ nguy hiểm hơn khoảng 20-30%.
"Ừm, đây là kết luận của cuộc điều tra được thực hiện bởi hội trưởng 'Gandalf' của tụi chị."
Tại sao vậy chứ? Lumen vừa định hỏi như vậy, bên ngoài phòng truyền đến tiếng hát quen thuộc.
Hai chị em lập tức nhìn nhau, vẻ mặt đều trở nên nghiêm túc.
Lễ Mùa Chay đã bắt đầu, "Tinh Linh Mùa Xuân" diễu hành đến bên này.