Chương 37: Ở sâu trong tử vong

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 31-07-2024 06:55:07

Dưới ánh sáng vàng nhạt của đèn dầu, Lumen lật xem từng ghi chép của Boorman được viết lại khi trạng thái tinh thần của hắn không ổn định, trí nhớ thường xuyên trở nên mơ hồ: "Sau khi con người chết, linh hồn đều trở về với Linh giới, ngoại trừ một số tình huống đặc biệt!" "Nếu mình có thể thiết kế chính xác chú văn triệu hồi, vậy mình có thể dựa vào năng lực của 'Bậc thầy xác sống' để triệu hồi linh hồn của Helen đến hiện thực." "Đây là bước đầu tiên để hồi sinh cô ấy." Xem đến đây, Lumen không khỏi lắc đầu. Nếu hồi sinh mà đơn giản như vậy thì đã tốt. Cậu lật sang trang tiếp theo. Đạt được kiến thức thần bí học mới: Từ thời cổ đại xa xưa, sau khi những sinh linh có trí tuệ sẽ tiến vào Minh giới, các tín đồ đặc biệt ngoan đạo hoặc là lập được chiến công lớn lao, có thể quay trử về Thiên quốc của thần linh tương ứng, nhưng đến kỷ đệ ngũ, rất nhiều vong linh lang thang bên ngoài Minh giới. Mình không thể xác định được linh hồn Helen là vào Minh giới hay là đơn giản chỉ là quay trở về Linh giới, thời điểm triệu hồi phải tách biệt rõ ràng hai trường hợp này ra, không thể để chung một chỗ được, nếu không chắc chắn sẽ thất bại. "Quái vật biển kia tuy cực kỳ lợi hại, nhưng không có năng lực bắt nhốt linh hồn, mà vùng biển kia cũng không xuất hiện hiện tượng tương tự như vậy, tạm thời không cần tính đến trường hợp đặc biệt, mà Helen cũng không phải tín đồ ngoan đạo của 'Mặt Trời Vĩnh Hằng'. "Mình lại gặp được Hel-en." "Nhưng cô ấy đã hoàn toàn quên mất mình." "Dung mạo của cô ấy, thân thể của cô ấy đang dần trở nên mơ hồ, vài năm nữa thôi, cô ấy sẽ lại giống những vong linh khác." "Thời gian của mình chỉ còn chưa đến năm năm nữa." "Mình nên làm thế nào mới có thể đánh thức ý thức của cô ấy, lấy lại ký ức cho cô ấy, nếu chỉ đơn thuần là cho cô ấy một cơ thể có thể giữ được vong linh dường như là không đủ." "Đừng quên ánh trăng và sóng biển ở ngọn hải đăng, chúng nó chứng kiến lời cầu hôn của mình và cái gật đầu của Helen." "Đừng quên món cơm hải sản Gasparro, đó là món ăn mà Helen yêu thích nhất, cô ấy sẽ luôn đề nghị đi ăn nó sau mỗi lần chúng ta kết thúc một chuyến thám hiểm, quay trở về cảng Fallin." "Đừng quên cảnh mặt trời lặn ở núi lửa Andatna, nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, và đã hứa với nhau sẽ thường xuyên đến đây ngắm nhìn, kể cả khi biến thành ông lão, bà lão, cũng không thể quên sự lãng mạn này. "Đừng quên... Đừng quên... Đừng quên..." "Đầu của mình đau quá." "Mình đã hủy diệt một thị trấn, đã giết chết hai ba trăm người." "Nhìn những cặp vợ chồng, cha mẹ, những đứa trẻ này phải chết, mình không hề cảm thấy vui vẻ." "Tâm của mình tựa như chìm vào trong bóng tối." "Mình biết đây là tội lỗi của mình, biết đây là sai lầm vĩnh viễn không thể bù đắp được, cũng biết mình đã không còn là Boorman mà cô ấy yêu nữa." "Nhưng mình không hối hận." "Lừa đảo, đáng chết!" "Giết chết tên lừa đảo này cho mình cảm giác vui vẻ mà đã lâu mình không có được." "Helen, nếu em còn sống, có lẽ giờ đây chúng ta đã có con rồi?" "Vì sao những vu sư tà ác này lại luôn thích bắt trẻ sơ sinh, trẻ nhỏ và lấy thi thể của bọn họ để chế tạo vu thuật, để làm nguyên liệu chính?" "Mình còn độc ác hơn so với bọn chúng."... "Helen, anh không tìm thấy phương hướng, tất cả thí nghiệm đều thất bại."... "Helen, anh muốn thu thập công thức điều chế ma dược và tài liệu cho danh sách 5 con đường 'Tử thần'. "Helen, Fidel ngăn cản anh, hắn nói làm như vậy sẽ khiến anh hoàn toàn biến thành quái vật, không còn ký ức ban đầu nữa." "Helen, anh không muốn quên em." "Helen, xin em hãy tha thứ cho sự yếu đuối của anh." "Helen, anh đã gặp người của đảo phục sinh kia!" "Thật sự tồn tại một hòn đảo như vậy." "Harrison đánh bại mình, nhưng hắn không giết mình, hắn hỏi mình vì sao lại cưỡng ép chuyên sang con đường 'Tử thần'." "Hắn nói cho mình biết rằng, những thí nghiệm trước đó của mình đều sai, hồi sinh thật sự không đơn giản như vậy." "Hắn nói, ở sâu trong tử vong, đều có ấn ký của mỗi người, chỉ cần đưa ấn ký tương ứng trở về hiện thực, dùng nó làm cơ sở để cấu thành linh hồn và xác thịt, thì mới có thể thực hiện quá trình hồi sinh chân chính, có đầy đủ nhận thức và ký ức ban đầu." "Helen, anh rất vui, anh lại tìm thấy hy vọng hồi sinh em." "Harrison dạy mình một tí kiến thức trong lĩnh vực 'Tử thần', hắn và người trong tộc của hắn đều nắm giữ kiến thức này, nắm giữ ấn ký thuộc về chính mình, nên mới có thể chết đi rồi lại sống lại, vĩnh viễn không chết, vĩnh viễn không già." "Bọn họ rất hiếm khi rời khỏi đảo phục sinh, nhưng không phải là không có, nhiều năm trước đó, cũng có người trên đảo thích đi du lịch giống như Harrison , đã rời khỏi đảo đi tới các quốc gia khác nhau, để lại truyền thuyết về đảo phục sinh trong trí nhớ của một số ít con ngừi, cũng bị những kẻ có ác tâm schinrh sửa lại thành bản đồ biển dẫn tới đảo phục sinh." "Bản đồ kho báu mà Mark bán cho chúng ta là giả, nhưng một phần trong đó bắt nguồn từ bản đồ thật, lần này Harrison rời khỏi đảo phục sinh, cũng là để tiêu hủy bản đồ thật, giết chết tất cả những người biết cách tới vùng biện kia, biết cách tìm được đảo phục sinh." "Helen, anh đã dựa theo kiến thức mà Harrison cung cấp, thử triệu hồi linh hồn ở sâu trong tử vong, anh đã thành công, anh triệu hồi được một tà linh tên là 'Ar-den', nó rất nhỏ yếu, anh đã tiêu diệt nó một cách dễ dàng, lấy máu của nó, để chuẩn bị cho nghi thức sau đó." "Helen, anh xin lối, anh lại không khống chế được cảm xúc của mình." "Từ khi gặp Harrison , đạt được kiến thức thực sự có thể hồi sinh cô ấy, mình càng ngày càng nóng nảy, càng ngày càng không kiên nhẫn, càng ngày càng không thể khống chế được cảm xúc của mình." "Tất cả người quần đảo đều là kẻ lừa đảo, đều đáng chết, mình sẽ giết chết từng tên lừa đảo, cỏn rất nhiều tên lừa đảo, mình không muốn lãng phí thời gian nữa, mình sẽ thực hiện nghi thức kia sớm hơn." "Helen, anh xin lỗi, anh lại thất bại, anh chuẩn bị chưa đầy đủ." "Helen, có phải anh đã hoàn toàn phát điên rồi không? Fidel chỉ phản bác lại anh một câu, anh đã mất trí, giết tất cả mọi người trong căn nhà." "Cậu ta phải chết, kẻ uy hiếp mình và Fidel phải chết!" "Helen, anh thất bại rồi, lâu lắm rồi anh không bị thương nặng đến vậy." "Hơn nửa cơ thể của mình đã biến thành sinh vật bất tử, như vậy cho dù bị thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mình không có người hợp tác nữa." "Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!" "Helen, anh nhớ em!" Lumen đọc liền một lúc đến trang cuối cùng của cuốn sổ ghi chép bìa cứng sẫm màu này, mắt nhìn chằm chằm câu cuối kia một hồi lâu, không động đậy. Cậu giống như biến thành một pho tượng. Qua vài phút sau, Lumen mới nhịn không được nâng tay phải lên, day day huyệt thái dương của mình. Ấn ký ở sâu trong tử vong, đảo phục sinh, Harri-son , những nội dung lộn xộn này lại ùa vào trong não cậu, khiến cho cậu đột nhiên hối hận lúc đó đã không tìm Franka để nhờ giúp đỡ. Vì để cho Boorman chết sạch sẽ một chút nên ngay từ đầu cậu đã không tính đến chuyện thông linh 'Vu sư ma quỷ' này, cũng không định quay trở về Trier, để đưa Franka tới đây. Nhưng hiện tại, cậu theo bản năng càng muốn tìm hiểu sâu về phương pháp hồi sinh mà Harrison đã cung cấp, hiểu thêm về hòn đảo có những cư dân chết đi rồi lại hồi sinh kia. Phù... Lumen gấp cuốn sổ ghi chép kia lại rồi thở hắt ra một hơi, cố gắng ghi nhớ những kiến thức thần bí học liên quan đến tử vong mà mình nắm giữ được. Nếu đơn giản chỉ đặt hai từ 'Tử vong' và 'Ấn ký' này cùng một chỗ mà nói, thì cậu từng nghe từ câu trả lời của tiểu thư 'Ma thuật sư' về bóng dáng của Tudor trong 'Suối phu nhân Samaria' là gì, có nhắc tới cụm từ 'Ấn ký tử vong!" "Đây là khái niệm khác với tàn linh, dấu ấn, nhưng lại liên quan đến hồi sinh sao?" "Chỗ sâu trong tử vong... Chỗ sâu trong tử vong là cái gì?" "Hiện tại mình đã biết thêm về những kiến thức liên quan đến tử vong, Minh giới, 'Suối phu nhân Sama-ria', Minh hà nối giữa hai thế giới." "Đáng tiếc, không biết tên Harrison đến từ hòn đảo phục sinh kia có dáng vẻ như thế nào." "Kiến thức mà Boorman ghi chép lại rất lộn xộn, tựa như nghĩ đến cái gì liền viết cái đó, nếu không phải là hắn, sẽ rất khó có thể chỉnh sửa lại đầy đủ nghi thức hồi sinh và nguyên lý tương ứng được ghi trong này." "Không, không phải rất khó, mà là không có khả năng, Boorman ghi lại những gì mà hắn cảm thấy mình sẽ quên, những kiến thức còn lại căn bản không được viết ra." Lumen lại day day thái dương, mở tấm bản đồ kho báu giả ra, cẩn thận quan sát một lúc, không có cách nào xác định được phần nào là thật, phần nào là giả. Cậu dự định đợi đến hừng đông sẽ gửi tấp bản đồ này cho Franka và Jenna, để bọn họ thử dùng phương pháp thần bí học xác nhận. Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lumen đang dùng khăn ăn để lau miệng, nhìn Lud-wig đang tiếp tục chiến đấu với bữa sáng. Cộc cộc cộc, cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa. "Mời vào." Lumen ra hiểu cho Lugano ra mở cửa. Cậu thật sự coi tôi là người hầu sao ? Được rồi, cậu là người trả tiền, cậu là ông chủ. Lu-gano lẩm bẩm hai câu, nhưng vẫn rời khỏi bàn ăn, đi ra mở cửa phòng. Người tới là Philip. Philip đi vào phòng, cười nói với Lumen: "Hai tiếng rưỡi nữa, chúng ta sẽ xuất phát, nếu các vị muốn mua đặc sản gì thì hãy nhanh chóng đi mua nhé." "Không có." Lumen đứng dậy, mỉm cười đáp lại. Philip hướng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Đúng rồi, khả năng các cậu còn chưa biết nhỉ, 'Vu sư ma quỷ' kia đã bị bắt rồi." "Thật sao?" Lugano kinh ngạc hỏi lại. Mấy ngày nay, chủ đề mà những hành khách trên con thuyền này quan tâm nhất trong các cuộc tán gẫu chính là 'Vu sư ma quỷ' Boorman khiến cho bọn họ phải mắc kẹt ở cảng Fallin. Thấy Lumen cũng nhướng chân mày, tỏ vẻ hỏi lại, vẻ mặt của Philip cũng thoải mái hơn, nói: "Boor-man không chỉ bị bắt, hơn nữa còn bị bắt ở trạng thái đã chết." "Ai làm?" Lumen hứng thú hỏi thăm. Philip lắc đầu: "Còn chưa biết rõ, chỉ biết là có liên quan mật thiết với giáo hội Kẻ khờ, à, nghe nói Nhà đại mạo hiểm Hermann Sparrow chính là sứ giả của thần linh của giáo hội Kẻ khờ đấy." "Liệu có phải là do nhà thám hiểm lớn nào đó đã đích thân ra tay không?" Luganno hưng phấn hỏi. Ra biển, hắn tự nhiên có nghe nói đến tín ngưỡng 'Kẻ khờ' và cũng không có vấn đề gì đối với điều này. – Cánh thủy thủ có nói cho hắn, hành khách có nói cho hắn, công nhân khuân vác ở bến tàu cũng có nói cho hắn biết. "Ai biết được? Dù sao người có thể giết được 'Vu sư ma quỷ' ít nhất phải ở cấp bậc ngang với tướng quân hải tặc." Philip tự cảm thán một câu. Đúng lúc này, có tiếng huyên náo truyền đến từ vị trí cầu thang lối mạn thuyền, những hành khách đặt vé trước đi từ cảng Fallin cuối cùng cũng được phép lên 'Bird'. Lumen đi đến bên cửa sổ, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Batner Conte! Hắn và nữ thám hiểm có dáng vẻ đáng yêu kia đang sóng vai đi lên boong tàu. Lumen đẩy cửa sổ ra, hô lớn: "Batner, các anh cũng đến cảng Santa sao?" Batner ngạc nhiên ngẩng đầu, theo tiếng gọi nhìn về phía ô cửa sổ của một căn phòng ở tầng cao nhất. Sau khi nhận ra Louis Berry, hắn cười lớn, gọi: "Đúng vậy, đến xem nghi thức cầu biển của cảng Santa!"