'Mảnh vỡ thế giới trong gương' xuất hiện dị thường sao? Phản ứng đầu tiên của Jenna là hơi sững người, tinh thần lập tức căng chặt.
Trước đó món vật phẩm này chưa từng xuất hiện loại chuyện tương tự như vậy, cô không thể xác định được nguyên nhân vì sao, nó đại biểu cho cái gì, chỉ có thể suy đoán theo bản năng, rằng: Bản thân 'Thế giới trong gương' đặc thù kia đã xảy ra vấn đề chăng?
Hoặc là, hiện tại, xung quanh mình, có tồn tại người có mối quan hệ chặt chẽ với 'Thế giới trong gương' chăng?"
Nếu là khả năng sau, phải chăng điều đó có nghĩa là việc điều tra 'Người trong gương' của Franka đã có manh mối?
Trong khoảnh khắc này, đáy lòng Jenna có một sự thôi thúc mãnh liệt, muốn đưa mắt nhìn trái phải xung quanh, tìm khả năng có thể tồn tại khiến cho 'Mảnh vỡ của thế giới trong gương' xuất hiện dao động rất nhỏ kia.
Nhưng cô đã kịp thời khống chế được bản thân, bởi cô lại nghĩ đến một khả năng khác: Nếu quả thật tổn tại người có mối quan hệ chặt chẽ với 'Thế giới trong gương' gây ra hiện tượng này, thì sự 'Cảm ứng' này đại khái sẽ tác động qua lại, nói cách khác, ngay khi mảnh vỡ này dao động rất nhỏ thì đồng thời trên người người kia cũng xuất hiện dị thường mà chỉ đối phương có thể phát hiện ra, và đang tìm kiếm ngọn nguồn của vấn đề.
Trong trường hợp này, nếu mình vội vàng nhìn xung quanh, thì rất dễ bị đối phương phát hiện ra, đến lúc đó, có lẽ sẽ dẫn đến một đòn tấn công bất ngờ.
Jenna vẫn giữ vững trạng thái vừa rồi, mắt nhìn thẳng, chậm rãi di chuyển ra phía cửa.
Trong quá trình này, cô làm giống như những khán giả khác, chỉ hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ treo trên vách tường của phòng diễn kịch, xác định thời gian hiện tại là 11 giờ 5 phút.
Sau khi nhớ kỹ thời gian, Jenna đi qua cửa, ra tới sảnh chính.
Khán giả xung quanh cô tản ra bốn phía, không gian nơi này dần trở nên bớt đông đúc hơn.
'Mảnh vỡ thế giới trong gương' ở trên người Jenna cũng yên tĩnh lại, không phát ra bất kỳ dao động khác thường nào nữa.
"Vừa rồi, trong sảnh chính không có người mà lúc mình xem kịch, 'Mảnh vỡ thế giới trong gương' cũng không hề dao động... Điều này chứng minh, để dị biến vừa rồi diễn ra, cần hai bên tới gần nhau và nằm trong một khoảng cách nhất định, cần mọi người đều chen lấn ở cửa dẫn ra sảnh chính, khoảng cách không vượt qua năm thước chăng?
Hiện tại, bởi vì khoảng cách giữa hai bên đủ xa, cho nên tất cả đều trở lại bình thường sao?"
Suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển nhưng bên ngoài, Jenna vẫn tận tình thể hiện kỹ năng diễn kịch của mình, cô giống như những khán giả bình thường khác, đi ra khỏi sảnh chính, bước đến bên đường, lên một chiếc xe ngựa cho thuê thuộc công ty xe ngựa Hoàng gia, cắn răng trả trước 2,5 đồng Fil.
Nếu không phải tàu điện ngầm và xe ngựa công cộng đã ngừng hoạt động vào giờ này thì quả thật cô rất không muốn bỏ tiền để thuê xe ngựa từ khu Ca kịch viện quay trở về khu Đường tưởng niệm.
Bên trong căn hộ 702, số 9 phố Orosei, khu Đường tưởng niệm.
Jenna kể lại cho Franka nghe những gì mà mình vừa gặp phải, rồi hỏi một câu như để xác nhận: "Khoảng 11 giờ 5 phút, 'Mảnh vỡ thế giới trong gương' trên người chị có dao động không?"
"Không có." Franka trả lời chắc chắn một cách dị thường.
Không đợi Jenna tiếp tục suy đoán, cô xấu hổ cười, bổ sung thêm một câu: "Có lẽ là không có, em biết đấy, 'Mảnh vỡ thế giới trong gương' của tôi luôn đặt trong 'Túi lữ hành', nếu thật sự có dao động thì tôi cũng không cảm giác được đâu."
Ngay khi Jenna nhịn không được trợn mắt thì Franka lại 'ừ' một tiếng, nói: "Em nghi ngờ 'Thế giới trong gương' đặc thù kia xuất hiện dị thường dẫn đến thay đổi mang tính rộng khắp sao? Nếu quả thật là như vậy thì cho dù nó có nằm trong 'Túi lữ hành' thì chắc chắn tôi vẫn sẽ cảm ứng linh tính, không có khả năng hoàn toàn bỏ qua được."
"Hơn nữa, kể cả khi chúng ta đặt hai mảnh vỡ này cạnh nhau, cho tới bây giờ nó chưa từng gây ra bất kỳ dao động nào, xác suất tôi gặp được 'Người trong gương' là rất lớn, hoặc là thành viên thuộc một nhánh của gia tộc Tamara chăng?"
Jenna vừa nói vừa đi đến trước chiếc gương toàn thân đặt trong phòng khách, đưa tay vuốt nhẹ, miệng thì thầm niệm đối tượng bí ẩn mà cô muốn hỏi. Bề mặt của chiếc gương toàn thân kia rất nhanh trở nên tối đen sâu thẳm, bắt đầu xuất hiện gợn sóng hư ảo.
Jenna bắt đầu thực hiện 'Ma kính bói toán':
"Chừng khoảng 23 giờ 5 phút đêm rồi, cảnh tượng thay đổi trong bán kính mười thước xung quanh tôi...
"Chừng khoảng 23 giờ 5 phút đêm rồi, cảnh tượng thay đổi trong bán kính mười thước xung quanh tôi...
" . ."
Sau khi lặp lại ba lần, bề mặt gương sâu thẳm chợt lóe sáng.
Bên trong quầng sáng kia, Jenna thấy mình đội mũ mình, thấy hành lang dẫn từ phòng diễn kịch đến sảnh chính của nhà hát, thấy nhân viên nhà hát và khán giả đứng xung quanh cô trong phạm vi mười thước.
Linh giới ghi chép lại tất cả thông tin này một cách chân thực nhất.
Cảnh tượng trong gương không phải là cảnh tĩnh khô khan, mà chuyển động một cách trôi chảy, Jenna rất nhanh phát hiện ra một cô gái đứng cách chếch phía sườn mình vài thước chợt xoay người một cách cực kỳ đột ngột, ánh mắt nhìn quanh bốn phía.
Cô ta đội một chiếc mũ lụa màu đen, dáng vẻ trạc khoảng hơn ba mươi tuổi, lông mày hơi nhạt, đôi mắt thiên vàng sáng ngời có thần, làn da trắng kiểu đã được trang điểm, tổng thế không được coi là xinh đẹp nhưng cách ăn mặc khéo léo, phong thái ung dung, điềm tĩnh.
Mà một cô gái điềm tĩnh như thế này lại có hành vi nhìn xung quanh mất hình tượng như vậy, tựa như ngẫu nhiên gặp được người mà mình từng yêu nhất, nhưng lại để lạc mất tung tích của đối phương.
"Người này rất có vấn đề, có vẻ cô ta có phản ứng với 'Mảnh vỡ thế giới trong gương'." Franka tiến đến bên cạnh Jenna, bình luận về hình ảnh được thể hiện trong gương toàn thân,"Chẳng qua, đã hơn một giờ rồi, thế mà cô ta lại không thực hiện phản bói toán, là sơ suất hay là căn bản không thể?"
Jenna gật đầu: "Còn có thể nhìn ra cái gì nữa không?"
"Không còn gì khác." Franka đột nhiên vỗ trán một cái,"Ôi, sao chúng ta không tìm Anthony đến đánh giá nhỉ,"Người quan sát' chắc chắn có thể nhìn ra nhiều điểm hơn."
"Đúng vậy..." Jenna hơi ngẩn ra một chút rồi gật đầu.
Các cô vẫn chưa có thói quen nhờ Anthony giúp đỡ.
Ngay sau đó, Jenna nói: "Để đến sáng mai rồi hẵng nhờ Anthony, giờ này quá muộn rồi, gọi hắn đến đây rất dễ khiến hắn hiểu lầm, dù sao đây cũng không phải là việc quá cấp bách."
"Cũng đúng, cũng có thể gây hiểu lầm." Franka ý thức được điều đó. ...
Buổi sáng ngày hôm sau.
Anthony nhìn hình ảnh được tái hiện lại qua 'Ma kính bói toán', cân nhắc một chút rồi nói: "Quần áo của cô ta là hàng đặt may riêng, gia cảnh có lẽ cũng khá tốt... Sau khi nhìn quanh hai vòng, vẻ mặt của cô ta vẫn khá hoang mang, có lẽ không có nhiều thông tin về 'Thế giới trong gương' và các mảnh vỡ tương ứng, điều này mâu thuẫn với việc cô ta có thể khiến cho 'Mảnh vỡ thế giới trong gương' dao động, chỗ mâu thuẫn thường là chỗ cất giấu đáp án... Từ phong thái bước đi của cô ta có thể thấy cô ta được dạy dỗ lễ nghi rất tốt, chỉ là địa vị trong nhà cũng không cao lắm..."
Nghe 'Nhà thôi miên' mới thăng cấp bóc tách từng lớp của mục tiêu, khóe miệng của Franka khẽ giật giật, cô chợt có một loại cảm giác tựa như mình không có bất kỳ bí mật gì khi đứng trước mặt đối phương.
'Người quan sát' đúng là rất đáng sợ!
Jenna lại nghiêm túc lắng nghe, những điểm này rất giống với giờ học phân tích nhân vật trong biểu diễn, nhưng chi tiết và chắc chắn hơn.
Cô mơ hồ cảm giác mình giống như đang nghe thầy giáo giảng bài ở nhà hát The Old Pigeonhouse.
"Những đặc điểm này không đủ để tìm kiếm một người, chỉ có thể cung cấp manh mối nhất định." Anthony đưa ra kết luận cuối cùng.
"Đã hiểu, hồ sơ nhân vật." Franka ra vẻ chuyên nghiệp.
Anthony lấy giấy ra, cầm bút máy, bắt đầu vẽ phác họa, dự định tìm người thông qua các con đường khác nhau.
Franka thuận miệng hỏi:
"Sao anh có thể nhìn ra được quần áo của cô gái kia là hàng đặt may riêng thế?
Vốn dĩ ban đầu là đàn ông, nên sau khi uống ma dược chuyển sang giới tính nữ, cô vẫn như trước chỉ quan tâm bộ váy đó đẹp hay không, chứ không phải là nó thuộc cửa hàng may nào, được đặt may riêng từ thợ may nào.
Jenna cũng không phát hiện ra điểm đó, trước khi trở thành 'Vu Nữ', cô chưa từng có cơ hội tiếp xúc với trang phục đặt may riêng của tầng lớp trên.
Anthony ngẩng đầu lên, liếc nhìn hai vị 'Ma nữ' kia một cái: "Sau khi trở thành 'Người quan sát', nhất là sau khi làm công việc buôn lậu tin tình báo, tôi đã đặc biệt rèn luyện năng lực quan sát người khác, tôi biết chất liệu và điểm đặc trưng của hầu hết các cửa hàng may sẵn trang phục ở Trier, biết rõ phong cách thiết kế của rất nhiều thợ may nổi tiếng, bộ váy của vị tiểu thư vừa rồi rõ ràng không thuộc bất kỳ nhà may sẵn nào."
Sau khi nghe xong, vẻ mặt của hai vị 'Ma nữ' hoặc ít hoặc nhiều đều lộ vẻ ngượng ngùng, bọn họ đều cảm thấy may mắn vì Anthony bận rộn vùi đầu hoàn thành bức phác họa, chứ không để ý đến sắc mặt của hai người. ...
Cảng Santa.
Norfi mặc một chiếc áo sơ mi kiểu nữ phối với áo khoác màu nhạt, đưa Batner đến bến tàu.
Batner đội mũ dạ tơ lụa cao nửa đầu, tay nắm chặt chuôi kiếm đâm, chần chừ nói: "Em thật sự muốn ở lại đây sao?"
Norfi bình tĩnh đáp lại: "Em đã là một nữ tu sĩ chiến đấu của tu hội Phì nhiêu rồi."
"Hiện tại em mới biết, mục đích của nghi thức cầu biển không phải là theo đuổi quyền thế và đọa lạc khi ký kết khế ước với Tà thần, mà là sự che chở, là hy sinh thân mình để che chở."
"Trước kia, những người của hiệp hội ngư nghiệp luôn dùng quyền thế và tiền tài để dụ dỗ người ta làm 'Tổng đốc đại dương' và 'Nữ hầu của biển', giờ đây bọn họ đã hứa với giáo hội mẫu thần, hứa với tu hội Phì nhiêu, về sau sẽ báo trước hậu quả và vấn đề có thể xảy ra cho những người muốn tham gia, để bọn họ tự lựa chọn, em muốn ở lại đây để giám sát chuyện này."
"Như vậy cũng tốt." Batner thở dài, 'Đáng tiếc, vận mệnh của tôi là phải phiêu lưu trên biển, không thể dừng lại một chỗ mãi được."
Norfi có khuôn mặt xinh đẹp lại đáng yêu, gật đầu nói: "Em biết."
Cô thành thật hỏi dò một câu: "Vậy anh có muốn để lại một đứa trẻ ở nơi này không?"
"Không, quên, quên đi." Batner lắp bắp nói,"Tôi chưa chuẩn bị tâm lý làm cha của một con người đâu."
Hắn cũng không muốn tương lai đứa trẻ của mình sẽ biến thành thằn lằn hình người.
Norfi tiếc nuối, nói: "Không sao."
Cô vẫy vẫy tay, quay người, đi về hướng rời khỏi bến tàu.
Đi được vài bước, cô đột nhiên xoay người lại, nở một nụ cười xinh đẹp: "Cho dù thế nào, em cũng rất vui vì lúc ấy anh quyết định rời bến theo giúp em."
Không đợi Batner đáp lại, Norfi thu hồi tầm mắt, bước nhanh rời khỏi bến tàu.
Batner vẫn đứng ở đó, trong đầu là nụ cười cuối cùng của Norfi, bên tai quanh quẩn câu nói kia của cô rằng cô đã rất vui, đột nhiên hắn cảm thấy buồn bã như đã đánh mất thứ gì đó.
Đợi đến khi bóng lưng của Norfi biến mất ở bến tàu, nhà thám hiểm này mới đi dọc theo mạn cầu thang, chậm rãi đi lên con tàu quay trở về cảng Falin. ...
Chạng vạng tối, trong quán bar của con tàu.
Lumen cầm một ly rượu đường màu hổ phách, đứng trước những vị khách uống rượu nói: "Thưa các quý cô, quý ngài, thật ra tôi là một nhà ảo thuật."
"Bây giờ tôi có thể biểu diễn cho các vị xem một màn ma thuật ảo giác."
Ngay sau đó, cậu chỉ về phía cửa sổ: "Các vị hãy nhìn ra bên ngoài xem."
Đám khách uống rượu theo bản năng đều hướng tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phát hiện sóng biển xung quanh không biết từ khi nào đã dâng cao hơn mười thước, sừng sững giống như ngọn núi.
Bọn họ vừa chớp mắt một cái, cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi kia lại biến mất không thấy.
Bộp bộp bộp, đám khách uống rượu phấn khích vỗ tay reo hò trước màn ảo thuật của Lumen.