Nam cảnh sát kia buông tờ tạp chí ra, ngẩng đầu lên nhìn Lumen, hắn bị thái độ thoải mái thản nhiên mà tự tin của đối phương làm cho khiếp sợ, chỉ chỉ vào bút máy và sổ đăng ký trên bàn, rồi nói:
"Đề nghị xuất trình chứng chỉ hành nghề luật sư, đăng ký tên tuổi và công việc."
Cái gì, còn phải xuất trình chứng chỉ nữa sao? Luật sư Lumen hơi cả kinh.
Chẳng phải trong các tình tiết tiểu thuyết và tin tức trên báo chí đều có nói chỉ cần thông báo thân phận luật sư là có thể gặp được thân chủ sao?
Lumen cúi người xuống, cầm lấy cây bút máy màu đen, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cố gắng nghĩ ra biện pháp đối phó.
Lúc này, cậu tinh ý phát hiện ra, nam cảnh sát đối diện kia lại chuyển mắt về tờ 'Thanh niên Trier' mà hắn vừa đặt xuống, tầm mắt chú ý vào chuyên mục 'Giải đua xe đạp Trier' mỗi năm tổ chức một lần.
Dường như hắn cũng không quá để ý đến việc có chứng chỉ hành nghề luật sư hay không... trong đầu Lumen nháy mắt nảy ra một cách, cậu bắt chước bút tích của Aurore viết danh tính của 'bản thân' xuống:
"Guillaume. Pierre, luật sư công ích, cần gặp thân chủ Charlie Current."
Viết xong, Lumen đứng dậy, ra vẻ lơ đang đưa mắt nhìn xung quanh.
Nháy mắt, cậu lại tỏ vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, giơ tay lên, cao giọng gọi:
"Bắp cải nhỏ của tôi, đã lâu không gặp!"
Rất nhiều người ở hướng đó đều ngơ ngạc nhìn về phía bên này, Lumen thuận thế quay đầu lại, gật đầu với nam cảnh sát phụ trách đăng ký tiếp dân, thấp giọng nói:
"Tôi nhìn thấy một người bạn của tôi."
Những lời này ngầm nói rằng lát nữa tôi sẽ xuất trình chứng chỉ hành nghề luật sư sau.
Không đợi nam cảnh sát kia trả lời, Lumen đã bước nhanh hướng về một góc sảnh lớn.
Nam cảnh sát kia cầm sổ đăng ký nhìn thoáng qua một cái, rồi lại tiếp tục đọc tạp chí 'Thanh niên Trier'.
Sau khi đi đến góc sảnh lớn, Lumen hơi nghiêng người, liếc nhìn nam cảnh sát phụ trách đăng ký kia một cái, thấy hắn hoàn toàn không chú ý đến tình huống bên này thì nét mặt cậu lập tức tỏ vẻ xấu hổ và có lỗi, nói với mấy người đang ngơ ngác nhìn mình, nói:
"Thật xin lỗi, tôi nhận sai người."
Sau đó, cậu lập tức xách cặp công văn đi về phía một viên cảnh sát mà cậu đã 'nhắm sẵn' - là một viên cảnh sát quan sát cậu từ lúc cậu đứng trước bàn đăng ký làm việc.
"Tôi muốn gặp thân chủ của tôi, Charlie Current." Lumen khẽ nâng đầu, hơi kiêu ngạo nói.
Ở nước cộng hòa Intis, địa vị xã hội của luật sư cao hơn cảnh sát rất nhiều.
Tên cảnh sát này nhìn về phía bàn đăng ký làm việc, thấy không có gì khác thường thì gật đầu nói:
"Tôi sẽ báo với người phụ trách vụ án đó giúp anh."
Mười lăm phút sau, Lumen thấy Charlie trong một căn phòng đóng kín cửa, bên ngoài cửa có hai viên cảnh sát đứng trông coi.
"Ngài là?" Charlie ngồi xuống, nghi hoặc nhìn Lumen ngồi ở phía đối diện bàn.
Lúc này sắc mặt của hắn rất kém, không còn hồng hào như trước nữa, vẻ mặt đầy lo lắng, sợ hãi.
Lúc nói chuyện phiếm với những bồi bàn khác ở khách sạn, hắn từng nghe qua về luật sư công ích nên biết bọn họ được những đơn vị chuyên môn thuộc chính phủ hoặc tổ chức từ thiện thuê để bào chữa cho những người vào diện tình nghi nhưng không có tiền thuê người biện hộ. Điều hắn không ngờ chính là, mình mới bị tóm vào đây nửa ngày mà đã có luật sư công ích ra mặt.
Liệu hiệu quả bào chữa của người mang cổ áo giả này có cao không?
Lumen mỉm cười, tháo kính đen xuống, hơi kéo mắt phải xuống, dùng giọng nguyên bản nói:
"Anh thật sự không biết tôi sao? Tôi là luật sư công ích của anh."
Charlie sợ hãi hơi run lên một chút, sau khi cẩn thận quan sát vài giây, hắn mới hiểu ra.
Ngay lúc hắn chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Lumen lại đeo kính mắt lại, nói:
"Im lặng, nghe tôi nói."
"Được, được, được." Charlie đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Lumen ngừng cười, nghiêm túc nói:
"Tôi cần biết toàn bộ sự việc, chỉ có như vậy tôi mới có thể giúp anh thoát tội."
"Thật sao?" Charlie vội vàng hỏi lại, tựa như người chết đuối, cuối cùng cũng bắt được một cọng rơm.
Trước tiên, Lumen làm ra vẻ như đang hỏi cung:
"Anh ở trong phòng bà Alice từ mấy giờ đến mấy giờ."
Charlie ôm mặt, vừa hoang mang vừa đau khổ nhớ lại:
"Bà Alice gọi người vào phục vụ, tôi có mặt ở phòng của bà ấy trước 8 giờ tối, và ở đấy cho đến khi bà ấy mệt mỏi rồi mới rời đi lúc gần 0 giờ đêm, thời điểm đó, lúc bà ấy vừa nằm xuống, bà ấy còn chưa ngủ, còn sống!"
Từ 8 giờ tối đến 0 giờ đếm? Mỗi ngày sao? Vậy 500 đồng Fil kia của anh cũng không dễ kiếm chút nào nhỉ. Lumen oán thầm vài câu, sau đó mở lời như một luật sư thực thụ:
"Anh phải khai báo thành khẩn với tôi, bất kỳ sự che giấu nào, cuối cùng cũng đều trở thành bằng chứng chống lại anh."
"Tôi không nói dối, sự thật là như vậy!" Charlie bị lây nhiễm từ lời nói, giọng điệu, cử chỉ và hành động của Lumen mà cũng nhập trạng thái giống như người ngồi đối diện thật sự là luật sư biện hộ của mình vậy
Sau khi xác nhận lai một vài tình tiết nữa, Lumen mới hỏi ngược lại một câu:
"Từ sau khi anh nhận được sự ưu ái của bà Alice, có ai tỏ vẻ ghen tị với anh không?"
"Rất nhiều, cho dù là bồi bàn tập sự hay bồi bàn chính thức đều ghen tị với tôi..." Charlie nhớ lại.
Sau khi hàn huyên về đề tài này xong, Lumen lấy ra một bức ảnh chụp, đưa cho Charlie:
"Anh nhìn xem mình có quen biết người này không."
Charlie nhận lấy bức ảnh chụp, ngạc nhiên bật thốt lên:
"Đây chẳng phải là Thánh Vieve sao?"
Tại sao lại mặc váy dài gợi cảm để lộ da ngực như vậy?
"Tôi đã xác nhận qua, bức tranh trong phòng anh không phải là Thánh Vieve mà là Susanna Matisse kỹ nữ nổi danh." Lumen cố ý dùng từ 'kỹ nữ' để thay thế cho từ 'gái điếm cao cấp' để tránh kích thích đến Charlie.
"Hả?" Charlie ngơ ngác.
Chẳng lẽ người mình khẩn cầu là một gái điếm cao cấp, chứ không phải thiên sứ sao?
Nhưng vì sao vận khí của hắn lại tốt lên như vậy?
Không, nếu thật chuyển biến tốt hơn thì hắn đã không bị túm đến sở cảnh sát rồi.
Lumen lại lấy một bức ảnh chụp khác, vẫn là Susanna Matisse, nhưng cậu đã dùng màu để tô lại màu tóc của gái điếm cao cấp kia thành màu xanh biếc, và chỉnh sửa một chút:
"Anh nhìn xem có nhận ra người này không."
Charlie nhìn kỹ vài giây, nét mặt dần trở nên khiếp sợ.
"Người này, cô ấy! Tại sao lại như vậy?"
"Nhận ra sao?" Lumen mỉm cười.
Charlie ngẩng đầu lên, cả người giống như mất đi một nửa linh hồn, hắn nói:
"Cô ấy, là cô ấy, cô ấy là người tình trong mộng của tôi.
"Chẳng phải tôi đã từng kể với cậu sao? Đoạn thời gian đó, thậm chí cả mấy ngày liên tiếp tôi đều làm mộng xuân, trong mộng tôi và cô ấy đều làm loại chuyện này, cô ấy rất nhiệt tình và dịu dàng...
"Cậu, cậu, làm sao cậu biết người tôi mơ thấy chính là cô ấy? Tôi còn chưa nói cho bất kỳ ai! Tại sao cậu lại có ảnh chụp của cô ấy?"
Lúc Charlie nhìn Lumen, ánh mắt đã hoàn toàn không giống với lúc trước.
Đây vẫn là cậu thanh niên người phương nam mà hắn quen biết sao?
Đối phương ngoại trừ việc rất am hiệu các trò chơi khăm ra thì vẻ bề ngoài cũng bình thường, không có gì đặc biệt!
Lumen nhếch môi, mỉm cười nói với Charlie:
"Anh lại nhìn kỹ trên ảnh chụp là ai."
Charlie hoang mang cúi đầu nhìn bức ảnh chụp người phụ nữ với mái tóc màu xanh biếc kia.
Nhìn kỹ một hồi, sắc mặt hắn trở nên hoảng sợ đến dị thường, hắn không khỏi đứng bật người dậy, chợt lui về phía sau khiến cho cái ghế dựa phát ra tiếng kẽo kẹt.
"Không, không thể nào! Susanna, Sussanna, cô ta là gái điếm!" Charlie không thể kiềm chế được cảm xúc của mình mà kêu thành tiếng.
Phát hiện này khiến cho hắn có một loại cảm giác gặp phải ác linh.
Sau khi hắn cầu nguyên bức ảnh chụp một gái điếm, hắn không chỉ có lập tức thoát khỏi khốn cảnh đói khát mà còn nhanh chóng tìm được công việc mới, nhưng lại liên tục mơ thấy cô ta, lên giường cùng cô ta!
Chuyện này, chẳng phải là hiện tượng quỷ nhập chàng hay sao?
Lumen hài lòng gật đầu:
"Chúc mừng anh, ít nhất mắt anh còn chưa có mù."
Ý định giúp đỡ Charlie và việc cậu dùng cách chơi khăm để thông báo tin tức kinh hách này đến Charlie là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Kẹt một tiếng, cửa phòng trò chuyện với phạm nhân bị mở ra, một viên cảnh sát ở ngoài cửa thấy có bất thường thì đề phòng hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao lại la to như vậy?"
"Tôi giúp anh ta nhớ lại một số tình tiết mấu chốt." Lumen bình tĩnh giải thích.
Charlie đột nhiên hoàn hồn:
"Đúng vậy, tôi nhớ lại một chuyện rất quan trọng."
Quả thật vô cùng quan trọng.
Viên cảnh sát kia cũng không hỏi nhiều, lại một lần nữa đóng cửa phòng lại.
Charlie thấy thế thì nghiêng hẳn người về phía trước, cả người tựa vào cạnh bàn, vội vàng hỏi:
"Có phải là tôi đã gặp ác linh phụ nữ không?"
"Chưa chắc đã là oan hồn hay là ác linh." Lumen thấy vẻ mặt Charlie dịu đi một chút thì chợt bổ sung nói: "Có thể là thứ phiền toái hơn rất nhiều."
Nháy mắt, sắc mặt của Charlie trở nên xám trắng.
Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, Charlie lo lắng hỏi:
"Ý, ý của cậu là, bà Alice bị ác linh kia giết chết sao?"
"Còn chưa xác định được." Lumen đứng dậy: "Tôi cần phải đi khám xét thi thể của bà Alice."
"Cậu còn có thể khám xét thi thể, tìm ra nguyên nhân tử vong thực sự sao?" Charlie càng lúc càng không hiểu vị hàng xóm này.
Lumen mỉm cười, cũng không đáp lời.
Với tư cách là luật sư biện hộ của Charlie, cậu có quyền khám nghiệm thi thể cùng bên cảnh sát, thậm chí còn có thể mời pháp y độc lập để hỗ trợ, cho nên, sau khi ký tên 'Guillaume Pierre' vào hai văn bản, Lumen được xuống tầng hầm của trụ sở cảnh sát ở khu chợ rồi được dẫn vào kho lạnh bảo quản thi thể.
Viên cảnh sát dẫn đường lôi một ngăn tủ ra, mở túi đựng xác, chỉ vào thi thể phụ nữ nói:
"Đây là bà Alice."
Thi thể của bà Alice được bảo quả khá tốt, giống như trước khi chết, nếp nhăn tự nhiên ở khóe mắt và miệng, hàng lông mày rậm màu rám nắng đậm, cơ má hơi xệ và làn da trở nên trắng bệch.
Lumen thản nhiên nhìn thi thể kia và nói với viên cảnh sát:
"Tôi kiểm tra xong rồi."
Cậu cũng không phải là pháp y, cũng không thể khám nghiệm được thi thể, mục đích của cậu là xác định đúng thi thể của bà Alice.
Ra khỏi kho lạnh, Lumen nghiêng đầu nói với viên cảnh sát đi cùng mình:
"Phòng rửa mặt gần nhất ở đâu?"
"Đi đến cuối hành lang rồi rẽ phải là tới." Mặc dù viên cảnh sát có hơi không kiên nhẫn những vẫn trả lời.
Lumen bước nhanh tới phòng rửa mặt ở tầng hầm.
Sau đó, cậu khóa trái cửa gỗ lại, tại không gian chật chội này, cậu bắt đầu nhảy 'Vũ điệu chiêu nhiếp'.
Theo điệu nhảy khi thì điên cuồng lúc thì vặn vẹo, từng đợt gió lạnh bắt đầu xuất hiện bên trong phòng rửa mặt, từng bóng người mờ mờ xuất hiện tại nơi này, từng gương mặt hoặc tái nhợt hoặc trợn trừng trống rỗng nhìn về phía Lumen.
Đây đều là chấp niệm còn sót lại của những người đã chết.
Lumen còn chưa thực sự trải qua một tình huống quá lớn như vậy, nhất thời cậu cảm giác bị những vong hồn từ nơi u linh đến vây quanh.
Cậu lấy lại bình tĩnh, vừa khiêu vũ nốt nửa sau của điệu nhảy, vừa tìm kiếm bà Alice.
Không lâu sau, cậu phát hiện ra một người phụ nữ có hàng lông mày rậm màu nâu rám nắng, và khuôn mặt hung dữ.
Lumen lập tức con dao bạc dùng cho nghi thức ra, tự đâm một nhát lên người mình rồi dùng phương thức ra lệnh cho bà Alice tiến vào người mình.
Bà Alice nuốt một giọt máu, tiến vào cơ thể Lumen.
Lumen cảm thấy cả người rét run, lồng ngực dường như cũng dần trở nên nặng trịch
Sau đó, cậu xuất hiện tình trạng hít thở khó khăn hơn.
Lumen không do dự, lập tức khuếch tán chấp niệm của bà Alice thay vì lựa chọn một đặc tính hoặc năng lực của bà ta.
Gần như trong nháy mắt, trước mắt Lumen tối sầm lại, cậu nhìn thấy bà Alice nằm trên giường, miệng mũi bị gối đầu làm bằng lông chim đè chặt, che khuất cả tầm mắt của bà ta, cũng không nhìn ra người nào đã đè gối đầu!