Màn đêm bao phủ khắp mặt đất, bầu trời đêm lại lấp lánh ánh sao, dân chúng ăn mừng lễ ở cảng Santa đều đã trở về nhả, để lại rác rưởi rải đầu trên mặt đất và mùi rượu tràn ngập trong không khí.
Ngày hội chính thức kết thúc, cuộc sống bận rộn lại bắt đầu vào ngày mai.
Lumen uống đến khi quán bar chuẩn bị đóng cửa mới rời đi, lúc đi ra, trên đường dựa như chỉ còn một mình cậu và ánh đèn đường khí gas rải rác trong đêm.
Không khí ban đêm đã ngấm cái lạnh vào đông, mỗi hơi hít thở, Lumen đều có thể cảm nhận được không khí khoan khoái mát mẻ thấm đẫm phế quản, bên tai còn nghe thấy tiếng sóng biển rì rào không ngừng vỗ vào bờ, khiến cho ban đêm càng thêm yên tĩnh và sâu lắng hơn.
Lumen giống như người người say, cảm xúc chuyển biến tốt, hai tay đút túi quần, bước chân thong dong đi vòng qua những đống rác rưởi mà người tham dự lễ hội để lại.
Không có bất kỳ ai, nơi nơi đều yên tĩnh.
Cứ như vậy, Lumen nhàn nhã trở về căn phòng mà cậu đã dùng giấy chứng minh thân phận giả để thuê.
Cậu vừa mở cửa, đã thấy Lugano đang đi qua đi lại trong phòng khách.
"Chưa ngủ sao?" Lumen hơi nhướng mày.
Lugano trông như vừa mới phục hồi sau khi bị trọng thương, hắn nói với vẻ mặt phức tạp: "Một giờ trước, Noelia, đội trưởng của nữ tu sĩ chiến đấu tới tìm cậu, cô ta không mặc áo giáp da, mà mặc một chiếc váy dài xinh đẹp, dáng người rất quyến rũ..."
"Sau đó thì sao?" Lumen buồn cười hỏi.
Lugano nói với giọng cực kỳ hâm mộ: "Tôi nói cậu không có nhà, cô ta tiếc nuối rời đi."
"Nhưng việc này có liên quan gì đến anh? Tại sao suốt một giờ rồi mà anh vẫn chưa đi ngủ?" Lumen cười nhạo một tiếng.
Lugano xấu hổ hắng giọng hai cái, nói: "Tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến tương lai của mình, tôi nên trở về Trier, tiếp tục con đường bác sĩ, hay là chọn một cuộc đời khác?"
Lumen cười cười, lười để ý đến vị 'Bác sĩ' này, cậu đi rửa mặt, quay trở về phòng của mình, lưng vừa đặt xuống giường, cả người đã chìm vào giấc ngủ.
Cậu mơ một giấc mơ, tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian gầy đây đều xuất hiện trong giấc mơ của cậu một cách lộn xộn, tổ hợp thành câu chuyện quái đản và ly kỳ hơn.
Sáu giờ sáng hôm sau, Lumen tỉnh dậy đúng giờ, xoay người ngồi dậy.
Đầu óc cậu dĩ nhiên đã tỉnh táo trở lại, nhớ lại giấc mơ đêm qua, cậu đột nhiên phát hiện mình đã quên một chi tiết: "Nếu không tính đến khả năng có Thiên sứ của 'Hội cực quang' đang nhìn chằm chằm chuyện này, vậy điểm quan trọng nhất trong toàn bộ nghi thức cầu biển chính là Amon lợi dụng cái tế đàn kia ở làng Milo, ngấm ngầm rót thêm năng lực 'Đánh cắp' vào 'Nói dối' của mình.
Nếu không, khi kênh năng lượng của con tàu vũ trụ được mở ra, sức mạnh sâu thẳm bùng nổ sẽ khiến cho tình thế ở hiện trường bị nghịch chuyển, mà mình không có sức mạnh của biển cả cũng không có cách nào giành được quyền lực 'Tổng đốc đại dương' để vây khốn 'Mad woman', trì hoãn đến khi cô 'Ma thuật sư' buông xuống.
Nhưng Thiên tôn là tồn tại trên đỉnh của ba con đường 'Nhà bói toán', 'Học đồ', 'Kẻ ăn trộm', hắn phải có hiểu biết cực kỳ hoàn thiện và sâu sắc đối với các năng lực của con đường 'Kẻ ăn trộm' mới phải chứ, không thể nào lại không tính đến chuyện khả năng có một con Amon trốn trong tế đàn để ban sức mạnh 'Đánh cắp' được.
Có thể hiểu được vì sao hắn không nói điều này cho 'Ngày cá tháng tư', dù sao bọn họ cũng chỉ được tính là công cụ tiêu hao, biết quá nhiều ngược lại ảnh hưởng đến quyết tâm và ý chí khi hành động, nhưng nếu bởi vì như vậy mà trực tiếp khiến cho toàn bộ kế hoạch thất bại thì nghe có vẻ không quá hợp lý.
Phải chăng ý đồ của Thiên tôn không chỉ thể hiện ở bên ngoài mà còn đang ngấm ngầm muốn đạt được mục đích nào đó, hay là Amon và vị đứng sau lưng hắn đã làm trước điều gì đó mà khiến cho tình huống tương tự có thể xuất hiện?
Nếu Amon thật sự nhìn chằm chằm cái tế đàn kia ở làng Milo thì nghi thức cầu biển năm ngoái sẽ không thể thất bại, đương nhiên, không loại trừ khả năng hắn muốn nhìn 'Ngày cá tháng tư' bị bẽ mặt.
Nhưng việc năm ngoái thả cho 'Ngày cá tháng tư' phá hoại còn có thể hiểu được, còn năm nay, phương pháp đơn giản nhất cũng đỡ tốn sức nhất chẳng phải là âm thầm hoàn thành 'Nhẫn của biển cả' tại bước 'Kính lễ tổ tiên' hay sao? Sau đó, nhìn vẻ mặt kinh ngạc và khó hiểu của 'Ultraman' giả trang thành 'Tổng đốc đại dương' chuẩn bị nhậm chức khi phát hiện ra nghi thức tế biển lại thành công!
Vì sao phải đi một vòng tròn lớn và làm rất nhiều chuyện không cần thiết như vậy chứ...
Trong này chắc chắn còn điều gì đó mà mình còn chưa phát hiện ra...
Lumen xoa đầu, bước xuống giường ngủ.
Cậu không hề cảm thấy kỳ quái hay ngoài ý muốn đối với nhận thức vừa rồi đột nhiên xuất hiện, những chuyện liên quan đến tồn tại cấp cao liên quan đến phía trên, nếu cậu có thể nhanh chóng hiểu rõ từng bước từng mục đích thật sự của người tham dự thì mới là không bình thường.
Dù sao cậu đã đạt được mục đích, hố đen nguy hiểm bên trong con tàu vũ trụ vẫn còn bị phong ấn, còn lại không liên quan gì đến cậu, cái gì có thể hiểu thì cũng đã hiểu rồi, cái gì không hiểu thì cứ viết thư hỏi cô 'Ma thuật sư', xin một lời cảnh tỉnh.
Sau khi chạy bộ một vòng quanh cảng Santa vẫn còn chưa hoàn toàn thức dậy đón một ngày mới, Lumen viết thư, nói vấn đề mà cậu vừa nghĩ đến gửi cho cô 'Ma thuật sư'
Lúc này, Lugano đi mua đồ ăn sáng cho Lugano cũng vừa về tới phòng.
Lumen suy nghĩ một chút rồi rút ra 1. 000 đồng Liso đưa cho đối phương, thản nhiên nói: "Tôi có việc phải rời khỏi đây vài ngày, anh chịu trách nhiệm chăm sóc Ludwig, đợi tôi trở về thì ủy thác lần này hoàn toàn kết thúc."
Đến lúc đó, Lumen dự định sẽ lên thuyền đi tới phía nam đại lục, ven đường thực hiện một vài âm mưu nhỏ, vừa để giết thời gian vừa tranh thủ chuẩn bị nghênh đón âm mưu cuối cùng để thăng cấp lên danh sách 5 ngay khi đến nam đại lục kia.
Lugano không hỏi chủ thuê phải đi nơi nào, chỉ hơi thấp thỏm hỏi: "Chuyện này, liệu mấy ngày này còn có nguy hiểm gì không?"
"Mọi chuyện đã kết thúc rồi." Lumen cười nói,"Nhưng nếu thật sự có nguy hiểm khác, anh cứ chạy đến tu hội Phì nhiêu tìm giúp đỡ, đây chẳng phải là cảnh tượng mà anh vẫn mong chờ sao?"
Lugano ngượng ngùng cười một tiếng, nhưng từ thái độ của chủ thuê, hắn vẫn cảm thấy yên tâm hơn.
Cảng Santa ấm áp, đồ ăn ngon, phụ nữ nhiệt tình, ở lại thêm vài ngày cũng tốt!
Một chiếc xe ngựa hai tầng chạy qua những cánh đồng cỏ xanh rì mênh mông tô điểm cho thôn làng, thị trấn, hướng về phía chân núi dãy Piraeus.
Lumen vẫn giữ nguyên dáng vẻ của nhà thám hiểm lớn Louis Berry, ngồi bên cửa sổ của xe ngựa, lẳng lặng nhìn phong cảnh bên ngoài không ngừng chạy lui về phía sau:
Trên mỗi cánh đồng cỏ xanh đều có những đàn cừu tản ra trông như những đám mây nhỏ, những người chăn cừu mặc áo choàng được cắt tỉa gọn gàng, thuận tiện cho việc di chuyển, đang đi tới đi lui
Bọn họ hoặc ở trong túp lều tự dựng, hoặc ở trong những gian phòng nhỏ được gắn bánh xe có thể di chuyển trên đồng cỏ.
Thường xuyên có dân làng gần đó có ý định đuổi những người dân du mục đến từ xứ khác này, lại bị bọn họ dùng lời cợt nhả để ứng phó hoặc dùng tiền hoặc sản phẩm để mua chuộc
Gặp phải người địa phương quá cứng rắn quá cương quyết thì những người chăn cừu đến từ núi này đành phải di chuyển đến vùng hoang dã hơn, đối mặt với ánh mắt đói khát của những sinh vật như sói hoang...
Cảnh tượng và câu chuyện từng được những người chăn cừu của làng Cordouan kể lại, giờ đây trực tiếp xuất hiện trước mắt Lumen, khắc sâu vào trong não cậu.
Hai ngày sau, xe ngựa đã đến chân dãy núi Piraeus, dừng ở một thị trấn nhỏ nằm bên ngoài cửa núi.
Lumen thay một chiếc áo khoác len màu đen, một mình đi vào trong núi.
Trên sườn núi, gió lạnh dần trở nên mạnh hơn, gần như không có bóng người đi lại ở nơi hoang dã này.
Lumen bước đi giữa khoảng núi đã thưa thớt cây cối, giẫm lên con đường mà người chăn cừu và thương nhân thường xuyên qua lại, đi dưới bầu trời u ám, không có bóng chim bay, bốn phía không có người, cũng không có động vật, chỉ có cây cối khô héo và mấy dòng suối nhỏ với lượng nước rất ít, nơi nơi đều là khung cảnh hoang tàn của mùa đông.
Trong cái rét lạnh và cô độc như vậy, cậu mất ba ngày mới vượt qua dãy núi Darliege, đến được con sông nhỏ bên ngoài làng Cordouan.
Sau khi đi vòng qua khoảng rừng có nhiều cây cao, Lumen liền thấy một cây cột khổng lồ màu máu rõ ràng không cao lắm nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác như nó là một ngọn núi.
Ngay khi cậu đang ngóng nhìn thì chợt nghe thấy tiếng bước chân từ phía trước truyền đến.
Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác da, hai tay ôm vào nhau.
Người đàn ông trung niên trông giống người giữ rừng nói với giọng run rẩy vì gió lạnh: "Đừng tiến lên phía trước nữa, cái làng kia đã bị hủy diệt rồi!"
Tầm mắt của Lumen nhìn lướt qua người gác rừng này, dừng lại ở đống đổ nát của những ngôi nhà bị sụp đổ hoàn toàn hoặc từng bị đốt cháy.
Sau khi nhìn chằm chằm vài giây, cậu mới hỏi với giọng trầm thấp: "Ngôi làng kia đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Người gác rừng nhìn trái phải, rồi hạ giọng nói: "Nghe nói là tin vào mà quỷ, người trong làng đều phát điên, tự thiêu nhà của mình, đi xuống vực sâu."
"Cậu xem, ngôi làng bình thường sẽ làm như vậy sao?"
Lumen im lặng một hồi lâu, không nói gì.
Người gác rừng thấy vậy thì thành khẩn nói: "Dù sao thì mấy ông già đó cũng dặn dò tôi phải ngăn cản không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào ngôi làng chết này, nói rằng bị xui xẻo và chọc phải ma quỷ."
Lumen vẫn im lặng, không hỏi thêm điều gì nữa.
Cậu lại nhìn đống phế tích vừa quen thuộc lại trống giống như xa lạ kia một hồi lâu rồi xoay người ra khỏi cổng làng, trong gió lạnh rít gào, từng bước đi về phía đồng cỏ gần nhất.
Cỏ nuôi súc vật ở nơi này đã héo khô hoàn toàn, bị gió thổi bay, chỉ để lại những mảng bùn đất màu nâu.
Lumen đứng ở đây nhìn tàn tích của làng Cordouan ở phía xa xa một lúc lâu, rồi tìm một cái túp lều của những người chăn cừu để lại, nằm vào bên trong.
Cậu nhắm mắt lại, nằm im bất động.
Nếu tất cả đều chỉ là một giấc mơ thì tốt biết mấy.
Đợi đến khi tỉnh mộng, núi cao, đồng cỏ vẫn một màu xanh ngát, chim lại quay trở về với bầu trời, nông dân và người chăn nuôi lại ngồi đầy trong quán rượu kiểu cũ, chị gái lại tiếp tục thúc giục mình học tập, đám người Raymond và Ava tiếp tục lo lắng cho tương lai của mình, không biết cuộc sống sẽ ra sao...
Ánh mặt trời ở cảng Santa vẫn chói chang, nhưng thời tiết bắt đầu chuyển lạnh.
Lumen chợt xuất hiện trước mặt Lugano và Ludwig.
"Cuối cùng cậu cũng đã trở lại!" Lugano vừa nhìn thấy cậu thì vội la lên giống như thấy người cứu mạng.
Sức ăn của đứa nhỏ Ludwig càng lúc càng lớn, 1. 000 đồng Liso tiêu nhanh hơn so với dự kiến.
Nếu một tuần nữa Lumen vẫn không trở về, có lẽ Lugano phải cân nhắc đến việc có nên dùng tiền của mình hay không.
Chung quy không thể để cho đứa trẻ này bị đói được, nếu không nó có thể sẽ ăn luôn cả thịt người!"
Lumen mỉm cười, nói: "Ủy thác đã kết thúc, bây giờ tôi sẽ trả anh khoản tiền còn lại, anh muốn tôi 'Truyền tống' đưa anh về Trier, hay là anh tự đi thuyền hoặc vượt qua dãy Darliege để trở về đây?"
Lugano yên lặng một lúc, tựa như đang đấu tranh.