Phu nhân Pouaris không nói chuyện với Aurore lâu, chừng hơn 10 phút thì hai người đã đi ra khỏi phòng sách.
Lumen cùng chị tiễn phu nhân Pouaris ra cửa lớn.
Cậu nhìn về phía Aurore:
"Bà ta nhờ chị hỗ trợ cái gì?"
Aurore nhếch môi nói:
"Bảo chị lĩnh xướng lễ mừng, chị cự tuyệt."
Lễ Mùa Chay thôn Cordouan có ba khâu, một là "Tinh linh mùa xuân" đi chúc phúc, hai là nghi thức với nước, ba là cử hành lễ ca ngợi ở trong giáo đường, khâu cuối cùng chủ yếu là lấy hình thức diễn tấu nhạc khí cùng đại hợp xướng mà tiến hành.
Ở địa khu Darliege, lĩnh xướng thường thường là ca đoàn của giáo đường, nhưng thôn Cordouan không điều kiện như vậy, chỉ có thể tìm người giỏi ca xướng để thay thế.
Về phần nhạc khí diễn tấu, thôn dân thật ra không thiếu, ở thôn xóm có truyền thống về người chăn cừu, âm nhạc hoặc nhạc khí là thứ không thể thiếu trong sinh hoạt hằng ngày.
Phải biết rằng, người chăn cừu quanh năm tại dã ngoại, không phải ở trong lều thì ở trong hang đất đá, trừ bỏ đồng bạn cùng đàn cừu, thì bên cạnh họ cũng chỉ có cây sáo mang theo bên người.
Ngoài chăn thả, đánh bài, nói chuyện phiếm ra, thì thổi sáo dùng âm nhạc an ủi nội tâm hầu như là chuyện mà người chăn cừu nào cũng làm.
Nguyên nhân vì thế, lời nói để hình dung tình cảnh gian nan nghèo khó của một người chăn cừu là "Hắn ngay cả cây sáo cũng không có" .
Bên cạnh có nhiều người chăn cừu như vậy, thôn dân ở thôn Cordouan khó tránh sẽ bị ảnh hưởng nhất định, bọn họ khi tụ hội nói chuyện ở trên quảng trường thì sẽ có người diễn tấu nhạc khí, để cho giai điệu du dương quanh quẩn lan ra.
"Ừm." Lumen thấy chị ý chí kiên định, trong lòng có chút vui mừng.
Lễ mừng này xem náo nhiệt ồn ào là được rồi, thật nếu cầm chịch thì không chỉ lãng phí thời gian, mà còn dễ rước lấy những phiền toái không cần thiết.
Vì bảo hộ thị lực, ở dưới tình huống chỉ có đèn dầu hoả cung cấp ánh sáng, Lumen chỉ xem sách một lát thì lựa chọn rửa mặt trên giường, tập trung suy nghĩ nên thí nghiệm như thế nào để tìm hiểu chỗ đặc thù của cảnh trong mơ cho an toàn.
Cô gái kia mấy lần đề nghị đều vô cùng chuẩn xác, làm cho cậu không khỏi hoàn toàn tin theo lời nói của cô ta.
Lúc đêm khuya vắng người, Lumen lại lần nữa tiến vào cảnh trong mơ, tỉnh lại ở nơi đó.
Cậu sờ sờ các túi, theo thói quen đếm một chút, xác nhận thu hoạch 217 đồng Fil 25 đồng Cope vẫn tồn tại.
Thở ra một hơi, Lumen cầm lên rìu cùng chĩa, thịch thịch xuống lầu, thẳng đến vị trí bếp lò.
Bếp lò đã tắt.
"Thời điểm mình không có mộng, đồng hồ nơi này vẫn đi tới..." Lumen thoáng nhíu mày.
Cảnh trong mơ "Chân thật" như vậy, mình lại có chỗ đặc thù gì?
—— "Đồng hồ vẫn đi tới" là một câu tục ngữ địa khu Darliege, ý là thời gian không vì nhân loại mà dừng lại, vĩnh viễn đi về phía trước.
Lumen trở lại phòng ngủ được xem là an toàn nhất, thả rìu cùng chĩa xuống, xoát xoát cởi quần áo.
Sau đó, cậu đi đến trước tấm kính toàn thân ở tủ quần áo, cẩn thận kiểm tra thân thể của mình, xem có chỗ nào khác với hiện thực.
Không hề có gì dị thường.
"Đặc thù trên tinh thần?" Lumen không vội mặc quần áo, lập tức trở về giường, học theo chị ngồi xếp bằng xuống.
Trước đó, vì để cậu làm ra mộng thanh tỉnh, Aurore đã dạy cậu một ít pháp môn minh tưởng thô thiển, không liên quan đến nguyên tố thần bí, cậu hiện tại muốn thử một lần, xem ở trong cảnh tượng hoàn toàn yên tĩnh, có thể nhận thấy được trên tinh thần cùng thân thể khả năng tồn chỗ tại đặc thù nào hay không.
Bước đầu tiên, điều tiết hô hấp.
Lumen đi sâu vào độ mạnh yếu của hô hấp, làm chậm lại tần suất tương ứng.
Trong hô hấp có tiết tấu thong thả kéo dài của bản thân, Lumen để cho đầu óc bản thân trống không từng chút một.
Cùng lúc đó, trong đầu cậu phác thảo ra một vầng Mặt trời đỏ đậm, để cho toàn bộ lực chú ý toàn bộ suy nghĩ đều tập trung ở trên đó, lấy cái này bài trừ đi suy nghĩ hỗn độn còn lại.
Đây là Aurore cố ý dặn dò, để cậu khi minh tưởng nhất định phải lựa chọn phác thảo sự vật đại biểu cho ánh sáng tồn tại trong hiện thực, miễn cho bị sự vật dơ bẩn, tà ác nào đó nhằm vào.
Lumen làm tín đồ "Mặt Trời Vĩnh Hằng" phản ứng đầu tiên chính là quan tưởng Mặt trời.
Tâm linh của cậu dần dần bình tĩnh xuống, cảm giác toàn bộ thế giới tựa như chỉ còn lại có một vầng mặt trời đỏ đậm chói chan.
Bỗng nhiên, Lumen giống như nghe được thanh âm gì đó.
Nó tựa như đến từ chỗ vô cùng cao, lại giống như vang lên ngay ở bên tai, vừa làm cho người ta nghe không rõ ràng, lại có ý vị như tiếng sấm đùng đùng.
Trong tiếng động ong ong không thể diễn tả bằng lời, tim của Lumen điên cuồng nhảy lên, đầu giống như bị người cắm vào một cây sắt mà dùng sức quấy mấy cái.
Đau đớn kịch liệt bùng nổ trong nháy mắt, vầng Mặt trời mãnh liệt nọ trở nên đỏ tươi như máu, đồng thời nhanh chóng nhiễm lên màu đen thâm trầm.
Hình ảnh trong minh tưởng này theo đó thoát phá.
Lumen chợt mở mắt, mở miệng thở hổn hển, có loại cảm giác mình sắp đột tử vậy.
Ước chừng mấy chục giây trôi qua, cậu mới hồi phục lại từ trong cái loại thể nghiệm gần chết này.
Cậu theo bản năng cúi thấp đầu, quan sát kỹ thân thể của mình.
Cậu nhìn thấy ở vị trí ngực trái xuất hiện thứ kỳ quái gì đó.
Là phù hiệu nào đó màu thâm đen, cùng loại với bụi gai như là đến từ trái tim, mọc ra từ trong cơ thể, chúng nó từng cái một kết nối cùng một chỗ, giống như sợi xích kéo dài ra sau lưng.
Mà phía trên "bụi gai" này là một đoạn vặn vẹo nghi ngờ là đồ án con mắt cùng loại trùng nào đó, chúng nó đều có màu xanh đen.
Lúc này, sự vật giống như hình xăm này đang thong thả nhạt đi.
Lumen đầu tiên là cả kinh, chợt có ý tưởng khác.
Cậu nhanh xuống giường, đi thẳng đến trước tấm kính toàn thân, quay lưng về phía nó.
Sau đó, cậu kiệt lực quay đầu lại, quan sát tình huống sau lưng.
Cậu miễn cưỡng thấy sợi xích tạo thành từ "bụi gai" màu đen lại chui vào trong cơ thể ở chỗ ngực.
Nói cách khác, xiềng xích "bụi gai" này khóa trái tim của cậu với thân thể dưới hình thức như là chiếc nhẫn.
"Màu đen cùng xanh đen là hai loại phù hiệu khác nhau, màu xanh đen này nhìn cảm giác có chút quen mắt, ừm... rất giống với trên người ông lão mà mình đã trợ giúp khi còn lưu lạc... Cũng từ thời điểm đó, mình bắt đầu giấc mơ có mảng lớn sương mù..." Lumen phân tích "đặc thù" trên người khác với hiện thực, thẳng cho đến khi chúng hoàn toàn nhạt đi, biến mất không thấy.
Thấy một màn như vậy, Lumen cảm thấy thất vọng.
Tuy đã tìm được chỗ đặc thù, nhưng cậu cảm thấy không hề có ý nghĩa.
Bởi vì quá trình dẫn đường chúng xuất hiện làm cho cậu cực kỳ đau đớn, tiếp cận tử vong.
Loại trạng thái sắp hôn mê đi này mà đối mặt với quái vật lưng mang súng săn thì có khác gì cung cấp thực vật cho nó?
Mà nếu đợi để cậu có lực chiến một trận, "đặc thù" lại sắp biến mất.
Khí hậu trong mơ khá kạnh, như là đầu mùa xuân trên núi, Lumen để trần thân ra như vậy cũng không quá thoải mái, nên nhanh chóng mặc lại quần áo.
Chỉ làm một việc đơn giản như vậy, cậu đã cực kỳ mỏi mệt, đầu đã có chút đau.
Rất hiển nhiên, vừa rồi minh tưởng dẫn đến cú sốc cũng không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Dưới loại tình huống này, Lumen quyết định đêm nay bỏ qua thăm dò, không thử nữa mà đi ngủ, tập trung tĩnh dưỡng...
Cậu sau khi tỉnh ngủ lại, trời vẫn còn chưa có sáng.
Nhìn bóng tối trong phòng cùng một vệt đỏ rực ở chỗ bức màn, Lumen cẩn thận hồi ức lại chuyện đã xảy ra ở trong mơ.
"Mình trước đó cũng đã minh tưởng qua rất nhiều lần ở trong hiện thực, đều không có nghe được thanh âm kỳ quái nọ, cũng không cảm giác có đau đớn gì...
"Chỉ có ở trong giấc mộng kia thì mới tồn tại đặc thù?" Lumen nghi hoặc ngồi dậy, tính thử để đưa ra xác nhận.
Cậu lại lần nữa dựa theo lưu trình, thử đi minh tưởng.
Vầng mặt trời đỏ đậm nọ nhanh hiện lên ở trong đầu cậu, tâm linh hỗn độn của cậu dần dần lắng đọng xuống.
Đây là thể nghiệm minh tưởng mà Lumen quen thuộc, không có thanh âm kỳ quái, cũng không có kịch đau đớn liệt, càng không có thể nghiệm gần chết.
Qua một hồi, cậu chấm dứt minh tưởng, cởi nút cài, cúi đầu quan sát vị trí trái tim của mình.
Nơi đó không có phù hiệu nào.
"Quả nhiên, đó là đặc thù thuộc về cảnh trong mơ, không ảnh hưởng đến hiện thực..." Lumen không biết mình nên cao hứng hay là thất vọng.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa sổ bị màn cửa che khuất, suy nghĩ trong đầu theo đó phát tán ra, suy nghĩ tới loại "đặc thù" ở cảnh trong mơ này có thể lợi dụng hay không, và nên lợi dụng như thế nào.
Ngay ở lúc này, cậu nhìn thấy ngoài cửa sổ tựa như xuất hiện một bóng đen, bóng đen không lớn.
Lumen đồng tử phóng đại một chút, cả người khẩn trương cao độ.
Phản ứng theo bản năng của cậu là gọi chị, nhưng lập tức nghĩ đến, mình đang ở nhà, Aurore có nói qua sẽ chú ý quan sát, chị hẳn đã có phát hiện, vì thế thật cẩn thận xuống giường, thong thả tới gần cửa sổ.
Trong quá trình này, Lumen thời khắc chờ đợi chị hô dừng hành động.
Aurore không có xuất hiện.
Lumen đi tới trước cửa sổ, cầm lấy vải mành, cẩn thận kéo nó ra một khe hở.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm yên tĩnh mà sâu thẳm, đỏ ánh trăng rực xa xa vắt ở chân trời.
Cách đó không xa nhẹ nhàng lắc lư ở trên cây du, một con cú mèo đang lẳng lặng đậu ở nơi đó, đối diện cửa sổ Lumen.
Nó lớn hơn một vòng so với tuyệt đại bộ phận đồng loại, mắt tuyệt không khô khan cùng cứng ngắc, ánh mắt nhìn Lumen mang theo cảm giác nhìn xuống khó có thể diễn tả bằng lời.
Là con cú mèo nọ!
Nó lại tới!
Lumen tim chợt thót lên.
Con cú mèo này cũng giống như lần trước, sau khi đối diện với Lumen mấy chục giây, cũng không làm gì cả mà mở cánh ra, bay về chỗ sâu trong đêm tối.
"..." Lumen nhất thời không nói gì.
Qua một hồi lâu, cậu mới kéo bức màn ra, hùng hùng hổ hổ nói:
"Đầu có bệnh phải không?
"Lần nào đến cũng chỉ liếc mắt một cái, liếc mắt nhìn một cái xong cũng không nói nói rồi đi!
"Ngươi là câm điếc sao, hay là chỉ số thông minh có vấn đề, nhiều năm như vậy cũng không học được ngôn ngữ nhân loại?"
Thật ra, Lumen có suy đoán đối với hành động của con cú mèo nọ, cho rằng có chị tồn tại làm cho nó không dám làm gì, dù sao Aurore có nói qua, ban đêm chỉ cần không rời khỏi căn nhà này là có thể cam đoan an toàn, nếu cậu vừa rồi nhất thời bốc đồng, đưa đầu ra ngoài cửa sổ, con cú mèo nọ chỉ sợ sẽ không lẳng lặng bay đi giống như giờ.
Mắng một hồi, Lumen quyết định lại kéo màn quan sát một lát.
Ánh mắt cậu tùy ý nhìn ra bên ngoài một vòng, đột nhiên ngưng đọng lại ở một chỗ.
Ở rìa một mảng rừng cây nhỏ cách chừng hơn mười thước, có bóng người đang thong thả đi qua.
Bà ta mặc váy dài màu sậm làm từ vải thô, tóc thưa thớt mà trắng bệch.
"Na Roca..." Lumen nhận ra bóng người này.
Đó đúng là Na Roca mà trước đó cậu đã hỏi qua về truyền thuyết Vu sư.
Khuôn mặt Na Roca giống như nửa dung nhập vào bóng tối, ánh mắt ở dưới ánh trăng đỏ rực nhàn nhạt phản xạ hào quang kỳ dị, động tác cả người cực kỳ cứng ngắc, nhìn giống như quỷ hồn vậy.