Chương 106: Vua? Không, hoàng đế!

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 26-01-2024 21:34:59

Hiện tại Lumen còn 'nhìn thấy' rõ ràng hơn so với cơn ác mộng trước đó, khuôn mặt của người đàn ông có mái tóc màu đỏ sậm đứng sau ô cửa sổ thủy tinh hẹp kia giống bá tước Puifer đến bảy tám phần. Hắn nâng tay phải lên, lúc ngón tay hắn chọc vào hốc mắt của mình, các bó cơ trên khuôn mặt giật giật, mọi đường nét bắt đầu thay đổi, nháy mắt biến thành giống Lumen y như đúc. Giống Lumen Lee của làng Cordouan y như đúc, mà không phải là Charles Dubois của hiện tại. Khi người đàn ông có mái tóc màu đỏ sậm và khuôn mặt của Lumen Lee móc hai tròng mắt đầm đìa máu ra, hốc mắt Lumen đột nhiên bị đau nhức, trước mắt cũng biến thành màu đen. Cùng lúc đó, bên tai cậu vang lên tiếng cười 'ha ha ha' điên cuồng, cậu bị tiếng cười này lây nhiễm, nội tâm cũng muốn phát tiết tất cả bực bội, tàn bạo và khát máu ra. Đột nhiên, bàn tay phải của cậu hơi nóng lên, một loại điên cuồng thuần túy trào vào trong óc cậu. Bực bội, tàn bạo và khát máu không biết từ đâu mà đến kia lập tức rời khỏi thân thể cậu, tiếng cười 'ha ha ha' điên cuồng cũng nháy mắt biến mất. Tầm mắt của Lumen cũng khôi phục lại bình thường, nhìn thấy tiểu thuyết gia Arnold ngồi đối diện và bá tước Puifer ngồi ở bên cạnh đang tươi cười nhìn những người khác lựa chọn miếng King Cake, hoàn toàn không nhận ra sự khác thường trên người Lumen. Lumen đếm số King Cake bị thiếu trên khay ăn, liếc mắt nhìn Laurent đang lựa chọn, phát hiện thời gian trôi qua mới chỉ vài giây mà chính mình giống như đã trải qua một giờ đồng hồ dài dằng dặc. Cậu dựa vào năng lực của 'Tăng lữ khất thực', cố kìm nén dao động cảm xúc bị hơi thở của 'Hoàng đế máu' trong cơ thể kích phát, mơ hồ cảm ứng được một cỗ tinh thần kỳ dị, điên cuồng, tàn bạo và khát máu đang lơ lửng trong không trung, ngay trên đỉnh đầu mình. Cỗ tinh thần khiến cho cả người sợ run lên này nóng lòng muốn đi vào thân thể Lumen, lại bị hơi thở của Alistar Tudor ẩn giấu bên trong uy hiếp, vẫn không dám hạ xuống, chỉ có thể không ngừng xoay vòng vòng trên không trung của phòng khách, giống như kền kền muốn săn thịt thối rữa nhưng lại sợ thiên địch ở gần đó. Tất cả những người tham gia trò chơi King Cake ở đây đều không phát hiện ra có một cỗ tinh thần điên cuồng đang lơ lửng trên đầu bọn họ, hung ác nhìn chằm chằm bọn họ, mà vẫn vui vẻ hi hi ha ha lựa chọn miếng King Cake. "Đến đi, đến khiêu chiến với 'Hoàng đế máu' đi! Để xem mày điên hay là Alistar Tudor điên!" Lúc này cảm xúc của Lumen đang đứng trên bờ vực sụp đổ nhưng trong lòng vẫn không khỏi cười nhạo một câu. Đương nhiên, cậu cũng biết hơi thở 'Hoàng đế máu' ở trong người mình chỉ là một cái vỏ rỗng, nếu cỗ tinh thần kia thật sự mạnh mẽ tiến vào thân thể cậu, cậu cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể hy vọng phong ấn của ngài Kẻ khờ' có thể bị kích phát, sinh ra tác dụng nhất định. Mà hiện giờ xem ra, cổ tinh thần điên cuồng tàn nhẫn kia cũng không hề có lý trí, khó có thể tự đánh giá được tình hình, không thể nhận ra hơi thở của Alistar Tudor cụ thể có tác dụng gì, chỉ biết sợ hãi theo bản năng. Lumen khống chế trạng thái của mình, vừa nhìn Eloise và những người khác lựa chọn King Cake, cũng cảm ứng cỗ tinh thần điên cuồng đang bay rất nhanh kia, vừa suy nghĩ đến vấn đề liên quan: "Đây có vè là bản chất trò chơi King Cake của gia tộc Solon..." "Puifer dùng huyết mạch của chính mình, lợi dụng việc đơn giản hóa nghi thức để triệu hồi tinh thần của tổ tiên của lưu lại, để cho nó tiến vào cơ thể của người ăn phải miếng bánh có dấu hiệu và trở thành vua... "Nếu tinh thần điên cuồng khát máu như vậy muốn thật sự chiếm lấy cơ thể của mình, xói mòn đầu óc mình, mình có thể sẽ mất kiểm soát ngay tại chỗ, người bình thường gần như không thể không phát điên, vậy tại sao bá tước Puifer lại có thể duy trì trạng thái bình thường? Ít nhất trông hắn vẫn rất bình thường, mà không biết hắn đã chơi trò chơi King Cake này bao nhiêu lần rồi... "Khó trách lần trước Termiporus cảnh báo cho mình đổi một miếng bánh khác, nếu mình mất kiểm soát thì kết cục của hắn cũng không tốt..." "Mẹ kiếp! Hôm nay thế nào lại không cảnh tỉnh mình chứ? Biết trên người mình có hơi thở của 'Hoàng đế máu', không cần lo lắng bị cỗ tinh thần điên cuồng kia xâm chiếm nên lựa chọn câm điếc sao?" "Cỗ tinh thần điên cuồng này từ đâu tới đây, cũng hai ba trăm năm rồi, tại sao vẫn có thể tồn tại? "Là do gia tộc Solon có biện pháp đặc biệt để lưu giữ tinh thần của người có cấp bậc cao, tích lũy qua từng thế hệ, hay là Vermont Solon chưa hoàn toàn chết, hoặc là, đặc tính phi phàm mà hắn để lại bị ô nhiễm quá mức nghiêm trọng, gia tộc Solon muốn dùng biện pháp này để thanh lọc từng chút một? Cũng đến hai ba trăm năm rồi! "Mục đích của Gardner Martin chính là muốn xác nhận trạng thái của Vermont Solon... "Hừ, cỗ tinh thần điên cuồng này vẫn không ngừng chạy trên đỉnh đầu, không hạ xuống dưới... Lát nữa liệu nó có từ từ rút lui hay là thay đổi mục tiêu, hoặc là tạo ra sự dị thường khác?" Cả người Lumen luôn đặt trong trạng thái căng thẳng cao độ, thời thời khắc khắc để mắt đến cỗ tinh thần điên cuồng lượn lờ giữa không trung kia. Nếu nó thật sự có dấu hiệu chống lại hơi thở của 'Hoàng đế máu', cưỡng ép xâm lấn, hoặc mang đến những biến đổi theo chiều hướng xấu thì Lumen sẽ lựa chọn lập tức 'Dịch chuyển' để rời đi. Đám người Arnold, Malen, Elite lần lượt chọn xong miếng King Cake cho mình, lúc này trên bàn ăn chỉ còn một miếng bánh hiến tế cho Vermont Solon. Bá tước Puifer mỉm cười nhìn quanh một vòng nói: "Mọi người có thể bắt đầu ăn rồi, ai ăn trúng miếng bánh có đồng xu thì ngày hôm nay người đó sẽ là vua." Nói xong, hắn tao nhã cắn một miếng King Cake cầm trên tay, sau đó lại cắn thêm mấy miếng nữa, vẻ mặt dần trở nên hoang mang và hoảng sợ. Không có đồng xu kia! Bá tước Puifer kinh ngạc nhìn về phía những người tham dự, loại tự tin đã nắm giữ được mọi thứ trong tay biến mất không còn sót lại chút gì. Thời khắc này, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: "Không, không thể nào! Mình mới là người giống vị tổ tiên kia nhất!" Hắn chuyển ánh mắt nhìn về phía Eloise, đây là người tham dự duy nhất có cùng huyết mạch của gia tộc Solon giống như hắn. Tuy Eloise không hiểu ánh mắt kinh hoàng và hung ác của anh họ dành cho mình, giống như muốn xé toạch mình ra là có ý gì, nhưng cô ta vẫn cắn mấy miếng King Cake. Vẫn không có đồng xu kia. Bá tước Puifer lại càng hoang mang hơn, tầm mắt của hắn không ngừng di động túi lui, một vài suy đoán chợt nảy ra trong đầu: "Chẳng lẽ nơi này có con rơi của một thành viên nào đó trong gia tộc chăng?" "Không, cho dù có thì mình vẫn giống vị tổ tiên kia nhất! "Có 'Thợ săn' ở danh sách cao đang có mặt ở đây sao?" "Không thể nào!" "Hoặc là, nơi này có người từng gặp phải ô nhiễm dưới lòng đất?" Lumen thấy bá tước Puifer đã đau khổ đến mức muốn gãi đầu gãi tai rồi mà phần lớn người tham dự trò chơi đều đã cắn vài miếng lên phần King Cake của mình, cậu mới chậm chạp nâng tay phải lên, cắn một miếng. Không ngoài dự đoán, răng của cậu đụng phải một vật cứng rắn bằng kim loại. Cậu lập tức nhổ thứ đó ra lòng bàn tay trái, quả nhiên là một đồng xu trị giá 10 đồng Fil. Đồng tử mắt của bá tước Puifer lập tức phóng đại, hắn gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lumen, hận không thể cắt từng miếng thịt xuống để kiểm tra. Tiểu thuyết gia Arnold bật cười nói: "Chà, cuối cùng cũng có vị vua mới, mỗi lần đầu là Puifer quả thật làm cho tôi mệt mỏi đấy, hắn đã không thể nghĩ thêm được một trò đùa hay ho nào nữa rồi." Lumen cầm lấy đồng tiền xu bằng vàng kia, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn Arnold một cái: "Ai cho phép anh nói chuyện?" Cả người Arnold run lên một cái, hắn theo bản năng ngậm miệng lại. Lumen cố gắng lắm mới khống chế được ảnh hưởng do hơi thở của 'Hoàng đế máu' mang lại, chỉ cảm thấy cỗ tinh thần điên cuồng trên đỉnh đầu kia xoay càng lúc càng nhanh, tựa như càng lúc càng vội vàng, càng nóng lòng, càng táo bạo hơn. Cậu thản nhiên nhìn quanh một vòng, mỉm cười nói: "Từ giờ trở đi, tôi chính là vua của các người, hoặc là, các người có thể gọi tôi là hoàng đế?" Không biết vì sao, tất cả người tham dự bao gồm cả bá tước Puifer và tiểu thư Eloise đều tự nhiên sinh ra một loại cảm xúc phải tuân theo mệnh lệnh của Charles. Đương nhiên đó chỉ là cảm xúc bộc phát, một loại cảm xúc ảnh hưởng từ lời nói và khí thế. Về mặt này, nhà thơ Elite, ngời vừa mới nhận được hiệp nghị tài trợ từ Charles Dubois hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì cả, hắn đứng lên, đặt tay lên ngực rồi hành lễ: "Vâng, thưa hoàng đế bệ hạ của tôi!" Những người khác hoặc là tuân theo quy tắc của trò chơi, hoặc là cảm xúc bị ảnh hưởng cũng đứng lên theo, dùng phương thức riêng của bản thân để hành lễ: "Vâng, thưa hoàng đế bệ hạ." Khóe miệng của Lumen cong lên, cậu làm động tác ấn bàn tay phải xuống, ra hiệu cho mọi người có thể ngồi xuống. Ngay sau đó, cậu nhìn về phía bá tước Puifer, khẽ nâng cằm nói: "Tôi ra lệnh cho anh dâng số vàng trị giá 30. 000 đồng Fil." Bá tước Puifer nghe xong thì ngây ngẩn cả người, trong lòng xuất hiện một loại cảm xúc phức tạp. Đây là lần đầu tiên hắn đóng vai là người bị ra lệnh trong trò chơi King Cake. Hắn theo bản năng muốn dùng một câu nói đùa để bác bỏ điều này, nhưng lại nhớ ra một khi trò chơi thần bí này chính thức bắt đầu, người chơi sẽ không thể vi phạm mệnh lệnh của nhà vua, nếu không sẽ phải nhận kết cục vô cùng bi thảm. Bá tước Puifer cắn răng, đứng lên nói: "Vâng, thưa hoàng đế bệ hạ." Trong sự im lặng và ánh mắt chờ đợi của tất cả mọi người, hắn rời khỏi phòng khách lớn, đi lên một tầng lầu nào đó của kiến trúc chính của tòa lâu đài này, mở két bảo hiểm ra lấy năm thỏi vàng nặng trịch. Đối với hắn mà nói, 30. 000 đồng Fil không phải là một số tiền lớn. Thấy bá tước Puifer thật sự dâng lên cho mình chỗ vàng thỏi nguyên chất trị giá 30. 000 đồng Fil, trong lòng Lumen không khỏi dâng lên một chút tiếc nuối: Sớm biết đối phương sẽ nghe theo mệnh lệnh, cậu chắc chắn sẽ đòi nhiều hơn! "Vấn đề hiện tại là lát nữa sẽ mang số vàng này về như thế nào, bình thường khi chơi những trò chơi tương tự như thế này, cho dù trước mặt có nhận 30. 000 đồng Fil, theo lý mà nói vẫn phải trả lại, nếu không sẽ khác gì tát vào mặt bá tước Puifer. Hơn nữa, nên giải thích với Gardner Martin như thế nào về việc mình trở thành vua, mà không xảy ra bất kỳ vấn đề nào cả?" Lumen vừa suy nghĩ vừa nhét năm thỏi vàng ròng vào túi áo hai bên hông. Hắn quay đầu nhìn về phía tiểu thuyết gia Arnold: "Nhiệm vụ của anh là hôn một người có mặt ở chỗ này, đối tượng là..." Lúc Arnold chờ mong nhìn về phía một người phụ nữ xinh đẹp, Lumen lại chỉ chỉ về phía nhà thơ Elite vừa rít một hơi thuốc lá: "Là nhà thơ của chúng ta." Sau một khoảng tĩnh lặng ngắn ngủi, tiếng huýt sáo của một vị khách nào đó đã kích thích những người khác cũng bắt đầu ồn ào. Arnold không cam lòng không muốn đứng dậy, lầu bầu nói: "Tôi thực sự không muốn hôn cái tên miệng thối kia, nếu đổi thành Malen thì tôi còn có thể chấp nhận được..." Tuy rất không muốn nhưng hắn vẫn tuân theo mệnh lệnh, khẽ đặt một nụ hôn lên môi Elite. Elite hoàn toàn không thèm để ý, cười ha hả, nói: "Tôi có thể cảm giác cả người anh cứng đờ đấy, phấn chấn lên Arnold, đừng như một kẻ quê mùa chưa từng nhìn thấy giống cái bao giờ như vậy chứ." Sắc mặt của Lumen không chút thay đổi, hầu hết lực chú ý của cậu đều tập trung để nhìn, nghe cỗ tinh thần điên cuồng đang xoay vòng trên đỉnh đầu kia. Tuy nó không thử xâm nhập vào thân thể của bất kỳ ai có mặt ở nơi này nhưng mọi người đều chịu ảnh hưởng từ nó, tất cả đều trở nên dễ kích động, cảm xúc cũng xuất hiện dấu hiệu không ổn định. Tiểu thuyết gia Arnold ngày thưởng rất thích trêu đùa, cũng vui vẻ khi bị người trêu đùa, nhưng sau khi nghe Elite nói giỡn một câu như vậy, sắc mặt của hắn lập tức trở nên lạnh như băng, giống như muốn vồ lấy dao ăn trên bàn, đâm cho đối phương một nhát. Cuối cùng hắn vẫn khống chế được loại xúc động này. Lumen nghi ngờ nếu cỗ tinh thần điên cuồng kia không rời đi hoặc không tiêu tán, thì theo diễn biến tiếp theo của trò chơi, người tham dư càng ngày càng trở nên cáu kỉnh, càng ngày càng trở nên dễ bị kích động, càng ngày càng khát máu. Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai, đầy sợ hãi và thảm thiết vang lên ở một nơi nào đó trong tòa lâu đài.