Chương 100: Học tập mang lại sự tiến bộ

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 18-01-2024 08:07:33

Lumen còn nhớ rõ cái đêm sau khi chơi trò chơi King Cake, cậu đã mơ mấy cơn ác mộng, mỗi lần đều đều mơ thấy tòa lâu đại cổ xưa được sơn màu vàng nhạt, mà bên ngoài tòa lâu đài kia nhuốm máu khô từ rất nhiều niên đại trước, bên trong lại là đủ loại cảnh tượng điên cuồng ngập tràn máu tanh. Thấy cậu im lặng, Gardner Martin cười cười nói thêm một câu: "Chỉ cần cậu nhớ kỹ khi chơi trò chơi tương tự như trò King Cake, cậu để cho Puifer chọn trước thì sẽ không xảy ra vấn đề gì cả." Nhưng tôi của bây giờ đã không phải tôi của mấy ngày trước, tay phải của tôi đang bị hơi thở của 'Hoàng đế máu' ăn mòn, liệu tôi thật sự có thể dựa vào việc lựa chọn cái cuối cùng để lẩn tránh vấn đề hay không? Lumen thầm lẩm bẩm một câu, rồi nói: "Vâng, thưa 'Trưởng quan'." Sau đó, cậu lại hỏi: "Lâu đài Red Swan ở đâu?" Cậu dự định có cơ hội sẽ đi thăm dò thực địa trước, ít nhất cũng phải biết giáo đường lớn nhất ở gần khu đó nằm ở chỗ nào. "Khu Erato, tới gần cung điện mùa hè do đại đế Russell xây dựng và rừng rậm tây Lognes." Gardner Martin đáp lại một cách ngắn gọn. Số thứ tự của khu Erato là 17, dưới thời kỳ Russell, nó thuộc vùng ngoại ô, là nơi các vương công quý tộc đến nghỉ ngơi vào mùa hè, hiện giờ nó đã bị bao vây trong phạm vi tường thành và trở thành một trong các khu có diện tích lớn nhất Trier, bởi vì có rất nhiều doanh trại quân đội đóng quân ở đây, và được gọi là Khu quân doanh. Nó nằm ở phía tây bắc, có công viên quốc gia, có rừng rậm tây Lognes, có trung tâm hội nghị, và rất nhiều nhà máy quân chủng, tu viện Thánh tâm, tu viện lớn nhất Trier của giáo hội Mặt trời vĩnh hằng cũng đặt ở nơi này. Lumen nhớ lại tấm bản đồ Trier mà mình từng xem, khẽ gật đầu, nói: "Ở gần khu Quảng trường." Cung điện mùa hè của đại đế Russell không nằm ở khu Erato, mà là ở Khu quảng trường, giữa rừng rậm tây Lognes và đông Lognes. Gardner Martin quét mắt liếc nhìn tay trái của Lumen, hỏi: "Sao lại bị thương thế?" Lumen thản nhiên cười nói: "Gần đây tôi và người bạn quen từ cuộc tụ hội thần bí học có đi thăm dò sâu trong hầm mộ ngầm, không may bị thương." Cậu cảm thấy 'Hội Chữ Thập Máu Và Sắt' rất quan tâm, chú trọng đến thế giới dưới lòng đất, nói không chừng bọn họ có sắp xếp cơ sở ngầm xung quanh hầm mộ, cho nên cậu sẽ đặt lời nói dối ở chi tiết khác, ví dụ như 'Hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xoăn' cũng là cuộc tụ hội thần bí học chẳng hạn. Gardner Martin giống như hài lòng, khẽ gật đầu: "Về sau cậu cũng nên ít đi thăm dò, mạo hiểm những nơi như thế này, không cần thiết mà cũng không mang lại kiến thức thần bí học mà cậu muốn, lại càng không giúp cậu tìm được vật phẩm có giá trị, chỉ có nguy hiểm, nguy hiểm và nguy hiểm thôi." Thật không, 'Suối phụ nữ Samaria' có tính là vật phẩm không có giá trị không? Lumen oán thầm một câu, nhưng cũng thành thật đáp lại: "Vâng, thưa 'Trưởng quan'." Nếu không có lời ủy thác của tiểu thư 'Chính nghĩa', cậu căn bản cũng không có tư tưởng đi xuống tầng thứ tư của hầm mộ ngầm. Hiện tại lại càng không có, bởi đi tới nơi đó, cậu có lẽ sẽ lại gặp phải mộ của một Amon nào đó! Sau khi tạm biệt Gardner Martin, Lumen ngồi xe ngựa công cộng quay trở lại đường lớn khu chợ. Cậu dựa lưng vào vách thùng xe ngựa, trong đầu không ngừng suy nghĩ, việc này không chỉ giúp cậu thả lỏng đầu óc mà đồng thời cũng tìm kiếm những vấn đề có thể đã bỏ qua. Trong tiếng vó ngựa đạp lên mặt đường, tiếng bánh xe lăn về phía trước, Lumen chợt nghĩ đến một loại khả năng: Sau khi lại bị thất bại ở chỗ Gardner Martin, liệu 'Trường phái hoa hồng' có tỉnh táo lại, tìm kiếm những người liên quan đến vụ 'Cây bóng tối' hay không? 'Hội Phúc lành' mới chỉ tổn thất hai thành viên quan trọng là Charlotte Calvino và đại tế ti Susanna Matisse, nhưng những người khác vẫn còn ở đó, ví dụ như Maipu Meyer, cựu quản lý nhà hát The Old Pigeonhouse, ví dụ như những 'Diễn viên' từng đóng vai nữ chính, cuối cùng lại rời khỏi nơi này. Cũng không biết Susanna Matisse có tiết lộ thông tin về 'Cây bóng tối' cho những thành viên này biết không, nếu có thì bọn họ sẽ biết mục tiêu thật sự của đại tế ti chính là mình, Charles Dubois, hoặc là Lumen Lee. "Trong trường hợp đó, 'Trường phái hoa hồng' và 'Hội Phúc lành' sẽ điều chỉnh mục tiêu, bắt đầu nhắm vào mình, nếu vậy thì phiền toái rồi... "Thật phiền đấy, thật sự muốn giết chết đám người 'Trường phái hoa hồng' và 'Hội Phúc lành'." Nghĩ đến đây, tất cả tác động tiêu cực đều đồng loạt ảnh hưởng đến Lumen khiến cậu thầm mắng một câu trong lòng, sau đó lại lập tức khống chế bản thân. Nếu những 'Diễn viên' kia không giỏi ngụy trang, không ẩn náu rất sâu thì cậu thật đã sự tính đến chuyện xử lý tất cả thành viên của 'Hội Phúc lành', nhổ sạch mối tai họa ngầm này. Cậu cảm thấy găng tay 'Tra tấn' chắc chắn sẽ có ảnh hưởng ngoài dự đoán đối với dục vọng mãnh liệt của đám người quái dị này. "Nên tìm bọn chúng ở đâu đây?" Lumen trầm tư suy nghĩ. Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa công cộng dừng ở một trạm bên đường, một người bước lên xe. Người nọ là một cậu bé chừng khoảng bảy tám tuổi, mặc áo sơ mi trắng, áo vest màu đen dành cho học sinh và quần đùi cùng màu, chân đi tất trắng và giầy da đen, hắn có mái tóc vàng hơi ngắn, đôi mắt màu nâu kiên nghị và khuôn mặt phúng phính đặc trưng của trẻ con. Chà, đây chẳng phải là Ludwig, đứa con trai đỡ đầu của Nam tước Briner kia sao? Tâm trạng của Lumen chuyển tốt đẹp hơn một chút, cậu mỉm cười. Gần như cùng một lúc, Ludwig cũng nhìn thấy cậu. Trong đôi mắt màu nâu kiên nghị của cậu nhóc kia lập tức xuất hiện một tia hoảng loạn, hắn xoay người đi xuống xe ngựa. Sau lưng hắn vẫn là chiếc cặp sách nặng trịnh màu đỏ sẫm. Lại trốn nhà sao? Lumen bật cười đứng dậy, đi xuống khỏi xe ngựa công cộng. Gần biển báo trạm dừng, cậu nhóc kia đã biến mất đâu không thấy. Chạy trốn rất nhanh đấy... Lumen phân biệt những dấu chân gần đó, ung dung chọn một hướng đi. Dưới tình huống không kịp xử lý dấu vết, gần như không có khả năng thoát khỏi sự truy lùng của một 'Thợ săn'! Sau khi đi qua hai con phố, Lumen rẽ vào một con hẻm nhỏ yên tĩnh, đi đến trước một đống chướng ngại vật bị đổ vỡ, cao chừng khoảng nửa người trưởng thành, cười ha hả nói: "Xuất hiện đi." Ludwig trốn phía sau đống chướng ngại vật trên đường kia, ló khuôn mặt non nớt ra, vừa khẩn trương lại tức giận, nói: "Đồ lừa đảo, không được tới đây!" "Nếu chú còn tới đây, tôi, tôi sẽ ăn chú luôn đấy!" Lumen nâng tay phải lên, sờ sờ cằm nói: "Sao lại trốn nhà rồi?" Ludwig tức giận trả lời: "Còn không phải do đống bài tập chết tiệt kia sao!" "Chà, còn biết chửi bậy nữa cơ à, tiến bộ hơn lần trước rồi đấy." Lumen cười cười trêu chọc. Lần trước cho dù không nhìn vào sức ăn và thói quen ăn uống của hắn, cậu vẫn sẽ cảm thấy đối phương không bình thường, mà hiện tại, hắn lại càng thật sự giống một đứa trẻ hơn. Nghĩ đến đây, Lumen đưa ra kết luận: "Điều này chứng minh học tập vẫn rất hữu ích." Ludwig nghe xong thì không khỏi giật mình, quên cả phản bác lại. Lumen đánh giá hắn vài lần, rồi nói một cách chân thành: "Chỉ số thông minh bẩm sinh của nhóc không phải là rất cao, nói đúng hơn là còn rất ngu xuẩn đấy, nếu nhóc không đọc sách, học tập mỗi ngày, cứ cách một đoạn thời gian lại không thi cử gì thì năng lực suy nghĩ của nhóc sẽ càng trì trệ hơn, tôi dám đảm bảo, về sau chỉ cần nhóc đi ra cửa, sẽ lại bị người ta lừa gạt giống như lần trước vậy, rồi nhóc bị thất bại như thế nào cũng không biết đâu." Ludwig ngơ ngác lẩm bẩm: "Tôi thật sự tiến bộ sao? Việc đọc sách, học tập, thi cử thật sự có tác dụng sao." Không phải ngu xuẩn bẩm sinh thì là đầu óc bị đụng hỏng hả? Nhóc có tin không nếu nhóc bị ném đến trước cửa Vũ trường Different, tôi cũng không dám tưởng tượng nhóc sẽ có kết cục như thế nào đâu. Lumen nói thầm trong lòng, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: "Đúng vậy, nếu nhóc cảm thấy việc học quá nặng thì có thể trao đổi cùng Briner, để giảm bớt số lượng bài tập, không nhất thiết phải trốn nhà như thế này, một khi nhóc từ bỏ việc học tập thì nhóc sẽ càng ngày càng ngu xuẩn hơn đấy." Lúc này, Lumen chỉ có một suy nghĩ: Loại người hay nói là sinh vật hình người rõ ràng khác thường lại thiếu đầu óc như thế này, vẫn nên đặt dưới sự giám sát của giáo hội chính thần mới phải chứ. Chẳng qua, có thể giáo hội 'Thần tri thức và trí tuệ' có phải quá tự tin hay không nên mới cảm thấy Nam tước Briner có thể quản lý được một tên nhóc cái gì cũng ăn như vậy. Hắn đã chạy trốn tận hai lần đấy! Nếu không phải lần nào cũng gặp mình thì không biết đã gặp phải tai họa gì rồi! Ludwig im lặng vài giây, nói: "Chú có thể đàm phán giúp tôi không?" "Không thành vấn đề." Lumen không do dự đồng ý luôn. Đối với việc này, kinh nghiệm của cậu tuyệt đối là rất phong phú, luôn biết lợi dụng đủ loại cơ hội để cò kè mặc cả với chị gái. "Nếu vậy tôi lại thử tin tưởng chú thêm một lần nữa." Sau khi do dự một lát, khuôn mặt nhỏ nhắn, kiên nghị của Ludwig ngầm quyết tâm. Hắn lập tức nhảy ra từ phía sau đống chướng ngại vật bị đổ vỡ kia. Không cần phải nói như vậy, nếu nhóc nói như vậy, ngược lại sẽ khiến tôi có suy nghĩ lại lừa cậu một lần nữa đấy... Lumen nói thầm một câu, dẫn Ludwig đi đến trạm xe ngựa công cộng gần nhất. Trên đường đi, cậu liếc thấy bộ quần áo trên người cậu bé này đã bị dơ bẩn, nói: "Nhóc có mang theo đồ tắm rửa không?" "Không có." Ludwig lắc đầu. Trốn nhà mà không mang quần áo để thay sao? Lumen buồn cười hỏi: "Vậy trong cặp sách của nhóc có cái gì, đồ ăn sao?" Ludwig vô cùng thành thật lắc đầu. Không phải đồ ăn, cũng không phải quần áo, Lumen nghi ngờ hướng tầm mắt nhìn về phía chiếc cặp đỏ sậm nặng trịch kia: "Không lẽ là sách vở và bài thi sao?" "Cũng không phải" Ludwig đột nhiên ngậm miệng lại. Vậy là cái gì? Lumen hơi nheo mắt lại. Lúc này, Ludwig hồn nhiên hỏi: "Chú có gì để ăn không?" "Không có, đợi trở về đường lớn khu chợ rồi ăn." Lumen không lưu tình đáp lại. Đùa cái gì vậy, với sức ăn này của nhóc, tôi sao có thể lấy tiền của mình để mời nhoc ăn chứ? Ludwig thất vọng thở dài, tự mút ngón tay của mình, giống như muốn cắn luôn một miếng. Cũng may từ nơi này đến đường lớn khu chợ cũng không quá xa, bọn họ chỉ ngồi một chặng xe là đến điểm cần đến. Lumen nhìn thấy Nam tước Briner đang đứng trước cửa công ty cho vay, 'quý ngài' này vừa thấy Ludwig thì không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm. "Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được." Lumen cướp lời trước, nói: "Chẳng lẽ anh cảm thấy lần nào hắn cũng gặp được tôi sao? Anh hãy giảm một nửa số lượng bài tập cho hắn đi." Nam tước Briner cân nhắc một chút rồi nói: "Được." Ludwig nhỏ giọng nói chen vào một câu: "Tôi muốn thêm một phần bánh ngọt nữa." Thấy mối quan hệ của cặp cha con đỡ đầu này đã trở lại như bình thường, Lumen vừa vẫy tay từ biệt, vừa nghĩa thầm: "Rốt cuộc giáo hội 'Thần tri thức và trí tuệ' đưa một thằng nhóc không bình thường như thế này tới Trier là để làm gì?" Trước một ngôi nhà cũ kỹ hai tầng màu xám trắng tại thị trấn Thâm cốc, khu đồi núi. Vẻ mặt của Valentine và Imre đang cầm chiếc chìa khóa bằng đồng thau lấy từ chỗ Cheria Bello và vẻ mặt của chấp sự Angouleme đứng phía sau đều trở nên nghiêm trọng hơn. Dựa vào kết quả phản hồi từ một món vật phẩm phong ấn, chiếc chìa khóa bằng đồng thau mà người ủy thác vụ người trông cửa mất tích bí ẩn để lại kia lại chỉ đến tòa nhà này.