Chương 75: "Tác phẩm hội họa"

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 25-08-2023 08:48:17

Khi Lumen trở lại khách sạn Kim Kê thfi vẫn còn cảm khái về công cụ vẽ tranh mắc mỏ. Charlie đến vũ trường Breeze làm người phục vụ tiền lương ở trong cùng tầng cấp đã được xem là không tệ, nhưng anh ta không ăn không uống hai tháng mới có thể mua được một cuộn vải vẽ tranh! Ở trong ấn tượng của Lumen, không ít hoạ sĩ đều khốn cùng nghèo khó, không nghĩ tới bọn họ thế mà còn có thể gánh vác được hàng loạt chi phí như vải vẽ tranh, bút vẽ, thuốc màu, giá gỗ, người mẫu vân vân hàng loạt thứ. Có lẽ chính mấy thứ này mới làm cho bọn họ khốn cùng, phải dựa vào trong nhà giúp đỡ mới có thể sống được? Lumen đóng cửa phòng, mang đống vật phẩm cầm trong tay đặt ở trên bàn gỗ. Cậu cuối cùng bỏ qua vải vẽ tranh, chọn mua một ít bút vẽ, thuốc màu cùng giấy... loại tiết kiệm nhất, dù sao cậu cũng không phải thật sự phải làm hoạ sĩ, muốn tham gia triển lãm, dùng làm vật dẫn để thông qua "Mắt kính nhìn trộm bí ẩn" thêm vào lực lượng siêu tự nhiên là được rồi, về phần dễ rách hay không, thuốc màu tốt xấu thế nào, có phai màu không hay không, vẽ như thế nào, thì đều là vấn đề không quan trọng. Cho dù như vậy, mình cũng đã phải chi ra 30 đồng Fil. Bày ra một mâm thuốc màu đủ loại sắc thái, trải ra giấy trắng cũng xem như là mềm dẻo, Lumen thánh hóa dao bạc nghi thức, chế tạo ra một vòng "tường linh tính" ở trong phòng 207. Cậu tính thử một lần có thể vẽ ra cái gì, có hiệu quả gì. Mà căn cứ phản ứng của tín sứ cô Ma thuật sư đối với khách sạn Kim Kê, Lumen cho rằng nơi này hẳn không tồn tại dị thường quá lớn, cũng chỉ nhiều rệp một chút, ngọn nguồn vẫn đến vấn đề Susanna Matisse đại khái là ở chỗ nhà hát The Old Pigeonhouse hoặc là một nơi nào đó ở khu vực trong lòng đất. Thong thả thở hắt ra, Lumen lấy ra mắt kính viền vàng màu trà, mang lên ở trên mũi. Trong giây lát, cậu có cảm giác đất trời xoay chuyển, cả người giống như rơi xuống, từ bầu trời rơi vào chỗ sâu trong lòng đất. Trong quá trình này, Lumen thấy khách sạn chổng ngược, thấy nhóm khách trọ với đủ loại tư thái hoạt động ở trong phòng cùng trong quán bar tầng hầm, thấy tảng đá bùn đất cùng rể cây đang không ngừng kéo dài vào lòng đất, thấy chuột lui tới ở trong góc cùng sâu bọ có thể thấy được ở khắp nơi. Cậu càng rơi càng sâu, thừa nhận cảm giác muốn ói do không trọng lực mang đến. Giây tiếp theo, cậu thấy được bộ rễ màu xanh thật lớn, nó lan tràn về bốn phương tám hướng, kết nối với phương xa, cắm vào hư vô. "Ọe..." Lumen xuất hiện hiện tượng nôn khan nghiêm trọng, chỉ cảm thấy bữa tối còn chưa tiêu hóa hết đã vọt tới yết hầu, cậu vội lấy xuống "Mắt kính nhìn trộm bí ẩn", nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa, mang theo khát vọng muốn vẽ, cầm lấy bút vẽ chấm thuốc màu, xoát xoát phác thảo ở trên giấy trắng. Cậu dần dần trở nên tinh thần, linh tính bất tri bất giác kéo dài đến cuối cùa bút vẽ Vài phút trôi qua, Lumen ngừng lại, đánh giá kiệt tác của mình. "Vẽ cái thứ gì vậy?" Lúc ban đầu, cậu khó có thể ngăn chặn mà xuất hiện suy nghĩ như vậy. Hơi phân biệt một chút, cậu miễn cưỡng nhận ra mình vẽ là cái gì, một căn phòng hình tam giác màu lam xám, có gốc đại thụ màu xanh lục che ở trên nóc nhà cùng những vết bùn lầy giống như mưa to. Nhìn chăm chú vài giây, Lumen đột nhiên cảm giác mu bàn tay có chút phát ngứa, nhịn không được gãi một chút. Vừa gãi, cậu lập tức thấy da trở nên sưng đỏ, toàn thân cao thấp đều ngứa lên. "Ảnh hưởng siêu phàm của bức vẽ?" Lumen trong lòng chợt động, dời tầm mắt đi. Cùng lúc đó, cậu hoạt động thân thể, muốn dựa vào quần áo cùng ma sát làn da để làm giảm đi cơn ngứa. Nhưng vẫn không có tác dụng gì, khiến Lumen vẫn phải đưa tay gãi vài cái. Mà theo cậu không còn nhìn chăm chú vào "bức tranh" giống như đứa trẻ vẽ ra kia, cơn ngứa cũng dần dần hạ xuống, cuối cùng biến mất. "Quả nhiên là vấn đề từ bức tranh." Lumen thở ra một hơi thầm nghĩ, lúc này, cái loại xúc động muốn vẽ ở trong lòng cậu đã không còn nữa. Cậu chợt xoay người, cân nhắc chi tiết: "Phải nhìn chăm chú bức tranh nọ ít nhất ba giây, mới có thể cả người phát ngứa." Ở trong chiến đấu, cái này rất khó phát huy công dụng, mình cũng không thể dán nó ở trên mặt chứ? Bất quá nếu dùng làm cạm bẫy, thật ra cũng có thể phát huy tác dụng nhất định. Không biết có cần người khác nhìn chăm chú mới có thể phát huy tác dụng của bức vẽ hay không? Cân nhắc một hồi, Lumen quyết định lại thử một lần nữa, cậu lại mang vào "Mắt kính nhìn trộm bí ẩn", có thể nghiệm gần như nhất trí với vừa rồi. Khác nhau ở chỗ, cậu còn thấy bóng tối thâm trầm, thấy từng bóng dáng giống như đang qua lại ở trong bóng tối. Trong tiếng nôn khan, Lumen lấy xuống mắt kính viền vàng màu trà, rút ra tờ giấy mới, cầm lấy bút vẽ. Lúc này đây, cậu không có tùy ý phát huy xúc động trong lòng, vẽ tranh không hoàn toàn bằng bản năng, mà là cố gắng suy nghĩ bản thân hy vọng được cái gì, kiệt lực để vẽ ra sự vật gần với nó nhất ở trong đầu. Sau khi tổng hợp lại, Lumen vẽ một vầng Mặt trời màu đỏ vàng, có một vòng ánh sáng đủ mọi màu sắc quay xung quanh Mặt trời nọ, đỏ cam lục lam chàm tím đều có. Đợi cho cậu hạ xuống một bút cuối cùng, phòng 207 chợt ấm áp một ít, âm lãnh xung quanh theo đó mà tiêu tán. Giống như có thể có hiệu quả khu trừ ma quỷ đơn giản. Lumen đưa ra phán đoán không quá chắc chắn. Cậu ngồi ở mép giường, tập trung quan sát biến hóa, theo thời gian trôi qua, cái loại ấm áp làm cho người ta có chút xao động cùng bất an này bắt đầu chậm rãi yếu bớt đi. Lumen thử gấp bức họa lại, cảm giác ấm áp đang làn tràn ra ngoài lập tức biến mất, mà tốc độ linh tính trôi đi trong bức họa theo đó hạ xuống đến mức hầu như khó có thể phát hiện. Như vậy hẳn có thể bảo tồn chừng hai tháng, mở ra sử dụng nhiều nhất duy trì ba ngày, ừm, cái này giống như là một phương pháp chế tác vũ khí phi phàm. Lumen một bên hồi tưởng một bên đơn giản tính toán một chút, nếu liên tục vẽ, sẽ tạo thành gánh nặng không nhỏ đối với linh tính của cậu. Hơi nghỉ ngơi một chút, Lumen làm thực nghiệm lần thứ ba, công cụ vẽ tranh đổi thành đồ trang điểm. Mang lên "Mắt kính nhìn trộm bí ẩn", thừa nhận cảm thụ xoay tròn rơi vào trong lòng đất như vừa rồi, sau khi thấy vài bóng dáng mơ hồ nấp ở trong bóng đen xung quanh, Lumen lấy xuống vật phẩm thần kỳ, soi lên cửa sổ thủy tinh được ánh sáng ngọn đèn đất đèn chiếu tựa như gương, vẽ loạn lên mặt nhiều thứ khác nhau, phác thảo các loại đường cong. Giống như lần thứ thứ 2, cậu cố gắng để cho bản thân khống chế phương hướng trang điểm, nhưng thường thường lại bị bản năng ảnh hưởng. Lumen trong "kính" dần dần trở nên tiều tụy, chân mày có vẻ hỗn độn, xương gò má nhô cao, môi trở nên dày hơn một chút. Điều này làm cho cậu giống như đang thấy một người xa lạ, đợi cho "miêu tả" chấm dứt, cậu nhanh dời tầm mắt đi, kéo tấm mành lại. Thu hồi hai bức họa "Ngứa", "Mặt trời" cùng các thứ bày ở trên bàn, Lumen quyết định đi ra ngoài nghiệm chứng hiệu quả. Cậu một đường đi vào vũ trường Breeze, thấy Jenna đang làm các loại động tác màu mè cùng cao giọng ca hát, và Charlie đang đưa đồ uống có cồn đến rìa sàn nhảy. Đám bảo kê cũng không để ý tới Lumen, không ai gọi cậu là sếp. Lumen trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều, đi đến bên cạnh Charlie, vỗ hạ bờ vai của anh ta, cười nói: "Chào buổi tối!" Charlie áo trong màu trắng phối với ghi lê đen xoay người, mỉm cười hỏi, "Chào buổi tối, ngài, ngài muốn uống cái gì à?" Lumen cố ý hỏi: "Anh không biết tôi?" Charlie cảm thấy ngạc nhiên, mở to hai mắt, dựa vào ánh sáng của đèn tường khí gas cách hơi xa tỉ mỉ quan sát vài giây. Anh ta nhanh chóng lộ ra nụ cười, bất ngờ hô: "Là cậu à! Ca ngợi Mặt trời, chúng ta đã bao lâu chưa gặp? Chờ tôi, chờ khi tôi rảnh sẽ tới gặp cậu!" Charlie lập tức chỉ chỉ quầy bar, phát phất tay, cáo biệt mà đi. "Tên này, diễn cũng giống như thật mà." Lumen có chút hài lòng cười nói, "Thế mà không nhận ra ông chủ của cậu!" Cậu thu hồi ánh mắt, tới gần sân khấu Jenna biểu diễn, chờ đối phương hát xong ca khúc tràn đầy từ ngữ hạ lưu, Jenna vừa chấm dứt, nhặt hết tiền đồng cùng tiền bạc ở trên sân khấu, đi xuống dưới, Lumen liền đi qua đón, nhiệt tình dào dạt hô: "Cô hát rất hay! Tôi có thể mời cô uống ly rượu không?" Jenna nhất thời lộ ra vẻ mặt cảnh giác. Sau khi bị biến thái Hedsey kia đánh lén, cô không dám có chút sơ ý đối với những người khác tới gần mình, lo lắng lại gặp chuyện không may tương tự. Cô cẩn thận đánh giá khuôn mặt Lumen vài giây, gượng ra nụ cười che dấu sự bài xích: "Tôi phải giữ cổ họng cho ca khúc tiếp sau!" "Uống giúp tôi thêm một ly!" Jenna một bên liếc mắt đưa tình một bên tới gần mấy tên xã hội đen bảo kê ở bên cạnh sân khấu, tìm kiếm trợ giúp. Đối với "ả lòe loẹt" nghi ngờ là tình nhân của sếp cùng "Giày đó" này, đám xã hội đen cũng không dám đắc tội, đồng thời tiến lên, ngăn giữa Lumen cùng Jenna. Jenna nhân cơ hội thoát ly, đi tới phòng nghỉ gần quầy bar. Trước khi đi, cô ta liếc mắt nhìn Lumen một cái, quan sát kỹ khuôn mặt của cậu một hồi, lẩm bẩm: "Con mẹ nó chứ, trò này đang là mốt sao?" Lumen vui vẻ thu hồi tầm mắt, chuyển đi sang thang lầu thông quán cà phê. "Anh đi đâu đó?" Hai tên bảo kê đứng ở nơi đó ngăn cậu lại. Thực làm hết phận sự mà. Lumen cười nói: "Uống cà phê!" Quan sát Lumen vài giây, hai tên bảo kê tránh đường ra. Tiến vào quán cà phê, nhìn thấy Louis cùng Sakota không có chuyện gì để làm, Lumen lòng sang phòng tắm. Cậu không dám soi gương, trực tiếp dùng nước trong vòi rửa sạch mặt, chà xát vài cái, sau đó mới chậm rãi tẩy trang. Đợi cho hoàn thành, cậu nhìn về phía gương, thấy chiếu ra bản thân sắc mặt tái nhợt, rất là mỏi mệt. Tiêu hao đối với linh tính vẫn rất lớn... trước đó còn vẽ 2 bức tranh. Lumen bình phục trạng thái, đi ra khỏi phòng tắm. Louis ánh mắt đảo qua, bất ngờ đứng lên: "Sếp! Anh trở về khi nào vậy?" "Vừa mới." Lumen chỉ về phía hành lang. "Tôi nghỉ ngơi trước " "Vâng, sếp." Louis cùng Sakota cũng không hỏi vì sao. Lumen vào phòng, gắng gượng rửa mặt, ngã ra trên giường, rất nhanh ngủ thiếp đi. Trong mộng, cậu tựa như lại thể nghiệm cái loại khó chịu từ giữa không trung một đường rơi vào trong lòng đất kia. Trong khi không ngừng rơi xuống, bùn đất phía dưới đột nhiên nứt ra, xuất hiện một mảng hải dương thiêu đốt, nó tạo thành từ lửa đỏ đậm! Cháy bỏng cùng đau đớn đồng thời truyền vào trong đầu Lumen, cậu chợt mở to mắt, ngồi dậy, hít thở hổn hển. Lúc này, trong phòng một mảng tối đen, cực kỳ yên tĩnh, chỉ có một chút ánh trăng đỏ rực xuyên thấu qua mành cửa, chiếu lên trên cái bàn gần cửa sổ.