Bên dưới cánh cửa sổ phòng mở rộng, Lumen dùng tay không leo xuống, cậu bám vào mặt ngoài của những pho tượng đắp nổi và đường ống dẫn bên ngoài mặt tường mà leo từng tầng từng tầng di chuyển xuống gần mặt đất, giống như hạ cánh khẩn cấp, chuẩn xác mà ổn định.
Rất nhanh, cậu nhẹ nhàng nhảy xuống, lúc gót giày rơi xuống vỉa hè của phố White Coat, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm nói: Tại sao mình phải leo từ tầng sáu xuống chứ? Mình cũng không làm gì cả!
Lumen oán thầm một câu, thân hình nhanh chóng hòa vào bóng tối bên đường, đi về phía đại lộ Market.
Bên trong phòng: Flanka quay đầu nhìn lại cánh cửa sổ vẫn còn đang nhẹ nhàng lắc lư, lại chỉnh chiếc váy ngủ bằng tơ lụa trên người, mỉm cười, bước về phía cánh cửa đang chậm rãi mở ra.
Jenna trong chiếc váy dài màu đỏ đính sequin lấp lánh vừa cất chìa khóa bạc mà Flanka đưa cho cô, vừa bước vào bên trong căn hộ.
"Hôm nay em về sớm vậy?" Flanka đứng chặn tầm mắt của Jenna nhìn ra vị trí cửa sổ, nghi hoặc hỏi.
Jenna thở dài nói: "Người nhà của tay chơi đàn Banpo trong ban nhạc xảy ra chuyện, tuy không ảnh hưởng đến việc ca hát của tôi, nhưng tâm trạng của mọi người cũng không được tốt cho lắm, cho nên quản lý vũ trường cho chúng tôi kết thúc sớm, và đổi chủ đề của đêm nay thành điệu Cheek to cheek."
Điệu nhảy Cheek to cheek ở khu chợ cũng không giống với điệu nhảy chính quy, cả nam và nữ sẽ vừa ôm nhau vừa không ngừng cọ xát trên sàn nhảy chỉ có chút ánh sáng mờ mờ, điều này tương đối kích thích nhưng nếu vũ trường không có đủ số lượng vũ công thì căn bản không thể chống đỡ được kiểu khiêu vũ này.
"Có chuyện gì sao?" Flanka cố gắng tìm kiếm đề tài, trong lòng cũng thầm tính toán thời gian Lumen cần để leo xuống tầng một.
Trong lúc đó, cô thầm oán giận một câu:
Tại sao em trai của 'Muggle' lại là 'Thợ săn' mà không phải là 'Sát thủ' chứ, 'Sát thủ' có thể nhảy từ tầng sáu đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng tựa như lông chim.
Jenna thuật lại chuyện mà thành viên ban nhạc kia gặp phải, cuối cùng nói:
"Mẹ kiếp, vì sao cuộc đời của những người bất hạnh lại càng bất hạnh hơn như thế này chứ?"
"Ừm, mặc dù buổi biểu diễn kết thúc sớm hơn so với bình thường, nhưng đã khuya rồi, lúc này về nhà thì rất phiền toái nên tôi đến chỗ của chị để ngủ.
Nơi Jenna sống cách đại lộ Market khá xa, mỗi lần biểu diễn ở vũ trường đến đêm khuya, cô thường lựa chọn đến ngủ ở chỗ của Flanka, cô thậm chí còn có một chiếc chìa khóa dự phòng.
Những từ khóa như kho hàng, công nhân khuân vác... cộng với thông tin mà thuộc hạ của cô đưa về, Flanka đại khái đoán được chuyện này có liên quan đến chuyện của 'Chuột' Christo.
Cô thở dài, rốt cuộc chuyện này vẫn khiến cho nhiều người vô tội phải mất đi người thân, đồng thời cũng âm thầm cảm thán một câu:
"007, hiệu suất làm việc của ông bạn này thật cao, đêm khuya ngày hôm qua, cô mới cho hắn biết tình hình chuyện người trong gương, trước buổi tối ngày hôm nay, người phi phàm phía chính phủ đã cho thu dọn sạch sẽ rồi."
Người đàn ông mà danh hiệu bên trong "Hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xoăn" là "007 " kia là thành viên tổ chức chính phủ nào đó của Trier, chức vị của ông ta cũng không hề thấp, mà Flanka vẫn giữ phương thức liên lạc bí mật với rất nhiều người bạn trong Hội nghiên cứu đang ở Trier, đôi khi còn có thể tổ chức một buổi tụ hội bí mật.
Đương nhiên, Flanka cũng không cảm thấy chuyện liên quan đến người trong gương sẽ dễ dàng chấm dứt như vậy, bởi vì thế giới khác biệt trong gương kia vẫn còn đó, những vật phẩm thần bí mà Gardner Martin đưa vào Trier vẫn còn đó, chiếc gương bạc cổ trong tay cô vẫn còn đó, nếu không diệt trừ được tận gốc những thứ này thì mới chỉ giải quyết được vấn đề nhất thời, tương lai cũng chưa biết sự dị thường tương tự như này sẽ bùng phát lúc nào.
Đối với chiếc gương bạc cổ có thể tiến vào thế giới khác biệt trong gương kia, Flanka vẫn luôn giữ thái độ cẩn thận đề phòng lại vừa nghiêm túc nghiên cứu xem nơi đó có cất giấu một bí mật nào đó liên quan đến con đường 'Ma nữ' hay không.
"Sao chị không nói chuyện?"
Jenna vươn tay phải ra, quơ quơ trước mặt Flanka.
Flanka định thần lại, khẽ thở dài một tiếng: "Sau khi nghe em nói về những bất hạnh mà bọn họ gặp phải, chị cũng cảm thấy hơi buồn."
Đây cũng là lý do mà cô nghe theo lời đề nghị của Lumen, giao hết mọi chuyện cho phía chính phủ xử lý, cô thực sự không muốn đối mặt với nỗi đau của quá nhiều người vô tội như vậy.
Jenna đi vòng qua người Flanka, đi về phía phòng nghỉ dành cho khách, dự định thay một bộ quần áo thoải mái hơn.
Lúc tầm mắt đảo qua, thấy cửa sổ của phòng khách đang mở rộng, gió đêm lạnh thổi vào trong phòng.
"Vừa rồi hơi buồn bực..." Flanka vội vàng ném lý do đã chuẩn bị từ trước ra.
Jenna hoài nghi nhìn đối phương một cái: "Cái này cũng cần phải giải thích sao?"
Khục... Flanka thiếu chút nước bị sặc nước bọt của chính mình.
Cũng may, Jenna không nghĩ nhiều và đi thẳng vào phòng nghỉ dành cho khách, rồi ôm bộ quần áo ngủ đi vào phòng tắm...
Sau khi Lumen trở lại đại lộ Market, việc đầu tiên mà cậu phải làm là đi dạo một vòng tới gần số nhà 126, an ủi bốn tên côn đồ xã hội đen đang cải trang thành bốn gã vô gia cư, ngồi rải rác ở các hướng khác nhau xung quanh khu vực mục tiêu, và hứa hẹn ngày thứ hai sẽ phát cho mỗi người 100 đồng Fil.
24 giờ đêm nay, cậu lại ngủ ở vũ trường Breeze, giấc ngủ lần này rất không an ổn, thường xuyên giật mình tỉnh giấc, lại cố gắng lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài cửa sổ với hy vọng có thể nghe được tiếng bước chân dồn dập.
Cứ như vậy cho đến hừng đông, lúc Lumen ăn xong bữa sáng ở quán cà phê và đang đọc báo thì thấy Louis đi từ tầng một đi lên, ghé vào bên tai cậu nói:
"Sếp, cảnh sát trưởng Everett cho mời ngài, 10h sáng đến quán cà phê Valiant ở đối diện trụ sở cảnh sát để uống cà phê."
Vị cảnh sát trưởng kia muốn gặp mình, thủ lĩnh mới nhậm chức của băng Savoy sao? Nhờ có 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' trong tay nên Lumen khá chắc chắn về điều này.
Cậu hỏi Louis: "Còn có người nào nữa không?"
"Rất nhiều," Louis thấp giọng nói: "Nghe nói tất cả thủ lĩnh của các băng đảng ở khu chợ đều được mời.
Hôm nay là ngày chính thức bắt đầu bỏ phiếu và buổi tuyển cử sẽ kéo dài suốt ba ngày."
Như vậy xem ra đúng là không cho chúng ta cơ hội phá ngang cuộc tổng tuyển cử quốc hội rồi. Không biết mấy vị thủ lĩnh của băng Gai độc có đi hay không? Lumen gật đầu.
9 giờ 15, Lumen rời khỏi Vũ trường Breeze, quay trở về Khách sạn Kim Kê.
Bên trong phòng 207, cậu đeo Kính mắt nhìn trộm bí ẩn lên, loại cảm giác chếnh choáng mãnh liệt giống như ở trạng thái đầu dưới chân trên, cả người như rơi từ trên cao xuống chui thẳng xuống lòng đất lại một lần nữa xuất hiện, cậu cố gắng kìm cảm giác muốn nôn khan xuống mà lấy một chiếc gương và tất cả đồ trang điểm ra, bắt đầu bận rộn.
Cậu không thay đổi quá nhiều, chỉ tô đậm lông mày, làm dày xương trán, tăng khối vùng tối trên khuôn mặt, làm cho người ta theo bản năng tin tưởng người trước mặt là Charles mà không liên tưởng đến bất kỳ người nào khác.
Ngay sau khi hóa trang xong, Lumen lập tức úp mặt gương xuống, cậu thậm chí còn không dám nhìn vào cửa sổ bằng thủy tinh.
Gần 10 giờ sáng, cậu đi tới quán cà phê Valiant và được bồi bàn dẫn tới một phòng bao riêng.
Cậu vừa bước chân vào cửa, tầm mắt lập tức nhìn thấy vài người quen, có Nam tước Briner mặc vest lịch sự, đội mũ dạ, miệng ngậm tẩu thuốc, 'Giày đỏ' Flanka mặc quần dài phối với áo sơ mi kiểu nữ tính, 'Người khổng lồ' Simon có thân hình cao lớn và 'Bàn tay máu' Black có dáng vẻ giống người làm ăn buôn bán hơn.
Cảnh sát trưởng Travis Everett mặc cảnh phục màu đen ngồi ở ghế sô pha đầu tiên, nhìn thấy Lumen đi vào thì cười cười đứng dậy: "Cậu là Charles, đúng không?"
"Đúng vậy, cảnh sát trưởng Everett." Lumen đáp lại theo phép lịch sự.
Sau khi Travis Everett đứng dậy, đám người Flanka và Nam tước Briner đều đứng dậy nhìn về phía Lumen, trên mặt ít nhiều đều xuất hiện vẻ nghi ngờ.
Flanka chợt hiểu ra, tự động chuyển ánh mắt không nhìn chằm chằm mái tóc vàng xen lẫn đen của đối phương nữa, mà đám người Nam tước Briner và 'Người khổng lồ' Simon cũng dần nhận ra đây là Charles.
Cảnh sát trưởng Everett hơi đẩy cặp kính mắt gọng đen trên sống mũi lên, con ngươi màu xanh lam mang theo ý cười nói: "Cậu mới đến khu chợ chưa đầy ba tuần đã được tiếp quản vũ trường Breeze, đúng là tuổi trẻ tài cao."
"Chà, tháng này khu chợ cũng không được yên ổn cho lắm."
Hắn nửa khen nửa gõ Lumen một cậu, sau đó vỗ vỗ cái ghế bành bên cạnh, nói: "Nào, cậu ngồi xuống đây, để tôi giới thiệu những người khác với cậu."
Đợi Lumen đi tới đứng bên cạnh hắn, Everett mới chỉ vào một người đàn ông trung niên ngồi ở bàn trà đối diện, nói: "Đây là Roger, chắc hẳn cậu cũng không xa lạ gì nhỉ?"
'Bọ cạp đen' Roger? Lumen chuyển tầm mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên kia: hắn mặc một bộ vest khá kịch sự, tóc đen được chải chuốt gọn gàng về phía sau, tướng mặt hơi dữ tợn, đôi mắt màu xanh lam sâu như biển không đáy.
"Đây là lần đầu tiên gặp mặt." Lumen cười cười trả lời, cậu chỉ cảm thấy ánh mắt 'Bọ cạp đen' nhìn mình lạnh lẽo đến dị thường.
Everett lần lượt giới thiệu những người ngồi bên phải Roger: "Harman Castilla."
Lúc Lumen bước vào phòng bao riêng này, ngoại trừ mấy vị thủ lĩnh của băng Savoy, cậu cũng chỉ để ý tới Harman bởi hắn có một cái đầu trọc bóng lưỡng vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác, bóng đến mức Lumen muốn tránh ánh mắt không dám nhìn vào, chỉ sợ nó có thể phản chiếu ra bóng dáng của bản thân sau khi ngụy trang.
Nhìn kỹ lại, cậu phát hiện ra diện mạo của Harman khá đặc biệt với đôi lông mày dày rậm, sống mũi cao thẳng, viền môi rõ ràng, dáng người rắn chắc, cứng cỏi, cũng được coi là anh tuấn, cho dù hắn đang ngồi nhưng vẫn có thể nhìn ra vóc dáng không lùn, hắn mặc một chiếc quần ống chẽn màu nâu sậm vô cùng cân xứng với dáng người.
Castilla trạc khoảng ba mươi tuổi, vóc người nhỏ nhắn, rất có thể còn chưa đến một thước năm mươi năm, cô ta có một mái tóc xoăn màu nâu đỏ và một đôi mắt màu nâu rám nắng, đôi môi dày và một cặp mông lớn, cong đến kinh người.
"Charles của băng Savoy, các anh chắc cũng không xa lạ gì, đúng không?" Everett giới thiệu Lumen với đám người Roger.
Roger nở một nụ cười lạnh như băng, nói:
"Đúng vậy, cảnh sát trưởng, cậu ta để lại cho tôi một ấn tượng vĩnh viễn không bao giờ quên."
Ánh mắt của "Đầu trọc" Harman đã sớm ngập tràn thống hận và tàn nhẫn.
Everett thở dài nói: "Chúng ta cùng sống ở khu chợ này, chung sống hòa bình mới có thể hướng tới một tương lai tốt đẹp, phát triển và giàu có hơn."
"Nếu các anh có mâu thuẫn gì thì đều có thể tới tìm tôi. Tôi sẽ làm trọng tài phân xử và hòa giải."
"Charles, cậu hãy dùng tách cà phê này để mời Roger đi, sau đó lại giao tiền lợi nhuận trong nửa năm tới của vũ trường Breeze ra đây, chuyện của Margot và Aite chấm dứt tại đây, nếu ai lại lôi hai chuyện này tới gây phiền toái với cậu, cậu có thể nói với tôi."
Lumen cười cười nhìn mấy người Roger, Harman và Castilla, thấy trong mắt bọn họ không hề có chút khoan thứ nào mà chỉ có sự lạnh lẽo và độc ác đến cực hạn.
Đám người Nam tước Briner không nói gì, tất cả đều bày ra dáng vẻ như đang xem kịch hay, Flanka lắc đầu nhìn Lumen, ý bảo cậu không nên hành động bốc đồng.
Lumen cúi người, nâng tách cà phê trên bàn lên, đột nhiên hai tay cậu vung mạnh ra, chất lỏng màu nâu bên trong tách hất thẳng về phía 'Bọ cạp đen' Roger.
Roger phản ứng cực nhanh, hắn nghiêng người sang bên cạnh, đụng vào bàn trà, cả Harman và Castilla đổng thời đứng bật dậy.
Cùng lúc đó, Lumen chỉ vào "Bọ cạp đen" Roger, lớn tiếng mắng: "Đcm mày!
Có phải chúng mày cũng không thèm nể mặt mũi cảnh sát trưởng không? Một hai đều giả câm giả điếc? Nếu không muốn hòa giải thì chúng mày cứ nói thẳng ra, Charles tao ở vũ trường Breeze chờ chúng mày!"
"Ánh mắt của chúng mày nói cho tao biết, chúng mày nhất định sẽ trả thù!"
Thật kiêu ngạo, Flanka không ngờ lá gan của Lumen lại lớn như vậy.