Chương 90: “Kiệt ngạo”

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 25-08-2023 09:01:11

Đôi mắt của Travis Everett giấu sau đôi kính mắt gọng đen, làm cho người ta không nhìn ra hắn đang vui hay là giận. Nhưng hắn cũng không ngăn cản Lumen, giống như đã biến thành một người ngoài cuộc, chỉ thuần túy là đang xem kịch. Đám người Nam tước Briner và 'Bàn tay máu' Black đều kinh ngạc trước phản ứng của Lumen, bọn họ đều không thể ngờ được cậu ta lại dám hắt cà phê vào 'Bọ cạp đen' Roger ngay trước mặt cảnh sát trưởng, làm trò phá tan cuộc hòa giải. Đặc biệt là Nam tước Briner, hắn có cảm giác giống như lần đầu tiên quen biết người đồng nghiệp mà trước kia từng là thuộc hạ của mình này: Cậu ta điên cuồng, kiêu ngạo, ngang tàng gấp nhiều lần so với những gì hắn dự đoán? Cậu ta không muốn phải chịu một chút uất ức nào, lại càng không muốn trả bất kỳ cái giá nào sao? Tuy hành vi của cậu ta đang đổ hết trách nhiệm lên đầu đám người 'Bọ cạp đen' Roger nhưng chỉ cần là người có mắt và có chút đầu óc đều có thể nhìn ra được cậu ta mới là người khơi mào mâu thuẫn trước, hơn nữa còn mang theo một ý nguyện chủ quan mạnh mẽ. Thật rõ ràng, cậu ta không muốn hòa giải, cậu ta chỉ đang tìm cớ để phá tan lời đề nghị của cảnh sát trưởng Everett. Đây chẳng phải là một cú tát thẳng vào mặt cảnh sát trưởng Everett hay sao? Vị này chính là một quan chức có thực quyền ở khu chợ, bản báo cáo gửi lên cấp trên của hắn chỉ cần hơi viết quá lên một chút, không, chỉ cần viết đúng theo tình hình thực tế thôi, là có thể khiến cho người phi phàm phía chính phủ để mắt tới đám thủ lĩnh của băng Savoy chúng ta, và nhổ tận gốc tất cả công việc làm ăn của băng chúng ta!. 'Đầu trọc' Harman vừa tức vừa giận, hắn không để cho Lumen có cơ hội đập cốc cà phê về phía lão đại của mình, hắn chủ động tiến lên phía trước một bước, cong thắt lưng nắm lấy cạnh bàn trà, nâng lên, ném thẳng về phía tên đáng ghét kia. 'Rầm' một tiếng, sau đó kéo theo là tiếng của cốc chén đập xuống mặt đất, mảnh vỡ văng tung tóe, mà Lumen cũng đúng lúc tránh kịp, cậu rút khẩu súng lục màu đen dưới nách ra, ngay lúc cái bàn nặng nề đập xuống đất trong tiếng hỗn loạn xung quanh mà nhắm họng súng đen ngòm về phía Harman. 'Đầu trọc' Harman tức giận đến cực điểm, ngược lại cười lớn một tiếng: "Đồ lợn đực quê mùa này, có phải mày không muốn nể mặt mũi cảnh sát trưởng Everett nên không muốn chấp nhận hòa giải không? Được lắm, băng Gai độc chúng tao sẽ chơi với mày, chơi đến khi giữa chúng ta, một người phải hoàn toàn biến mất khỏi ván bài này! Mày bắn đi, mày kiêu ngạo như vậy, cũng không cần nể mặt mũi cảnh sát trưởng Everett kia mà, cứ bắn đi xem nào!" Nếu không phải thời gian này trùng với cuộc tổng tuyển cử quốc hội, phía chính phủ làm chặt hơn thì băng Gai độc bọn họ đã sớm tìm cơ hội ám sát tên Charles này rồi Lúc này, 'Bọ cạp đen' Roger lại một lần nữa đứng thẳng người dậy, một ngọn lửa màu đen hư hư thực thực xuất hiện giữa nắm đấm của hắn rồi lại nhanh chóng tiêu tán. Hắn không muốn để lộ năng lực phi phàm của bản thân trước mặt cảnh sát trưởng Everett, đồng thời 'Chân nến ngắn' Castilla nhìn chằm chằm Lumen, chỉ cần đối phương có động thái hơi lơi lỏng một chút, cô ta sẽ lập tức ra tay. Nghe tiếng mắng chửi và khiêu khích của 'Đầu trọc' Harman, Lumen chỉ cười khẽ một tiếng. Cậu trực tiếp bóp cò, một viên đạn màu vàng từ trong ổ đạn, thoát ra khỏi họng súng lao thẳng về phía đầu Harman. 'Đầu trọc' Harman hoàn toàn không ngờ được rằng sau lời cảnh cáo của cảnh sát trưởng Everett và dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người như vậy, Charles lại thật sự dám nổ súng, cũng không màng bất kể quy củ gì mà chỉ chăm chăm muốn giết mình. Điều này khiến cho hắn suýt chút nữa không kịp tránh né, đồng tử nhanh chóng phóng đại, cả người vội vàng ngồi sụp xuống đất. Viên đạn kia xượt qua da đầu bóng loáng đến mức có thể phản chiếu được ánh sáng của Harman, găm vào bức tường cách đó mấy thước, vỏ đạn bắn ngược lại chỗ nào đó trong phòng bao riêng, phát ra một tiếng keng nho nhỏ. Cùng lúc với tiếng nổ đó, tất cả thủ lĩnh băng đảng xã hội đen đồng loạt đứng lên, 'Bọ cạp đen' Roger và 'Ả chân nến ngắn' Castilla nhìn chằm chằm Lumen, chuẩn bị ra tay. Lumen vẫn không dừng tay, cậu hướng họng súng xuống thấp, lại nhắm thẳng cái đầu bóng lưỡng của Harman, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc nào. "Đủ rồi đấy." Đúng lúc này, cảnh sát trưởng Everett vẫn đang ngồi yên trên sô pha mới mở miệng quát một câu đầy quyền uy không nói lên lời, lại kết hợp với thân phận của hắn, làm cho ngón tay đang đặt trên cò súng của Lumen theo bản năng dừng lại. 'Đầu trọc' Harman thuận thế thay đổi vị trí, đứng thẳng người dậy, những người khác tuy vẫn duy trì tư thế giằng co nhưng không khí không còn căng thẳng như vừa rồi nữa. Lumen mất cơ hội giết chết mục tiêu thì không khỏi tiếc nuối thu hồi súng lục, nghiêng người nói với Everett: "Cảnh sát trưởng tôi đồng ý với yêu cầu của ngài nhưng bọn họ giống như không nghĩ như vậy." Đôi con ngươi giấu sau cặp kính mắt gọng đen của Everett hơi lóe lên một chút, hắn đứng lên nhìn người trong phòng một vòng rồi nói: "Mẫu thuẫn của các anh thì đợi sau khi cuộc tổng tuyển cử kết thúc rồi nói chuyện tiếp, trong ba ngày này tất cả các anh nên an phận một chút, nếu không các anh sẽ trở thành kẻ địch của Everett tôi, tin tôi đi, các anh sẽ không thích nổi điều này đâu." Giọng nói của vị cảnh sát trưởng này tuy trầm thấp nhưng ngữ khí bình tĩnh, không nổi giận cũng không kiêu ngạo, ngược lại mang theo vài phần thành khẩn. Nhưng những người từng ở khu chợ từ vài năm trước đều đồng thời nhớ tới một cái tên 'băng Valiant'. Mấy năm trước, địa vị của băng Valiant ở khu chợ sánh ngang với băng Savoy, nhưng bởi vì không nể mặt cảnh sát trưởng Everett mà liên tục vi phạm lời nói của hắn, kết quả bị phía chính phủ liên hợp hành động, nhổ cỏ tận gốc, sau đó băng Gai độc mới quật khởi vươn lên vị trí quyền lực còn trống trong thế giới xã hội đen ở khu chợ. Quán cà phê Valiant này cũng là minh chứng cho sự tồn tại của băng đảng xã hội đen đó. Thủ lĩnh của băng Savoy, băng Gai độc và những băng đảng khác đồng thời im lặng vài giây, sau đó lần lượt đáp lại lời nói của cảnh sát trưởng Everett, tỏ vẻ mình sẽ cố gắng hết sức quản lý đám thuộc hạ của mình thật tốt, không để cho bọn họ phá hỏng cuộc tổng tuyển cử. Ánh mắt của cảnh sát trưởng Everett đảo qua mặt từng người, cũng không nói thêm câu nào, mà xoay người đi về phía cửa. Đợi đến khi bóng lưng của hắn biến mất sau cánh cửa, 'Bọ cạp đen' Roger, 'Đầu trọc' Harman và 'Chân nến' Castilla lạnh lùng liếc nhìn Lumen một cái, sau đó cũng rời khỏi quán cà phê. Các thủ lĩnh băng đảng khác cũng không ở lại mà nhanh chóng rời đi, rất nhanh, bên trong phòng bao riêng chỉ còn lại mấy người thủ lĩnh của băng Savoy. "Vừa rồi cậu quá xúc động đấy." Nam tước Briner rút tẩu thuốc, nhìn Lumen nói. Lumen thản nhiên cười nói: "Tôi vẫn luôn chờ một cơ hội như vậy, thật đáng tiếc, không thể nắm chắc cũng không thể khơi mào mau thuẫn." Thấy 'Người khổng lồ' Simon và 'Bàn tay máu' Black đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, cậu bình tĩnh giải thích: "Chúng ta đã thử hơn hai lần, nhưng đám người băng Gai độc đều lựa chọn nhẫn nại, giống như Nam tước đã nói vậy, bọn họ có vấn đề rất lớn và đang chờ đợi thời cơ đến, tin tôi đi, không bao lâu nữa thời cơ đó sẽ đến. Nếu chúng ta không diệt trừ hoàn toàn băng Gai độc trước khi thời cơ này đến thì thứ chờ đợi chúng ta là sự trả thù điên cuồng của bọn chúng, đến lúc đó, bất kỳ ai trong giới chúng ta cũng đừng mong tránh thoát. Vừa rồi, băng Gai độc chỉ có ba người, mà phía chúng ta có năm ngươi, thực lực của "Giày đỏ' cũng không kém hơn 'Bọ cạp đen' bao nhiêu, kết hợp với sự hỗ trợ của tôi, khẳng định có thể áp chế được hắn. Nam tước, Simon và Black, chẳng lẽ các anh còn không thể đối phó được với 'Đầu trọc' và 'Chân nến ngắn' hay sao? Các anh thậm chí còn có thể phân một người ra để ngăn cản cảnh sát trưởng Everett cơ mà. Chỉ cần băng Gai độc dám đánh trả, chúng ta cũng dám giết chết bọn chúng ngay ở chỗ này!" 'Chuột' Christo đã được Everett đặc biệt căn dặn từ tối hôm qua, nên hôm nay không được mời tới! Đám người Nam tước Briner và 'Bàn tay máu' Black nghe xong thì vừa có cảm giác lời Charles nói cũng có điểm đúng, từ tận đáy lòng lại có thêm cảm giác kiêng kị đối với người này. Vừa rồi cậu ta không chỉ phô trương thanh thế mà là thật sự muốn giết chết đám người 'Đầu trọc' Harman! Cậu ta thật sự điên rồ đến mức cực đoan! Đủ can đảm, không cố kỵ bất kỳ điều gì, cái gì cũng dám làm! "Nhưng nếu làm như vậy thì cũng chẳng khác nào đánh vào mặt cảnh sát trưởng Everett, sau đó sẽ rất phiền toái đấy." "Bàn tay máu' Black lắc đầu nói. Đây cũng là suy nghĩ của Flanka, cô vốn còn muốn nhắc nhở Lumen rằng việc này sẽ khiến cho cậu không thể tiếp tục ở lại khu chợ, nói không chừng còn có thể nhận thêm một lệnh truy nã nữa, nhưng xét thấy các thủ lĩnh khác đang ở nơi này, cô không thể để lộ mối quan hệ hữu hảo của mình và Lumen được, vì thế Flanka lại ngậm miệng lại. Khóe môi của Lumen cong lên, mỉm cười, đáp lại bằng một câu nghi vấn: "Chẳng phải cảnh sát trưởng Everett bị băng Gai độc giết chết sao?" Gần như cùng lúc, trong đầu mọi người đều hiện lên một ý nghĩ như vậy. Nam tước Briner vuốt ve cái tẩu thuốc bằng gỗ gụ, nói: "Nhưng đây chỉ là một cái cớ tạm thời, rất khó qua mắt được đám người phi phàm phía chính phủ." "Các anh có thể đổ chuyện này lên đầu một kẻ điên là tôi, cùng lắm thì tôi sẽ rời khỏi khu chợ, tôi tin tưởng rằng sau khi tôi tránh thoát khỏi điều tiếng này, lão đại sẽ lại sắp xếp cho tôi làm một việc khác." Lumen bình tĩnh cười nói. Đây quả thật là một phần ý tưởng thực sự của cậu. Nhiệm vụ mà ngài K giao cho cậu là phải lấy được sự tín nhiệm của Gardner Martin chứ không phải để cậu kinh doanh vũ trường Breeze và tạo chỗ đứng ở khu chợ. Nếu vừa rồi sự khiêu khích của cậu thật sự có thể chọc giận đám người 'Bọ cạp đen' Roger thì cậu tin tưởng Flanka sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chỉ cần một thủ lĩnh băng Savoy lựa chọn đứng về phía cậu thì những người khác cũng không dám động thủ, đến lúc đó, với sự hợp lực của bọn họ, khả năng cao có thể xử lý được ba tên thủ lĩnh còn sót lại của băng Gai độc. Chờ sau khi tìm ra mưu đồ của băng Gai độc, Gardner Martin nhất định sẽ đánh giá cao sự mạo hiểm của cậu. Với hành động diệt trừ tai họa tiềm ẩn như vậy, cho dù cậu có đánh mất vũ trường Breeze vào tay người khác, lại buộc phải chạy trốn, mà cho dù trốn cũng là trốn ở một nơi nào đó ở Trier, cậu sẽ tiếp tục làm việc cho Gardner Martin cho đến khi hoàn toàn nhận được sự tín nhiệm từ hắn. Hơn nữa, việc này cũng có lợi đối với Lumen, đợi đến khi băng Gai độc chuẩn bị xong thì người đầu tiên bọn họ muốn trả thù chắc chắn là cậu, nếu không giải quyết vấn đề này trước thì cậu ngược lại sẽ càng nguy hiểm hơn, về sau, cho dù là Nguyệt phu nhân, cộng thêm một đám người nữa đến đây, cậu cũng không cần phải lo lắng, bởi vì lúc đó cậu đã di chuyển đến một nơi khác rồi. Mà hôm nay chắc chắn Louis Lund sẽ lại đến khu chợ, chỉ cần tạm thời áp chế tin tức đám người 'Bọ cạp đen' Roger chết xuống để tạo một không khí bình tĩnh giả dối, thậm chí cậu còn có thể xuất hiện ở số nhà 126, đường lớn khu chợ để chờ đợi mục tiêu của mình đến, những người này không giống những ứng cử viên cho cái ghế nghị viên kia, cái chết của bọn họ có thể gây ra tiếng vang khá lớn Mấy vị thủ lĩnh băng Savoy yên lặng vài giây, sau đó, Nam tước Briner vừa đi về hướng cửa vừa nhắc nhở một câu: "Cậu chắc chắn đã bị cảnh sát trưởng Everett để ý đến rồi, đợi sau khi cuộc tuyển cử kết thúc, cậu sẽ gặp phải khá nhiều rắc rối đấy." Lumen bật cười đáp lại: "Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ biến mất một cách thần bí." Nói xong, Lumen thản nhiên đón nhận ánh mắt hoảng sợ của đám "Người khổng lồ' Simon. Xem ra, với những gì xảy ra trước đó, hiện tại cậu nói bất kỳ cái gì cũng có thể khiến cho người khác tin tưởng. 3 giờ 15 chiều, Lumen ngồi xe ngựa công cộng tới khu Vườn bách thảo, lại một lần nữa đến quán cà phê Mason nằm bên trong tòa nhà tứ hợp sơn màu trắng, với rất nhiều cây xanh bao quanh bên ngoài tường. Cậu đi xuyên qua một hành lang được chống đỡ bởi những cột trụ lớn, đi vào một không gian với vách tường được sơn màu xanh lục và một cái cửa sổ sát đất rất lớn, ngồi vào hàng ghế D quen thuộc và bỏ chiếc mũ tròn rộng vành trên đầu xuống. "Một tách cà phê Intis." Cậu nói với nữ phục vụ trong quán cà phê và bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.