Chương 107: Vỡ nát

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 25-08-2023 06:44:51

Bịch, bịch! Tiếng tim đập vang lên bên tai Lumen, ở sâu trong ký ức của cậu giống như có một số hình ảnh đang chậm rãi mà gian nan trồi lên trên. Điều này làm cho đầu cậu đau đến mức muốn nổ tung, trong cậu có một loại kháng cự, không muốn tiếp tục. Lúc này, ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh phủ đầy hoa văn màu sắc, Ryan nhìn thấy nghi thức đã sắp bắt đầu thì không do dự ném 'Bù nhìn Tanago' cho Leah, ý bảo cô dùng vật phẩm phong ấn này đối phó với mục sư, còn anh thì giơ 'Kiếm Thần Hi' lên. Dưới ánh sáng của ngọn lửa màu vàng hư ảo, Leah và Valentine vòng sang một phía khác của cửa sổ kính đầy hoa văn màu sắc, cách Ryan một vách tường hình trụ nửa nhô ra. Bọn họ làm như vậy là để tránh những tổn thương do 'Bão ánh sáng' mang lại sẽ ảnh hưởng đến hành động của bản thân, xét theo 'Năng lực phòng ngự' vừa rồi của tòa giáo đường Thánh St. Sith này, bọn họ cho rằng nhờ bức tường ngăn cách này, hai bên sẽ không có vấn đề gì, dù sao Ryan cũng sẽ cố hết sức để khống chế hướng tấn công. Leah cõng 'Bù nhìn Tanago' sau lưng, sau đó áp sát mặt nó vào cửa sổ thủy tinh với những hoa văn màu sắc miêu tả viễn cảnh Thánh St. Sith truyền giáo, để tầm mắt của nó nhắm thẳng về phía mục sư Guillaume đang đứng bên cạnh tế đàn chủ trì nghi thức. Ở đầu bên kia, Ryan nắm chặt chuôi 'Kiếm Thần Hi' cắm thẳng vào cửa sổ. Chuôi kiếm khổng lồ lớn bằng hai cánh tay được ngưng tụ từ ánh sáng thuần túy nhất thời phân rã thành vô số mảnh vỡ ánh sáng sắc bén rồi hóa thành một cơn lốc. 'Cơn lốc' nhanh chóng hóa lớn rồi đập thẳng về phía cửa sổ thủy tinh đầy hoa văn màu sắc ở phía trước Răng rắc! Cả tòa giáo đường bắt đầu rung lắc đến một mức độ nhất định, trên bề mặt thủy tinh nhanh chóng xuất hiện vô số các vết nứt nhỏ giống như mạng nhện. Chỉ có điều, nó vẫn sừng sững như trước, không chịu 'nhượng bộ' chút nào. Ryan thấy thế thì lập tức ngưng tụ từng chút ánh nắng ban mai xung quanh thành một cây rìu có cán rìu lớn đến mức phải dùng hai bàn tay mới nắm được. Anh không có cách nào tạo thêm được một 'Bão ánh sáng' khác trong một khoảng thời gian ngắn nên chỉ có thể đổi thành một loại vũ khí khác. Trong lúc đó, Leah và Valentine cũng thành công tránh được dư chấn từ đòn 'Bão ánh sáng' nhờ tránh phía sau bức tường nhô ra kia, lúc này, tầm nhìn của 'Bù nhìn Tanago' cũng rơi xuống trên người mục sư, bên trong đôi mắt được khảm trên khuôn mặt được bện từ dây leo màu xanh lục phản chiếu bóng người mặc áo thụng trắng thêu chỉ vàng. Đột nhiên, Leah nhìn thấy xung quanh Guillaume Besne đang đứng bên cạnh tế đàn đột nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng màu trắng bạc xen lẫn màu đen nhàn nhạt. 'Bụp' một tiếng, con mắt của 'Bù nhìn Tanago' nháy mắt nổ tung, trong hốc mắt chảy một giọt nước mắt lẫn máu. Mục sư liếc mắt nhìn sang phía bên này, rồi lại thu hồi tầm mắt. Đến lúc hai con cừu này 'từ dẫn xác' đến tế đàn rồi, hắn đọc câu chú tiếp theo bằng ngữ khí bình thản mà say mê: "Ngài là sự luân hồi vĩnh hằng, là vận mệnh định trước, là nguyên nhân, là kết quả, cũng là quá trình!" Đột nhiên, ánh sáng của hai ngọn nến đặt trên tế đàn tượng trưng cho thần linh chợt léo dài ra và lớn dần bằng đầu người. Bên trong giáo đường, tiếng gió rít gào, mà nhóm thôn dân tựa như đều biến thành những pho tượng, trên khuôn mặt và mu bàn tay của từng người mơ hồ có những cục màu trắng bạc xen lẫn màu đen lần lượt dần nhô ra. Tầng ánh sáng màu trắng bạc xen lẫn màu đen nhàn nhạt vốn chỉ bao trùm xung quanh tế đàn, đột nhiên khuếch tán ra bốn phương tám hướng, nhanh chóng nuốt chửng cả giáo đường vào bên trong. Đỉnh vòm giáo đường đầy những bức bích họa cũng dần trở nên trong suốt, tầng tầng lớp lớp mây mù trên trời cao nhanh chóng tiêu tan, ánh trăng càng lúc càng trở nên đỏ thẫm như màu máu. Những ngôi sao trên nền trời màu đen như nhung kia không còn bị che khuất nữa mà lần lượt sáng lên, cường độ ánh sáng đạt tới gần như mặt trời. Trong khoảng thời gian ngắn, ban đêm biến thành ban ngày, lúc này, nhóm thôn dân mới hoạt động trở lại, bọn họ mê man nói: "Chòm sao thay đổi." "Vận may đã đến." 'Rầm' ba tiếng. Cả Ryan, Leah và Valentine đều không nghe thấy, không nhìn thấy cảnh tượng này mà đồng thời ngã quỵ xuống mặt đất, quay cuồng, kêu thảm thiết tựa nhưu đang phải chịu đựng sự thống khô vô cùng lớn. Làn da của Ryan dần biến thành màu xanh xám, mà dưới da mặt của Leah giống như có vô số giòi bò đang ngọ nguậy bên trong đẩy từng cục thịt ra, cả người Valentine sáng bừng lên như mặt trời ban ngày, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Chỉ một chút nữa thôi, bọn họ sẽ rơi vào trạng thái không khống chế được. "Bù nhìn Tanago" bị ném ở một bên, đang không ngừng run rẩy dữ dội. Lumen chỉ cảm thấy lồng ngực càng trở nên nóng rực dị thường, bên tai vang lên những âm thanh đáng sợ tựa như vang vọng từ xa đến gần. Đầu cậu giống như bị một cây thép vô hình cắm sâu vào, quấy đảo bên trong khiến cho cậu đau đớn đến mức gân máu nổi lên, dưới lớp da mơ hồ xuất hiện những đốm tròn màu trắng bạc pha lẫn màu đen. Một sức mạnh vô hình bao vây lấy cậu, mang cậu di chuyển lên phía trên tế đàn. Sợi dây thừng trói chặt cậu và miếng vải vo tròn nhét trong miệng cậu nhanh chóng biến thành bụi, tan rã trong không trung. Aurore cũng bị thứ sức mạnh vô hình này nâng lên, bay lơ lửng phía trên tế đàn, mặt đối mặt với Lumen. Bên trong con ngươi đầy tơ máu của Lumen phản chiếu bóng dáng chị gái cậu trong chiếc áo thụng trắng đơn giản đến quỷ dị và mái tóc vàng buông xõa rối tung, đôi mắt xanh lam nhạt trống rỗng vô thần, khuôn mặt thánh khiết lại cứng đờ. Cậu đột nhiên ngửa mạnh đầu về phía sau, chỉ cảm thấy cảm giác quen thuộc lại kỳ lạ từ chỗ sâu trong ký ức kia lại một lần nữa trỗi dậy, cùng với đó là cảm giác đau đớn tuyệt đối không yếu hơn những thống khổ mà lời nói vô nghĩa kia mang lại. Cảnh tượng bốn phía bị 'cắt vụn', chồng chéo lên nhau, đồng thời xuất hiện bên trong đầu Lumen. Là vẻ mặt nghiêm nghị mà điên cuồng của mục sư; Là bóng người mặc áo thụng đen từng bước đi về phía tế đàn; Là người chăn cừa Pierre Berry đang nằm bò trên mặt đất. Là mái vòm trong suốt của giáo đường; Là mặt trăng đỏ rực và những chòm sao sáng trên bầu trời cao; Là nhóm thôn dân đờ đẫn mơ màng đón chờ vận may đến; Là chút biểu cảm vặn vẹo xuất hiện trên khuôn mặt của Aurore tựa hồ cô cũng cảm nhận được đau đớn; Lumen bắt đầu hoảng loạn, cậu chỉ cảm thấy thân thể như bị thứ sức mạnh vô hình kia xé rách từng chút một, thứ ánh sáng màu trắng bạc pha lẫn màu đen càng ngày càng xuất hiện nhiều trên bề mặt da cậu. Mà cậu hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi xiềng xích trước mắt này, cho dù phản kháng cũng không có hiệu quả. "A!" Lumen nhịn không được hét thảm một tiếng, lồng ngực cậu như bị thứ gì đó xé mở ra từng chút một, ánh sáng màu trắng bạc pha lẫn màu đen trào ra, rơi xuống người Aurore. Nghe thấy tiếng kêu thống khổ này, con ngươi của Aurore thoáng chuyển động một chút. Trong đôi mắt trống rỗng vô thần của cô phản chiếu ra khuôn mặt Lumen nổi đầy gân máu, biểu cảm vặn vẹo và đã bị màu đen bạc hắc ám phủ lên. Cô khựng lại một chút, sau đó hai cánh tay cứng đờ theo bản năng vươn ra, đẩy mạnh về phía Lumen, cố gắng đẩy cậu ra khỏi nguy hiểm. Lumen ngơ ngẩn nhìn chị gái Aurore đẩy mình ra khỏi phạm vi của tế đàn. Đột nhiên, thứ âm thanh đáng sợ quanh quẩn bên tai cậu biến mất, xiềng xích vô hình trên người cũng biến mất, cảm giác nóng rực như thiêu đốt cũng dần yếu đi. Nhưng cảm giác đau đớn bên trong đầu cậu vẫn không thay đổi chút nào, từng hình ảnh giống như nằm sâu trong ký ức bị cưỡng ép lôi ra ngoài. Nó giống như có người dùng một cái móc câu từng chút một lôi nó ra khỏi đầu óc cậu. Hình ảnh đôi mắt màu xanh lam nhạt trống rỗng vô thần của Aurore đã nhiễm màu đen bạc, khuôn mặt cứng đờ và động tác kiên định, mạnh mẽ đẩy cậu ra, đồng thời xuất hiện trong đầu Lumen, gần giống với những gì cậu nhìn thấy vừa rồi, chỉ là bối cảnh hơi khác một chút, không có sự tồn tại của người mặc áo thụng đen kia. Cảm giác kỳ lạ càng lúc càng khuếch trương này khiến cho Lumen theo bản năng suy nghĩ liệu chuyện như này có phải đã từng xảy ra không, điều này làm cho cậu lại một lần nữa thống khổ kêu thảm thiết thành tiếng. Rầm! Cậu thoát khỏi phạm vi của tế đàn, rơi mạnh xuống mặt đất. Bất chấp đầu óc đau đớn dữ dội và tinh thần hoảng loạn, Lumen nhảy mạnh lên, cũng đánh về phía chị gái mình, ý đồ đẩy Aurore thoát khỏi phạm vi của tế đàn. Một bóng người lao ra chặn đường cậu, là người mặc áo thụng đen có khuông mặt giống y hệt cậu, hắn đấm một quyền vào má phải Lumen, khiến cậu phải ngã xuống mặt đất. Lumen cũng không hết hi vọng, cậu mang tâm thế tìm đường sống trong chỗ chết, lại xoay người đứng lên, nhằm thẳng về phía người mặc áo thụng đen đang đứng chắn ở phía trước. Rầm! Người mặc áo thụng đen lại đánh một quyền tới, Lumen theo bản năng né tránh. Hắn sửng sốt mất một giây, trên mặt chợt nở một nụ cười vặn vẹo, gầm nhẹ một tiếng, nói: "Cậu vẫn yếu như vậy sao?" "Yếu như tôi của trước kia!" Lumen bỏ qua mục sư và người chăn cừu Pierre Berry mà đánh thẳng về phía người mặc áo thụng đen kia. Người mặc áo thụng đen nghiêng người, chân phải giơ lên đá thẳng vào ống chân của Lumen, mà Lumen cũng không tránh né mà dựa vào tính mèo dẻo khủng khiếp của một 'Vũ đạo gia', cậu xoay mạnh nửa người, vươn cánh tay ra, ôm lấy kẻ địch. Rầm! Nửa người trên của cậu kéo theo người mặc áo thụng đen ngã xuống đất. Người mặc áo thụng đen nhanh nhẹn nâng tay phải lên, nắm lấy cổ Lumen, đầu gối thuận di chuyển lên trên, đập mạnh vào giữa hai chân của kẻ địch. Lumen cũng không né không tránh, hai mắt cậu đỏ bừng bừng, cậu chĩa năm ngón tay đâm vào mắt đối phương. "A!" Người mặc áo thụng đen kêu thảm một tiếng, hai tròng mắt bị Lumen móc ra, máu chảy đầm đìa khắp nơi, Lumen theo bản năng cuộn mình lại, hạ thân đau đến mức khiến cậu suýt chút nữa ngất xỉu. Cậu giãy giụa bò dậy, cười dữ tợn với người mặc áo thụng đen đang lăn lộn tại chỗ, nói: "Tới đây! Chúng ta cùng chết! "Mày là đồ nhát gan! Đồ nhu nhước!" Cậu lại nhào tới, vòng tay qua cổ đối phương. Lúc này, Pierre Berry nằm bò bên cạnh tế đàn cố chống lại sự sợ hãi tràn ngập trong lòng, hắn gian nan bò dạy, nhấc cây rìu của mình, chạy vội về phía Lumen. Bốp! Cây rìu của hắn chém thật mạnh về phía Lumen, nhưng lại bị lớp sương màu xám không biết khuếch tán ra ngoài từ lúc nào chặn lại, không cho kẻ bên ngoài thương tổn đến Lumen. Pierre Berry thay đổi hai loại năng lực nhưng đều không thể phá được tầng sương màu xám bảo hộ. Mục sư Guillaume Besne thấy thế thì không do dự, tiếp tục đọc lời cầu nguyện: "Khẩn cầu ngài." "Khẩn cầu sự ban ân từ ngài." "Khẩn cầu ngài ban ân cho tôi..." Hắn còn chưa niệm xong, chung quanh bắt đầu có biến hóa: Những chòm sao trên bầu trời cao từ từ di chuyển khỏi vị trí ban đầu. Cả ngôi làng Cordouan rung chuyển, mỗi ngỗi nhà, mỗi một tấc đất đều dần di chuyển về phía giáo đường. Không một tiếng động, nhóm thôn dân nhanh chóng tan rã thành từng cơ quan một, có con ngươi, có miệng, có mũi, có trái tim, có ngón tay, hoặc đơn giản chỉ mà máu thịt. Một số ít bộ phận bên trong những đống máu thịt này tự sắp xếp lại thành những hình người khác nhau, có bình thường, có lộn xộn, có hình người thiếu một số bộ phận hoặc có nhiều hơn một số bộ phận. Còn lại, phần lớn bộ phận bay về phía tế đàn, bay về phía Aurore. Lớp da bên ngoài của Aurore dần dần nứt ra, nhanh chóng phân giải thành một đống máu thịt mơ hồ. Chứng kiến cảnh tượng này, cả người Lumen rơi vào tuyệt vọng. Nhưng cậu không thể bỏ cuộc, cậu đè đầu người mặc áo thụng đen xuống, dùng sức vặn gãy cổ hắn trong ánh mắt khiếp sợ của hắn. Lumen đứng dậy, vội vàng chạy về phía chị gái mình. Xung quanh Aurore tựa như có một tầng vô hình bảo hộ, ngăn cản không cho cậu tiến lại gần. Oành đùng đùng! Dưới nền đất phát ra một tiếng nổ tung, cả giáo đường bắt đầu nhô lên cao, cây cối, bùn đất, đá, nhà cửa, dụng cụ trong nhà, đồ linh tinh rác rưởi trong làng, toàn bộ đều bay về phía này. Hầu hết các bộ phận của nhóm thôn dân đều bay về phía tế đàn, tập hợp cùng với máu thịt của Aurore, xoắn lại, vặn vẹo biến thành một người khổng lồ. Người khổng lồ kia cao bốn năm thước, có ba cái đầu, sáu cái tay, toàn thân được tạo thành từ vô số bộ phận cơ thể và máu thịt của con người, bề ngoài có vô số vết nứt chảy đầy mủ vàng. Cái đầu ở chính giữa người khổng lồ gian nan quay lại, thống khổ, hối hận nhìn Lumen. Một giọt nước mắt trong suốt trộn lẫn với máu từ khóe mắt 'hắn' chậm rãi chảy xuống. Chứng kiến cảnh tượng như vậy, đầu óc Lumen nhất thời ong lên, cả người giống như bị rìu chém dọc thành hai nửa. Tầm mắt cậu bắt đầu rung chuyển thay đổi, cậu 'thấy' giáo đường phân giải thành vô số mảnh nhỏ, 'thấy' 'ngọn núi' màu đỏ như máu dần dâng cao, 'thấy' tầng tầng lớp lớp nhà cửa vặn vẹo tạo thành bức 'tường thành' bụi gai, 'thấy' từng vòng từng vòng phế tích quay quanh 'ngọn núi', 'thấy' đủ loại quái vật không thể không rời khỏi khu vực này. Cái này... Đầu óc Lumen lại đau đớn kịch liệt. Cậu vừa nhìn thấy vô số tia sáng nhỏ bắn ra từ trong trên người khổng lồ và bên trong cơ thể của đám quái vật xung quanh, tụ tập lại lồng ngực mình, vừa phát hiện ra những hình ảnh ở sâu trong ký ức của cậu đã hoàn toàn bị lôi ra ngoài này, gần như giống như đúc với cảnh tượng trước mắt. Đây là...Lumen đột nhiên đoán ra điều gì đó, đồng thời đầu cậu càng lúc càng đau dữ dội hơn. Đột nhiên, tất cả cảnh tượng trước mắt cậu trở nên vô cùng hư ảo, lại nhanh chóng xuất hiện những vết nứt rõ ràng, tựa như thủy tinh bị rạn vỡ. Đây là! Cuối cùng Lumen cũng nhớ ra cái gì đó. Sau đó, cậu nhìn thấy người mặc áo thụng đen kia hóa thành thứ chất lỏng màu đen dơ bẩn bay đến trước người cậu, chảy vào trong ngực trái cậu. "A!" Lumen thống khổ kêu gào thảm thiết, chỉ thấy tất cả cảnh tượng chung quanh hoàn toàn nổ tung. Cậu đột ngột mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm ở dưới chân 'ngọn núi' màu đỏ như máu, cái loại đêm tối đến 'u ám' hư hư thực thực gần như hoàn toàn rút hẳn. Lumen theo bản năng xoay người ngồi dậy, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay chống mặt đất, nhìn bốn phía xung quanh. Cậu thấy 'tường thành' bụi gai vặn vẹo, thấy một vùng đất hoang không một bóng cỏ dại, thấy phía bên kia của 'phế tích trong mơ', thấy Ryan, Leah và Valentine nằm bên cạnh một căn nhà cách đó không xa. Bọn họ ngủ rất say. Lumen đột nhiên vùi đầu xuống, hai tay vươn lên nắm chặt tóc mình, thống khổ lầm bầm: "Đây rốt cuộc là hiện thực hay mộng cảnh?" "Bây giờ là hiện tại hay là quá khứ?" "Aurore, mình không cứu được Aurore sao?" "Đúng vậy." Một giọng nữ từ trong phế tích vang lên. Lumen mờ mịt ngẩng đầu lên, trước mắt mơ hồ nhìn thấy cô gái thần bí xuất hiện lúc trước. Cô vẫn mặc bộ váy dài màu cam, bước từng bước một đi tới: "Cho nên ở trong mộng cảnh, cậu mới vội vàng thu hoạch lực lượng siêu phàm mà không màng đến hậu quả; "Cho nên cậu mới coi thường tính mạng của người khác thậm chí là của chính mình, chỉ nghĩ mau chóng giải quyết được 'vấn đề' chính là bản chất của chu kỳ tuần hoàn; "Cho nên cậu mới không khống chế được bản năng mà nói ra những lời không thích hợp, làm ra những hành động không thích hợp trong mỗi trường hợp nhất định..." Lumen ngơ ngẩn nhìn cô gái thần bí này, cậu phát hiện trong mắt cô lại xuất hiện loại cảm xúc kỳ quái khó lý giải lại không thể nói thành lời. Mà lần này, cuối cùng cậu cũng có thể đọc được. Đó là thương hại.