Lumen lợi dụng năng lực của ghim cài áo 'Thể diện' để bóp méo động tác đóng cửa, biến nó thành phong bế toàn bộ căn phòng.
Sau khi hoàn thành chuyện này, Lumen đã sử dụng 'Nói dối' để thay đổi khuôn mặt, không lập tức tấn công người đang nằm trên giường bệnh kia, mà đi tới bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống, quan sát đối phương.
Bệnh nhân kia vẫn nhắm chặt hai mắt, duy trì trạng thái ngủ say, từ đường nét trên khuôn mặt đến kiểu và màu tóc, quả thật đều thuộc về 'I have a friend'.
Thấy người này không hề phát giác ra có người xâm nhập vào phòng mình, vẫn yên tĩnh ngủ như cũ thì Lumen bắt đầu tin tưởng rằng hắn là một thế thân.
Dựa theo lời miêu tả trong thư của tiểu thư 'Ma thuật sư', 'I have a friend' ít nhất đã đạt tới danh sách 6 'Nhà thôi miên' trên con đường 'Bác sĩ tâm lý', xác suất thấp có thể đã đạt tới danh sách 5 'Người du hành trong giấc mơ', mà trên con đường này, cho dù là danh sách nào cũng đều cực kỳ giỏi quan sát, không có khả năng bị người đi đến bên cạnh mà vẫn ngủ thật say, mơ mơ màng màng không biết như vậy.
Vấn đề hiện tại là, thế thân như vậy làm cho người ta hoàn toàn không nhìn ra đâu là cạm bẫy.
Dưới ánh trăng yếu ớt xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong phòng, người nằm trên giường bệnh đột nhiên mở mắt.
Bên trong đôi mắt màu vàng nâu nhạt lập tức phản chiếu ra bóng dáng Lumen.
Gần như cùng lúc đó, Lumen lại một lần nữa thấy xung quanh trở nên u ám, thấy vô số ánh mắt chớp động giống như bầu trời đầy sao lấp lánh, thấy vô số ký hiệu thần bí sống động tạo thành cánh cửa vô hình.
Từ trong đáy lòng cậu, bên tai cậu, lại vang lên một âm thanh tựa như đến từ hư không, lại tựa như đến từ chỗ sâu nhất trong linh hồn:
"Đi qua nó, đi qua cánh cửa vô hình này, sinh mệnh của cậu có thể được cải biến, cậu có thể nhận được tri thức vô cùng vô tận."
"Mỗi người đều có thần tính, đều có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ thế giới căn nguyên này, nếu cậu muốn nghe rõ ràng hơn thì hãy mở cánh cửa vô hình này ra, bước vào thế giới phía sau cánh cửa...
Đầu Lumen bắt đầu đau đớn co rút, cậu 'thấy' cánh cửa vô hình kia đang chậm rãi mở ra, cảm giác mỗi từ mỗi chữ trong chuỗi âm thanh này đều biến thành một sinh vật quái dị ngọ ngoạy trong lòng mình.
Âm thanh đó lại vang lên, mang theo vài phần mê mang, mang theo vài phần nghi hoặc, lại giống như đang tự lẩm bẩm:
"Tận cùng của thế giới là ở đâu, vũ trụ thuở ban sơ có dáng vẻ như thế nào...
"Vị thần linh nào đã sáng tạo ra hết thảy, là ai đã sáng tạo ra ngài...
"Vũ trụ ngoài kia trông như thế nào, những thế giới khác có gì khác biệt...
"Nhân tính và thần tính khác nhau ở chỗ nào, nhận thức đầy để về bản thân là nhân tính hay là thần tính...
"Ranh giới giữa sự điên cuồng và lý trí nằm ở đâu, kết cục cuối cùng của mỗi sinh linh đều trở nên điên cuồng sao..."
Những lời nói này vừa giống như đang suy nghĩ về kiến thức thần bí học, lại giống như đang tìm kiếm đáp án của một vấn đề triết học nào đó, càng nghe càng khiến đầu của Lumen đau đớn hơn, lâu lắm rồi cậu lại mới phải cảm nhận loại đau đớn giống như mũi khoan thép cắm thẳng vào đầu, khuấy trộn đại não yếu ớt.
Hơn nữa, mấy vấn đề này còn khiến cho linh tính của bản thân cậu và cảnh vật xung quanh bị biến hóa một cách quỷ dị:
Điên cuồng bắt đầu dâng lên, tựa như đang thăm dò ranh giới của lý trí; bóng tối xung quanh giống như được ban tặng nhân tính, xuất hiện sự dao động rõ ràng; giường ngủ phía trước và sàn nhà dưới chân chậm rãi vẽ ra vô số hoa văn kỳ dị, cho dù Lumen không nhìn chúng nó nhưng thân thể cũng đột nhiên bị ngứa ngáy dữ dội, đến mức cậu hận không thể lột xé toàn bộ lớp da bên ngoài ra...
"Liệu có thứ gì đó vượt qua tất cả tính hữu hạn và lối tư duy khái niệm không..." Âm thanh kia vẫn tiếp tục hỏi hư không.
Ở sâu trong bóng tối không ngừng dao động kia, có một thứ gì đó khó có thể miêu tả đang dần dần thành hình.
Lumen căn bản không thể kháng cự, không thể ngăn cản, chỉ có thể chịu đựng cơn đau đầu dữ dội và trơ mắt chờ đợi sự khủng khiếp khổng lồ kia buông xuống.
Ngay lúc này, một tia chớp chói mắt đột nhiên lóe sáng trước mắt cậu.
Tia chớp kia giống như một gốc cây khổng lồ từ trên vương quốc của thần linh vươn xuống dưới, mỗi một 'nhánh cây' màu trắng bạc đều phát ra tiếng roẹt roẹt roẹt.
Oành đùng đùng!
Tia chớp màu trắng bạc kia bổ trúng bệnh nhân đang nằm trên giường, đồng thời, Lumen cũng nghe thấy tiếng sấm vang dội màng nhĩ tai và linh hồn mình.
Toàn bộ sinh vật quái dị được hoạt hóa từ chuỗi từ đơn kia đều bị chấn động biến ra khỏi cơ thể cậu, giúp cho cơn đau co rút trong đầu cậu giảm bớt một cách rõ rệt, chỉ còn bị choáng váng đầu óc do tiếng sấm nổ quá lớn.
Tia chớp khủng khiếp kia tàn sát bừa bãi thân thể bệnh nhân đang nằm trên giường, Lumen đứng cách đó vài bước cũng giống như bị vô số đầu kim nhỏ đâm vào da, từng khoảng da vừa đau đớn lại tê liệt.
Giữa lúc choáng váng mơ hồ, cậu nghe thấy tiếng tụng niệm thần thánh quanh quẩn bên tai, tựa hồ như muốn nói 'Ta đi tới, ta nhìn thấy, ta ghi lại', mà gian phòng bệnh này trở nên u ám hơn, giống như bị một sức mạnh nào đó đẩy vào không gian thần bí ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Lumen thở hắt ra, lại chuyển ánh mắt nhìn về phía giường ngủ, thấy toàn thân bệnh nhân kia đã hoàn toàn biến thành màu đen, giống như than củi, mùi cháy khét tràn ngập trong không khí.
Đồng phục bệnh nhân bị cháy nát dính chặt vào thân thể, ga giường và chăn bắt đầu hư hóa, giống như biến thành một cái bóng tối đen.
Bề mặt của cái bóng vỡ ra thành từng khe nứt, trong mỗi khe nứt phủ kín kỳ hiệu và hoa văn thần bí, vừa giống như con mắt, lại giống như hàng trăm cái mồm há ra, không ngừng đóng mở.
Lumen còn chưa nhìn thấy rõ tình hình trước mắt biến hóa như thế nào thì đôi mắt bị nhồi đầy ánh mắt trời vàng óng, rực rỡ mà tinh thuần.
Bên tai cậu lại bắt đầu quanh quẩn thanh âm thần thánh mà hư ảo kia.
Đợi đến khi tầm mắt của cậu khôi phục lại bình thường, trên mặt giường bệnh cháy đen chỉ còn lại một dấu vết màu đen nhạt vặn vẹo một cách quỷ dị, tựa như một sinh vật giống rắn bị xiên phải bộ phận quan trong nào đó.
Quả nhiên là cạm bẫy... Lumen không hề bất ngờ đối với diễn biến này.
Từ yếu tố 'Ảo cảnh' như không trung giăng kín sao và vô số ký hiệu không ngừng dao động tạo thành cánh cửa vô hình, cậu đoán bệnh nhân vừa rồi nhận ban ân từ cùng một vị Tà thần với một trong những con rối của 'Loky', mà danh sách của kẻ thế thân cho 'I have a friend' này rõ ràng rất cao.
"Loky' và 'I have a friend' từng nhắm vào một tổ chức bí ẩn tín ngưỡng một vị Tà thần nào đó sao?
"Đây là ý của 'Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn' sao, mục đích của bọn chúng là gì?"
"Là mục đích khiến cho 'I have a friend' lựa chọn ở lại Trier sao?
"Thế thân này đồng thời là một lời chế nhạo trắng trợn của hắn đối với những kẻ đuổi giết hắn sao?
"Rằng tao biết chúng mày đang tìm tao, tao cũng biết chúng mày có thể phát hiện ra manh mối nào, tao còn cố ý cho chúng mày một tia hy vọng sao?"
Suy nghĩ trong đầu Lumen chạy nhanh như điện chớp, cố gắng đứng trên góc độ của 'I have a friend' đển phân tính tình hình trước mắt, tìm ra manh mối nơi hắn có thể ẩn nấp.
Cậu cảm thấy với mức độ nguy hiểm của bệnh nhân vừa rồi, 'I have a friend', thậm chí ngay cả 'Loky' cũng chưa chắc có cách bắt sống hắn, biến hắn thành một thành viên trong tổ đội của mình.
Mà 'Loky' có con rối thuộc cùng con đường, chứng tỏ bệnh nhân vừa rồi không hẳn là chủ động hợp tác và có ý thức của mình.
Kết hợp với giọng điệu nghi hoặc mê mang và câu hỏi không đầu không cuối của thế thân kia, Lumen nghi ngờ hắn đã trở thành người ban ân.
Có thể trong quá trình sử dụng năng lực, đối phương bị tri thức hoặc chân tướng nào đó làm cho phát điên, trở thành bệnh nhân tâm thần theo đúng nghĩa đen, 'I have a friend' ỷ vào việc mình là 'Bác sĩ tâm lý' chuyên nghiệp, không ngừng dẫn dắt, khiến cho người bệnh nhân này tin tưởng mình, để cho đối phương thân thiết với mình hơn, đế mức cuối cùng 'I have a friend' có thể 'thuyết phục' đối phương, có thể cử hành nghi thức nào đó cho hắn, hoặc khẩn cầu thay đổi ngoại hình.
Nghĩ đến đây, Lumen chuyển tầm mắt nhìn ra khung cửa sổ gắn song sắt, thấy bóng tối u ám thâm trầm trước đó đã biến mất, ánh trăng đỏ rực lại xuyên qua ô cửa thủy tinh không quá dày, chiếu vào trong phòng bệnh.
Ngược lại với đó, rìa xung quanh bệnh viện tâm thần Delta vốn dĩ rất bình thường, bóng tối đậm đặc hơn, mơ hồ xuất hiện gấp khúc uốn lượn hư ảo, giống như bị bao phủ trong một bề mặt hình cầu.
Sau khi ra tay giải quyết bệnh nhân nguy hiểm kia, tiểu thư 'Ma thuật sư' không dùng năng lực khác, mà chỉ khiến cho cả bệnh viện tâm thần và bãi cỏ xung quanh chìm vào trạng thái bí ẩn.
Điều này tựa như đang nói với Lumen rằng, vấn đề có thể tự giải quyết thì hãy tự giải quyết, việc tôi có thể giúp đỡ cậu là không để cho động tĩnh ở nơi này thu hút người phi phàm phía chính phủ ở Trier tới.
Lumen thở hắt ra một hơi, bắt đầu tìm kiếm từ 'Loky', trong đầu nhanh chóng rà lại một lượt những chuyện liên quan đến 'Ngày cá tháng tư'.
Cậu dần dần có một suy đoán, thậm chí còn hình thành một 'câu chuyện' hoàn chỉnh:
'I have a friend' thực chất là bác sĩ, hộ sĩ hoặc có thể là bệnh nhân ở bệnh viện tâm thần Delta, có một ngày, hắn phát hiện ra một người bệnh kỳ quái, một người bệnh luôn tự hỏi đủ các loại vấn đề liên quan đến triết học.
Dưới sự chỉ dẫn của 'Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn', 'I have a friend' bắt đầu tiếp xúc với người bệnh kia, trong quá trình đó không thể không phát hiện ra một vài người ban ân tín ngưỡng một vị Tà thần nào đó ẩn giấu xung quanh đối phương, vì thế, nhờ sự hỗ trợ của 'Loky', hai người này đã đuổi những kẻ có vấn đè đi, giành được quyền kiểm soát người bệnh kỳ quái kia, 'Loky' cũng nhân cơ hội này thu hoạch được một con rối.
Sau khi 'Loky' sống lại và 'I have a friend' nhận được lời nhắc nhở, hắn đã lợi dụng sự tín nhiệm của người bệnh kỳ quái kia đối với mình để cho hắn cử hành nghi thức ma pháp, cầu khẩn 'Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn', từ đó biến đối phương thành thế thân, biến thành một cái cạm bẫy biết đi.
Về phần 'I have a friend', hắn chắc chắn cũng thay đổi diện mạo bên ngoài, hiện tại không rõ tung tích.
Lumen ảo não phân tích như vậy, đột nhiên cậu lại nghĩ tới một việc:
Jenna dựa vào vận may mới gặp phải thế thân của 'I have a friend'.
Nhưng nếu chỉ gặp phải thế thân, hay là thế thân đại diện cho cạm bẫy thì đây sao có thể tính là vận may được?
Là xui xẻo mới đúng!
Trừ khi, từ thế thân này có thể thật sự tìm thấy 'I have a friend', hoặc là lúc đó Jenna không chỉ gặp thế thân, mà còn gặp cả 'I have a friend', chỉ là cô ấy không nhận ra, hoặc là không trực tiếp thấy mà thôi!
Cả hai giả thuyết này đều cho thấy 'I have a friend' rất có thể vẫn còn đang ẩn nấp trong phạm vi của bệnh viện tâm thần này!
Mặc kệ cuối cùng cạm bẫy có phát huy tác dụng hay không, ngược lại những người đuổi giết đều rất dễ bỏ qua vấn đề của chính bệnh viện tâm thần này, cảm thấy 'I have a friend' chắc chắn đã chuyển vị trí ẩn nấp.
Bên dưới ánh đèn mới là chỗ ẩn nấp dễ bị bỏ quên nhất!
Nghĩ đến đây, Lumen xoay mạnh người, đá bay cánh cửa nặng nề, vọt ra hành lang của bệnh viện tâm thần.
Trong tiếng rầm, cậu trực tiếp đập vỡ một cửa sổ ở góc cầu thang lên xuống, nhảy xuống bãi cỏ được bao quanh bởi tòa nhà chính và hai tòa nhà phụ nằm hai bên sườn.
Cùng lúc đó, cậu sử dựng 'Khuôn mặt của Nisse', sau khi biến mình thành tên bệnh nhân vừa rồi, Lumen đứng trên bãi cỏ, ngẩng đầu nhìn trời sao, lớn tiếng hỏi:
"Tận cùng của thế giới là ở đâu, vũ trụ thuở ban sơ có dáng vẻ như thế nào...
"Vị thần linh nào đã sáng tạo ra hết thảy, là ai đã sáng tạo ra ngài...
Thanh âm này quanh quẩn vang vọng trong bệnh viện tâm thần, truyền đến từng phòng bệnh.
Vài giây sau, giọng nói của Franka rót vào bên tai Lumen:
"Phòng trực ban của bác sĩ và khu làm việc của hộ sĩ ở lầu một, cùng với phòng bệnh số một tầng ba của tòa nhà phía sườn tây đều có chuyển động bất thường.
Nghe người bạn đồng hành của mình thông báo như vậy, Lumen bật cười thành tiếng.
Hai tay cậu ấn mạnh vào khoảng không trước mặt, một ngọn lửa đỏ đậm nháy mắt bùng lên.
Ngọn lửa này nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, 'Chiếu' ra một lớp mạng nhện vô hình bao phủ toàn bộ kiến trúc này.
Mạng nhện chồng chéo tầng tầng lớp lớp, kéo dài đến mỗi gian phòng, theo dõi động tĩnh của tất cả mọi người.
Việc này hao phí gần một nửa linh tính của Franka, cô cũng tốn rất nhiều thời gian để chuẩn bị và duy trì.
Ngọn lửa đỏ đậm hóa thành ba con rắn khổng lồ cháy hừng hực, chạy theo mạng nhện lao về phía phòng trực ban của bác sĩ và khu làm việc của hộ sĩ ở lầu một và phòng bệnh ở lầu ba kia.