Franka liếc nhìn hai bên trái phải hàng lang nhuộm một chút ánh trăng đỏ rực từ bên ngoài rọi vào, thân hình cô nhanh chóng ẩn mình vào trong bóng tối, lẻn về hướng cầu thang.
Thậm chí cô còn nghi ngờ liệu có phải do Charles không tìm được cô, nên dứt khoát thỉnh cầu cô 'Ma thuật sư' cách không di dời vị trí của Gardner Martin hay không, nếu không phải thì tại sao đối phương lại đột nhiên biến mất mà cô lại không hề phát giác.
Lầu ba của căn biệt thự màu xám trắng yên tĩnh, không một tiếng động, Franka cẩn thận lắng nghe một hồi, đột nhiên sinh ra cảm giác cả tòa nhà này chỉ còn lại một mình cô, quản gia, người giúp việc, hầu gái, người làm vườn, đầu bếp giống như bốc hơi khỏi nơi này.
Cô thận trọng đi tới trước cửa phòng người giúp việc nam ở đối diện lối lên cầu thang, vươn tay phải ra, khẽ vặn nắm cửa.
Franka dựa vào 'Thị giác trong bóng tối', liếc mắt một cái, thấy trên giường có hai người đang ôm nhau ngủ, trên người đắp chung một cái chăn mỏng.
Gần như cùng một lúc, đồng tử của Franka chợt phóng đại.
Hai người nọ đều không có đầu, chỗ cổ để trống kia tựa sát vào nhau, máu vẫn còn đang rỉ ra!
Phản ứng đầu tiên của Franka là kinh sợ nhưng lại chợt nhớ tới miêu tả của Charles về 'Giám sát' Olsen của 'Hội Chữ Thập Máu Và Sắt', cô nghi ngờ người giúp việc thân cận của Gardner và tình nhân của hắn cũng đang ở trạng thái tương tự - đầu 'Sống' lại, tự rời khỏi thân thể.
Cô không có ý định kiểm tra kỹ đôi nam nữ kia, mà nhẹ nhàng đóng cửa lại với tiếng đóng cửa nhỏ đến mức không thể nghe thấy, rồi cả người lại dung nhập vào trong bóng tối của lối lên xuống cầu thang.
Cô phải nhìn xem những người khác sống trong tòa nhà này có gặp phải tình trạng tương tự hay không.
Vừa bước xuống sảnh lớn ở lầu một, ánh mắt của Franka lập tức khựng lại: Bộ áo giáp và tất cả vũ khí vốn được bài trí ở nơi này đều đã biến mất!
Dị biến này thật sự quá lớn... Mẹ kiếp, tại sao mình lại không phát giác ra điều gì? Vốn dĩ Franka rất tự tin vào năng lực, kinh nghiệm và phản ứng của bản thân, nhưng lúc này niềm tin này cũng không khỏi bị lung lay.
Giây tiếp theo, cô thấy cánh cửa phòng vệ sĩnh ở lầu một chợt mở ra, một hầu gái mặc váy ngủ cũ kỹ đi ra.
Hầu gái này vừa chậm rãi đi về phòng dành cho người hầu, vừa vẩy nước dính trên tay, vị trí đầu cũng trống rỗng, chỉ còn lại cái cổ vẫn còn rỉ máu đỏ tươi.
Franka ẩn mình trong bóng tối, lại hướng ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy hai gã thủ vệ vừa đi ngang qua cũng không có đầu, hình dáng bọn họ phản chiếu lên ô cửa sổ thủy tinh giống như hai chai bia thân cao được phóng đại.
Sau khi xác nhận tình hình ở số 11 phố Fountain, Franka không chần chừ, nhanh chóng lẻn ra bên ngoài biệt thự.
Cô tính toán sẽ lập tức báo cáo việc này với cô 'Thẩm phán', sau đó lợi dụng tượng 'Ma nữ Nguyên sơ' để báo cho Browns Solon và 'Ma nữ đen' Claurice biết về dị biến ở nơi này.
Cái sau phải cử hành nghi thức, mà Franka lo lắng nếu tiến hành ở trong tòa nhà tràn ngập quỷ dị này sẽ dẫn phát những biến hóa không cần thiết, kéo theo những nguy hiểm khó có thể đoán trước được, cho nên cô quyết định sau khi thoát khỏi hoàn cảnh bất thường này rồi mới áp dụng biện pháp tương ứng. ...
Bên trong tòa nhà rộng lớn trống rỗng đã chìm vào màn đêm, vị 'Ma nữ vui vẻ' này ẩn thân trong bóng tối, lẻn từ bên cạnh tòa nhà, vòng bãi cỏ trước mặt.
Trong lòng đất Trier, 'Lửa cháy' Danis đấm một quyền, phá nát cánh cửa đá.
Mà phía sau cánh cửa đá là một cái mỏ quặng rất nhỏ, trên vách tường đá có treo ba ngọn đèn kiểu dáng cổ điển đã bị dập tắt, một cao hai thấp.
Vị trí chính giữa mỏ quặng có một cái cầu thang dẫn xuống phía dưới, ánh lửa chiếu vào bên trong, bên dưới tối đen, sâu hun hút như không thấy đáy.
Danis thu hồi nắm đấm, nghiêng người, ra hiệu cho gần hai mươi gã thủy thủ phía sau mình tiến vào trong mỏ quặng, tự động phân công công việc.
Trong số bọn họ có 'Thợ săn' phụ trách quan sát nơi này, tìm ra những cái bẫy ẩn và những dấu vết không rõ ràng; có 'Nhà bói toán' dùng các phương thức như tung tiền xu hoặc lắc dây chuyền thạch anh để xác nhận phương hướng truy đuổi và mức độ nguy hiểm; có 'Thủy thủ' ở danh sách trung hỗ trợ đồng đội, sẵn sàng ứng phó với bất kỳ tai nạn ngoài ý muốn nào có thể xảy ra...
Với cách thức phối hợp làm việc này, đội ngũ của Danis nhanh chóng đi qua cầu thang và đường hầm tối tăm, trước mắt rộng mở.
Ngay sau đó, bọn họ thấy mộ cái mỏ đá trống rỗng với nhiều chỗ bị đục lõm, trên mặt đất rải rác rất nhiều vật phẩm như chiếu cỏ rách nát, vải bố hỏng bình vại, ...
Danis quét mắt nhìn một vòng, khẽ cười nói:
"Nơi này đã bị biến thành động giấu binh."
"Không lâu trước còn có mấy chục phản quân ở nơi này."
Tầm mắt của hắn hướng về phía cuối mở đá, nơi đó có một cái đường hầm rộng rãi, không biết dẫn tới nơi nào.
Một gã thủy thủ đứng bên cạnh Danis chợt 'chậc chậc' hai tiếng, nói: "Xung quanh nơi này chắc chắn có không ít động giấu binh, lãnh đạo đảng đốt than và quân chủ lực đều ở gần đây sao?"
"Tôi cũng không mù, tôi nhìn ra được!" 'Lửa cháy' Danis hùng hổ nói,"Vấn đề hiện tại là, bọn chúng đã đi đâu? Phản loạn bắt đầu rồi sao?"...
Bên trong phòng 305, khách sạn Kim Kê, khu chợ.
Trận địa chấn nhỏ vừa rồi khiến Anthony Reid tỉnh lại.
Sau đêm đào vong chạy trốn đó, hắn rất mẫn cảm với tất cả các loại động tĩnh, chỉ là không bị hoảng sợ như khi nghe thấy tiếng súng.
Nghĩ đến cuộc thảo luận trước đó, lai nghĩ đến tin tình báo chứa đầy tín hiệu nguy hiểm, hắn không có cách nào tiếp tục ngủ nữa.
Anthony Reid xoay người đi xuống giường, rót một cốc bia nhạt, ừng ực tu liền một hơi mới làm dịu được cảm giác nôn nóng trong miệng và trong lòng.
Sau khi tự dùng 'Trấn an' lên mình, hắn định ép mình ngủ thêm một lúc nữa.
Lúc này, hắn chợt nghe thấy tiếng gõ ở phía cửa chính của khách sạn.
Đã khuya như vậy rồi còn ai trở về nhà thế này? Cảm giác có vẻ rất gấp gáp... An-thony Reid nghiêng đầu lắng nghe một lúc, chung quy vẫn cảm thấy có vấn đề gì đó đang âm thầm rục rịch.
Không lâu sau, có tiếng bước chân đi hướng lên trên, đi thẳng tới trước cửa phòng hắn.
Anthony Reid lập tức mở cửa phòng ra, nhìn về phía hành lang tối tăm.
Hắn thấy một người đàn ông trung niên mặc đồng phục công nhân màu xanh xám, đội mũ lưỡi trai, dáng vẻ vội vàng.
Đây là một người cung cấp thông tin mà hắn phát triển ở bến tàu.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Anthony Reid khẽ hỏi với vẻ điềm tĩnh.
Người cung cấp thông tin kia tựa như được trấn an, không hề vội vàng và khẩn trương, hắn cẩn thận nhìn trái phải, nhỏ giọng nói: "Ngày mai sẽ có một cuộc bãi công lớn ở bến tàu, nghe nói còn có thể được phát vũ khí."
'Phát vũ khí... ' Trong đầu Anthony Reid thoáng xuất hiện mấy hình ảnh đại diện cho Trier hỗn loạn, 'Chướng ngại vật trên đường phố', 'Bom nổ', 'Khói đạn', 'Súng trường', 'Xe đẩy hai bánh'...
Bởi vì người dân ở Trier đều có tinh thần đấu tranh rất mạnh mẽ, rất thạo biểu tình và chiến đấu, cho nên những chuyện tượng tự như này cũng không tính là rất kỳ quái, cứ cách hai ba năm sẽ phát sinh một lần, thậm chí có khi một năm nổ ra hai ba lần, khác nhau chỉ ở quy mô lớn hay nhỏ.
Nhưng đang ở thời kỳ mấu chốt sắp nổ ra thảm họa cực kỳ khủng bố, đột nhiên lại có một cuộc bãi công lớn có phân phát vũ khí như vậy, khiến cho suy nghĩ Anthony Reid không khỏi nghiêng sang hướng việc này đã được mưu tính từ trước và là một phần của thảm họa.
Vị buôn lậu tin tình báo này lấy một đồng tiền vàng Lou-is ra, đưa cho người cung cấp thông tin nói: "Tin tức của anh rất quan trọng."
"Ngày mai anh hãy tìm một cái cớ không đến bến tàu, trốn ở nhà đi."
Người cung cấp thông tin theo bản năng cắn đồng tiền vàng Louis kia mấy cái để xác nhận, rồi vui sướng chào tạm biệt Anthony Reid, rời khỏi khách sạn Kim Kê.
Anthony không lãng phí thời gian, chạy nhanh lên lầu hai, đi tới trước phòng 207.
Hắn nâng tay gõ mấy cái không nhẹ không nặng lên cánh cửa gỗ phòng 207, nhưng tiếng gõ vang lên, bên trong lại không có tiếng đáp lại, tĩnh mịch giống như đã sớm không có người ở đó.
Anthony Reid dừng động tác, hơi nhíu mày. ...
Thế giới trong tranh, mặt trời ngả về tây chiếu lên phố Chaos, bầu trời vẫn trong vắt như trước.
Lumen và Jenna xuất hiện ở bên cạnh một cột đèn đường khí gas bị hỏng, rồi chạy như điên về phía đường lớn khu chợ.
Bọn họ không biết khi nào gia đình Voisin Sanson ở trong 'Phòng số 7' sẽ phát hiện ra bọn họ đã dịch chuyển sang bên này, bọn họ phải chạy đến cái hang bóng tối đại biểu cho Vũ trường Breeze kia trước khi đối phương lại một lần nữa khóa vị trí của bọn họ
Như vậy, cho dù phương án khác thất bại hoặc là không kịp hoàn thành thì bọn họ vẫn còn một lựa chọn cuối cùng – đó là tiến vào cái hang bóng tối kia, liều mạng đặt cược vào vận may, để xem sẽ xuất hiện ở nơi nào.
Bịch bịch bịch, sau khi chạy được một quãng khá xa, mắt thấy đường lớn khu chợ ở ngay trước mắt, Lumen lập tức tóm lấy bả vai Jenna, để cho ngọn lửa đỏ đậm tràn từ trong cơ thể bao trùm lấy cả hai người, hóa thành một quả cầu lửa thật lớn.
Quả cầu lửa kia lao về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Lumen mạnh mẽ mang theo Jenna vượt qua khoảng cách bảy tám thước, bay tới giao lộ giữa phố Chaos và đường lớn khu chợ.
Trong quá trình này, Jenna không giống như Lumen gần như không bị tổn thương bởi lửa, tóc và da của cô đều cảm giác đau rát như bị bỏng, nhưng cô không điên cuồng giãy giụa, chỉ hơi co người, tạo ra băng giá, dùng nó để chống chọi với ngọn lửa đỏ đậm cũng như làm dịu cảm giác đau đớn.
Trong nháy mắt, hai người rơi xuống ven đường lớn khu chợ.
Từ vị trí này, có thể nhìn thấy khu vực 'vũ trường Breeze', nhìn thấy vùng bóng tối u ám phía xa xa.
Điều này giúp cho Lumen không cần tìm kiếm tọa độ, có thể trực tiếp định vị được đích đến.
Tận mắt nhìn thấy cũng là đạt được!
Ấn ký màu đen trên vai phải cậu lại một lần nữa phát ra ánh sáng u ám!
"Du hành xuyên qua linh giới!"
Bóng dáng của Lumen và Jenna chợt lóe lên rồi nhanh chóng xuất hiện ở rìa vùng bóng tối kia.
Đúng lúc này, trước mắt hai người đột nhiên xuất hiện một vách tường tựa như bằng thủy tinh.
Nó kéo dài từ mặt đất hướng lên trên, bao phủ toàn bộ khu vực Vũ trường Breee ở bên trong, giống như một cái nắp trong suốt.
Lumen và Jenna theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy giữa không trung xuất hiện hai bóng người.
Người thứ nhất là một người phụ nữ trẻ tuổi, đầu đội mũ nồi màu xanh lam, mặc áo sơ mi trắng phối với quần dài màu sẫm khoác áo gi lê màu vàng nhạt không cài cúc, trên người dính đầy màu nước, mái tóc cắt ngắn màu cam, đôi mắt nâu vàng sâu thẳm lại trống rỗng mù mịt, giống như cất giấu cả một thế giới bên trong.
Người còn lại là một người đàn ông trạc khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc tương tự như người phụ nữ kia, nhưng phần dưới mặc một cái quần yếm màu đỏ, đường nét khuôn mặt khá mềm mại, lông màu hơi nhạt, đôi mắt màu xanh lam hồ có cảm giác hút ra.
Trong tay hắn còn cầm một cây cọ vẽ thô to, tay kia ôm khay màu đã dùng hơn phân nửa.
Sau lưng hai người này đều có một đôi cánh trong suốt, mỏng như lá lúa, hình dáng giống như cách chuồn chuồn nhẹ nhàng phe phẩy, giúp bọn họ lơ lửng giữa không trung.
"Họa sĩ?" Đây chính là 'Yêu tinh' sao? Lumen và Jenna lập tức có suy nghĩ như vậy.
Người đàn ông nọ nhìn Lu-men, vẻ mặt đột nhiên trở nên vui sướng, dùng một loại giọng nói giống như đến từ phương xa nói: "Chào mừng quay trở lại 'Nhà nghỉ', phòng số 1'."
Phòng số 1... Ánh mắt của Lumen đột nhiên cứng lại.
Phòng số 1? Jenna khiếp sợ cũng nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía người bạn ở bên cạnh.