Chương 143: Cổ đại

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 19-09-2023 23:03:58

Sau khi quả cầu lửa của Lumen không ném trúng Charlotte thì anh lập tức nhìn thấy vô số nhánh cây và dây leo từ bốn phương tám hướng chui vào bên trong khách sạn Kim Kê, màu nâu đan xen với màu xanh biếc nhanh chóng phủ kín toàn bộ vách tường, sàn nhà, cửa sổ và trần nhà. Cùng với sự biến hóa như vậy, cảnh tượng xung quanh cậu nháy mắt trở nên hư ảo rồi lại quay về hiện thực. Cậu thấy gốc cây màu nâu xen lẫn xanh biếc khổng lồ, bộ rễ của nó cắm sâu vào lòng đất, tán cây không ngừng phát triển, chậm rãi vươn lên trời cao. Đồng tử mắt của Lumen lập tức phóng đại, cậu phát hiện mình đã bị di chuyển đến một vị trí khác từ lúc nào không hay, tựa như mỗi lần cậu cũng không phát hiện ra mình đã tiến vào 'Thế giới bỉ ngạn'. Cậu đã không còn ở trong khách sạn Kim Kê nữa, mặt đất dưới chân cậu biến thành vô số rễ cây đan xen chằng chịt vào nhau, tầm mắt nhìn lên cái cây khổng lồ giống như đến từ thần thoại trên nền tranh sơn dầu trời xanh mây trắng. Bên trong vô số u mụn mọc đầy trên thân cây, chảy ra thứ chất lỏng ẩm ướt ghê tởm, trên mỗi một nhánh cây đều cuốn theo một tòa nhà, một con đường hoặc một sự vật nào đó. Khách sạn Kim Kê cũng nằm trong số đó, nó nằm trên một nhánh cây khổng lồ màu nâu xen lẫn xanh biếc, bên ngoài bị vô số nhánh cây và dây leo quấn chặt, chỉ để hở mười mấy cửa sổ. Xuyên qua những ô cửa sổ bằng thủy tinh, Lumen nhìn thấy cặp đôi tình nhân bỏ trốn kia vừa chửi rủa nhau vừa điên cuồng vận động, gã buôn lậu tin tức tình báo Anthony Reid bị nỗi sợ xâm chiếm linh hồn, không ngừng run rẩy bên dưới gầm bàn bằng gỗ. Ở những cành cây khác, hầu hết sự vật bị nhành lá và dây leo vây quanh đều phơi bày một loại cảm giác hư ảo, mông lung kỳ diệu, tựa như nhìn xuyên qua một lớp sương mù để xem một vở kịch được ghi chép lại bởi từ trường: Có những tòa nhà cổ kính với trán tường hình tam giác trang trí ở mái đầu hồi và khung cửa sổ làm bằng chì; Có người phụ nữ chống cột đèn đường được đốt bằng khí than, bị người ôm từ phía sau lưng; Có giáo sĩ đứng trước một đám đàn ông trần truồng; có người đàn ông ôm chặt cái mông nhảy ra ngoài cửa sổ thủy tinh; Có bàn ăn tối bày đầy khay, đĩa đựng thức ăn được thiết kế với những đường cong tuyệt đẹp; có bữa tiệc sung sướng với quần áo vứt vương vãi khắp nơi; Có cô gái xinh đẹp đột nhiên nghiêng đầu nhìn lại, trên đỉnh đầu cô ta mọc ra một cặp sừng dê; Có mục sư đứng trước thánh huy đang tiếp nhận lời sám hối của các tín đồ trần trụi nửa thân dưới... Bên trong mỗi khung cảnh khác nhau là những phong cách kiến trúc khác nhau, tạo hình quần áo, tóc tai cũng không giống nhau, tựa như rất xa xưa lại có cảm giác như mới xảy ra ngày hôm qua. Lumen vừa dùng lửa thiêu đốt bên ngoài miệng vết thương để cho nó cầm mắt, vừa ngưng tụ ra từng con quạ lửa hư ảo màu đỏ thẫm phía sau lưng, tầm mắt cũng nhanh chóng nhìn quanh một vòng, nhưng không tìm thấy bóng dáng Flanka đâu. Flanka không bị chuyển dời đến vùng đất đan xen giữa hiện thực và hư ảo này! Trên đường phố Chaos, những người đi đường và người bán hàng rong đứng xen giữa nhành cây, dây leo chằng chịt, không ngừng ăn chính thực phẩm mà mình bán, ăn cho đến khi nôn mửa vẫn không dừng lại, có người đột nhiên đẩy ngã người khác giới ở bên cạnh, có người đột nhiên rút dao găm ra, hai tròng mắt đỏ ngầu lên, điên cuồng đâm về phía đồng nghiệp trước kia từng tranh cãi để giành vị trí công việc với mình. Trong cảnh tượng hỗn loạn này, có người lại đi tới trước cửa sổ bằng thủy tinh, dùng tư thế lịch sự mời chính mình ở trong gương cùng khiêu vũ... Mà ở bên ngoài con phố này, người qua đường và xe ngựa vẫn di chuyển bình thường, dường như không phát hiện ra điều gì khác thường - chỉ thấy những người bán hàng rong vẫn đang rao hàng, toàn bộ cửa hàng hai bên đường đểu mở cửa, người đi qua con phố này giống như bị cuốn vào sự náo nhiệt mà tiến vào con phố này, luyến tiếc không muốn rời đi. Điều mà bọn họ không chú ý tới là, tất cả người đi vào khu vực này đều không đi trở ra. Tại đường lớn khu chợ, bên trong tòa nhà bốn tầng màu nâu vàng, nơi đặt trụ sở văn phòng nghị viên quốc hội. Hugues Artois nhìn con phố cách đó không xa, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cassandra tóc đỏ cũng quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hơi tò mò hỏi: "Rốt cuộc Susanna Hội Phúc Lành muốn làm cái gì?" Hugues Artois cười nói: "Bọn họ nói rất nhiều nhưng kiến thức của tôi có hạn nên không thể nghe hiểu hết được, chỉ biết bọn họ tính toán sẽ làm cho gốc cây thần cắm sâu dưới lòng đất Trier từ Kỷ đệ tứ kia chui ra khỏi mặt đất và vươn tới một nơi gọi là Tinh giới." Cassandra, Rhone, Magarett và Beaudoit đưa mắt liếc nhìn nhau một cái, sau lại không nén nổi nghi hoặc và lo lắng, hỏi: "Hành động này liệu có quá phô trương hay không? Trước mắt khoảng cách thực lực của chúng ta với người phi phàm phía chính phủ là quá lớn, tốt nhất không nên phát sinh xung đột trực diện với bọn họ. Mọi người có thể không rõ ràng cho lắm, nhưng tôi xuất thân từ gia tộc Sauron nên vô cùng hiểu đám người phi phàm phía chính phủ và biết rõ thực lực của bọn họ không phải chỉ khoa trương mà thực sự đáng sợ đến mức nào." "Từ trước đến nay, mọi việc của chúng ta đều là âm thầm tiến hành, cố gắng tránh các cuộc điều tra, nếu thật sự công khai, thì thứ chờ đón chúng ta rất có thể là một vị thành, là một vật phẩm phong ấn cấp một, thậm chí cao hơn nữa, đó có thể là thiên sứ, vật phẩm phong ấn cấp 0." Hugues Artois ấn bàn tay phải xuống, cười nói: "Yên tâm đi, bọn họ sẽ không thể liên lụy đến chúng ta được đâu." "Chuyện này không phải do tôi sai bọn họ làm, thậm chí cũng không ám chỉ, giật dây hay hỗ trợ gì, chỉ có thể xem là người biết trước kế hoạch của bọn họ và ngầm đồng ý với hành động của bọn họ mà thôi." "Chỉ có một chuyện duy nhất có thể liên quan đến chúng ta chính là vụ nổ nhà máy hóa chất đổi lấy càng nhiều ban ân suy bại. Nhưng chuyện này rõ ràng do Bono Goodwell hiểu nhầm ý tứ của Rhone, tự hắn gây ra hành vi phạm tội không thể tha thứ được. Còn chuyện đủ loại cảm xúc và dục vọng của con người do sự cố mang lại kia bị phóng đại và bị người lợi dùng, giống như một quả cầu tuyết tích lũy từng chút một, đâu có liên quan gì đến chúng ta?" Thấy vẻ mặt của các thành viên chiến dịch tranh cử đều thả lỏng hơn, Hugues Artois mới rời khỏi cửa sổ, trầm giọng cười nói: "Nếu bọn họ thành công, điều đó đồng nghĩa với việc, sự nghiệp của chúng ta lại bước thêm một bước tiến vững chắc và cái ngày nghênh đón những vị tồn tại vĩ ẩn buông xuống càng ngày càng gần. Nếu không may thất bại thì trong khoảng thời gian tới, chúng ta cũng nên khiêm tốn lại một chút, cố gắng không để cho người phi phàm của hai đại giáo hội nắm được vấn đề, chúng ta vẫn sẽ là người thống trị khu chợ này." "Mà mặc kệ bọn họ thành công hay là thất bại thì đây đều là cơ hội của chúng ta. "Trong cuộc họp quốc hội tới, tôi sẽ chỉ trích năng lực làm việc người phi phàm của hai đại giáo hội quá kém và thối nát, cho nên mới để cho đám tín đồ Tà giáo hết lần này đến lần khác phá vỡ trị an của khu chợ, để cho mỗi lần tín đồ Tà giáo nổi dậy lại càng nghiêm trọng hơn!" "Tôi sẽ yêu cầu Cục thứ tám thành lập một trụ sở đặt trong khu chợ, để chia sẻ công việc nặng nề với đám người phi phàm của hai đại giáo hội bất tài kia. "Cục thứ tám vẫn luôn muốn khuếch trương quyền lực của mình, chắc chắn sẽ ủng hộ tôi làm như vậy." "Đến lúc đó, khu chợ sẽ tồn tại đồng thời ba thế lực khác nhau thuộc phía chính phủ, sẽ xuất hiện rất nhiều mâu thuẫn, bọn họ sẽ tự kiềm kẹp nhau, điều này càng có lợi cho công việc của chúng ta." "Mà so với người phi phàm hợp pháp của hai đại giáo hội thì người phi phàm thuộc cục thứ tám dễ bị lôi kéo, dễ bị ăn mòn và có thể xúi giục thay đổi tín ngưỡng của bản thân hơn." "Đây là kế hoạch của tôi, về lâu về dài, thắng lợi chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta!" Thư ký Rhone đeo kính mắt gọng vàng, tóc tai được chải chuốt gọn gàng ra phía sau đầu, bật cười, nói: "Đây lại là chuyện mà tôi giỏi nhất." Lôi kéo, ăn mòn, mục nát khiến cho một tổ chức dần biến chất và suy thoái. Hugues Artois vuốt lại áo vest và chỉnh lại nơ trước cổ, đi về phía cửa văn phòng, chuẩn bị xuống bữa tiệc được tổ chức tại sảnh lớn. Bước ra tới cửa, hắn chợt dừng lại, quay đầu nhìn một vòng, ánh mắt nhìn từ Cassandra, Rhone, Beaudoit và Margarett, trong lòng lại càng thêm chắc chắn và tự tin. Bốn vị thuộc hạ này của hắn đều có năng lực phi phàm không tệ, mà người mạnh nhất là Cassandra tóc đỏ, càng khiến cho hắn có cảm giác an toàn hơn. Mà ngoài cửa, gần cầu thang dẫn lên tầng trên còn có một tiểu đội người phi phàm phía chính phủ chỉ chuyên phụ trách bảo vệ hắn. Không phải nghị viên quốc hội nào cũng có thể được một tiểu đội ba người bảo vệ như thế này lại có thành viên thuộc chiến dịch tranh cử là người phi phàm cường đại, có xuất thân cao quý làm vệ sĩ riêng cho mình, mà các thành viên khác đều có thực lực nhất định, chỉ cần để cho một người phi phàm đi theo cũng đủ để đảm bảo an toàn cho hắn, chỉ Hugues Artois hắn, một người không có năng lực phi phàm cũng không có gia tộc hậu thuẫn này mới được bảo vệ tới mức độ này. Theo quy định, Giáo hội 'Mặt Trời Vĩnh Hằng', giáo hội 'Thần hơi nước và máy móc' và Cục 8 sẽ thay phiên nhau phái một tiểu đội ba người tới đảm bảo cho sự án toàn của Hugues Artois, hôm nay đến lượt giáo hội 'Mặt Trời Vĩnh Hằng'. Ngoại trừ nhóm người phi phàm, bên trong tòa nhà này còn bố trí hơn mười nhân viên an ninh được đào tạo chuyên nghiệp và trang bị đầy đủ súng ống, bọn họ được cục 7 thuộc quản lý của Ủy ban tình báo và an toàn lãnh thổ đế quốc Intis, cũng là Cục cần vụ (quân đội) đặc thù cử đến bảo vệ các nghị viên quốc hội và các quan chức lớn, trụ cột trong bộ máy chính phủ. Hugues Artois đứng ở cửa, chờ thư ký Rhone đi ra mở cửa phòng, sau đó nở một nụ cười tươi, đầu hơi nâng, ưỡn ngực, đi ra ngoài, bước xuống cầu thang dẫn xuống tầng dưới. Trên mặt đất phủ đầy rễ cây chằng chịt. Lúc này, Lumen đang được vô số con quả lửa hư ảo bao quanh thân minh lại nhìn thấy Charlotte Calvin, nữ diễn viên của rạp hát Old Pigeon Cage. Cô ta đang thong thả biểu diễn giữa những cảnh tưởng hư ảo khác nhau bên trong thân cây, khi thì mặc váy xòa dài được thắt đáy lưng ong, tóc được búi cao kiểu trưởng thành, khi thì mặc một bộ váy ôm sát người, kiểu dáng thịnh hành thời trước, khoác áo khoác ngắn, đi một đôi boots ôm sát chân, lúc lại ăn mặc theo phong cách nam tính giống như quay về thời kỳ hưng thịnh mà hoàng thất Sauron thống trị, tất cả đều hoàn toàn phù hợp với từng bối cảnh tương ứng. Trong quá trình này, cô vừa biến mất ở một vị trí nào đó trong khung cảnh hư ảo được bao phủ bởi một lớp màn sương mù, lại thoáng xuất hiện ở một vị trí khác, tựa như du hành qua từng thời kỳ khác nhau của Trier. Dưới ánh sáng của những ngọn đèn đường khí than chiếu xuống khung cảnh đầy sương mù, Charlotte mỉm cười, nói với Lumen: "Mày phải nên cảm thấy vinh hạnh vì mày là người đầu tiên được tiến vào bên trong cây thần và là kẻ ngoại đạo đầu tiên hòa làm một thể với nó." Những con quạ lửa đỏ thẫm xung quanh Lumen vẫn đứng yên, bởi vì Charlotte thoắt ẩn thoắt hiện, thường xuyên di chuyển qua lại giữa các vị trí khác nhau bên trong khung cảnh hư ảo kia, và liên tục 'đổi mới' trang phục trên người. Giọng của cô ta được tổ hợp thành từ đủ loại khẩu âm địa phương khác nhau. Lumen lặng lẽ đeo găng tay màu đen lên hai bàn tay, tay phải đút vào trong túi áo, nắm chặt ngón tay của ngài K. Charlotte dùng lối hát xướng để giới thiệu, giống như không làm như vậy thì không thể thỏa mãn dục vọng tràn ngập bên trong nội tâm cô ta: "Cây bóng tối trước mắt mày đây được trồng ở đây trước khi Trier được xây dựng và nó vẫn luôn tồn tại bên dưới lòng đất. "Nó dùng niềm vui để nuôi dưỡng con người ở Trier, dưới sự trợ giúp của các gia tộc ác ma và những tín đồ được sủng ái, nó khiến cho bầu không khí nơi này phát triển theo hướng mà thần linh muốn nhìn thấy. Mà người Trier cũng không phụ lòng nó, bởi sự sa đọa và hưởng thụ chính là bản tính củ con người, từ năm này qua năm khác, bọn họ dùng đủ loại dục vọng đã vượt quá mức cho phép để cung cấp dinh dưỡng nuôi dưỡng nó." "Hơn một ngàn năm qua, tuy Trier chưa phát triển tới trình độ như mong muốn nhưng sự sung sướng tột độ, phóng túng đến chết đã bước đầu định hình tới mức độ nhất định, và thần cây đã phát triển tới thời khắc mấu chốt." "Trong trường hợp này những cảm xúc, dục vọng đơn thuần không thể tiếp tục phát huy tác dụng chính được nữa, chỉ có thể đóng vai trò như củi gỗ, mà hiện tại thứ chúng tao cần là một vật tế, một vật tế đáp ứng đủ yêu cầu, mà mày chứa ô nhiễm cấp độ thiên sứ nhưng lại không đủ thực lực tương ứng chính là sự lựa chọn tốt nhất." Nghe đến đó, Lumen cả kinh, đồng tử mắt lập tức phóng đại, tựa như cố gắng nhìn rõ dáng vẻ của Charlotte. Cô ta biết sức mạnh của số mệnh phong ấn trong người mình sao? Charlotte mỉm cười: "Ngay từ lần đầu tiên mày chiêu nhiếp đại tế ti Susanna, bà ấy đã phát hiện ra trong người mày phong ấn một cỗ sức mạnh khủng khiếp cấp bậc thiên sứ nên mới không dám bám vào người mày, về sau, bà ấy muốn giết mày, không chỉ bởi vì liên quan tới Charlie!"