"Lệnh đóng cửa thông thương" của Võ Chu đã quy định những mặt hàng như: Gấm, lăng, lụa, miên, tơ lụa, đuôi trâu, chân trâu, vàng, bạc, sắt đều không được giao thương với vùng biên phía Tây, phía Bắc và vùng duyên biên các châu. Những mặt hàng đó cho dù trong thời kỳ hai nước đang hòa bình cũng nghiêm cấm dân chúng giao thương, đó là mặt hàng giao thương của quan lại.
Vi phạm quy định này, tự ý giao thương với người ngoại quốc sẽ bị xử theo tội trộm cắp, bị lưu đày ba nghìn dặm. Mua bán binh khí sẽ bị đi xử tội chết. Hơn nữa đó là khi hai nước đang trong thời kỳ hòa bình, giao thương đang diễn ra bình thường. Nay Võ Chu và Tây Tạng xảy ra bất hòa, hai nước thường xuyên có chiến tranh, vậy nên những ai tự ý giao thương những vật phẩm trên thì có thể tưởng tượng được ra tội trạng nặng đến chừng nào.
Với tội danh này thì bọn Dương Phàm, Hồ Nguyên Lễ và Trần Đông vốn dĩ mắc những tội danh tham ô, nhận hối lộ đều có thể bỏ qua không tính đến. Căn cứ theo những tội danh từ trước của bọn hắn, những đồng bọn trong triều đình đều có thể sắp đặt trên dưới để làm giảm nhẹ tội cho bọn hắn. Nhưng đã dính dáng đến tội danh buôn bán hàng hóa với nước ngoài, đặc biệt là buôn bán vũ khí, thì những đồng đảng của bọn hắn đều đã bị dọa cho sợ chết khiếp, còn ai dám nhiều lời bảo vệ cho đám người Dương Phàm.
Trương Xương Tông tiến hành đại sự bắt bớ tạm giam diễn ra khắp thành Trường An, có rất nhiều quan sĩ hôm qua còn ngồi cùng bàn tiệc với hắn, hôm nay quay người một cái đã trở thành tội phạm cầm tù. Lần hành động này của Trương Xương Tông đã khiến cho một loạt những sự chuẩn bị từ trước của Hồ Nguyên Lễ và Trần Đông đều được sử dụng đến. Trương Xương Tông không phải chỉ bắt một người, thẩm vấn xét hỏi, có được kết quả rồi mới đi bắt những quan viên có liên quan. Hắn đồng thời ra tay, đã bắt là bắt cả một bọn.
Những tội quan bị bắt đều tạm giam ở đại doanh của Cấm Vệ Quân bên ngoài Huyền Vũ Môn, do doanh trại của Thiên Kỵ binh và Tả Vệ Cấm quân do đích thân Trương Xương Tông mang theo quản lý trông coi. Để đảm bảo an toàn, trong quá trình thi hành lệnh bắt giữ, Trương Xương Tông cũng đồng thời dọn đến đại doanh của Cấm Vệ quân. Nếu như có người muốn dùng cung nỏ để đối phó với y, ngay cả khi bên cạnh có rất nhiều cao thủ, y cũng chẳng dám chắc bản thân sẽ được an toàn. Y không muốn dẫm lên bước chân của Dương Phàm.
Trong đám quan viên, thân sĩ, quyền quý, huân thích mà Trương Xương Tông bắt giữ, nhân vật quan trọng mà bọn chúng nhằm tới chính là danh sách mà Trịnh Vũ đã đưa cho Thẩm Mộc, Thẩm Mộc lại thông qua A Bặc Đỗ Lạp giao lại cho Cổ Trúc Đình.
Từng người từng người trong đám quan viên có mối liên hệ với các đại thế gia đều liên tiếp căn cứ vào các tội danh: buôn lậu, tham ô, nhận hối lộ mà bị bắt giam. Trong số đó còn có những người vô cùng bình dị chất phác, không thể có mối liên quan nào đến những chuyện đó, đều bị cưỡng bức gán tội mà bị bắt giam. Đến mức này mà Trịnh Vũ vẫn còn không hiểu được chuyện gì đang diễn ra thì quả thật là gã đã ngu dốt đến mức không thể cứu chữa nổi.
Trịnh Vũ vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ, nhanh chóng tìm cách phản kích. Trong tay gã vẫn còn một danh sách, bản danh sách này được tra thêm sáp ong niêm phong cẩn thận, không đến lúc cấp bách thì ngay cả gã cũng không dám mở ra. Nay Tông chủ của hai phái Ẩn Tông và Hiển Tông đều đã phản lại thế gia, vậy chẳng phải chính là lúc nguy hiểm nhất hay sao?
Không một chút do dự, gã mở bản danh sách ra.
Trong bản danh sách là một số những nhân vật của hai phe Ẩn Tông và Hiển Tông, nhưng thế gia vẫn có thể vượt quyền của hai phái mà trực tiếp thao túng. Hiển Tông và Ẩn Tông tuy có Tông chủ chủ trì đại cục, nhưng đối với một tổ chức to lớn như vậy, Tông chủ không thể chuyện gì cũng thu xếp chu đáo được, nên những người đó đều là những nhân vật quan trọng phụ trách những vấn đề cụ thể.
Trong đám người bọn họ, có những người nắm giữ trong tay quyền binh vũ lực, có người lại khống chế những vị trí trung tâm quan trọng của Hiển Tông và Ẩn Tông. Chỉ cần điều động được những người này, thì Trịnh Vũ có thể lợi dụng bọn chúng nhanh chóng tiêu diệt hai tông chủ của Ẩn Tông và Hiển Tông mà không đến nỗi phải khiến cho hai Tông phái này bị lụi bại. Nhưng Trịnh Vũ, kẻ đang mừng rỡ như vớ được kho báu đó, nhanh chóng nhận ra rằng cái bản danh sách mà gã cầm trên tay chính là một bản cáo phó!
Lâm Vũ Hàm, Ngô Nhiên, Thôi Phục, Ngô Đông, Trương Hưng, Chu Minh Dũng, Chu Tư, Ngô Ninh, Lý Gia Ninh, Cao Vân Long, Phùng..., mỗi người trong số bọn họ, hoặc là những danh sĩ tài tử nổi tiếng một vùng, hoặc là những tên giang hồ hắc đạo bá chủ một phương, hoặc lại là những nhân vật nổi tiếng bậc nhất của địa phương. Nhưng tất cả bọn họ đều đã chết!
Tử thần dường như đang chạy đua với Trịnh Vũ, mỗi nơi mà gã vừa mới đặt chân đến, chỉ còn nhìn thấy một cái thi thể lạnh cứng. Kẻ thì vừa mới được đưa vào trong quan tài, kẻ thì vừa mới bị giết ngay trước khi gã đặt chân đến một khoảng thời gian ngắn. Gã luôn chậm một bước, ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi lúc trước vẫn là một con người sống khỏe mạnh, quyền quý uy nghi một vùng.
Trịnh Vũ tức giận vô cùng, gã tựa như một con cú đi đêm. Mỗi lần gã đi đến đâu cũng đều nhìn thấy những xác chết. Gã luôn tự cho rằng người bị hành thích tiếp theo sẽ chính là mình, nhưng gã lại vẫn cứ bình an vô sự, vẫn cứ khỏe mạnh xông xáo đi hết mọi ngóc ngách trên đường để nhìn Trương Xương Tông bắt người; để nhìn Trần Đông bắt người, để nhìn Hồ Nguyên Lễ bắt người, cứ nhìn như vậy thôi mà không thể biết được kẻ nào đã giết người!
Gã biết rõ kể giết người thực ra nhất định là Dương Phàm và Thẩm Mộc. Nhưng gã không hay biết từ lúc nào mà Dương Phàm và Thẩm Mộc lại có được thứ vũ khí bí mật như vậy. Cho dù thế gia chỉ còn có mỗi một tai mắt trong mỗi bộ phận của Ẩn Tông và Hiển Tông, thì việc sử dụng nhiều người như vậy để ra tay với chừng đó người, thì không thể không tiết lộ một chút thông tin nào ra ngoài được.
Nhưng lần này quả đúng là không có một chút tin tức gì lọt được ra ngoài. Đám tử sĩ này, đến không ai biết đi không ai hay, ra tay tàn nhẫn ác độc, nếu bị bắt sẽ không do dự ngay lập tức tự sát, rút cuộc là từ đâu tới vậy? Dương Phàm và Thẩm Mộc từ lúc nào mà có thể đào tạo được một đám tử sĩ như vậy?
Dương Phàm vừa mới trở thành Tông chủ của Hiển Tông được hai năm, đám tử sĩ này nhất định không phải là của hắn, vậy thì là của Thẩm Mộc. Nhưng Thẩm Mộc tuy là người sáng lập ra Ẩn Tông, nhưng dưới trướng của y có không ít tai mắt của thế gia. Việc y nuôi dưỡng đào tạo một lượng lớn những tử sĩ tinh thông võ thuật, trung thành tuyệt đối, có thể hy sinh vì chủ nhân bất cứ lúc nào như thế thì làm sao có thể giấu nổi chủ nhân cơ chứ?
Bồi dưỡng một đạo quân tử sĩ như vậy, thứ cần tới không chỉ đơn thuần là thời gian, là tiền bạc, là quyền lực. Y muốn tránh khỏi tai mắt của thế gia, không để cho người khác phát giác một chút nào. Vậy thì phải lên một kế hoạch chu đáo đến nhường nào, cần một sự chuẩn bị lâu dài đến nhường nào, cần sự tính toán thâm độc đến nhường nào, cần mưu tính kỹ lưỡng đến nhường nào?
Trịnh Vũ không một chút mảy may nghi ngờ đến Quan Lũng thế gia, bởi lẽ Quan Lũng thế gia và Sơn Đông thế gia tựa như nước và dầu, hai bên không bao giờ có thể hòa hợp được với nhau. Tông chủ hai phái Ẩn Tông và Hiển Tông tuy đều có những hành động phản bội, nhưng mảnh đất mà bọn chúng sinh tồn, hoàn cảnh sống mà bọn chúng đang thích ứng đều mang đậm dấu ấn của sĩ tộc vùng Sơn Đông. Quan Lũng thế gia không thể tín nhiệm và ủng hộ bọn chúng đến như vậy.