Chương 852: Thái bình yến.

Say Mộng Giang Sơn

Nguyệt Quan 19-02-2024 14:30:51

Ninh Kha trong thâm tâm cười khổ một tiếng, gần đây thân thể của nàng ngày càng sa sút, hơn nữa nàng cố ý khiến huynh trưởng bớt ỷ lại mình, đã thật lâu huynh trưởng không trù tính rồi, a huynh ngay từ đầu còn không thích ứng loại tình huống này, hiện tại xem ra hắn dĩ nhiên có thể một mình chắn đỡ, không hề đối với nàng nói gì nghe nấy rồi. Tuy nhiên, như vậy cũng tốt, khiến huynh trưởng tự lập, không phải là mục đích của nàng sao? Ngược lại không thể đả kích lòng tin của huynh trưởng. Nghĩ đến đây, Ninh Kha liền nhẹ nhàng gật đầu, nói: - Huynh trưởng chỉ cần suy xét chu đáo là được. Độc Cô Vũ lặng im một lát, lại nói: - A huynh lần này đi gặp Dương Phàm, có cần nói cho hắn biết muội đang ở đây Lạc Dương, để hắn tới thăm muội một chút? - Không cần! Ninh Kha rất khẩn trương, lập tức cự tuyệt: - Gặp nhau chi bằng không gặp, a huynh không cần nhiều chuyện! Khụ khụ khụ... Bởi vì gấp gáp một tý, Ninh Kha nói câu dứt lời, không kìm nổi ho khan. Độc Cô Vũ chán nản nói: - A muội, kỳ thật muội không nói, chẳng lẽ ta cũng không biết sao? Muội tủi thân như vậy, tội gì? Nếu thích hắn, chẳng lẽ còn sợ hắn biết sao? - Muội thích hắn sao? Ánh mắt của Ninh Kha thoáng bối rối một hồi, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn nhu: - Có lẽ, có lẽ muội thích hắn, hay là muội thích hắn chỉ là một cái bóng trong lòng của ta. Giống như bóng dáng như thực như ảo mới là đẹp nhất đấy, thật sự đến gần rồi, ngược lại không có cái cảm giác này. Muội như bây giờ tốt lắm rồi, muội thích là việc của muội, sao nhất định phải cho hắn biết? Độc Cô Vũ lắc đầu nói: - Tâm tư của muội vi huynh thật sự không hiểu, thật sự không cần a huynh đề cập tới muội sao? Ninh Kha trả lời vô cùng nghiêm túc: - Không cần! Thật sự không cần! Độc Cô Vũ đã đi khỏi, ở trong góc sửa sang lại chậu hoa Thuyền Nương rửa sạch tay nhẹ nhàng đi tới, thay nàng đỡ chăn, nhíu lại mày, không hiểu nói: - Cô nương ngại gì gặp hắn? Ninh Kha điềm tĩnh cười, ánh sáng con mắt rạng rỡ: - Gặp nhau chi bằng không gặp? Nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của mình. Thấp giọng nói: - Ta đã lâu chưa trang điểm, ngươi ngay cả gương cũng không dám để cho ta soi, ta bây giờ, gầy tựa như một cọng lông chim, người nhà mình nhìn cũng khó chịu, sao lại khiến người ta cũng khó chịu? Nói chung, đây là một loại tỉnh ngộ của đời người chỉ có như lúc mới gặp, cũng không phải mỗi nữ nhi đều có thể cảm nhận được, lòng kia là chua xót như thế nào? - Cô nương... Thuyền Nương có cảm giác muốn khóc, vội vã nghiêng đầu đi. Ninh Kha si ngốc mà nói: - Kêu hắn nhớ Ninh Kha ở đầu cầu Phù Dung ở Khúc Trì Giang. Hắn thỉnh thoảng... Cũng sẽ nhớ đến ta đấy. Ngươi nói có đúng hay không? Thuyền Nương không quay đầu lại, chỉ là "Ừ" một tiếng. Nàng vốn muốn nói - Cô nương thông minh lanh lợi như vậy, xinh đẹp thoát tục, trong thiên hạ nam nhân phàm là gặp qua, vĩnh viễn đều sẽ không quên Nhưng lệ nóng cuồn cuộn làm ướt trí tuệ. Nàng chỉ sợ mới mở miệng sẽ phát ra thanh âm nghẹn ngào. - Ha hả..., vậy là được rồi. Ninh Kha thản nhiên ôn nhu nói: - Chỉ cần hắn có thể thỉnh thoảng nhớ ta. Nhớ đã từng có cái tên Ninh Kha cô nương. Ta biết đủ, thấy đủ rồi! ***** Dương Phàm về đến nhà không bao lâu, Độc Cô Vũ đã tới, chính là dựa theo thời gian ước định. Dương Phàm không nghĩ người tới đúng là chủ nhân của Độc Cô gia, có chút không ngờ. Và Độc Cô Vũ thuyết minh ý đồ đến, Dương Phàm mới hiểu được y cũng muốn vị trí "Thiên kỵ". - Người của Độc Cô thế gia. Giữa hai họ Võ Lý, nhất định là tâm hướng về Lý thị đấy, miễn là mục tiêu lớn giống nhau, đã không thể đem hắn hoàn toàn biến thành người của mình. Cũng tốt hơn Lục Mao Phong có người của Nhị Trương, kinh nghiệm lý lịch người này cũng làm được lang tướng. Nghĩ đến đây, bị thế lực khắp nơi ngấp ghé, nóng lòng - Thà rằng dư chớ thiếu Dương Phàm liền quyết đoán đáp ứng nói: - Được! Chuyện này, ta sẽ mau chóng giải quyết! Được Dương Phàm nhận lời, Độc Cô Vũ rất là vui mừng, hướng Dương Phàm chắp tay nói cám ơn: - Ân Nhị Lang chiếu cố, Độc Cô ghi nhớ trong lòng. Dương Phàm cười nói: - Giữa ta và ngươi, làm gì khách khí như vậy, loại lời này cũng có chút khách khí. Đúng rồi, ý chỉ Thánh Thượng tổ chức và thành lập thiên kỵ đưa xuống không có bao lâu, ngươi đang ở Trường An, không có lý nào biết nhanh đến như vậy, không phải là cố ý vì chuyện này chạy tới Lạc Dương chứ? - Ách..., tại hạ thật là có chuyện khác quan trọng! Độc Cô Vũ không dám nói tiểu muội năm trước từ Trường An đến Lạc Dương, vừa đến Lạc Dương liền bệnh tình càng nặng, từ đó về sau bệnh không dậy nổi, hắn cũng là bởi vì vướng bận tiểu muội mới từ Trường An đến Lạc Dương. Đối với việc nên hay nên nói cho Dương Phàm, Độc Cô Vũ cũng rất là do dự, Dương Phàm thấy thần sắc y do dự, dường như còn có lời muốn nói, không kìm nổi hỏi: - Độc Cô huynh còn có chuyện gì sao? - A! Không có, không có... Độc Cô Vũ bật cười ha hả, che dấu nói: - Chỉ có điều bỗng nhiên nhớ lại sinh nhật của trưởng bối dường như ở mấy ngày này, ta tới Lạc Dương, là muốn đích thân đến chúc thọ mới tốt. Đang nghĩ ngợi, hẳn là phái người đi xác nhận sinh lão nhân gia này, cho nên nhất thời lơ đễnh. Dương Phàm nhìn ra y nghĩ một đằng nói một nẻo, chắc là có chút ý khác muốn che lấp, cũng không tiện truy hỏi việc riêng của người khác, liền mỉm cười nói: - Thì ra là thế, Độc Cô huynh đường xa đến, Dương mỗ vốn định cùng Độc Cô huynh uống mấy chén, ôn lại tình cảm ly biệt. Sinh nhật trưởng bối sắp tới, cũng không phải khi lưu huynh lại rồi. Hai người lại chuyện trò một phen, Độc Cô Vũ đứng dậy cáo từ, Dương Phàm nắm tay đưa tiễn, đưa y đến cửa chính ở ngoài, lúc này mới ra vẻ vô ý hỏi han: - Mỗ khi ở Trường An, nhớ rõ Ninh Kha cô nương thường bị bệnh đau tra tấn, thủy chung khó có thể khỏi hẳn, không biết hiện giờ thân thể có đỡ được chút nào chưa? Dương Phàm kỳ thật mới vừa rồi đã muốn hỏi chuyện này, vị Ninh Kha cô nương dịu dàng thùy mị, hồn nhiên trong sáng, lại trí tuệ và mưu kế vô song, để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu, nhưng con gái cưng của trời, lhân lại cứ bị bệnh khó chữa, không khỏi làm người ta than tiếc. Chỉ có điều, người ta một cô nương chưa lấy chồng, hỏi thăm tình trạng của người ta, vẫn là hướng huynh trưởng hỏi nàng, không khỏi có chút mạo muội, đây thẳng đến ngoài cửa, Dương Phàm kềm nén không được mới ra vẻ tùy ý hỏi một câu. Độc Cô Vũ ánh mắt buồn bã, nói: - Được lời hỏi thăm, thân thể em gái ta, là bệnh từ trong bụng mẹ, chỉ có thể điều dưỡng, không thể chữa khỏi. Từ mùa đông năm trước đến nay, tình trạng em gái ta càng ngày càng kém, mặc dù không ngừng mời danh y khám và chữa bệnh, cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì mà thôi. Dương Phàm nghe xong cũng không thấy dâng lên vẻ buồn bã, Ninh Kha cô nương xuất thân thế gia, thân phận cao quý, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, tài hoa hơn người, nếu lại khỏe mạnh, không có bất kỳ tiếc nuối, nhưng trời xanh chung quy không chấp nhận được một người hoàn mỹ như thế tồn tại ở trên đời. Dương Phàm buồn bã thở dài, nói: - Đáng tiếc Dương mỗ ràng buộc tục vụ, không được tự do. Trường An lại quá xa xôi, nếu không đi thăm một phen mới phải. Độc Cô Vũ bật lên đã muốn nói ra Ninh Kha hiện giờ ở ngay tại Lạc Dương, nhưng lời đến bên miệng nuốt trở vào. Không ai hiểu rõ bào muội hơn y, Ninh Kha một phần ngại ngùng, nhưng tuyệt không già mồm cãi láo, ngượng ngùng và già mồm cãi láo là hai chuyện khác nhau, nếu bào muội muốn gặp Dương Phàm, lúc ấy tuyệt không nói dứt khoát như vậy. Vì thế, Độc Cô Vũ không có nói gì nữa, chỉ có hướng Dương Phàm lặng yên chắp tay, giấu đi một lời bi thương. **** Thái Bình công chúa mời yến ngay ngày kế tiếp, vì vậy Dương Phàm không đủ xa hơn gây sức ép trong thiên kỵ binh, dù sao bên kia hắn cố ý đè ép mấy người lính trong danh sách, trì trệ không gom đủ ngàn người, tạm thời không phát cho áo giáp và quân mã, cũng không cần thao diễn binh mã. Buổi sáng ngày kế, Dương Phàm chỉ ở trong nhà làm bạn kiều thê ái tử. Đã nhiều ngày a Nô có chút mệt mỏi thèm ngủ, không có tinh thần và thoải mái, nhưng không thể nói rõ tại sao không thoải mái, ngày thường mỗi sáng sớm thức dậy, nàng đều phải cùng Tiểu Man đọ sức võ nghệ, tập võ không ngừng, thân thể khỏe mạnh, mấy ngày nay cũng ngừng luôn. Bởi vì chẳng qua là cảm thấy không có tinh thần, cũng không có cảm giác chỗ nào không thoải mái, nàng cũng không tìm người xem bệnh, Dương Phàm đã trở lại đương nhiên không chịu, cố ý khiến người đi mời Khương Sĩ Thuần Khương Đại Y Sĩ là y sĩ phụ khoa nổi tiếng, kết quả Khương gia trả lời Khương Đại Y Sĩ được một quý nhân mời tới phủ xem bệnh rồi, đã khá lâu vẫn chưa trở về. Dương Phàm phái người đi lại vô ích, đành phải mời người khác, người này ở Thái y viện, chỉ là bởi vì tuổi quá lớn, lại có thân phận Thái y, Dương Phàm cũng không quá ngại kêu người đến phủ khám và chữa bệnh, liền khiến Cổ Trúc Đình cùng a Nô chuẩn bị xe tới tận nhà ông ta. Dương Phàm cùng các nàng cùng đi ra cửa, các nàng đi đến quý phủ của vị lão thái y, Dương Phàm thì thúc ngựa thẳng đến Thái Bình công chúa phủ. Dương Phàm cũng không tính là khách quen của Thái Bình công chúa phủ, bất kể nói thế nào, Thái Bình có Phò mã, Dương Phàm rất ít ngông nghênh đến phủ công chúa thăm viếng Thái Bình. Hôm nay Thái Bình công chúa đãi khách, Phò mã Võ Du Kỵ đã ở quý phủ, nghe nói vì đáp tạ Dương Phàm, Võ Du Kỵ cũng không để ý. Gã cùng với vợ trước sinh hai đứa con trai đã đón về hồi Lạc Dương, tuy rằng không thể công khai thân phận, nhưng có thể sớm chiều ở chung. Gã nạp nhiều cơ thiếp, Thái Bình công chúa cũng không nghe thấy không hỏi, cơ thiếp sinh con, Thái Bình đều lấy bản thân sinh làm lý do, vì bọn họ đòi hỏi xuất thân chính thức, như vậy, Võ Du Kỵ cũng tìm không ra tật xấu gì. Vài năm không là vợ chồng không có cuộc sống vợ chồng, gã cũng quen quan hệ quái dị hiện tại, gã không làm khó dễ Thái Bình, Thái Bình cũng không phải là khó gã, hai người bình an vô sự, khi cần "Hai vợ chồng" đi ra trước mặt, hai người còn phối hợp vô cùng ăn ý. Nào là chụp mũ, Võ Du Kỵ đã sớm đại triệt đại ngộ rồi, gã căn bản không coi Thái Bình trở thành thê tử của chính mình, Thái Bình thì như thế nào có thể khuất nhục? Gã hiện tại ở phủ công chúa ý đồ phong lưu phóng đãng, Thái Bình căn bản mặc kệ, trong thiên hạ còn Phò mã tự do tự tại như gã sao? Bởi vậy, nghe người ta truyền báo Dương Phàm đã đến, thân là nam chủ nhân phủ công chúa Võ Du Kỵ chỉ có thản nhiên cười, liền đứng lên, đối với các tân khách cả sảnh đường rất lễ phép gật gật đầu, vẻ mặt ôn hoà mà nói: - Chư vị mời an tọa, ta đi nghênh đón vị khách quý hôm nay của chúng ta! Đám công chúa già trẻ lớn bé nhìn theo vị này Phò mã gia rời đi, lập tức hướng Thái Bình công chúa nhìn chăm chăm: - Ngự phu có đạo như thế, có thể nói Công chúa là tấm gương, ai dám bất kính chứ?