Chương 196: Bí mật chung.
- Phu nhân, có nước rồi, phu nhân, ta...
Dương Phàm vừa mới nới vòng ôm, đem đứa bé ôm vào trong lòng, đột nhiên truyền tới giọng của một nữ tử.
Dương Phàm xoay người, chỉ thấy một cô nương với bím tóc lớn từ trong bong tối mờ mịt đi tới.
- Phu nhân...
Đóa Đóa nhìn tình cảnh trước mắt, đột nhiên ngây người, tay nàng buông lỏng, chiếc bồn nước bưng trong tay rơi xuống mặt đất, vỡ thành từng mảnh, nước bốc hơi, ánh sáng chiếu hơi nước bốc lên, bao phủ người nàng trong đó, như thể ẩn trong một màn sương mù.
- Cầm thú, ta sẽ giết ngươi...
Đóa Đóa ánh mắt ngây dại khẽ rời khỏi thân thể đẫm máu của Xuân Nữu Nhi, đối diện với ánh mắt Dương Phàm, mắt nàng đột nhiên hiện lên ánh sáng sắc lạnh, nàng rút đoản đao bên hông, nghiến răng nghiến lợi đánh tới phía Dương Phàm.
- Bịch
Thân mình Đóa Đóa nghiêng về một bên, nặng nề ngã xuống mặt đất, gáy nàng trúng một chưởng, ngất đi.
Tạ Tiểu Man từ trong bóng tối đi tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng không khỏi giật mình.
Tạ Tiểu Man nửa đêm tìm tòi, vốn không nghĩ rằng nhà kho quan phủ lại trở thành nơi ẩn náu, nhưng ngẫu nhiên nhớ tới lúc trước đi sang quý phủ Dương Minh Sanh, mời y hiệp trợ truy tìm thích khách ám sát Võ Hậu, y từng nói với Lạc Dương úy Đường Túng, nhà kho thành và nha môn có thể trở thành nơi ẩn náu của phạm nhân, vì thế mới tiến vào trong kho thành.
Nhắc tới cũng khéo, lúc Tạ Tiểu Man vào tới kho thành, đúng lúc Đóa Đóa đang bê chậu nước vào, vội vàng chạy vào hầm nhà kho, Tạ Tiểu Man liền bám theo sau nàng tiền vào.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tạ Tiểu Man không biết phải làm sao?
Dương Phàm đưa đứa bé ôm vào lồng ngực, nói:
- Ta vừa phát hiện nàng ta ở đây, người phụ nữ này vừa sinh con, hoặc là khó sinh, không có bà đỡ tương trợ, nàng đã dùng dao...mổ bụng mình lấy đứa bé ra.
Hầm nhà kho trống trải khiến thanh âm của Dương Phàm có chút trống rỗng, lộ ra sự lạnh lẽo.
Dương Phàm vừa bế đứa nhỏ trong lồng ngực, cố gắng cố định một vị trí, để nó nằm thoải mái một chút, vừa nói tiếp:
- Ta hỏi qua nàng ta, trước khi chết, nàng nói nàng là phu nhân tướng quân Hắc Xỉ Thường Chi, đứa bé này là con tướng quân Hắc Xỉ Thường Chi.
Dương Phàm buộc đai lưng, cầm thanh đao chậm rãi đứng lên, nói với Tạ Tiểu Man:
- Lí do Võ Du Nghi đại tướng quân nói với ngươi chắc cũng như nói với ta, Nói các nàng ta đều là thám tử người Đột Quyết, nhưng ta tin nàng ta.
Tạ Tiểu Man có chút tỉnh táo lại, nói với Dương Phàm:
- Ngươi muốn làm gì?
Dương Phàm dừng trước nàng hồi lâu, bên môi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ:
- Tiểu Man, ngươi còn nhớ đêm hôm đó ở
Long Môn không?
- Hôm đó...
- Hôm đó, hai đứa con của Chương Hoài thái tử đều chết, ngươi uống rượu giải sầu trên cây cao, ngươi hỏi ta nếu bản thân ta trải qua việc này, ta có thể thờ ơ được không. Ta nói, ta có thể, bởi đây là chức trách của ta, mặc dù ta không làm, cũng có người khác đi làm.
Dương Phàm đôi mắt lấp lánh, sáng ngời nhìn chằm chằm ánh mắt Tạ Tiểu Man, nghiêm túc nói:
- Ta không lừa ngươi, thật sự, lúc ấy ta đã nghĩ vậy, nhưng khi ta thực sự trải qua thời điểm đó, ta mới biết được, con người đôi khi không thể theo lý trí, người mà lúc nào cũng làm theo lí trí thì không phải người.
Trong lòng, đứa trẻ lại oa oa bật khóc, tiếng khóc quanh quẩn trong hầm nhà kho trống trải, Dương Phàm vỗ nhè nhẹ, xoay người nhìn thi thể đang đầm đìa máu tươi kia, mắt nàng còn chưa nhắm.
Cây đao Dương Phàm ở trước ngực, đao như dòng nước.
Mũi đao nhẹ nhàng từ bên hông rút lên, ánh mắt của hắn cũng nhẹ nhàng, linh hoạt sắc bén như lưỡi dao:
- Ta đã nghĩ, ta có thể vì mình mà không từ thủ đoạn, nhưng chung quy ta làm không được những việc trái lương tâm, ta phải cứu nó.
Tiểu Man có chút thương tâm, lúc hoành đao của
Dương Phàm hướng về phía trước, nàng phát hiện, mình thực sự đã coi hắn như người nhà.
Tiểu Man chưa từng có chút tình cảm đi quá với nam nhân nào, nhưng không biết từ bao giờ, bóng dáng Dương Phàm dần dần đi vào trong nội tâm nàng, tuy rằng vẫn chưa thể lay động vị trí a huynh trong lòng nàng, nhưng sau a huynh thì hắn là người duy nhất khiến nàng có cảm giác thân cận.
Mà hắn, giờ phút này lại hướng hoành đao vào nàng.
Tiểu Man rất muốn hỏi hắn, nếu ta không để ngươi đi, ngươi có thực sự giết ta không?
Nhưng nàng không hỏi, nàng nhìn đứa nhỏ trong lòng Dương Phàm, cái đầu hơi động, dường như đang tìm kiếm gì đó, lúc này nước mắt nàng đã chảy xuống, nàng nghĩ tới mẫu thân mình, lúc lâm chung, thứ duy nhất mẫu thân không bỏ là nàng, nàng là điều vướng bận duy nhất của mẫu thân lúc lâm chung.
Mẫu thân lâm chung, đem nàng gửi gắm cho a huynh, với tình cảnh trước mắt đều rất giống nhau, mặc dù nàng rất muốn biết,
Dương Phàm có vì đứa bé này mà phản bội nàng không, nhưng nàng không hỏi, bởi vì bên cạnh còn có một mẫu thân vĩ đại.
Tiểu Man chậm rãi lui một bước, thu hồi đao trong tay, kìm cơn sóng trong lòng, dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất nói:
- Có cần ta giúp không?
Dương Phàm nhìn nàng, Tiểu Man khóe miệng chậm rãi lộ ra một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng mà nói:
- Võ Hậu Hành có thể một cú ngã mà chết, Tạ Tiểu Man đương nhiên có thể chưa từng nhìn thấy cảnh này.
Bóng đêm thâm trầm, chân trời mơ hồ có chùm sáng, nhưng vẫn chưa tới bình minh.
Dương Phàm, Tạ Tiểu Man, Đóa Đóa, mang theo đứa nhỏ đi khỏi hầm.
Sau khi Đóa Đóa tỉnh lại, Dương Phàm đem mọi chuyện kể cho nàng, hiện trường lúc đó đủ làm bằng chứng cho Dương Phàm, Đóa Đóa chỉ khóc, A Lang chết rồi, Nương Tử cũng chết, nàng một mình với đứa nhỏ, nàng không biết mình nên làm gì. Cuối cùng, nàng nghe theo sắp xếp của Dương Phàm, đi cùng đám người của hắn.
- Cô ấy...chôn ở đây, có được không?
Tạ Tiểu Man nhẹ nhàng hỏi Dương Phàm.
Dương Phàm nói:
- Lúc này, thật sự không thể mang cô ấy theo, tạm chôn nơi này, sau này sẽ nghĩ cách dời đi, vị trí kho hầm này chỉ cần nhớ kĩ là được rồi.
Ánh mắt hắn dừng trên khung cửa kho hầm lúc nãy, chỗ đó có một chữ "Tạp" to màu đỏ, đây là kho hầm số bảy.
Dương Phàm nói với Đóa Đóa:
- Đây là hầm số bảy, nhớ đó!
Đóa Đóa lau nước mắt gật gật đầu.
Đứa nhỏ ở trong lòng Dương Phàm khẽ nhúc nhích, Dương Phàm vỗ nhẹ vào mông nó:
- Đặt tên tiểu tử này là Tiểu Tạp, Đóa Đóa, ngươi cùng Tiểu Tạp, ta sẽ sắp xếp một chỗ ở cho hai người, còn chuyện giải oan với Địch Công, ta sẽ nghĩ biện pháp sau, chúng ta đi!
Đóa Đóa mặc trên người bộ quần áo cũ, cách ăn mặc như một quân Hán gầy yếu, dưới sự trợ giúp của Dương Phàm và Tạ Tiểu Man, Đóa Đóa dễ dàng theo họ bay qua bức tường cao, đi trên con đường dài khi trời còn mờ tối.
Trên đường gặp ba nhóm Võ Hầu tuần tra đêm, đều được Dương Phàm xử lí, sau đó còn gặp hai cấm quân thì được Tạ Tiểu Man xuất hiện giúp đỡ, Dương Phàm dẫn Đóa Đóa đi tới tòa nhà gần phường Diên Phúc Nam thành, dùng thẻ bài cấm quân để mở cửa phường.
Dương Phàm mang theo Đóa Đóa và đứa nhỏ vào trong nhà, tìm một phòng xá đầy đủ giường đệm, lại lấy ít nước giếng, tắm rửa cho đứa nhỏ, đứa bé tắm rửa sạch sẽ, làn da trắng mềm thật đáng yêu.
Hai người vây quanh đứa nhỏ, Dương Phàm lấy vải mềm xé ra, quấn quanh đứa nhỏ, đứa nhỏ vừa mới sinh ra sức khỏe còn yếu, nên sau một hồi bị dày vò liền ngủ ngay.
Đóa Đóa ôm đứa nhỏ, mở to ánh mắt hoảng sợ hỏi Dương Phàm:
- Dương đại ca, ta...Ta bây giờ phải làm sao? Đứa nhỏ cần ăn gì?
Dương Phàm nhíu lông mày suy nghĩ hồi lâu, thở dài, nói:
- Không thể tìm một vú em tới cho nó bú, ngươi tạm ở đây, khu này khá lớn, đứa nhỏ có khóc cũng không sợ bị láng giềng nghe thấy.
Lát ta rời đi, sẽ khóa sân cửa lại, ngươi nhất định không được ra ngoài.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, lại nói:
- Khi trở về, ta sẽ mang chút gạo và mì, rau xanh, bản thân ngươi...à, đúng rồi, ta sẽ mua thực phẩm chín cho ngươi, hai ngày một lần. Tuy nhiên, đứa nhỏ phải ăn nước cháo nóng, ngươi cần chú ý, nấu cơm phải vào ban đêm, không được để ai thấy khói lửa.
Đóa Đóa hoang mang lo sợ, hiện tại chỉ có thể dựa vào hắn, nên chỉ gật đầu liên tục, ghi nhớ từng câu của hắn.
Dương Phàm lại nói:
- Đứa nhỉ chỉ uống nước cháo gạo sợ không ổn, ta đi xem một chút, mua ít sữa dê về.
Lúc ấy, đồ uống lưu hành nhiều nhất ở Đại Đường là sữa, các loại sữa, sữa bò và sữa ngựa thì không nhiều, nhưng sữa dê thì khá phổ biến, cho nên rất dễ có thể mua được sữa dê, tòa nhà Tiết Hoài Nghĩ tặng hắn, khắp nơi trồng hoa cỏ hiện tại đều dùng để làm bãi cỏ.
Dương Phàm nói câu nào, Đóa Đóa nghe câu đó, gật gật đầu, cô nương này đã bị những biến cố liên tiếp làm cho sợ hãi, lúc này chỉ dựa vào duy nhất Dương Phàm, tâm can nàng cũng đã nghe theo.
Dương Phàm đem những điều mình nghĩ ra dặn dò một lượt, cuối cùng nói:
- Đây là bọc quần áo.
Quần áo để trên giường, mặt trên đã vấy ít máu, Đóa Đóa gật gật đầu, nhớ tới phu nhân đã chết, nước mắt không kìm được chảy xuống.
Dương Phàm cẩm bọc quần áo, nói:
-Được, cái này ta mang đi, người phái chúng ta đi là Võ Du Nghi, là người đối đầu với Hắc Xỉ Thường Chi, tất nhiên cũng là bộ tộc Võ thị, Địch Công và Võ Thị sớm không qua lại, cũng từng nghĩ tới việc cứu viện Hắc Xỉ tướng quân, đáng tiếc những chứng cứ này đều muộn một bước, ta sẽ nghĩ cách đưa tới tay Địch công!
- Ân công! Dương đại ca!
Đóa Đóa lòng cảm kích không nói lên lời, đột nhiên hai gỗi khẽ cong, thình thịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, ôm đứa nhỏ, nặng nề khấu đầu.
Dương Phàm vội vàng dìu nàng lên, nói:
- Ngươi làm gì vậy, mau đứng lên! Ngươi yên tâm, trên phố ai cũng biết đây là nhà của Tiết sư, cũng không biết từng qua tay ta, không ai dám xông vào đâu, cứ yên tâm ở nơi này, giờ không còn sớm, ta phải đi trước, sẽ quay về thăm ngươi sau.
Dương Phàm vội vàng rời khỏi, khi đi hắn khóa kỹ cửa chính, lúc đi tới ngã tư thì tiếng chuông ở Thiên môn đã vang lên.
Chương 197: Ngô đạo bất cô
Tiếng chuông ở Thiên Môn vừa vang lên, toàn thành tiếng chuông khắp nơi cũng vang lên, kết hợp thành một khúc hòa âm hoành tráng, quanh quẩn trên bầu trời thành Lạc Dương.
Dương Phàm không trở về thành, mà tiến về phía nhà của Địch Nhân Kiệt, đón ánh nắng mặt trời cùng với tiếng trống, trong lòng kích động.
Rất nhiều việc, chưa từng tận mắt chứng kiến, chưa từng trải qua, sẽ không thể cảm nhận được sự đau khổ vô cùng này, màn đêm kia, chạm vào sâu trong nỗi đau Dương Phàm, hắn muốn vì người khác làm vài chuyện. không liên quan tới hắn, không phải người thân của hắn, không phải bằng hữu của hắn, chỉ vì phần chính nghĩa và lương tri của hắn mà thôi.
Hắn cứ nghĩ rằng bản thân đã trải qua hết thảy, làm cho máu của hắn lạnh hơn, những thứ không can hệ tới hắn, cũng không thể ảnh hưởng tới tình cảm của hắn, cho đến giờ phút này hắn mới biết thật ra không phải, hắn không thể vô tình, càng không thể không bận tâm, cho dù những người bất hạnh kia không can hệ gì với hắn, nhưng họ có chung một thứ, đó là nhân tính.
Miêu Thần Khách nói, nhân tính là cái gì? Nhân tính xấu hơn thú tính nhiều.
Có lẽ, dục vọng và cảm tình của con người phức tạp hơn dã thú, càng có sự tàn nhẫn vì lợi ích cá nhân hơn cầm thú, nhưng người sở dĩ được làm người, tuyệt không phải là loại người đội lốt thú, nếu phân chia tiêu chuẩn người và thú, thì con người chính là loại dã thú tàn nhẫn nhất.
Người được làm người là vì nhân tính và tình yêu.
Dương Phàm tin rằng Địch Nhân Kiệt là người có thể tin tưởng được, không chỉ bởi Địch Nhân Kiệt đánh giá được, mà cũng bởi vì trong một thời gian tiếp xúc ngắn, hắn biết Địch Nhân Kiệt và bộ tộc Võ thị không hợp nhau, biết Địch Nhân Kiệt thông cảm với hoàn cảnh của Hắc Xỉ Thường Chi, muốn cứu vớt vị đại tướng quân này.
Hãm hại Hắc Xỉ Thường Chi không cần nghi ngờ đó là người của Võ thị, sức mạnh lớn này hắn không thể đối phó được, hắn nguyện ý đi đối mặt, nhưng không có nghĩa là hắn đi làm một việc vô vọng như kiểu "con kiến mà kiện của khoai", hắn cần một trọng thần triều đình như Địch Nhân Kiệt.
Địch phủ, sáng sớm phủ Lạc Dương đã đưa tới bản sao điều tra có liên quan tới Miêu Thần Khách.
Địch Nhân Kiệt sớm ngồi trong thư phòng, nghe xong Thư A Thịnh bẩm báo, khoát tay một cái nói:
- Để ở đó đi!
Sau khi Hắc Xỉ Thường Chi chết, chức vị Đại tướng quân này bị trống sẽ có những trận tranh đoạt, người có thể lên chức nhất là người đã hãm hại Hắc Xỉ Thường Chi, bọn chúng nhất định đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa nếu không chắc chắc cướp được quyền lực này thì bọn họ cũng không cần phải xuống tay đối phó Hắc Xỉ Thường Chi.
Kể từ lúc đó, Địch Nhân Kiệt muốn ngăn cơn sóng dữ, muốn giành được quyền lực này lại càng thêm khó khăn, lão cần lợi dụng các thế lực có thể lợi dụng, không chỉ là người phản Võ, phe trung lập, sức mạnh thế gia ẩn thân trong triều, mà cả phe phái mâu thuẫn bất đồng với bộ tộc Võ thị, cũng cần phải lợi dụng thì mới có thể thành công.
Như vậy, lão cần xác định trước tiên, kẻ muốn đạt được chức vị Đại tướng quân của Hắc Xỉ Thường Chi, rốt cuộc là ai? Là Võ Tam Tư hay Võ Thừa Tự? Còn cái chết của Miêu Thần Khách không quan trọng bằng việc này, ngay cả cho dù việc này là do bản thân Võ Hậu giao nhiệm vụ, lão cũng không có lòng mà thanh thản để tâm tới.
- Chờ một chút!
Thư A Thịnh nhẹ nhàng định cất vụ án phủ Lạc Dương đi, đang định lui ra, bỗng nhiên Địch Nhân Kiệt gọi gã lại, cầm trong tay thiếp mời vừa viết xong đưa cho gã chỉ bảo:
- Đây là thiếp mời, mau phân phát, lão phu về mời Thái Bình công chúa và cài vị tể tướng. Còn nữa, nếu Thẩm Mộc tới hãy kêu y tới gặp ta.
Thư A Thịnh nhận lời, tiếp nhận thiệp mời mà Địch Nhân Kiệt đưa rồi lui xuống.
Địch Nhân Kiệt chậm rãi đứng lên, chậm rãi bước thong thả trong phòng, tay phải nắm lại đấm vòa lòng bàn tay trái, đang nghĩ lại tình tiết trong cái chết của Hắc Xỉ Thường Chi, sẽ có lợi cho ai. Mặc dù lão chỉ cần khiên nhẫn chờ đợi, hung thủ rất có thể sẽ vị sự tranh quân đoạt quyền mà lộ diện, nhưng lúc đó mới hành động thì có vẻ đã muộn.
- A Lang...
Địch Nhân Kiệt đang vuốt chòm râu suy tư tận lực, Thư A Thịnh ánh mắt sáng lên bước vào cửa, Địch Nhân Kiệt mắt sáng lên, hỏi:
- Thẩm Mộc tới rồi sao?
Thư a Thịnh nói:
- Không phải Thẩm Mộc, mà là Dương Phàm, người đi phá án cùng A lang đêm qua, hắn nói có cơ sự yếu mật muốn thương lượng với người.
Địch Nhân Kiệt ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Dương Phàm? Sáng sớm hắn tới đây làm gì, mau đưa hắn tới gặp ta.
Thư A Thịnh nhận lời, quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Vâng, người này cũng thật kì quái, có cửa thì không đi, lại trèo tường vào, làm hại ta còn tưởng có trộm xông vào giữa ban ngày.
- Đợi đã!
Địch Nhân Kiệt ánh mắt sáng lên:
- Ngươi nói hắn trèo tường vào?
Thư a Thịnh nói:
-Đúng vậy.
Địch Nhân Kiệt suy nghĩ một chút nói:
-Hắn ở đâu?
Thư a thịnh nói:
- Ngay ở trong Tây Khóa Viện, hắn nhảy vào từ cái cây ở vườn ngoài, nếu tiểu nhân không đi tìm giấy mời mạ vàng thì cũng không phát hiện ra hắn, tiểu nhân nói hắn đợi ở đó, tới hỏi A Lang xem ngài gặp hay không?
Ánh mắt Địch Nhân Kiệt khé nhíu lại, nói:
- Thì ra là thế...
Không cần dẫn hắn đến, lão phu tới gặp hắn. Còn ai biết hắn xông vào phủ không?
Thư A Thịnh nói:
- Không, tiểu nhân nghĩ, thân phận hắn không đến nỗi làm trộm nên không gọi ai tới canh.
Địch Nhân Kiệt nói:
- Tốt lắm, chuyện này không cần để người khác biết, đi, lập tức đưa lão phu tới gặp hắn.
Địch Nhân Kiệt chân còn chưa khỏe hẳn, tuy nhiên cũng đã bình phục được bảy tám phần, không cố gắng đi nhanh thì cũng không vấn đề gì, liền để Thư A Thịnh dẫn dường, tiến tới Tây Khóa Viện.
Thiền Quyên vừa bừng một chén phô mai nóng vào thư phòng, thì thấy Địch Nhân Kiệt bộ dạng tập tễnh đi theo Thư A Thịnh, liền hỏi:
- A Lang, pho mai bưng tới rồi!
Địch Nhân Kiệt khoát tay, khẽ làm động tác gia hiệu chớ lên tiếng, rồi đi ra ngoài cùng Thư A Thịnh.
Thiền Quyên kinh ngạc lẩm bẩm:
- Lão đầu nhi này, vội đi đâu vậy?
Lúc này, quản sự quý phủ đi tới, vừa thấy Thiền Quyên bưng bát phô mai đứng đó, hỏi:
- Thiền Quyên cô nương, Thẩm Mộc tới bái kiến A lang, A Lang không có trong thư phòng sao?
-Y tới rồi!
Thiền Quyên hai mắt sáng ngời, vội nói:
- Mời y vào thư phòng, A Lang lát sẽ gặp y.
Quản sự cười một tiếng, xoay người đi.
Thiền Quyên nhìn chén phô mai nóng trên tay, cau mũi, nói:
- Ông đầu nhi quái gở này, không dùng thì ta mang cho Tam ca uống.
***
Trong Tây Khóa Viện, Dương Phàm nhìn thấy Địch Nhân Kiệt, trịnh trọng nói:
- Bá phụ, tiểu chất mạo muội thăm hỏi, là có một việc lớn muốn báo cho bá phụ.
Địch Nhân Kiệt nói:
- Là vụ án của Miêu Thần Khách có manh mối trọng đại?
Dương Phàm nói:
- Không phải, tiểu chất muốn nói tới oan tình của Hắc Xỉ Thường Chi, ngẫm nghĩ, cả triều trên dưới cũng chỉ có thể nhờ vào bá phụ.
Dương Phàm không nói hai lời, liền cầm túi quần áo, ánh mắt Địch Nhân Kiệt ngưng tụ, nói:
- Đây là...
Dương Phàm nói:
- Bá phụ mời xem trước...
Địch Nhân Kiệt tiếp nhận gói đồ, mở ra, chỉ thấy bên trong bao bọc nhiều công hàm, tín thúc, vụ án quân thậm chí còn có vài danh sách dày.
Địch Nhân Kiệt chỉ lật xem mấy thứ đồ, sắc mặt liền thay đổi:
- Hiền Chất, thứ này ngươi lấy ở đâu ra?
Dương Phàm nói:
- Bá phụ cho rằng, mấy thứ này có thể làm chứng cớ không?
Địch Nhân Kiệt nói:
- Chứng cớ gì?
Dương Phàm nói:
- Căn cứ chính xác rửa sạch tội danh cho Hắc Xỉ Thường Chi tướng quân, bắt được thủ phạm thật sự phía sau vụ sát hại người.
Địch Nhân Kiệt nheo mắt, cẩn thận đánh giá Dương Phàm, nhẹ nhàng khoát tay áo, nói với Thư A Thịnh:
- A Thịnh, ngươi ra cửa nhìn, không được cho bất kì kẻ nào tới gần.
- vâng!
Thư A Thịnh ra ngoài của, Địch Nhân Kiệt chằm chằm nhìn Dương Phàm, trầm giọng nói:
- Ngươi và Hắc Xỉ Thường Chi có quan hệ ra sao?
Dương Phàm nói:
- Vốn không quen biết.
Địch Nhân Kiệt nói:
- Ngươi cũng biết, Hắc Xỉ Thường Chi là quốc công đương triều, đại tướng uy trấn biên thùy một phương, còn bị chết không minh bạch, bao đồ này, đủ để lấy mạng của ngươi, nếu ngươi chết, lại chẳng thể thêm một cơn sóng gió, ngươi chẳng qua chỉ là một tên lính, thực chất không cần can thiệp vào việc người khác.
Dương Phàm nói:
- Dù sao cũng cần có người ra mặt, người nói có đúng không, Địch bá phụ.
Địch Nhân Kiệt nhìn hắn chằm chằm, trong mắt lộ rõ sự vui mừng, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Ta không chỉ có một mình...
Dương Phàm nghe xong hiểu được ý, vui vẻ nói:
- Bá phụ đồng ý góp sức?
Địch Nhân Kiệt nói:
- Việc này nếu lão phu đã biết, dĩ nhiên muốn xen vào, tuy nhiên, hiện tại chưa được.
Dương Phàm ngẩn ra, hơi giận nói:
- Vì sao?
Địch Nhân Kiệt lắc lắc đầu nói:
- Tiểu tử này, chỉ có một nhiệt huyết vẫn chưa đủ, làm việc phải chú ý sách lược, những chứng cứ ngươi đem đến, Hắc Xỉ Thường Chi bị đám người Võ Thừa Tự, Khâu Thần Tích, Chu Hưng hãm hại, nếu Hắc Xỉ Thường Chi tướng quân còn chưa chết, lão phu sẽ mang ngay túi đồ này tới gặp Thiên Hậu, Thiên Hậu nhất định sẽ xá tội danh cho y, dùng phương thức "rửa tội, còn công lao của hắn cũng sẽ được triều đinh công nhận, chứng minh"... Nhưng nếu...
Địch Nhân Kiệt dừng lại nhìn Dương Phàm, noí:
- Hắc Xỉ Thường Chi đã chết, một quốc công, một vị thú biên nhiều năm, một vị đại tướng quân công lao to lớn không hiểu tại sao lại chết, nếu đặc xá tội cho y cần phải có người chịu trách nhiệm. Người nào phải chịu trách nhiệm đây? Một Hắc Xỉ Thường Chi đã chết chỉ là vô dụng mà thôi, mà người hãm hại Hắc Xỉ Thường Chi lại là người Thiên Hậu còn phải trọng dụng, ngươi nói kết quả sẽ ra sao?
Dương Phàm không kìm nổi:
- Kết quả sẽ ra sao?
Địch Nhân Kiệt nói:
- Kết quả là đá chìm đáy biển, vụ án này sai thì cũng đã sai rồi, mà người hãm hại Hắc Xỉ Thường Chi tướng quân, cũng có thể bị Thiên Hậu chửi bới thậm tệ rồi, nhưng vẫn phải trọng dụng y.
Dương Phàm chỉ cảm thấy những gân xanh trên chán như động động vài cái, cắn chặt răng, nói:
- Như vậy, án oan này không làm gì được sao?
Địch Nhân Kiệt khẽ lắc đầu, chậm rãi bước thong thả trong phòng, ánh mắt híp lại:
- Độc được đôi khi có thể giết người, đôi khi lại có thể cứu người, cần phải xem dùng lúc nào, ở đâu? Cùng một chứng cớ đôi khi sẽ đẩy người khác vào chỗ chết hoặc có thể cứu được người khác.
Lão dừng lại, nhìn về phía Dương Phàm, trầm giọng nói:
- Muốn nó phát huy tác dụng, cần phải có thời cơ thích hợp, nếu ngươi tin tưởng lão phu, hãy để nó lại đây.
- Lão phu cam đoan với ngươi, những chứng cứ này, nhất định sẽ có thời điểm xuất hiện đưa ra công lý.
Chương 198: Lập mưu rồi hành động.
Bạn sẽ ủng hộ 20 Điểm cho Dịch Giả khi đọc bài viết này:- Nếu Địch công còn không tin tưởng được, trong triều làm gì còn người tốt nữa.
Dương Phàm vái chào:
- Tiểu tử kiến thức nông cạn, tất cả thuận theo sắp xếp của ngài.
Địch Nhân Kiệt gật gật đầu, Dương Phàm vốn là bạn tốt của con lão, lại cứu tính mạng lão, Địch Nhân Kiệt vốn coi hắn là thân cận, lúc này biết nhau cùng chung chí hướng, liền càng thấy thân thiết, lão hỏi một cách đơn giản việc Dương Phàm lấy được các chứng cớ, nghe chi tiết mổ bụng sinh con, bất giác gương mặt cũng biến sắc.
Thổn thức thở dài, Địch Nhân Kiệt nói:
- Hiên Chất thật tố bụng, tâm tư cũng kín đáo.
Cô nương Đóa Đóa kia hôm qua cũng hỏi chỗ ở của lão phu thông qua sai nha Hình Bộ, bọn họ không bắt được người, khó tránh sắp xếp người bên ngoài nơi ở của lão, ngươi từ trong rừng lẻn vào, hãy từ chỗ đó mà rời đi.
Dương Phàm nói:
- Tiểu chất cũng có ý đó, còn một chuyện nữa tiểu chất cần đi làm, đồ này giao cho bá phụ, tiểu chất cáo từ.
Địch Nhân Kiệt nhận lời, nhìn Dương Phàm đi ra ngoài, nhân tiện nói:
- A Thịnh!
Thư A Thịnh lên tiếng trả lời, Địch Nhân Kiệt nói:
- Đem đồ này cất giấu cẩn thận.
Thư A Thịnh nhận bao đồ, Địch Nhân Kiệt đi về phía thư phòng. Hiện giờ biết người đứng sau lưng vụ Hắc Xỉ Thường Chi chính là Võ Thừa Tự, vậy thì dễ rồi, chỉ cần đem tin này tiết lộ cho Võ Tam Tư, gãsẽ liền chủ động nhảy vào gây phiền toái cho Võ Thừa Tự.
Chỉ có điều Võ hậu đăng cơ là chuyện quan trọng nhất trong mắt của Hoàng đế và dân chúng lúc này, tất cả mọi chuyện đều phải nhường đường cho chuyện này, hiện tại nếu trình chứng cứ phạm tội lên, Võ hậu vì cầu ổn sẽ làm chuyện lớn hóa nhỏ, đồng thời, tranh chấp giữa hai người Võ Tam Tư, Võ Thừa Tự cũng sẽ không được mạnh mẽ, tất đồng tâm hiệp lực, làm nhiệm vụ giúp Võ hậu đăng cơ.
Lão cần đảm bảo binh quyền Lũng Hữu không rơi vào tay Võ Thừa Tự, nhưng cần dựa vào thế lực khác, như Thái Bình công chúa, hay...Thẩm Mộc...
Lúc Địch Nhân Kiệt đi vào thư phòng, thấy Thẩm Mộc đã ngồi trong phòng ăn pho mai nóng. Thiền Quyên với con mắt sáng đầu ngả bên người gã, cười tự nhiên như đang nói gì đo, hai người coi bộ cực kì thân mật. Địch Nhân Kiệt kho han một tiếng, bước vào.
Cô nương Thiền Quyên dung mạo xinh đẹp, dẫu rằng giả trang hầu gái nhưng cũng khó giấu được sắc đẹp của nàng, nghe nói nàng vốn là danh kỹ Trường An, sau đó được Thẩm Mộc mua chuộc thân, đưa tới làm tiểu nha đầu hầu hạ bên cạnh lão, Địch Nhân Kiệt chỉ mơ hồ hiểu chút ít, không thăm hỏi rõ ràng nên không rõ lắm, lão cũng biết, cô nương Thiền Quyên này là người Thẩm Mộc muốn giữ bên mình, phụ trách liên hệ, kết nối các nhân vật, nên từ trước đã không đối đãi với nàng như một tỳ nữ.
- A Lang?
Thiền Quyên vừa thấy Địch Nhân Kiệt đi vào vội vàng thi lễ.
Địch Nhân Kiệt nói:
- Ừ, ngươi ra ngoài chút, trông coi cửa, lão phu có việc cần thương lượng với Thẩm Mộc.
- Vâng!
Thiền Quyên đảo mắt về phía Thẩm Mộc, rồi nhanh nhẹn lui xuống.
Thẩm Mộc buông chén sứ nhỏ, đứng lên nói:
- Địch công?
Địch Nhân Kiệt khoát tay nói:
- Ngươi ngồi xuống, lão phu có việc thương lượng với ngươi.
Sau thời gian một nén hương, thư phòng yên tĩnh trở lại, Địch Nhân Kiệt ngồi ở mặt sau án thư, vuốt râu, mày khẽ cau lại, Thẩm Mộc ngồi ở sườn bên, hai mắt xuất thần.
Qua hồi lâu, Thẩm Mộc mới từ từ nói:
- Nếu muốn binh quyền không mất, ta sẽ cổ động Khương công tử ra tay trong triều, làm cho một số đại thần lên tiếng ủng hộ, chủ yếu vẫn phải dựa vào Địch Công ngươi, về phần ta, ta có thể tạo ra một trận xung đột, như vậy, tạm phải để Lâu Sư Đức đảm nhiệm chức đại sứ, quản lí ba quân, chỉ cần Lâu tướng quân thay Hắc Xỉ Thường Chi đảm nhiệm quân chức, lập nhiều chiến công, lúc đó muốn triệt hồi chức đại sứ quân của y tất nhiên sẽ không hề dễ dàng, hơn nữa mọi cố gắng trong triều...Võ Thừa Tự chỉ sợ có làm cũng vô ích.
Địch Nhân Kiệt nhướn mày, nói:
- Muốn tạo xung đột? Đây chẳng phải sẽ gây thương vong sao?
Thẩm Mộc cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ Địch Công ngươi có kế sách vẹn toàn hơn? Người Thổ Phiên và Đột Quyết có cơ hội sẽ lập tức tới phạm biên, ngươi cho rằng nếu chúng biết kình địch Hắc Xỉ Thường Chi đã chết thì không lần nữa phát động tiến công Lũng Hữu sao? Nếu ta đoán không lầm, chỉ sợ bọn chúng đã bắt đầu hợp tác lập kế rồi!
Trước tiên gây xung đột, đánh một trận lớn, đối với Đại Đường chỉ có lợi mà không hại, muốn thành đại sự, không được câu nệ tiểu tiết, nếu ngươi là người mềm lòng, lúc nào cũng cầu viên mãn, vậy chẳng bằng cạo đầu xuất gia, làm hòa thượng cho bằng, bên ngoài giết chóc máu chảy thành sông, ngươi chỉ cần niệm hai tiếng "a Di Đà Phật" liền thấy yên tâm thoải mái rồi.
Địch Nhân Kiệt thở dài một tiếng.
Thẩm Mộc lại nói:
- Nếu chờ chúng lập xong kế hoạch, chuẩn bị đầy đủ, liên kết đôi bên, tiến công triều đình, lúc đó triều đình mà cử một tên tướng lĩnh ngu ngốc vô năng đi, đó mới thực sự là chuyện lớn. đến lúc đó, tổn thất chỉ sợ còn nhiều hơn gấp bội bây giờ.
Địch Nhân Kiệt cắn chặt răng, gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Được, ngươi làm đi! Chúng ta nội ứng ngoại hợp, bảo đảm quân quyền Lũng Hữu không để rơi vào tay Võ thị.
Thẩm Mộc nói:
- Được, ta lập tức sắp xếp, mọi việc bên Lạc Dương, ta đã xử lí tương đối rồi, ta sẽ đích thân đến Lũng Hữu.
Địch Nhân Kiệt ngạc nhiên nói:
-Ngươi đi làm gì?
Thẩm Mộc nói:
- Địch Công cho rằng, khơi mào xung đột làm chệch hướng nhận thức của người Đột Quyết không để xung đột mở rộng, còn phải đảm bảo thắng lợi cho Lâu Sư Đức, ta có bao nhiêu cái giá phải trả? Ta bố trí nhiều năm ở Lũng Hữu, ta không biết như thế nào, để đánh một trận thắng lợi ta không đi sao có thể làm được?
***
Dương Phàm rời khỏi Địch phủ, lại làm loạn một trận trong thành, tin rằng không có ai theo dõi liền vòng tới chợ Nam.
Lúc này chợ Nam vừa mới mở cửa phường, Dương Phàm kiếm gì ăn trong phường, rồi mua thường phục thay, sau đó mua một chiếc xe hai bánh, và ít quần áo nữ nhân, vật dụng hàng ngày, gạo, mì, muối, nghĩ cả ngày không đốt lửa, Đóa Đóa có thể chịu được, nhưng đối với đứa bé thì hơi khó khăn, hắn lại mua thật nhiều than củi loại tốt.
Cuối cùng, hắn chọn một con dê cái, ngoài con dê thì tất cả mọi thứ đều được xếp lên xe, giống như một người bán hàng rong trên xe nhỏ đi rẽ vào trong phường Diên Phúc. Dương Phàm ở trong phường đi lại lung tung rồi quay ra, hắn đi tới cửa nhà, thừa dịp không có ai, mở cửa nách chui vào sân.
Dương Phàm đem thức ăn và quần áo đưa cho Đóa Đóa, nhìn đưa nhỏ đói khóc oa oa, liền nhanh chóng kêu Đóa Đóa lấy ít sữa dê, hắn thì đốt lửa, Đóa Đóa vỗn là nữ tử biên cương, rất thành thạo việc vắt sữa, trong chốc lát đã có cốc sữa dê, hâm nóng trên lửa, từng thìa đút cho đứa nhỏ ăn.
Đứa nhỏ vất vả lắm mới uống được ngụm sữa, đâu cần chọn lựa, uống từng ngụm lớn, thưởng thức hương vị ngọt ngào. Ranh con này cũng là biết điều, ăn no rồi không còn khóc lóc, nhắm mắt ngủ liền, Dương phàm nhìn Đóa Đóa, nói:
- Tốt lắm, ngươi cũng ăn chút gì đi, đói bụng lâu rồi!
- Vâng..
Đóa Đóa đáp ứng, nhưng không đi, đôi mắt to, đôi môi xinh đẹp nhưng lời nói nhìn Dương Phàm...
Dương Phàm hỏi:
- Sao, có chuyện gì?
Đóa Đóa nói:
- Việc kia...
Dương Phàm nói:
- Ah, ta đã giao cho một quan viên cấp trên, thời điểm này chưa thể đối phó với kẻ đã hãm hại tướng quân Hắc Xỉ Thường Chi, hiện tại chưa thể ra tay, phải chờ một chút, phải có thời gian.
- Vâng.
Đóa Đóa ánh mắt tối sầm lại, hơi có chút thất vọng.
Dương Phàm thấy nàng chưa đi, lại hỏi:
- Còn chuyện gì nữa?
Đóa Đóa cắn cắn môi, lại hỏi:
- Ta và tiểu công tử phải làm thế nào?
Dương Phàm nói:
- Các ngươi cứ yên tâm ở nơi này, không ai tới quấy rầy đâu. Đến lúc oan khuất của Hắc Xỉ Thường Chi tướng quân được giải, tiểu công tử sẽ được triều đình phong thưởng.
Đóa Đóa muốn nói gì đó lại thôi, hỏi:
- Vậy, ta đi ăn gì đó.
Dương Phàm gật gật đầu, nhìn nàng đi ra ngoài, lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang say sưa ngủ, nhẹ nhàng thở dài.
Gần sáng, Dương Phàm mới về cung thành, hắn cứ cho rằng mình là người duy nhất về trễ, kết quả là tới Huyền Vũ môn mới biết, còn có hơn mười thị vệ Bách Kỵ chưa báo danh, xem ra chức lữ soái này thật có sức thu hút.
Võ Du Nghi rất bực bội, từ lúc nội vệ để sơ hở ở chỗ ở của hai nữ nhân Đột Quyết thìhai nữ gián điệp đó hoàn toàn biến mất, tin tức về các nàng, y có cử người bao vây phủ của Địch Nhân Kiệt cũng không thấy hai nàng tới gần, buổi chiều Địch Nhân Kiệt lại an nhàn ra ngoài, thảnh thơi mời Thái Bình công chúa và vài vị tướng quốc tới Thiên Sai Túy, dường như không biết gì về việc này.
Hiện giờ nội vệ và Bách Kỵ đều lục đục trở về, nhưng không có chút manh mối nào về hai nữ nhân kia, các nàng chả nhẽ bay lên trời rồi?
Bởi tâm trạng không tốt, tên "tiểu cô phụ" như Dương Phàm trong mắt y cũng không có gì thân thiết, nên y chỉ hỏi han qua loa, rồi cho hắn đi nghỉ ngơi, còn Võ Du Nghi liền ở cổng thành tiếp tục chờ đợi tin tức.
Dương Phàm trở lại chỗ nghỉ chân, tắm rửa thay quần áo, đi ăn cơm tối, vận động trong nội thành, trời tối, hắn liền muốn về nghỉ ngơi, suốt đêm qua bận rộn, hắn còn chưa chợp mắt.
Ai ngờ vừa mới trở lại trước doanh trại, đã thấy Tạ Tiểu Man chờ hắn. Lúc sáng sớm, từ khi Tạ Tiểu Man giúp mở đường qua hai tên cấm vệ, yểm trợ hắn, thì tới giờ, hai người mới gặp lại.
Tạ Tiểu Man không nói gì, chỉ dùng cặp mắt to ấm áp liếc mắt một cái, Dương Phàm liền đi theo nàng.
- Tới đây, ngồi xuống, ta có chuyện nói với ngươi!
Tạ Tiểu Man nói xong, ngồi xuống khóa đá trên võ trường, có lẽ vì hai người đều đang nắm giữ một bí mật của đối phương, nên ngôn ngữ và thần thái của nàng có chút thân mật.
Dương Phàm đưa chân ngoắc một khóa đá tới trước, tự nhiên ngồi xuống.
Khóa đá này nặng tới 120 cân, là cái khóa đá lớn nhất trên đấu trường, hắn chỉ đưa chân khều nhẹ, như không có gì ngoắc tới trước, Tạ Tiểu Man thấy vậy, ánh mắt co rút lại.
Chương 199: Đứa bé
Dương Phàm ngồi xuống khóa đá (nguyên văn: thạch tỏa – là một thứ giống như cục tạ, có tay cầm nên cũng giống cái khóa, dùng để luyện tập – ND), vẫn không để ý đến động tác của mình hồi nãy có gì không ổn. Hoặc là trong tiềm thức của hắn đã hoàn toàn tin tưởng Tạ Tiểu Man rồi, cho nên không có chút cảnh giác nào với nàng, và hoàn toàn không phòng bị gì.
Tiểu Man để ý thấy Dương Phàm nâng tạ mà nhẹ như không, thì có cái nhìn khác về thân thủ của hắn, chứ cũng không suy nghĩ gì nhiều. Lúc trước nàng cũng biết Dương Phàm nhờ vào thân thủ không thua kém gì Sở Cuồng Ca mà dành được vị trí thứ hai trong cuộc thi đấu vật, vậy thì sức nâng tạ hẳn cũng không kém, bây giờ chỉ là đánh giá hắn cao hơn một bậc mà thôi.
Sự chú ý của nàng thực ra tập trung ở...
- Đứa nhỏ đó thế nào rồi?
Đợi Dương Phàm vừa ngồi xuống, Tiểu Man vân vê tà áo của mình, hơi nghiêng người về phía trước, hào hứng hỏi.
Dương Phàm nói:
- Tên tiểu tử đó, thật ngoan lắm, ăn no rồi vùi đầu ngủ khì, không quấy phá gì cả.
Tiểu Man nói:
- Nó nhỏ như vậy, có thể ăn được thứ gì chứ, không bị đói chứ?
Dương Phàm nói:
- Uống sữa dê, ta chẳng thể nào đi thuê vú nuôi cho nó, như thế không an toàn. Đến đêm, Đóa Đóa sẽ nấu một ít cháo, nấu nát nhừ ra, rồi đút cho nó ăn, tên tiểu tử đó cứng cáp lắm, chắc là ăn được.
Đôi mắt to của Tiểu Man vụt sáng lên, lại hỏi:
- Vậy nó có quần áo để mặc không? Liệu có bị lạnh không?
Dương Phàm nói:
- Quần áo à...ta kiếm ít vải mềm quấn nó lại, bây giờ cũng sắp vào hạ rồi, chắc không đến nỗi bị nhiễm lạnh đâu.
- Ừ, nói cũng phải!
Tiểu Man nghiêng đầu nghĩ ngợi, đoạn lại hỏi:
- Nó... liệu có nhớ mẹ nó không?
Lúc hỏi ra câu này, đôi mắt của Tiểu Man long lanh sáng, dường như có một chút nước ầng ậng.
Dương Phàm yên lặng hồi lâu, rồi xụi lơ nói:
- Nó bây giờ... chắc là chưa biết gì cả đâu.
- À...
Chắc Tiểu Man cũng cảm thấy câu hỏi của mình hơi ngu xuẩn, ngượng ngùng cười cười, rồi hai người cũng rơi vào trầm lặng.
Mặt trăng dần dần nhô lên, hai người vẫn còn nói chuyện, trong lúc đó Dương Phàm đã len lén ngáp đến mấy cái, nhưng Tiểu Man đang có hứng nói chuyện, nên hắn đành ngồi bồi tiếp.
Lúc đầu là bọn họ nói về đứa nhỏ mất mẹ nọ. Rằng nó ăn gì, mặc gì, Đóa Đóa liệu có chăm sóc được cho nó hay không, sau này nó sẽ thế nào. Rồi vô tình, bọn họ lại nói đến chuyện đuổi giết Xuân Nữu Nhi, Võ Du Nghi, nhắc đến Võ gia, bọn họ nói thêm rất nhiều rất nhiều, nhưng trước sau đều cố ý né tránh một chủ đề: mẹ của đứa bé nọ.
Tiểu Man ngẩng đầu lên, nhìn vành trăng mờ mới nhô lên trên bầu trời, thở dài u uẩn nói:
- Ta vòng vo trong thành hết nửa ngày, đến giờ Ngọ mới về, cũng chẳng phải vì ta nghĩ thời gian còn sớm, mà là vì... Ta không dám trở về, sắc mặt ta lúc đó chắc chắn rất khó coi.
Ta chỉ cần nghĩ đến người đàn bà đó, trong lòng lại khó chịu. Nghĩ đến nàng ta, là ta lại nghĩ đến người mẹ nhất mực yêu thương ta, trong lòng lại đau. Trở về ta lại phải làm ra vẻ bình tĩnh, nhìn thấy mọi người lại phải cười, ai hiểu được trong lòng ta khó chịu đến cỡ nào. Nói chuyện với ngươi cả buổi, mới thấy khá hơn một chút...
Dương Phàm nhịn một cơn ngáp, ngăn dòng nước mắt nói:
- Ai nói không đúng chứ, nụ cười hồi nhỏ mới là nụ cười thật sự, bởi vì vui nên mới cười. Lớn lên rồi, rất ít khi có tiếng cười thật lòng, còn thường thì đó chỉ là một thứ biểu cảm, một thứ biểu cảm giả vờ thôi.
Tiểu Man phẫn uất nói:
- Ta thật không hiểu, sao bọn họ có thể tàn nhẫn đến như vậy? Thiên hậu đã lớn tuổi như vậy rồi, rõ ràng quyền lực của bà ta còn nhiều hơn cả Hoàng đế, chỉ vì muốn được mặc lên tấm lòng bào, để người khác tung hô một tiếng Hoàng đế, mà ngay cả con ruột của mình cũng có thể giết, ngay cả cháu ruột của mình cũng có thể giết.
Hắc Xỉ Thường là đại tướng quân trấn thủ biên cương, công huân lớn lao, mà lại có dấu hiệu làm phản? Ông ta đã sáu mươi tuổi rồi, còn sống được bao nhiêu năm nữa, còn có thể làm phản gì chứ? Thái tử Lý Hoằng, Thái tử Lý Hiền, đều là có dấu hiệu làm phản, ngay cả hoàng tôn mới mấy tuổi cũng làm phản, đâu ra mà có nhiều người muốn làm phản đến vậy?
Dương Phàm nói:
- Muốn vu tội cho người, thì thiếu gì cách! Nói cho cùng, chẳng qua cũng đều là vì một chữ tham cả thôi, không có tiền thì muốn có tiền, không có quyền thì muốn có quyền, có tiền có quyền rồi thì lại muốn lưu danh thiên cổ. Người này thật thông minh lắm, tự biết trường sinh là chuyện không thể nào, bằng không, sẽ càng...
Tiểu Ma nói:
- Đúng vậy! Có những người mắt đen, tim đỏ, lại có những người mắt đỏ thì tìm lại đen. Quyền vi và phú quý của bọn họ hơn chúng ta nhiều, nhưng tại sao lại không biết đủ chứ?
Tiểu Man ngẩng mặt lên trời, mặt trăng đã lên quá ngọn cây, Tiểu Man hướng về phía mặt trăng, nói:
- Như ta đây, trước giờ chưa từng phải nghĩ nhiều như thế. Những thứ mà ta cần thực ra rất ít, ta chỉ muốn tìm...
Dương Phàm lại ngáp một cái, trào cả nước mắt, nói:
- Đại tỷ, ta không chịu được nữa rồi, ta thật sự buồn ngủ lắm rồi, cô có muốn ngủ cùng với ta không?
- Cút đi, cứ nói đến chuyện nghiêm túc thì người lại buồn ngủ!
Tiểu Man vẫn đang đầy tâm sự, trừng mắt nhìn hắn một cái, đứng lên phủi phủi mông, nói:
- Ta cũng buồn ngủ rồi, vậy ta về ngủ đây.
Dương Phàm vội đứng ngay lên, nói:
- Ờ, ngủ cho ngon nhé, tối qua chẳng ngủ được.
Tiểu Man bước đi vài bước, đột nhiên đứng lại, quay đầu lại nói:
- Ta muốn thăm tên tiểu tử đó một chút, có được không?
Dương Phàm nghĩ một lát rồi nói:
- Đương nhiên là được, nhưng mà, phải hết sức cẩn thận, không được để lộ dấu vết.
- Đương nhiên rồi, vậy ta... ngày mai đi có được không?
- Ngày mai?
- Chẳng phải ta có nhiều cơ hội xuất cung hay sao, Đại tướng quân không chịu từ bỏ ý định, ngày mai nhất định sẽ còn tìm nữa, bọn ta sẽ nhân lúc...
Dương Phàm nghĩ một lát, miễn cưỡng gật đầu, nói:
- Vậy được, ngày mai bọn ta cùng đi, phải chú ý cẩn thận!
***
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Dương Phàm và Tiểu Man xuất hiện ở thành lâu Huyền Vũ Môn, Võ Du Nghi ngạc nhiên nhìn bọn họ, nói:
- Ngươi ngươi các ngươi, sao lại giả dạng thành thế này?
Cả hai người bọn họ đều đổi thường phục, Tiểu Man áo xanh váy vải, tóc búi hai bên theo kiểu gái chưa chồng, mắt sáng răng trắng, trông như một cô thôn nữ nhỏ xinh xắn. Dương Phàm cũng mặc áo vải ngắn, hai người đứng ở đó, vừa hay trông giống như hai huynh muội.
Dương Phàm nói:
- Tướng quân, hôm qua chúng ta truy quét với thanh thế lớn như thế, nhưng vẫn không tìm được ra bọn chúng, nói không chừng là có người tiếp ứng cho chúng, Lạc Dương hàng triệu nhân khẩu, nếu chúng trà chộn vào thì rất khó tìm ra. Ty chức và Tạ Đô úy tính, có lẽ nên thay đổi thành thường phục, như vậy sẽ dễ phát hiện ra tung tích bọn họ hơn. Hai người bọn ta đi cùng nhau, có nam có nữ, lại càng ít bị người khác chú ý.
Võ Du Nghi liên tục gật đầu, vẻ mặt tươi cười, nói:
- Hay! Hay lắm! Ý này không tệ! Ừ, vẫn là các người làm việc chịu động não.
Hắn trừng mắt nhìn đám nội vệ và Bách kỵ sỹ một cái, căn dặn:
- Nhìn xem bộ dạng này của các ngươi, cách xa tám trượng đã bị người ta nhìn thấy rồi, lại còn không biến đi? Về cả đi, tất cả thay đổi thường phục, một nam một nữ phối hợp tìm kiếm! Đi mau!
Đám thị vệ đám to một tiếng "vâng", đoạn nhao nhao đi ra.
Dương Phàm thừa cơ nói:
- Tướng quân, hai người bọn ta đi ra trước nhé.
- Được được, các ngươi đi đi!
Hai người bọn họ cũng lui ra, Võ Du Nghi thở hắt ra một hơi, nói với Hứa Lương:
- Bách kỵ phụ trách an toàn trong cấm cung, Nội vệ phụ trách bảo vệ Thiên hậu, đôi khi cũng nên ra ngoài tìm kiếm thêm một vài tên già đời hợp thời, người thì ai cũng có tên, có tuổi, có thân phận đó, tìm cái là được thôi, chỉ cần thân thủ tốt, ra tay sạch sẽ là được. Để bọn họ làm những việc như thế này, thực tình cũng hơi khó, thật ra nên điều hết bọn chúng đi Lạc Dương phủ, học hỏi bọn công nhân xem nên tìm người phá án như thế nào.
Hứa Lương cười hùa theo, nói:
- Tướng quân bớt giận, dù sao... những việc như thế này mấy năm mới gặp một lần thôi.
Võ Du Nghi liếc xéo hắn một cái, hừ mạnh một tiếng.
Dương Phàm và Tạ Tiểu Man sóng vai nhau đi ra cổng Huyền Vũ Môn, một tên võ sỹ gác cổng vừa nhìn thấy hai người bọn họ đi ra, vội chào Tạ Tiểu Man:
- Chào Tạ Đô úy!
Rồi y lại quay sang chào Dương Phàm :
- Ôi, Dương Nhị ngươi đây rồi. Hôm qua khi ta đang trực, có một tên lính bên Long Võ Vệ tên là Mã Kiều đến, hắn nhờ ta chuyển lời cho ngươi, nói trong hai ngày này nếu người có thời gian thì về Tu Văn phường một chuyến. Ngươi xem, tối qua ta cũng quên khuấy mất.
- Mã Kiều?
Dương Phàm khẽ ngẩn người, nghe lời nhắn thì cũng chẳng có vẻ gì là cấp bách cả, Mã Kiều muốn hắn về Tu Văn phường làm gì? Mã Kiều cũng đang ở trong quân ngũ, chẳng lẽ lại rảnh rỗi đến mức suốt ngày ở nhà? Hay là hắn gây ra chuyện gì, bị đuổi ra khỏi quân ngũ rồi? Dương Phàm vừa suy nghĩ, vừa nói lời cảm ơn với tên thị vệ nọ, rồi cùng Tạ Tiểu Man rời khỏi cung thành.
Hai người bọn họ ra sớm, những thị vệ khác đều về thay trang phục cả rồi, nên cũng chẳng lo có người bám theo, bèn đi thẳng qua cầu Thiên Tân, rong ruổi về hướng nam thành. Qua cầu Thiên Tân, hai người bọn họ rẽ vào Thiên Cung tự, đi lòng vòng trong đó một hồi, rồi đi ra theo cửa hông, len lỏi qua từng phố, từng ngõ, rồi mới hướng về phía Diên Phúc phường.
Trên đường, hai người ghé vào các phường buôn bán mua một ít thực phẩm nóng, đến ngôi nhà của Dương Phàm ở Diên Phúc phường, cũng đi theo cửa ngách kín đáo mà vào.
Đứa nhỏ ban đêm thỉnh thoảng lại tỉnh dậy, thỉnh thoảng lại phải thay tã, rồi cho nó ăn, nên suốt đêm Đóa Đóa chẳng ngủ được ngon giấc, cứ loay hoay mãi như vậy, có chút hơi quá sức. Khi hai người tới, nàng ấy mới dỗ cho đứa bé ngủ xong, đang ngồi nơi đầu giường, đầu tóc rối bù, gật gà gật gù.
Vừa nhìn thấy hai người, Đóa Đóa vội vàng đứng dậy, Tiểu Man vốn chỉ là nhớ đứa bé nên muốn đến thăm thôi, chẳng ngờ lại làm phiền người ta nghỉ ngơi, nên có chút ái ngại.
Dương Phàm nói với Đóa Đóa:
- Đóa Đóa cô nương, một mình cô trông coi đứa bé này thật là hơi cực khổ, chỉ có điều thân phận cô đặc biệt, hiện nay vẫn có người đang tìm kiếm cô, quả thực là không thể không cẩn thận, cũng chẳng thể mướn thêm người đến giúp cô...
Đóa Đóa ngủ đến mức mắt hơi sưng đỏ, nghe Dương Phàm nói vậy vội nói:
- Không sao, chỉ là chăm sóc một đứa bé thôi mà, mệt được mấy chứ, ta ở đây cũng chẳng có việc gì khác để làm, thời gian nghỉ ngơi thì nhiều. Chỉ có điều đêm trước đã không ngủ, đêm qua lại tỉnh dậy mấy lần, cho nên tinh thần mới hơi kém một chút, đợi khi đứa trẻ ngủ, ta cũng ngủ bù là được rồi.
Dương Phàm đưa số há cảo và bánh chiên mới mua cho Đóa Đóa, nói:
- Vừa mới mua đó, cô nhân lúc còn nóng ăn một chút đi, rồi rửa mặt một chút. Đứa bé cứ để bọn ta trông cho.
Đóa Đóa cảm kích đáp lại một tiếng, đoạn cầm lấy đồ ăn đi ra nhà ngoài. Dương Phàm và Tiểu Man lần lượt ngồi xuống cạnh giường, cúi người xuống, nhìn đứa bé đang ngủ say sưa trong lớp tã.
Ánh sáng buổi sớm xuyên qua song cửa, dịu dàng chiếu lên người bọn họ, cảnh tượng đó thật giống một đôi vợ chồng trẻ, đang chăm chú nhìn đứa con của họ, hết sức ấm áp.
Chương 200: Thì ra là như thế
- Ngón tay nó bé quá, nhỏ như vậy khiến ta chẳng dám đụng vào, sợ rằng đụng tới sẽ gãy.
- Ngươi xem ngươi xem, lông mi của nó mới đẹp làm sao.
Một Tiểu Man hung dữ kiêu ngạo của thường ngày đã hoàn toàn biến mất, vẻ mặt nàng hết sức mới lạ khi nàng nhìn đứa nhỏ đang nằm đó, bình luận này nọ, có thể nói là không có gì mà nàng không thấy lạ lẫm. Trẻ con nhỏ như thế này, đúng là nàng rất ít thấy, đây lại còn là lần đầu tiên mà nàng có thể nhìn gần như thế này.
- Nó là con trai hay con gái?
Tiểu Man nói không ngớt lời, tự nói một mình cả buổi, đột nhiên hỏi.
Dương Phàm không nhịn nổi cười, nói:
- Cô tự xem chẳng phải là sẽ biết thôi sao?
Tiểu Man lườm hắn một cái, không thèm để ý đến lời điên khùng của hắn, cúi đầu xuống, cẩn thận thò một ngón tay tới, khe khẽ chạm vào lòng bàn tay nhỏ, cảm giác được bàn tay nhỏ ấm áp mềm mại đó, trong lòng vui vẻ, mỉm cười.
Hai người bọn họ ở lại hơn nửa canh giờ, rồi Dương Phàm cáo từ Đóa Đóa, Tiểu Man có chút không nỡ, theo Dương Phàm đi qua cửa ngách rời khỏi phủ đệ, nàng hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
Dương Phàm nói:
- Thì cứ phải đi loanh quanh thôi, ta đưa cô đến Tu Văn phường vậy, đến xem chỗ ở của ta.
- Được!
Tiểu Man vui vẻ nhận lời, theo Dương Phàm đi tới Tu Văn phường.
Phường Tu Văn đã qua buổi sáng tấp nập nhất, nhịp điệu cuộc sống trên phố phường đã chậm lại. Sư phụ người Hồ cởi trần vừa mới giảm bớt lửa trong lò, chậm rãi lật trở những chiếc bánh nướng trong chảo. Mạnh sư phụ người Giảo Đông đang gấp chiếc khăn tay trắng đã chuyển vàng lại làm hai, nhẹ nhàng phủ lên lồng hấp để giữ hơi nước.
Sau khi nhận ra Dương Phàm, bọn họ đều ngạc nhiên pha lần mừng vui chào hỏi, ông cụ Uất Trì đang nướng bánh Hồ vứt cây kẹp tre trên tay xuống, vừa lau lau bàn tay vào tạp dề, vừa cười híp mắt bước tới, vểnh bộ râu rập cong cong như móc câu lên, cười ha hả nói:
- Nhị lang hiếm có dịp rảnh rỗi về thăm phường chúng ta. Tiểu nương tử đây là?
Uất Trì lão nhân nhìn Tiểu Man một cái, gật gật đầu có vẻ rất hài lòng, rồi lại nhìn qua Dương Phàm, cười có vẻ rất ý nhị. Mạnh sư phụ đứng sau cái nồi đặt trên bếp lò, giơ ngón tay cái về phía Dương Phàm.
Dương Phàm cười cười, tự hiểu là bọn họ chỉ liên tưởng đến chuyện quan hệ nam nữ. Trước mặt Tiểu Man cũng không tiện giải thích gì, hắn chỉ nói:
- Lão bá người cứ làm việc đi nhé, ta phải đến nhà Kiều ca nhi xem sao đã, đợi lúc quay về chúng ta nói chuyện sau.
- Được được, ngươi đi đi, lo việc của người đi.
Uất Trì lão nhân phát ra một tràng cười thô lỗ nơi cuống họng:
- Đáng lắm, đáng lắm, hai người là anh em tốt mà, ta biết ngay là ngươi trở về vì Kiều ca mà, ha ha. Lại còn dẫn về một tiểu nương tử xinh đẹp nữa chứ, ngươi đúng là không muốn để Kiều ca qua mặt mà.
- Ồ, lão già người Hồ này lại còn biết nói văn vẻ nữa cơ đấy, ông ta nói qua mặt cái gì chứ?
Dương Phàm vừa đi, vừa chào hỏi những người quen biết. Tiểu Man cứ đi theo hắn, nhận đủ những ánh mắt dò xét, ngạc nhiên, ấm áp. Nàng có chút mơ hồ, hỏi Dương Phàm.
Dương Phàm vừa mỉm cười vẫy tay chào người quen ở bên đường, vừa lạnh nhạt như không nói:
- Cô không cần để ý, bọn họ thường nói những lời khó hiểu, làm những việc khó hiểu như vậy lắm, cô chỉ cần biết bọn họ đều là người tốt là được rồi.
Qua khúc rẽ thứ hai sau ngã tư, Dương Phàm vốn cho rằng sẽ nhìn thấy Diện Phiến Nhi tỷ tỷ, buộc tạp dề màu xanh đang chăm chỉ làm việc, nhưng chẳng ngờ khi đến đầu ngõ, chẳng những không thấy dáng hình nhỏ nhắn bận rộn ấy nữa, mà ngay cả chiếc lều nhỏ cũng đã bị dỡ đi. Mặt bàn, rồi nồi, rồi bếp dưới lều cũng đều không còn nữa.
Dương Phàm chột dạ: "sao Diện Phiến Nhi tỷ tỷ lại không dọn hàng nhỉ? Ngay cả quầy hàng cũng dỡ luôn rồi, vậy là..."
Trong lòng Dương Phàm dấy lên nhiều mối nghi hoặc, rất muốn rẽ qua nhà Diện Phiến Nhi ngay lập tức, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đành qua nhà Mã Kiều trước, nếu quả thật có chuyện gì thì cũng có thể tìm hiểu ở bên đó trước.
Dương Phàm bước nhanh hơn đến nhà Mã Kiều, vừa đẩy cửa ra liền gọi lớn:
- Đại nương, đại nương, con là Dương Phàm!
- Tiểu Phàm?
Cùng với tiếng kêu mừng vui là cánh cửa được mở toang, Mã Kiều từ trong nhà chạy ra như một cơn gió, nhìn thấy Dương Phàm liền cười lớn, rồi chạy đến ôm chầm lấy hắn.
Dương Phàm bị gã ôm như vậy, đột nhiên trong lòng trấn tĩnh lại. Thấy bộ dạng này của Mã Kiều, chẳng có vẻ gì là có chuyện không hay cả, nhà Diện Phiến Nhi cũng chẳng thể có chuyện gì cả, bằng không sao khi nhìn thấy mình gã lại có thể tươi cười vui vẻ được như vậy.
Dương Phàm vỗ vỗ lên vai gã, cười nói:
- Bỏ ra! Mới nhập ngũ chưa được bao lâu, sức đã mạnh hơn nhiều thế này rồi, sắp siết chết ta rồi đấy.
Mã Kiều cười ha hả buông tay ra, nhìn thấy Tiểu Man, gã khựng người, đang định múa mép trêu chọc vài câu, bỗng nhận ra vị đó là Tạ Đô úy trong cung, gã giật nảy mình, kinh ngạc nói:
- Tiểu Phàm, sao ngươi... dẫn cả Tạ Đô úy về đây? Các người...
Dương Phàm nói:
- Ta và Tạ Đô úy cải trang xuất cung xử lý công việc, nghe nói huynh tìm ta, nên ta tiện đường ghé qua, còn không mau mời Tạ Đô úy vào nhà ngồi.
- Ờ, ờ, vâng vâng, mau mời vào nhà, mau mời vào nhà.
Mã Kiều nhường đường mời khách vào nhà với một vẻ mặt rất khó hiểu, đồng thời gọi lớn:
- Mẹ ơi, có khách đến.
- Ai tới vậy?
Mã mẫu gương mặt rạng ngời từ trong nhà trong bước ra, nhìn thấy Dương Phàm bèn cười:
- Là Tiểu Phàm đấy à, lâu ngày lắm rồi không gặp con. Cái tên tiểu tử Mã Kiều này, khách quý gì chứ, là người một nhà cả mà... hả?
Mã mẫu đột nhiên nhìn thấy Tiểu Man đang đứng sau lưng Dương Phàm, tiếng nói ngưng bặt, bà nhìn Tiểu Man từ đầu đến chân, rồi bước nhanh tới gần, nắm lấy tay nàng, đánh giá tỉ mỉ, tấm tắc khen:
- Ôi chao, khuê nữ nhà ai đây, xinh đẹp thế này, các con là...
Mã Kiều lách qua cánh cửa, nói:
- Mẹ, mẹ hỏi nhiều như vậy làm gì, mau mời khách vào nhà đi. Nào nào nào, mời mọi người vào trong nhà ngồi.
Nói đoạn gạt lão nương qua một bên, rồi mời khách đi vào trước.
Mã mẫu thấy Dương Phàm dẫn về một đại cô nương tươi tắn như vậy, lòng hiếu kỳ còn chưa thỏa đã bị con trai cắt ngang, không khỏi cú lên đầu gã một cái, thấp giọng nói:
- Lắm chuyện, chỉ được cái làm lối, ngươi nhìn Tiểu Phàm mà xem, chó khôn cắn người thì không sủa. Ngươi xem xem bản lĩnh của người ta đó kìa, không nói không rằng bèn dẫn về một cô nương xinh đẹp.
Thính lực của Tiểu Man cực tốt, những lời Mã mẫu cố ý thấp giọng nói nàng đều nghe rõ cả, nàng lờ mờ đoán được ra tại sao trên dọc đường mọi người lại nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ như vậy. Nàng cũng đoán ra Mã mẫu đang hiểu lầm chuyện gì, không khỏi có chút thiếu tự nhiên, bước vào nhà, ngượng ngùng nói:
- Vị đại nương này, nói gì vậy!
Dương Phàm nói:
- Cô xem, ta đã nói rồi mà, bọn họ thường nói và làm những việc lạ lùng như vậy đó, cô chỉ cần biết bọn họ đều là người tốt là được rồi, nhưng để ý nhiều.
Một lát sau, Mã Kiều bưng một cái mẹt lớn bước vào, cười nói:
- Nào nào nào, ăn chút táo, với hồ đào.
Dương Phàm khẽ nhích người qua, để gã đặt cái mẹt ở giữa mình và Tiểu Man, hỏi:
- Kiều ca, ngươi nhắn tin gọi ta về, rốt cục là có chuyện gì? Còn nữa, sao sạp hàng của Ninh tỷ lại dẹp rồi?
Mã Kiều nghe xong đột nhiên có chút ngại ngùng, ho khan hai tiếng nói:
- À, chuyện này thì... khụ khụ! Chuyện này... cái đó... lát nữa ngươi nghe mẹ ta nói là biết thôi.
Lần đầu tiên Dương Phàm thấy gã có biểu hiện như vậy, không khỏi lấy làm lạ, nói:
- Ngươi cũng có lúc biết e lệ sao? Nói mau, rốt cục là chuyện gì?
Dương Phàm đưa tay chộp nhưng chộp không kịp, Mã Kiều đã chuồn ra ngoài mất, gọi:
- Mẹ, mẹ, Tiểu Phàm gọi mẹ kìa.
Dương Phàm bật cười:
- Tên tiểu tử này, rốt cục là sao vậy nhỉ?
Một lát sau, Mã mẫu đi vào, cười khanh khách nói:
- Tiểu Phàm à, con gọi đại nương hả?
Dương Phàm nói:
- Đại nương, Mã Kiều nhắn tin gọi con về, rốt cục là vì chuyện gì?
Mã mẫu cười nói:
- Chuyện vui! Đại nương đã xem ngày rồi, mùng chín tháng sau là ngày lành hoàng đạo, thích hợp cho việc hỷ. Kiều nhi sắp thành thân rồi, cháu là anh em tốt của nó, đến lúc đó, nhất định phải về uống chén rượu mừng đây!
Dương Phàm kinh ngạc:
- Kiều ca thành thân sao! Tân nương là ai vậy?
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn, Dương Phàm không khỏi bật thốt lên:
- Ninh tỷ?
***
Công chúa Thiên Kim áo váy súng sính, theo sau là hai cung nga, đi tới điện Võ Thành.
Hai cung nga sau lưng công chúa Thiên Kim cùng chung sức nâng một chiếc hộp dẹt được chạm khắc tinh tế thanh nhã, cũng không biết nó đựng gì bên trong.
- Thiên Kim đến rồi đó à, cho vào đi!
Võ Tắc Thiên vừa mới xử lý các tấu chương xong, mới dặn dò Thượng Quan Uyển Nhi vài câu, nghe nói công chúa Thiên Kim xin cầu kiến, bèn cười híp mắt nói.
Công chúa Thiên Kim vào điện Võ Thành, nhìn thấy Võ hậu vội tiến nhanh tới vài bước, nhún mình thi lễ:
- Thiên Kim tham kiến Thiên hậu.
Võ Tắc Thiên nói:
- Ha ha, Thiên Kim à, sao hôm nay lại rảnh rỗi vào cung thăm trẫm vậy.
Công chúa Thiên Kim rất mực cung kính nói:
- Thiên Kim có được một củ sâm núi mấy trăm năm tuổi, nghĩ đến Thiên hậu ngày đêm vất vả lo việc nước, nên lập tức mang vào cung, để Thiên hậu bồi bổ sức khỏe.
Công chúa Thiên Kim nói dứt lời, bèn đứng qua một bên, hai cung nga mang chiếc hộp gỗ nam đàn tiến tới trước, khẽ nghiêng về hướng Võ hậu.
Thiên Kim đợi bọn họ đứng vững rồi, mới bước tới trước, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra. Bên trong, nằm trên lớp lót bằng nhung màu đen là một củ sâm già. Đây là củ sâm chứ chẳng phải củ cải, tuy là có đến vài trăm năm tuổi, nhưng nó chẳng to cũng chẳng dài, chỉ có điều những rễ nhỏ trên thân củ rất dày đặc, thân củ không lớn, nhưng những chiếc rễ của nó thì phủ đến mọi góc hộp, chỗ dày chỗ thưa, giống như một bức tranh đẹp vậy.
Võ Tắc Thiên nhìn thấy, không khỏi buột miệng khen:
- Quả nhiên là một củ sâm tốt, Thiên Kim à, ngươi thật có lòng.
Võ Tắc Thiên quay lại nói với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Uyển Nhi, cho người đi lấy một ít "Ích Mẫu thảo trạch diện cao" (mặt nạ cây Ích Mẫu) của ta đến đây, thưởng cho Thiên Kim.
Uyển Nhỉ đáp lại một tiếng, bước tới trước, chuẩn bị dặn dò người hầu, thì công chúa Thiên Kim đột nhiên ngấn lệ, rầm một tiếng, quỳ thụp xuống trước mặt Võ Tắc Thiên. Uyển Nhị bị nàng ta làm cho giật bắn mình, vội né sang một bên.
Công chúa Thiên Kim kích động nói:
- Thiên hậu đối với Thiên Kim thật là hậu ái, hiền từ như thân mẫu (mẹ đẻ) vậy. Thiên Kim từ nhỏ đã mất mẹ, tuy ăn ngon mặc đẹp, nhưng lại chẳng được hưởng niềm vui hầu hạ cha mẹ. Thiên Kim... Thiên Kim xin có một thỉnh cầu, là được quỳ dưới chân Thiên Hậu, nhận Thiên hậu làm mẹ, xin Thiên hậu cho phép!
- Cái gì?
Uyển Nhi ngạc nhiên mở to mắt, nhìn công chúa Thiên Kim tóc bạc da mồi, tuổi da sức yếu.
Bà ta là con gái của Cao Tổ, nếu luận vai vế, Võ hậu còn phải gọi bà ta một tiếng cô mẫu, bà ta... bà ta muốn bái Thiên hậu làm mẹ?
Uyển Nhi như chẳng dám tin vào tai mình nữa!