Hoàng đế và chúng hoàng thân quốc thích ăn trưa là ở trong đại doanh Thiên Kỵ, các đại sư phụ của nhà bếp tay cầm muôi, ở chân núi sau doanh địa Thiên kỵ chôn bếp đặt nồi, cỏ cây phía trước xanh xanh, cây cối lâm râm, bốn phía bày gấm ngăn cách, trải chiếu trúc trong rừng, khi hoàng thân quốc thích đều ngồi trên chiếu, giống như dạo chơi ngoài thành, cũng có điểm thú vị.
Lúc ăn trưa, Cao công công cố ý tìm Dương Phàm, nói với hắn:
- Bệ hạ tinh lực không đủ, hiện giờ dĩ nhiên mệt mỏi, không biết sau giờ ngọ còn có bao nhiêu hạng mục thao diễn, nhưng bệ hạ chống đỡ không được lâu lắm. Còn nữa, bởi còn phải quay về kinh nữa, cũng chỉ còn một chút thời gian nữa, Dương tướng quân hãy gắng nắm chắc vào lúc này.
Trường hợp đông người như thế, đều đều là hoàng thân quốc thích quyền quý trong kinh, vả lại Hoàng đế ở đây, Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi tự nhiên sẽ không tỏ ý thân cận với hắn, mà ngay cả Lý Khỏa Nhi bình thường hay cả gan làm loạn cũng kiềm chế hơn, từ đầu đến cuối chưa dám đến quấy rầy hắn.
Lúc này Dương Phàm đang cùng Hứa Lương, Lục Mạo Phong thảo luận những cái được và chưa được về quân diễn buổi sáng, nghe Cao công công nói xong, Dương Phàm và Hứa Lương, Lục Mạo Phong nhìn nhau cười, nói với Cao công công:
- Công công không cần phải lo lắng, buổi chiều chỉ còn một hạng mục thôi, sau đó thần sẽ cung kính bệ hạ hồi kinh!
- Như thế rất tốt!
Cao công công yên lòng, cười chắp tay với Dương Phàm:
- Hôm nay đại duyệt, đủ thấy tướng quân có tài trị quân. Bệ hạ ở bên kia và chư vị Vương gia và Công chúa quận chúa vẫn khen không dứt miệng, hẳn là không thiếu ban thưởng, lão công cứ nói trước với Dương tướng quân như thế.
Hoàng đế dùng qua cơm trưa, dạo bước trong rừng, có cảm giác hơi mệt, liền có người trải giường gấm, vây quanh lều nhỏ, mời bệ hạ nghỉ tạm. Đợi cho sau giờ ngọ, Dương Phàm tới mời Hoàng đế duyệt binh. Thấy Hoàng đế còn đang thiêm thiếp, đành phải lùi thời gian đại duyệt lại.
Cũng may người già ngủ không nhiều, Võ Tắc Thiên không lâu thì tỉnh giấc, Dương Phàm được tin liền bắt đầu chuẩn bị, bên này Võ Tắc Thiên cũng rửa mặt, trang điểm, lại qua nửa canh giờ, Võ Tắc Thiên một thân trang phục, dung mạo trang nghiêm cùng hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan một lần nữa giá lâm lên đài Duyệt binh.
Trải qua một buổi sáng Đại duyệt và giữa trưa nghỉ ngơi. Không khí của hiện trường rõ ràng thư giãn rất nhiều, mọi người ngồi ở trên đài có nói chuyện, Hoàng đế cũng ngoại lệ gọi Dương Phàm tới bên mình, vẻ mặt ôn hòa hỏi han:
- Dương Phàm, tiếp theo muốn cho trẫm xem cái gì?
Dương Phàm hạ thấp người nói:
- Bệ hạ, nuôi dưỡng quân luyện binh, cuối cùng cũng là vì dùng ở chiến trường, bảo vệ biên giới dân chúng bình an, mở mang bờ cõi. Quân dung quân kỷ, quân khí quân kỹ, mỗi loại đều phải luyện được một đội cường binh. Thần nghĩ, chỉ có cái này, có vẻ như có chút lý luận suông. Ngoài thao luyện, còn phải thấy được hiệu quả thực chiến đấy.
Võ Ý Tông nghe đến đó rốt cục có chút nhịn không được, khinh thường cười lạnh nói:
- Chuyện này. Triều đình luôn luôn quan tâm. Chẳng phải Cấm quân thường xuyên thay phiên tham gia chiến sự biên cương, tôi luyện sĩ tốt đó sao. Ngươi có kiến giải gì độc đáo chứ?
Dương Phàm không giận, giọng điệu bình thản như trước, vẫn tiếp tục nói với Võ Tắc Thiên, coi Võ Ý Tông trở thành không khí:
- Bệ hạ, trong quân thao diễn trận pháp, bắt chước trường hợp giao chiến, trong lòng các tướng quân đều có một đối thủ giả tưởng, nhưng đối với nhóm sĩ tốt mà nói, không đoàn kết đấu tranh anh dũng, khó tránh khỏi hiệu quả không tốt. Cho nên, thần cố ý lệnh những binh sĩ chia làm hai phe địch ta.
Võ Ý Tông kỳ quái nói:
- Ta còn tưởng ngươi có chủ ý gì đặc biệt, hoá ra thường thôi. Bắt chước thực chiến, ở trong quân cũng không phải hiếm lạ...
Y vẫn chưa nói xong, Võ Tắc Thiên đột nhiên quay đầu lại lạnh lùng nhìn y một cái, chỉ là cái nhìn lạnh lùng, làm trong lòng Võ Ý Tông rùng mình, nhất thời không dám nói gì nữa.
Võ Tắc Thiên gật đầu nói với Dương Phàm:
- Nói tiếp!
Dương Phàm khẽ mỉm cười, nói:
- Lời nói của Hà Nội Vương không giả, hạ thần buổi trưa mời bệ hạ kiểm duyệt đúng là bắt chước thực chiến. Chỉ có điều thần sử dụng phương pháp có điểm khác biệt với thực chiến thông thường trong quân, điểm khác ấy rất nhỏ...ha hả, thần cũng không nói nhiều thêm, bệ hạ nhìn sẽ biết!
Võ Tắc Thiên vui vẻ nói:
- Được! Vậy liền truyền lệnh xuống, trẫm muốn tận mắt thấy ngươi thể hiện như nào!
- Tuân chỉ!
Dương Phàm ôm quyền lĩnh chỉ, bước đi đến bên bàn, cao giọng hô với Lục Mạo Phong:
- Bệ hạ có chỉ, quân diễn bắt đầu!
Lục lang tướng lập tức truyền quân lệnh, đại kỳ vừa khẽ huy động, một góc doanh trại ở sàn đấu võ đột nhiên vang lên tiếng kèn vọng khắp thiên địa. Theo tiếng kèn trầm thấp liên miên, một chi đội ngũ đột nhiên từ mặt sau doanh trại xuất hiện ra, vó ngựa ù ù, chạy về phía sàn đấu võ.
Ở phía sau kỵ sĩ có vài chục kỵ sĩ kéo theo cành cây nhỏ, tán cây quét trên mặt đất, biến thành bụi mù cuồn cuộn, nhóm kỵ sĩ từ trong bụi mù lao tới, giống như thiên quân vạn mã, căn bản không thể đếm được.
Xuất trướng kinh người như vậy, những quý nhân trên đài cao chưa từng thấy bao giờ, có những tướng lĩnh trong quân quan sát một chút, tuy rằng cũng từng chỉ huy bắt chước giao chiến, nhưng cũng chưa từng nghĩ vì làm hiệu quả thật mà còn mang theo đạo cụ hỗ trợ, không kìm kêu lên ồn ào.
Trong bụi mù cuồn cuộn xông ra từng Thiên kỵ, bọn họ đều mặc áo giáp da trâu, có người mặc bì bào, hoặc đầu bó buộc kim đai có tua rua rối tung như sư tử mạnh mẽ, hoặc là cạo trọc đầu phân hai bím tóc, trong tay cầm những binh khí khác nhau, miệng phát ra những tiếng kêu quái dị, mà trước nhất đội ngũ, rõ ràng là một đại kỳ đầu sói đập vào mắt.
Võ Ý Tông nhảy dựng lên, kêu to:
- Chạy mau! Người Đột Quyết giết đến kinh thành!
Nhóm văn thần và nữ nhân đang ngồi đều vô cùng điềm tĩnh, bởi vì tuy bọn họ cũng kinh ngạc, nhưng dù sao vẫn đang ở trong kinh thành, chứ không có tâm tính chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ giống như Võ Ý Tông. Nghe y kêu lên như vậy, tất cả mọi người nhìn y giống như kẻ điên. Võ Ý Tông cũng đột nhiên kịp phản ứng, người Khiết Đan nếu giết đến kinh thành, sao có thể xuyên qua trùng trùng đến kinh sư mà không ai hay tin?
Võ Ý Tông mặt đỏ tai hồng ngồi xuống, trong lòng mắng to: "Mẹ nó chứ, chiến thì chiến đi, còn phải nghĩ ra kiểu ăn mặc và để đầu tóc giống như thế sao? Mà nghĩ ra kiểu mô phòng thực chiến này thì có hiệu quả gì? Nhọc lòng như thế, để những binh sĩ đóng giả giống như đúc, biến thành diễn trò bình thường, còn không phải là vì dụ dỗ Hoàng đế vui vẻ hay sao?
Võ Tam Tư cũng kinh ngạc nhìn dưới đài, thầm khen Dương Phàm muốn nổi bật. Ở thời đại này, còn thật không có người nghĩ ra cách thức sắm vai nhân vật giống thế, quả thật là có sức sáng tạo rất lớn. Nhưng Võ Tam Tư lập tức phát giác không thích hợp rồi, nhìn "Thiết kỵ Đột Quyết" phía dưới này chừng một ngàn người, Thiên kỵ doanh tổng cộng một ngàn người, một ngàn người này đều dùng để đi đóng giả người Đột Quyết rồi, chẳng lẽ hắn muốn một kỵ độc chiến thiên quân?
Lúc này, Dương Phàm liên tiếp lên tiếng thán phục Võ Tắc Thiên:
- Bệ hạ hùng tài đại lược, văn trị vũ công! Ngày xưa mất An Tây tứ trấn, nay đã trở về trong tay Thiên triều ta. Thổ Phiên nội loạn, Vương tranh chấp quyền, Tán Bà Vọng Phong Cảnh đầu nhập Đại Chu ta, Đường Hưu Cảnh Đại sứ lại sáu trận thắng cả sau, đại hiển uy phong Chu thất ta, Thổ Phiên cũng phải sợ.
Nay cường địch của triều đình của ta chỉ có Đột Quyết, vì vậy thần liền lấy Đột Quyết làm kẻ địch giả tưởng, mà mấy ngàn binh mã Đột quyết trên giáo trường không phải là thần lấy binh sĩ giả trang, mà là người Đột Quyết hàng thật người thật đó.
Dương Phàm bẩm báo với Võ Tắc Thiên xong, thanh âm cố ý đề cao, trên giáo trường mặc dù người hô ngựa hý, nhưng đài duyệt binh dựng cực cao, tiếng nói của Dương Phàm làm tất cả mọi người nghe được rất rõ ràng, nghe Dương Phàm nói những người này đều là người Đột Quyết, trên đài duyệt binh lại lập tức xôn xao.
Dương Phàm nói:
- Những người Đột Quyết này đều là bộ hạ cũ của Khả Hãn Hộc Sắt La hết sức trung thành với Tây Đột Quyết, là vệ sĩ tinh nhuệ nhất của Hộc Sắt La Khả Hãn, nhận được hồng ân của bệ hạ, bọn họ hiện giờ đều tại Thái Phó tự làm việc. Thần nghĩ biết người biết ta, mới có thể để cho sĩ tốt hiểu rõ năng lực của địch nhân, nhằm nâng cao bản lĩnh của mình ở mức cao nhất.
Đông Tây Đột Quyết nhất mạch tương thừa, kỳ chiến thuật chiến pháp, kỵ xạ bản lĩnh đều không kém bao nhiêu, cho nên, đội binh này do vệ đội thân tín của Hộc Sắt La Khả Hãn tạo thành, trong người Đột Quyết cũng là cường quân nhất đẳng rồi! Đọ sức với đội quân như vậy, quả thật có thể đề cao chiến lực của quân ta!
Võ Tắc Thiên bừng tỉnh đại ngộ, lúc này, sàn đấu võ bên kia cũng vang lên tiếng trống trận gấp gáp, trăm kèn nhất tề thổi lên, lập tức chế trụ thanh thế kiêu ngạo xông ra xung phong liều chết của thiết kỵ Đột Quyết, lập tức một đội thiết kỵ Đại Chu nón trụ minh giáp sáng chói, chiến kỳ như lửa như thủy triều dũng mãnh tiến ra, đối mặt với kỵ binh người Đột Quyết.
Từ trên đài duyệt binh mà xem, một đội màu thiết lưu, một đội màu thổ lưu, đứng khắp sàn đấu võ, trong những tiếng kêu la làm việc nghĩa không được chùn bước nhằm phía kẻ địch, song phương còn cách một tiễn, đột nhiên trên bầu trời ông vang lên những âm thanh quái dị, từng mũi tên lông vũ bắn lên bầu trời, giữa giáo trường vốn là ánh mặt trời rực rỡ, lúc này rõ ràng là thấy đại địa tối sầm lại.
Võ Ý Tông không để lỡ cơ hội kêu lên kỳ quái:
- Khốn khiếp! Thiên tử Đại duyệt, không ngờ vận dụng tên, nếu chẳng may có ai bắn chệch, làm bệ hạ bị thương thì làm sao?
Dương Phàm cất cao giọng nói:
- Nếu là như vậy, thần nguyện làm lá chắn cho Thiên tử!
Lúc này mọi người mới phát hiện, Dương Phàm đã lặng yên tiến lên trước một bước, che ở trước mặt Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên rất cảm động, Dương Phàm tuyên bố như thế, hẳn là rất nắm chắc, cho nên bà lập tức đứng lên, cất cao giọng nói:
- Trẫm là chủ thiên hạ, sợ gì uy tiễn!
Dứt lời, Võ Tắc Thiên đẩy Dương Phàm ra, hiên ngang tiến lên hai bước. Thái độ Thiên tử như thế, chúng thần tử ai còn dám ngồi nữa, tất cả đều đứng lên, theo Võ Tắc Thiên đi về phía trước. Trong đó dù có người vẫn lo lắng tên bắn lên lên đài, nhưng cũng không dám lộ thần sắc sợ hãi.
Dương Phàm lén nhìn sang, thấy Lý Đán, Lý Hiển phân chia đứng hai bên Võ Tắc Thiên, ngoài ra thì không tỏ vẻ gì đặc biệt cả, không khỏi âm thầm cười khổ:
- Cơ hội tốt như vậy, hai vị Vương gia này đã quen với việc bị mẫu thân cứng rắn mạnh mẽ này khiển trách, nên không dám có hành động tự làm chủ rồi, không biết tỏ vẻ gì cả.
Dương Phàm vội vàng đánh mắt ra hiệu với Lư Lăng Vương liên tục, đáng tiếc Lư Lăng Vương chậm chạp vẫn không hiểu được, nhưng Lý Khỏa Nhi đứng bên cạnh Lư Lăng Vương thì lại thấy ánh mắt của Dương Phàm, lập tức hiểu ý của hắn, vội vàng giấy tay vào tay áo, đẩy vào eo Lư Lăng Vương. Lư Lăng Vương lảo đảo một cái, liền lập tức đứng ở trước mặt Võ Tắc Thiên.
Lý Khỏa Nhi giành kêu to
- Phụ thân xả thân hộ mẫu, nữ nhân cũng xả thân bảo vệ phụ thân!
Dứt lời ưỡn ngực căng trò, đi tới trước người Lư Lăng Vương.