Dương Phàm mấy ngay nay không về nhà bởi vì phương thức giao thế chính quyền chưa bình thường và hòa bình, canh gác trong cung đình là trọng trách quan trọng, hắn từ trước đến nay ngày nào cũng phải canh gác trong doanh trại quân đội, hôm nay tranh thủ về nhà một lần, thực sự không biết gia đình phát sinh nhiều việc như vậy
Dương Niệm Tổ ngập ngừng đang định trả lời, Tiểu Mãn bỗng nhiên từ đường mòn nhỏ trong rừng trúc đi ra, nhìn thấy con trai đang đứng trước mặt phụ thân với bộ dạng như chuột sợ mèo, không nhịn được vừa tức lại vừa buồn cười, liền nói gắt gỏng với Dương Phàm:
- Chàng đã lâu không về nhà, vừa về đến nhà liền giáo huấn con làm gì
- Niệm tổ, con ra ngoài chơi đi
Dương Niệm Tổ vừa nghe thế như được đại xá, hướng về Dương Phàm thè lưỡi thật dài rồi chuồn mất. Tiểu Man nói với Dương Phàm:
- Triển tiên sinh từ chức gia sư, ở nhà nhất thời vẫn chưa tìm được thầy giáo nào thích hợp, liền cho con nó nghỉ hai ngày, con nó bây giờ học hành cũng chịu khó lắm
Vị Triển tiên sinh dạy học cũng rất có trách nhiệm, chung sống với quân chủ Dương Phàm cũng không đến nỗi, nay lại từ chức, Dương Phàm rất tiếc, liền hỏi:
- Triển tiên sinh sao lại từ chức, ông ta chê nhà mình không cao hay nhà ông ấy xảy ra chuyện gì
Tiểu Mãn nói:
- Nô gia cũng đã giữ nhiều lần, sau đó triển tiên sinh không còn đường lui nên phải nói thật. Hóa ra trước đây triển tiên sinh là gia sư trong nhà Kính tướng công, sau đó cháu gái của ông ta lấy em vợ của Kính tướng công làm thiếp, hôm nay Kính tướng công tiến cử ông ta làm quan, tiền đồ của người ta tốt như thế, Nô gia làm sao ngăn được, liền tặng ông ta một phần trình nghi và tiễn ông ta đi rồi.
Xưng là tướng công chính là Tể tướng, bây giờ chỉ có một người họ Kính tên là Kính Huy trong hội Tể tướng, nghe nói chuyện là như vậy, Dương phàm cũng chỉ có thể lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Thầy tốt khó tìm, thế thì phải nghe ngóng các nơi để tìm một thầy tốt về đây, không được làm lỡ việc học của con. Uyển nhi đến rồi, nàng đến gặp nàng ấy đi, ta đến thư phòng gặp một người bạn
Tiểu Man gật đầu nhẹ nhàng tiến về phía hoa viên, Dương Phàm cũng đi thẳng về thư phòng. Hắn vừa đẩy cửa thư phòng bước vào liền nhìn thấy một người đang khoanh tay nhìn bức tranh sơn thủy trên tường, nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn và quay người lại, miệng cười dài hành lễ, nói:
- Thảo dân Thẩm Mộc yết kiến Hầu gia
Dương Phàm cười lên nói:
- Thẩm huynh, ngài đang đùa ta đấy à? nếu ngài thích hai ta đổi, ta cũng đang hâm mộ ngài áo vải tiêu dao tự tại đấy.
Thẩm Mộc đứng thẳng lên cười và nói:
- Sao vậy, ngươi tuổi trẻ từ hai bàn tay trắng lên đến quốc hầu cha truyền con nối, vẫn chưa vừa lòng sao?
Dương Phàm thở dài nói:
- Trong Miếu đường không được tự do, ngươi biết cũng không ít mà, về được bao lâu rồi?
Thẩm Mộc cười nói:
- Vừa về đến nơi, tuy nhiên có những tin tức ta không ở Trường An nhưng cũng có thể nắm được, bằng không làm sao ta có thể biết được ngươi được phong Hầu tước rồi chứ.
Dương Phàm nói:
- Cũng chỉ là lĩnh nhiều hơn một phần bổng lộc thôi mà, có to tát gì đâu.
Thẩm Mộc nói:
- Không chỉ thế thôi chứ...
Y nhìn Dương Phàm từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi:
- Ngươi bây giờ là quan quân Đại tướng quân rồi sao không mặc đai ngọc áo tím hả?
Dương Phàm nói:
- Ta đâu đến nỗi như vậy, đây đâu phải ở trên điện gặp mặt vua, ta mặc cái bộ đó để diễn kịch à?
Thẩm Mộc cười rộ lên nói:
- Thể chế Triều đình ta không nắm rõ lắm, thế nào Quan quân đại tướng quân ngươi so với ngày trước có gì khác biệt không?
Dương Phàm cau mày ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Ngoại trừ nhận nhiều thêm mấy thạch bổng lộc ra, thêm mấy quan hành lễ với mình và thêm một số thuộc hạ thôi.
Thẩm Mộc hai mắt sáng ngời vươn người ra hỏi:
- Hơn được bao nhiêu?
Dương Phàm nói:
- Thiên kỵ biến Vạn kỵ, ngài nói nhiều hơn bao nhiêu?
Thẩm Mộc kinh ngạc, thất thanh nói:
- Đây là việc của khi nào, sao ta không được biết?
Dương Phàm ưỡn cái eo mỏi rồi nói:
- Chính là hôm nay, Hoàng đế vừa mới nói với ta đó.
Thẩm Mộc cười lên và nói:
- Tốt quá, ngươi đây đúng là phiền muộn mà phát tài, mạnh hơn so với những kẻ có vẻ mặt phong quang, quan rất rễ ràng lấy đi, tước vị cũng rễ ràng mất đi, nhưng binh quyền đích thực, bất kể ai muốn động vào ngươi đều phải suy nghĩ kỹ càng mới được.
Dương Phàm xua tay buồn bã nói:
- Ta vừa không muốn tạo phản, cũng chẳng muốn ép thiên tử hạ lệnh cho chư hầu, cần quyền lực lớn thế để làm gì.
Thẩm Mộc nói giọng xảo quyệt:
- Thật sao? Vậy sao ngươi không từ quan trở về?
Dương Phàm hai tay xòe ra, nói:
- Ngươi nghĩ ta muốn đi là đi được sao? Ta vẫn chưa đến bảy, tám mươi tuổi, có lý do gì có thể giải ngũ về quê đây? Hoàng đế liệu cho phép không, khi Hoàng đế còn chưa có người thích hợp để chọn thì không thể cho ta về được. Trương tướng công coi ta là đảng công thần, và cũng tình nguyện giao ta tiếp tục nắm giữ Thiên kỵ, ta bây giờ như người đứng sâu trong hố bùn, rút chân ra khó.
Thẩm Mộc cười nói:
- Bọn họ đều rất xem trọng ngươi, nhưng đó cũng là chỗ tốt để ngài làm "Tị dịch" ( tắc kè hoa ) rồi. Nhưng đó cũng chỉ là nguyên nhân bên ngoài thôi chứ?
Dương Phàm liếc mắt nhìn y một cái, nói:
- Ta xem hôm nay ngươi đến không phải là nguyên nhân vừa về đến kinh thành đặc biệt đến thăm viếng ta chứ?
Thẩm Mộc ngồi thẳng dậy vẻ mặt nghiêm túc:
- Nhị lang, nữ hoàng thoái vị, Thái tử đăng cơ, giang sơn Lý Đường đã khôi phục rồi, nhưng ngươi nghĩ liệu thiên hạ có thể thái bình được không?
Dương Phàm lại nhìn y một cái, hỏi ngược lại:
- Thế ngươi nghĩ sao?
Thẩm Mộc nói:
- Ta cảm thấy nguyên niên Thần Long, Huyền Vũ môn chi biến, đây mới chỉ là bắt đầu thôi!
Thần sắc Dương Phàm đột nhiên biến động, tuy rằng đằng sau hắn có Quan Thiên Bộ, đây là đoàn cố vấn, mưu chí chuyên thu thập tin tức và phân tích đại cục và đưa ra các mưu sách, nhưng hắn chưa bao giờ dám xem thường năng lực của Ẩn tông, hắn tin trong Ẩn Tông chắc chắn cũng có một tổ chức như vậy.
Dương Phàm rất muốn nghe giải thích của Thẩm Mộc để xác minh xem phán đoán của mình có chính xác hay không, vì thế hắn cũng ngồi thẳng dậy hướng về Thẩm Mộc gật đầu nhè nhẹ, ra hiệu cho y tiếp tục nói.
Thẩm Mộc nói:
- Nữ Hoàng đế vốn dĩ định truyền ngôi lại cho Thái tử, chỉ có điều bỗng nhiên xuất hiện lực lượng mới là Nhị Trương làm mọi người lo lắng bất định, bọn họ cũng không muốn tự nhiên bị chen ngang, cho nên mới kiên quyết sử dụng vũ lực, đến hôm nay Nhị Trương đều bị tiêu diệt, bọn họ đều đạt được mục đích, Nữ hoàng thoái vị chỉ là làm cho thời gian đăng cơ của Thái tử sớm hơn một chút.
Nếu muốn nói thay đổi khiến người ta ngạc nhiên, thì đó là thay đổi lớn về phân bố lực lượng trong triều đình. Sau khi ủng hộ Hoàng Thái tử lên ngôi, lực lượng chúng công thần nổi dậy sau mà vượt lên trước, trở thành một lực lượng đáng gờm của triều đình, trải qua hoạn nạn sinh tử, đã khiến họ trở thành một đảng mới, có thể xưng đó là đảng công thần.
Lực lượng của hoàng thất Lý Đường trong lần binh biến này cũng được tăng thêm, nhưng lực lượng này không nằm trong tay Hoàng đế, mà lại nằm trong tay Tương vương và Thái Bình công chúa. Tương vương khống chế Nam nha, quyền lực của ông ấy chủ yếu là vũ lực, trên triều đường đương nhiên cũng có người nghiêng về ông ấy, có thể xưng đó là Tương vương đảng.
Lực lượng của Thái Bình công chúa chủ yếu được thể hiện trên triều đường, môn hạ của cô ta dù ngoài sáng hay trong tối thì đều chiếm cứ nhiều chức vị quan trọng, có thể lường trước, cô ta còn lôi kéo một bản danh sách, đưa nhiều hơn môn hạ của mình vào triều đình, chiếm cứ chức vị quan trọng. Hơn nữa, cô tacòn là người hòa giải mâu thuẫn tốt nhất giữa Hoàng đế và Lương vương, giữa Tương vương và Lương vương và mẫu thuẫn các phương, hết sức quan trọng, cho nên có thể xưng đó là Thái Bình đảng.
Còn bộ tộc nhà họ Võ, trong binh biến lần này họ không hề bị tổn thất gì, hơn nữa nhà họ Võ trong lần binh biến này cũng đã góp sức lớn, dù chúng công thần có bài xích như thế nào, thì họ cũng phải cho Võ Tam Tư một đáp án, cho nên có thể lường trước, lực lượng của nhà họ Võ lần này cũng sẽ tăng thêm phần nào, do vậy, đây có thể xưng là Lương Vương đảng.
Thế là vấn đề đã nảy ra, lẽ ra cục diện tương lai là họ Võ và họ Lý cùng nắm thiên hạ, họ Võ nắm quân, họ Lý nắm quyền, thủ lĩnh của nhà họ Võ là Võ Tam Tư, thủ lĩnh của nhà họ Lý chính là đương kim Hoàng đế. Võ Tam Tư đã gần bảy mươi tuổi, không còn sống được bao lâu nữa, trong đời thứ ba của nhà họ Võ neo người, mà nhà họ Lý có hoàng quyền đại nghĩa trong tay.
Tương Vương và Thái Bình công chúa lúc đó đều không đủ lực lượng để chống đối độc lập với nhà họ Võ, cũng không đủ lực lượng để chống đối với Hoàng đế đang có đại nghĩa trong tay, họ chỉ có thể đứng bên Hoàng đế một cách kiên định, tập hợp lực lượng của toàn Lý Đường, dần dần chống trả và tiêu diệt gia tộc họ Võ mà ảnh hưởng từ khi Nữ hoàng cầm quyền, cuối cùng tập chung hoàng gia bằng cách hòa bình
Nhưng hiện nay thành ra thế nào rồi đây? Lực lượng của Lý Đường hoàng thị mạnh lên thêm, nhưng lực lượng được chia ra nằm trong tay Tương Vương đảng và Thái Bình đảng, mà không phải là trực tiếp thuộc về Hoàng đế. Lực lượng của nhà họ Võ cũng lên thêm, còn bên Hoàng đế thì sao, lẽ ra văn võ bá quan là lực lượng của Hoàng đế, nhưng trong văn võ bá quan lại mọc lên tập đoàn công thần tự đứng một phía, đuôi to không chặt đứt được.
Vậy là cục diện mà triều đình phải đối mặt là: một đảng của nhà họ Võ vẫn là một đảng của nhà họ Võ, nhưng đảng của nhà họ Lý thì chia rẽ thành ba đảng, đây là đảng được phân biệt theo thế lực lớn nhỏ như công thần đảng, Tương Vương đảng, Thái Bình đảng. Hậu quả của việc nhà họ Lý chia rẽ thành ba đảng là, Hoàng đế bị dựng lơ lửng, trở thành bên có thế lực yếu nhất.
Thanh âm của Thẩm Mộc vang vọng bên tai Dương Phàm:
- Quần hùng cùng đứng dậy, chủ nhược thần cường, từ cổ chí kim, cứ có như vậy, có được yên ổn? Ngươi, coi như là Đế đảng, Lương vương đảng còn là Công thần đảng? Cho dù ngươi đã giải giáp quy điên, nếu một đảng của ngươi bị bại, ngươi có được kết cục tốt không? Người ta thường nói công thành thì rút lui, công còn chưa thành, ngươi làm sao lui?
****
- Rầm!"
Chồng tấu chương cao vút trên ngự án bị Lý Hiển một lần phủi hết xuống đất. Lý Hiển tỏ ra rất tức giận, giận đến nỗi lồng ngực cứ thở lên thở xuống, mặt đỏ ửng lên nói: " không thể tin nổi, không thể tin nổi, các ngươi đây, đây chẳng phải là coi trẫm như con rối để mà điều khiển sao?"
Vi phi đích thân bưng mâm cơm đến ngự thư phòng, trên mâm có một bát canh súp và một đĩa bánh đường, đây là món ăn mà Lý Hiển thích ăn nhất. Thấy Lý Hiện rất tức giận, Vi phi vội vàng đặt mâm cơm xuống, dịu dàng nói:
- Xem ông kìa, sao bực tức đến vậy, ông là Hoàng đế rồi, mọi việc vui hay tức đều không tỏ vẻ ra ngoài mới phải chứ.
- Nàng xem đây, nàng xem đây, nhưng thứ này là những thứ vớ vẩn gì.
Lý Hiển nhìn thấy Vi phi đi vào, tiện tay cầm lên một bản tấu chương còn sót lại trên ngự án, tiện tay mở ra xem, sau đó đưa cho Vi phi, ông tức giận nói rằng:
- Đây, đây là tấu chương xin công của Hoàn Ngạn Phạm, danh sách công thần nêu trong đó không dưới hơn trăm người, có những người trẫm chưa gặp bao giờ.
Nàng nhìn người này xem, đây là thứ sử Dịch Châu Triệu Lý Ôn, anh vợ của Hoàn Ngạn Phạm. Hoàn Ngạn Phạm nói hắn ta cũng là đại công thần đã lập kế hoạch binh biến để ủng hộ trẫm lên ngôi đó! Hắn ta ở xa tận Hà Bắc thì làm thế nào để lập kế hoạch binh biến ủng hộ trẫm lên ngôi chứ? Đây không phải coi trẫm là ngu ngốc sao? Đây rõ ràng là khi quân, khi quân một cách không nể sợ gì! Lòng dạ này đáng diệt, lòng dạ này đáng diệt.
Tuần trăng mật của quân thần là ngắn ngủi như vậy, mới có qua khỏi tháng giêng thôi...