Thái tử Lý Trọng Tuấn, Đại tướng quân Lý Đa Tộ ngồi trên lưng ngựa, suất lĩnh mấy trăm cấm binh, nhanh chóng đánh về phía Lương Vương Phủ.
Đoạn đường bọn họ đi ít nhất gặp được bốn đội Kim Ngô Vệ đang tuần tra đêm, nhưng binh lính Kim Ngô Vệ đều rất ăn ý nhường đường, không có phát ra nửa điểm âm thanh. Tối nay là binh mã của Thành Vương Lý Thiên Lý tuần tra đêm, bởi vì có nguyên nhân như thế cho nên bọn họ mới cố ý lựa chọn đêm nay hành sự, một đường đi vô cùng thuận lợi.
Lý Trọng Tuấn trước đó vài ngày đã phái người tìm hiểu qua, mấy ngày nay vợ chồng Võ Sùng Huấn vẫn ở tại quý phủ Lương Vương, điều này cũng làm cho gã giảm bớt thời gian đi qua hai địa phương. Đây cũng là một nguyên nhân tối nay gã hành động.
Lương Vương phủ mặt hướng phố lớn, bởi vậy không cần phải xông qua cửa phường. Đám người Lý Trọng Tuấn sau khi đuổi tới Lương Vương phủ, lập tức binh lính phía sau chèo qua tường, lại dùng trường kích kéo xuống dưới. Lương Vương phủ nuôi nhiều chó canh nhà, những binh lính này vừa tiến đến tường viện, lũ chó kia liền sủa loạn lên.
Có thể là hạ nhân canh cửa của Lương Vương phủ chưa nghĩ sẽ có người to gan lớn mật nửa đêm lén vào Lương Vương phủ, gã liếc tròng mắt nhìn từ cổng gác qua, lười biếng chưa nhìn rõ tình hình đã bị những cấm quân tạo phản rút ra yêu đao đưa gã chầu trời. Khi thị vệ của Vương phủ vừa đến, những cấm quân kia đã mở ra cửa chính, đem đại đội cấm quân quan binh tiến vào.
Thị vệ Vương phủ không phải là đối thủ của cấm quân quan binh dũng mãnh, bọn họ gấp gáp ứng chiến, nhân số lại ít, thời gian qua một lát đã bị cấm quân giết đến tán loạn, lộn xộn. Bọn họ một đường chạy tán loạn, cấm quân cũng không truy đuổi, chỉ để ý che chở cho Lý Trọng Tuấn và Lý Đa Tộ tiến về hướng hậu trạch.
- A lang, a lang, xảy ra chuyện lớn, á!
Một gia nhân một bên vội vàng cướp cửa chạy, một bên ầm ĩ hô to còn chưa nói hết câu, đã bị một sĩ binh xông lên một thương đâm chết, lập tức cửa phòng bị đá văng, Lý Đa Tộ mang theo đao, dẫn mười mấy thân binh một loạt xông vào.
- Chuyện gì?
Võ Tam Tư mặc y phục lót màu trắng, vội vàng đi ra kinh sợ hỏi.
Y vừa ló đầu, đã nhìn thấy Lý Đa Tộ đằng đằng sát khí đi đến trước mặt, Lý Đa Tộ lớn tiếng quát:
- Chém!
Võ Tam Tư kinh sợ kêu một tiếng "Không hay rồi", còn chưa kịp co đầu bỏ chạy đã bị con rể của Lý Đa Tộ là Dã Hô Lợi một đao chém đứt đầu.
Bên trong duy trướng lộ ra, một thiếu nữ thân thể mê người co rúm lại ở góc giường, mắt thấy một cỗ thi thể không đầu máu chảy đầm đìa, nàng cả kinh kêu to lên. Tuy nhiên tiếng kêu của nàng chỉ ngắn ngủi một hơi là dừng lại, nàng cũng bị Dã Hô Lợi một đao đâm chết ở trên giường.
Lý Đa Tộ nhấc đầu của Võ Tam Tư lên, quát:
- Giết! Giết hết Võ phủ, lập tức quay lại cung môn!
Một cuộc đồ sát bắt đầu, những binh lính phá cửa nhận được mệnh lệnh: Không cho phép người nào được sống, hết thảy giết chết, lúc này bọn họ liền đại khai sát giới tại Lương Vương phủ, chẳng qua bọn họ vừa tiến đến hậu trạch nơi ở của chủ nhân của Võ gia thì bọn hạ nhân hai bên trái phải Võ phủ lại kịp thời chạy trốn, hoặc giả là trèo lên trên tường chạy trốn, Võ phủ lớn như vậy, nhất thời cũng không có ai bận tâm đến bọn chúng.
Tuy nhiên, một già nhà trẻ của Võ Tam Tư có thể nói là cực kỳ xui xẻo, những binh lính này mặc dù thấy Lương Vương phủ màu sắc rực rỡ, nơi nơi trang sức ngọc bội, trong lúc giết chóc cũng thuận tay mang đi không ít, nhưng cũng không có chậm trễ bọn họ giết người. Lương Vương Võ Tam Tư bị giết, theo sau y là mấy người con trai và thê thiếp trong nhà cũng lần lượt bị giết.
Ở trong Võ phu cũng có người biết võ công, nhưng thứ nhất bọn họ hai tay không, thứ hai lại bị những binh lính tụm ba tụm năm, mãnh hổ còn không chịu nổi đàn sói, huống chi bọn họ xưa nay đều sống an nhàn sung sướng, ngay cả biết chút công phu nhưng cũng là hữu hạn, cho nên bị chết hết.
- Tiện nhân An Nhạc kia ở đâu?
Lý Trọng Tuấn tiến đến Lương Vương phủ liền mắt hồng mắt đỏ tìm kiếm An Nhạc. Lương Vương phủ vô cùng rộng, trọng cửa trùng trùng, sân thật rộng, An Nhạc công chúa đang ở nơi nào gã cũng không rõ ràng lắm. Trong lúc vội vàng gã bắt lấy một gia nhân dẫn đường, lúc này mới đến nơi ở của Võ Sùng Huấn và An Nhạc công chúa.
- Công... Công chúa điện hạ ở trong này.
Lý Trọng Tuấn vừa thấy tiểu lâu của An Nhạc công chúa, trong mắt chợt hiện lên một tia hận ý hung tợn, gã cầm kiếm trong tay dùng sức một chút, tên gia nhân kia liền bị ngã xuống đất, trong cổ hiện lên một vệt máu, thân mình giống như con gà bị chặt đứt yếu hất kịch liệt co quặp, gào thét không thành tiếng.
Lý Trọng Tuấn liên tiếp nhảy vài bước lên cầu thang, một cước thật mạnh đá tới. Lý Trọng Tuấn thích luyện võ, hắn có bản lĩnh võ nghệ cũng rất khá, một cú đá này làm cánh cửa ầm ầm một tiếng vỡ làm hai, Lý Trọng Tuấn lập tức cầm trường kiếm hộ thân, khàn giọng hét lớn:
- An Nhạc tiện tỳ, để mạng lại!
Lý Trọng Tuấn nắm lấy đại cờ chính biến, nếu gã có gì sơ suất, việc này không thể vãn hồi. Hai bên trái phải nào ai dám để gã có gì tổn thất, Độc Cô Húy lập tức dẫn người đuổi theo, chắn trước người Lý Trọng Tuấn.
Trong phòng ngủ của công chúa vô cùng hoa lệ, trên bàn chính đốt một chiếc đèn, ngọn đèn vốn sáng ngời, bọn lính lại đem cây đuốc đốt lên, đem bên trong soi sáng. Độc Cô Húy giành trước tiến lên, xốc màn trướng lên, dùng đao kéo chăn lên, rõ ràng phát hiện không có một bóng người.
Lý Trọng Tuấn đi qua, giơ tay sờ sờ trên giường, hai mắt nhất thời lóe sáng, lớn tiếng quát:
- Vẫn còn ấm, mới đi không xa, lục soát cho ta!
...
Cao Sơ mang theo vài tên binh lính cầm kích, cầm cây đuốc đi về phía soái trướng trung quân.
Cao Sơ hôm nay là Vạn Kỵ doanh Giáo Úy dưới trướng của Đại Tướng quân Dương Phàm, tối nay do y dẫn quân đi tuần tra. Mc dù là thời bình, nhưng dưới chân thiên tử, Dương Phàm trị quân luôn luôn nghiêm khắc, thường xuyên tự mình tuần tra toàn bộ doanh. Lấy hắn làm gương, toàn bộ doanh tướng binh lính không ai dám chậm trễ chức trách tuần tra.
- Thần long!
- Phục hưng!
Khẩu lệnh tương xứng, thủ vệ canh giữ ở phía trước soái trướng lập tức thu hồi trường mâu. Bọn chúng không có cầm đèn, trong đêm yên tĩnh không cách nào nhìn thấy hình dạng của bọn họ. Nhưng đám người Cao Sơ cầm đuốc đi tới, cho nên phía xa bọn họ đã nhìn thấy bóng dáng của Cao Sơ.
Một gã trị thủ binh lính lập tức tiến tới hướng hắn chào hỏi:
- Cao Giáo Úy vất vả.
Cao Sơ "xuỵt" một tiếng, nói:
- Nói nhỏ chút, chớ quấy rầy các vị tướng quân nghỉ ngơi.
Người binh lính kia cười nói:
- Hôm nay sau giờ ngọ vừa mới đại diễn một hồi, hiện tại chỉ sợ cho dù sét đánh các vị tướng quân cũng chưa hẳn đã tỉnh.
Cao Sơ cười mắng một tiếng, đi đến bên cạnh, vừa thấy hình dạng của gã, ngạc nhiên nói:
- Thiên Nguyệt, là ngươi à, sao ngươi lại đến đây.
Tiêu Thiên Nguyệt khẩn trương thanh minh nói:
- Ty chức đã sớm đổi tên rồi, hiện tại tên là Tiêu Vũ Khách. Tối nay thân thể binh canh giữ không khỏe, ta thay gã canh một hôm.
Cao Sơ nói:
- Còn không phải là do Đại tướng quân gọi ngươi là Thiên Nguyệt sao, ta cũng thành thói quen rồi.
Cao Sơ đứng lại, trên dưới nhìn gã vài lần, cười dài mà nói:
- Ngươi được đấy, thương lính như con mình, thân là quan tướng, không ngờ thay thủ hạ trông coi, không tồi!
Tiêu Thiên Nguyệt cười gượng hai tiếng, xấu hổ mà nói:
- Người nọ... Là em vợ của ta.
Vừa nói như vậy, người ở chỗ này cũng không nhịn được cười rộ lên, tiếng cười chưa dứt, một người trong đó đột nhiên kinh hô một tiếng, kêu lên:
- Cái gì vậy?
Nói xong, gã liền rút ra một thanh yêu đao, đám người Cao Sơ ngẩn ra, lập tức về hướng gã, binh khí trong tay cũng cảnh giác giơ lên.
Cao Sơ nhìn kỹ một chút, nghi hoặc nói:
- Có cái gì cơ chứ? Tiểu tử ngươi hay là bị hoa mắt... A!
Cao Sơ vừa nói thì người này cũng kinh hô một tiếng, y nhìn thấy rồi, trên mặt đất dường như có vật gì đó đang giật giật, vật kia vừa động liền lăn được một đoạn. Động tác có chút... Có chút giống sâu đo, chỉ có điều vật kia so với sâu đo ít nhất lớn hơn trăm lần.
Cao Sơ rút đao nơi tay, mãnh liệt giương tay lên, y cùng Tiêu Vũ Khách lập tức triển khai đội hình chiến đấu đứng tản ra, Cao Sơ lành lạnh quát:
- Là ai? Nếu không đáp lời, ta chỉ có thể động thủ.
Bóng đen kia lại giật mình, nhưng lúc này chỉ có điều ở tại nguyên chỗ, cũng không có bò về phía trước nữa. Mũi đao của Cao Sơ để phía trước, đề phòng từng bước một tới gần. Hai bên tả hữu y đều có binh lính, một tay cầm đao, một tay giơ đuốc, hai tên lính ở bên ngoài lại dùng trường thương đem mũi thương chỉ, bảo hộ phía trước y.
Khi bọn họ đi tới gần, cầm đuốc trong tay chiếu vào vật cổ quái kia, Cao Sơ và Tiêu Vũ Khách lập tức ngây ngốc tại đó. Trên mặt đất không phải quái vật gì, mà là Đại tướng quân của bọn họ.
Dương Phàm sau khi tỉnh lại, bỗng nhiên nghĩ đến Uyển Nhi vẫn còn ở trong cung, nhất thời trong lòng khẩn trương. Hắn không biết Độc Cô Húy đánh thuốc ngủ hắn, trộm binh phù của hắn đến tột cùng là do ai sai khiến. Tuy nhiên nghĩ đến người có tư cách tạo phản cũng chỉ có vài người: Tương Vương và An Nhạc, Lương Vương Võ Tam Tư, Thái Tử Lý Trọng Tuấn.
Trong chuyện này đại khái chỉ có nhất mạch Tương Vương nếu tạo phản có thể sẽ khách khí với Uyển Nhi một chút, nhưng trong loạn quân trừ phi bọn họ tự mình chiếu cố, nếu không thì cũng khó bảo toàn Uyển Nhi không bị thương.
Dương Phàm hận không thể lập tức chắp cánh bay đến trong cung, nhưng thân thể của hắn đang bị trói chặt, cho dù muốn giãy giụa cũng không thể vận dụng lực lượng trong cơ thể.
Dương Phàm cũng không động đậy được, kêu cũng không kêu được, thật sự là vừa bực vừa vội. Vạn bất đắc dĩ, hắn thử dùng Tứ thập bát chiến chi pháp, vốn là muốn làm cho dây thừng buông lòng một chút. May mắn mà công pháp này là dựa vào nội tức phối hợp, cơ thể rung động tần suất cực cao cũng không cần vận dụng cơ bắp nhiều lắm, đây cũng là nguyên nhân người khác trừ phi gần sát thân thể hắn nếu không cũng khó có thể phát hiện.
Hắn giống như sâu đo, không ngờ có thể chậm rãi nhúc nhích thân mình. Vì thế, Dương Phàm cứ như vậy vừa cong vừa duỗi chui ra khỏi chăn, khó khăn chui ra quân trướng, từng bước từng bước đi ra...
Sau khi khiến cho binh đang trực chú ý, Dương Phàm cũng không tiếp tục bò nữa. Tuy rằng trong tay những người này trong tay không có cung nỏ, không đến mức bắn hắn trước để xem hắn là vật gì. Nhưng hắn cũng không cần phải mạo hiểm nhảy lên để rồi ăn một thương.
Cao Sơ trợn mắt nhìn Dương Phàm, hai tròng mắt đều rơi xuống đất, y lắp bắp mà nói:
- Đại... Đại... Đại tướng quân, ngài đang... đang làm cái gì vậy?
Dương Phàm giận dữ:
- Đây là câu hỏi khốn khiếp gì?
Nhưng mà hắn căn bản không nói ra lời, chỉ có thể hung hăng trừng mắt Cao Sơ. Khiến cho Cao Sơ mồ hôi đầy đầu, lúc này mới phản ứng, vội vàng tiến tới cởi trói cho hắn.