Cao Xá Kê bị trói tay sau lưng, lo lắng nói:
- Từ tướng quân, lời chúng ta nói đều là thật, chẳng phải ngươi đã kiểm nghiệm lệnh bài ở hông chúng ta rồi sao?
Từ Lang tướng khoát tay nói:
- Các ngươi có phải thám báo quân ta hay không, đợi người Thiện Châu tới chứng thực đã rồi nói sau. Yên tâm đi, trước khi chân tướng còn chưa rõ ràng, ta chỉ hạn chế tự do của các ngươi, không bạc đãi các ngươi đâu.
Cao Xá Kê vội la lên:
- Đại quân Đột Quyết đang ngày đêm thần tốc tới đây, bọn họ đều là kỵ binh, cũng không hề chậm hơn chúng ta đâu, nơi này không hiểm để thủ, quân coi giữ nên khẩn trương lui về Minh Uy Thú mới được.
Từ Lang tướng cười lạnh, nói:
- Lệnh bài trên người các ngươi không giả, tuy nhiên, ta sao biết các ngươi không phải là bắt được thám báo của chúng ta, giả mạo người chúng ta rồi lừa dối bản tướng quân để đánh cướp mục nhân bản địa này chứ? Bản tướng quân chịu trách nhiệm giữ gìn đất đai, sao có thể nghe ngươi nói vài câu là tự ý vứt bỏ cương vị chức trách?
Hùng Khai Sơn dậm chân nói:
- Nếu Lang tướng lo lắng điểm này, có thể lập tức thông tri tới toàn bộ bộ tộc lớn nhỏ dời về Minh Uy Thú, những bộ tộc này đều đã đi rồi, nếu chúng ta là kẻ tặc thì còn có thể cướp được của ngươi cái gì nữa?
Từ Lang tướng lườm nói:
- Bộ tộc di chuyển dễ dàng vậy sao? Mang gia đình đi hao tổn thật lớn, nếu tin tức không thật, ai sẽ tới trấn an các bộ tộc đây? Thượng Ti tới chất vất, ai sẽ đứng ra trả lời? Tự ý rời cương vị, ai sẽ chịu trách nhiệm?
Ngôn Tri Hà không là quân nhân, nên mặc kệ y là quan lớn thế nào, cả giận nói:
- Chó má con mẹ ngươi, chúng ta mạo hiểm lớn như vậy đem tin tức cho ngươi, quan chó má nhà ngươi lại còn ngờ vực vô căn cứ, ngươi không sợ tin tức là thật, đại quân Đột Quyết tới, giết sạch các ngươi sao?
Từ Lang tướng giận giữ chỉ vào mũi y:
- Đồ khốn khiếp, ngươi dám ăn nói với quan trên thế ư?
Ngôn Tri Hà ưỡn ngực, nói:
- Bố chẳng phải thủ hạ của ngươi, sao phải sợ ngươi?
- Ngươi là ai?
- Bố là mã phỉ?
- Hử?
Trong mắt Từ lang tướng lộ tia hung dữ, Cao Xá Kê vội nói:
- Mấy người bọn hắn là đến giúp chúng ta.
Từ Lang tướng cười như không, nói:
- Chẳng phải ngươi là thám báo sao? Thám báo chúng ta từ khi nào xa xỉ có thể mua chuộc được mã phỉ vậy?
Hùng Khai Sơn tức giận mắt trợn trắng, dậm chân nói:
- Việc này chúng ta khó nói rõ ràng ngay được, nhưng ta biết rõ đại quân Đột quyết sắp tới rồi, nếu không lui, thì không còn kịp nữa.
Từ lang tướng cười lạnh nói:
- Hai ngày trước bản lang tướng nhận được tin tức, người Đột Quyết đích xác đã phát động tiến công đối với chúng ta.
Cao Xá Kê hai mắt sáng ngời. Vội hỏi:
- Ngươi đã biết rồi?
Từ lang tướng ngạo nghễ nói:
- Đương nhiên, người Đột Quyết tấn công ở Cư Diên Hải, mà không phải Bạch Đình, hừ! Các ngươi muốn đục nước béo cò ư?
Cao Xá Kê trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới nói:
- Chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao, bọn chúng là đánh nghi binh Cư Diên Hải. Sao ngươi vẫn không tin vậy.
Từ lang tướng cười lạnh, chỉ chỉ bọn họ nói:
- Ngươi bảo ta không nên tin tín hiệu khói lửa, mà là tin tưởng vào vài tên mã phỉ thám báo các ngươi hoặc là gian tế Đột Quyết tới nói sao?
Từ Lang tướng không đợi gã trả lời, đã nghiêm mặt, xua tay nói:
- Áp giải bọn hắn xuống, đưa đi phủ Lương Châu xử lý.
Binh sĩ trong trướng lập tức kéo đám người Cao Xá Kê đi ra, Cao Xá Kê gấp đến độ kêu to:
- Lang tướng! Lang tướng, bất kể như thế nào, ngươi cũng nên phái người tìm hiểu hư thực chứ, lang tướng...
Trong trướng không còn ai, Từ lang tướng chắp hai tay sau lưng bước đi thong thả một lúc, rồi gọi:
- Người tới!
Thân binh ngoài trướng đi vào, ôm quyền nói:
- Lang tướng!
Từ Nghĩa Sinh nói:
- Phái vài cái huynh đệ vào núi tìm hiểu tin tức.
Phó tướng Tiêu Ngưng Phong nói:
- Lang tướng tin tưởng bọn họ nói sao?
Từ lang tướng trầm giọng nói:
- Sự việc trọng đại, thà rằng tin là có, không thể tin là không, phái vài người tới thăm dò ngọn núi...
***
Thiên Ái Nô từ từ tỉnh lại thì cảm thấy một luồng ấm áp ập vào mặt, nàng mở mắt ra thì thấy cách đó không xa có một đống lửa, Dương Phàm ngồi bên đống lửa, đang nướng hai miếng thịt trâu khô, ánh lửa lóe lên chiếu hai má của hắn, lúc sáng lúc tối giống như trên mũi đao.
Trải qua hai tháng trên cánh đồng tuyết đại mạc, lang thang vất vưởng lâu như vậy, Dương Phàm gầy đi rất nhiều, có thể nói cả người cũng bởi vậy mà trở nên điêu luyện, khí thế thêm sắc bén mãnh liệt. Tóc hắn rối tung, hàm râu dưới lâu không cạo mọc dài cứng ngắc rối rắm khiến trong vẻ anh tuấn của hắn càng tăng thêm phần dã tính của nam giới.
Thiên Ái Nô lén lút nhìn hắn, trong mắt nàng bỗng nhiên hiện lên tia xấu hổ, nàng nhớ đến lúc sắp chết đã thổ lộ với Dương Phàm. Nàng rất muốn cứ mãi nhắm mắt, để khỏi phải đối mặt với hắn, nhưng khi ánh mắt xẹt qua tấm vải quấn quanh cổ tay hắn thì chợt nhớ tới thương thế của hắn, liền khẽ "a" một tiếng, thở nhẹ ra.
Dương Phàm bất chợt quay đầu lại, mừng rỡ nói:
- Ngươi tỉnh rồi?
- Ừ.
Trên người Thiên Ái Nô mặc chỉnh tề nhưng nàng vẫn thẹn thùng kéo áo da dê lên vai, nói khẽ:
- Thương thế của ...ngươi thế nào rồi?
Dương Phàm nói:
- Không có gì, chỉ một chút tổn thương nhỏ thôi. Khi thấy lều trướng, ngươi liền ngất xỉu, ta không thể kéo ngươi nên đã leo vào trong trướng, sai người cứu ngươi, vừa rồi ta đã cho ngươi ăn một bát cháo lúa mạch, hiện tại tốt hơn rồi đúng không?
- Ừ!
Thiên Ái Nô vẫn dịu dàng trả lời, hỏi:
- Đây là đâu?
Dương Phàm nói:
- Đây có lẽ là phạm vi thuộc quản lý của Bạch Đình, là một bộ tộc người Khương, nhân mã Mục Ân và Mộc Ti đi con đường khác, sẽ không qua nơi này, nhưng đại quân Chu Đồ từ Dực Bích Lý đến đây, thì nhất định phải qua nơi này, ta muốn khuyên họ khẩn trương di chuyển cả tộc rời khỏi nơi này, nhưng ta vừa nói chuyện với họ, bọn họ nói tiếng Hán không lưu loát, ta lại không hiểu ngôn ngữ bọn họ.
- Để ta đi!
Thiên Ái Nô xoay người ngồi dậy, suy nghĩ một chút, nói:
- Du mục người Khương Bạch Đình lại khá trung thành với Đại Đường ta, thủ lĩnh bọn họ đâu, đưa ta đi gặp họ.
Thiên Ái Nô gắng đứng lên, Dương Phàm vội đỡ nàng, nói:
- Ngươi không cần phải gấp, bọn họ đại khái cũng nghe hiểu vài câu, đã đi tìm thủ lĩnh của họ rồi.
Thiên Ái Nô nghe xong thả lỏng tâm trạng xuống, nàng vẫn khá yếu, vừa đứng lên thì tai ù tim đập, hiện tại xác thực là không nên vận động.
Nghe nói nơi này là bộ tộc người Khương thuộc khu vực Bạch Đình, Thiên Ái Nô khá yên tâm. Người Khương ở Tây Vực là một dân tộc lớn, tộc nhân này còn đông hơn so với dân tộc Thổ Dục Hồn hoặc Đột Quyết tự xưng là Vương quốc bá nhất, nhưng người Khương không có một chính quyền thống nhất, tổ chức vô cùng rời rạc, vì tranh đoạt thảo nguyên mà giữa các bộ tộc người Khương cũng hàng năm chinh chiến không ngớt.
Cho nên, sau này bọn họ bị phân chia và bị thống trị bởi dân tộc Thổ Dục Hồn và Đột Quyết. Mâu thuân giữa người Khương và người Đột Quyết vẫn rất lớn, giữa dân tộc Thổ Dục Hồn và người Khương cũng từng có thời điểm mẫu thuẫn xung đột không ngừng, tuy nhiên sau đó mấy đời dân tộc Thổ Dục Hồn Vương dần dần chú ý dung hợp và lôi kéo, khiến người Khương dần dần quy thuận.
Sau này khi người Đường và dân tộc Thổ Dục Hồn gặp chiến tranh, rất nhiều bộ tộc người Khương đều phân chia tìm dân tộc Thổ Dục Hồn để nương tựa, người Đường ở trong này thật sự là chưa nói tới "nhân hòa", tuy nhiên hiện tại dân tộc Thổ Dục Hồn đã bị Thổ Phiên thâu tóm, ngay cả vương tộc dân tộc Thổ Dục Hồn cũng lưu lạc thành hai bậc công dân, nơi đó đã không đủ hấp hẫn người Khương nữa.
Trước mắt, theo như người Đường thống trị các dân tộc thiểu số thì thân cận nhất người Hán chính là người Khương rồi. Lúc này, khu thống trị của người Đường có rất nhiều bộ tộc người Túc Đặc, người Đột Quyết, người Thổ Phiên, người Khương quy thuận. Quan phủ đang có ý đồ thay đổi thói quen du mục của bọn họ, để bọn họ thử nông canh, bởi vậy mà mâu thuẫn giữa họ bớt đi một chút.
Để họ dứt bỏ du mục theo nông canh, không chỉ khiến một số người chăn nuôi kiên trì theo truyền thống không tiếp nhận được, thủ lĩnh của bọn họ thì lại càng không, bởi vì một khi nông canh trở thành phương thức sản xuất chủ yếu của bọn họ, thì quyền thống trị của bọn họ đối với bộ tộc sẽ bị dao động, rất dễ dàng bị quan phủ thu phục.
Tuy nhiên, mâu thuẫn trước mắt này chủ yếu tập trung ở bộ tộc quy thuận người Túc Đặc và người Đột Quyết. Người Khương sớm đã quen thuộc nông canh rồi, hơn nữa không còn tồn tại giai tầng bộ tộc thống trị cứng rắn như người Đột Quyết và Túc Đặc, cho nên trước mắt mà nói, bên trong các dân tộc thiểu số Tây Vực, quan hệ hòa thuận nhất với người Đường là người Khương.
- Nhị Lang, ta...
Thiên Ái Nô lần nữa ngồi xuống, nhất thời không biết nói gì với Dương Phàm, lại có cảm giác ngượng ngùng với Dương Phàm, sự yên tĩnh trong trướng làm nàng hốt hoảng, cố gắng lắm mới lấy được hết dũng khí, vừa há mồm gọi một câu thì Dương Phàm lại đưa một bát gỗ qua, nói:
- Ăn thêm chút cháo đi, còn có chút thịt ở trong, chúng ta đói bụng mấy ngày, nên để dạ dày thích ứng một chút.
- Ah...
Lời nói của Thiên Ái Nô bị cắt ngang, bèn ngoan ngoãn nhận lấy bát, ăn từng miếng cháo nhỏ được nấu nhừ, nàng cảm thấy dường như nên nói chút gì đó với Dương Phàm, ít nhất...nàng đã bộc bạch lòng mình với Dương Phàm.
Thật ra tình cảm trong lòng nàng cũng rất mông lung, cho đến thời khắc sắp chết mới đột nhiên rõ ràng. Mà nay nàng đã thổ lộ với Dương Phàm rồi, mà lúc ấy Dương Phàm cũng thừa nhận. Nàng còn nhớ rất rõ cảnh tượng lúc đó, càng cả thấy...quan hệ hai người đáng nhẽ nên khác hơn chút mới phải, nhưng không biết vì sao, nàng cảm thấy dường như quan hệ giữa nàng và Dương Phàm lại quay trở lại lúc ban đầu.
Lúc trước khi nàng gặp Dương Phàm, Dương Phàm luôn tìm cơ hội đấu miệng với nàng, nhưng hiện tại hai người họ cùng hoạn nạn xuyên qua sa mạc lớn, uống cùng túi nước, ôm nhau ngủ, lúc đến ngưỡng cửa sinh tử thì thổ lộ, hắn vốn nên thân thiết với nàng hơn, nhưng sao hắn giống như đang né tránh nàng?
Miệng nhỏ nhắn của Thiên Ái Nô ăn cháo, lúc thì nhìn Dương Phàm. Dương Phàm vẫn ngồi trước đống lửa, thêm phân trâu, củi gỗ, thần thái không còn vẻ tự nhiên và thoải mái như vừa rồi nữa, vẻ chăm chú của hắn như thể là giả vờ, chỉ sợ cũng đang ngại ngùng đối mặt hoặc nói chuyện với nàng.
Thiên Ái Nô dần dần bất an, hay là...lúc ấy hắn chỉ là lừa gạt nàng?
Vừa nghĩ như thế, trong lòng Thiên Ái Nô đột nhiên có một cảm giác vô cùng khủng hoảng, nỗi ám ảnh khi còn nhỏ bị người thân vứt bỏ vẫn ảnh hưởng nàng, nàng không dám hoàn toàn tin tưởng bất cứ kẻ nào, cũng không dám yên tâm yêu bất cứ kẻ nào, mãi cho đến khi nàng tuyệt vọng chờ đợi cái chết, Dương Phàm đã dùng nhiệt huyết của hắn giải trừ nàng tâm linh ma chú trong nàng.
Cho nên, Thiên Ái Nô đã đem tình cảm bị kìm nén lực tích tụ hơn mười năm trút xuống trên người một người, tình cảm này khác với tình yêu của bất cứ người nào, đó là một tình yêu cuồng dại khiến nàng căn bản không có cách nào khống chế được, nhưng thái độ của Dương Phàm làm nàng khó hiểu hoảng sợ:
"Chẳng lẽ...hắn thật sự không thích mình sao?