Dương Phàm sau khi nhìn bóng dáng Phùng Tây Huy nhẹ nhàng khuất bóng sau khoảng tường màu vàng của miếu, lại chậm rãi nghiêng đầu, ngẩng lên nhìn tháp Tề Vân.
Tháp Tề Vân cao như núi, có tới mười ba tầng bảo tháp làm bằng gỗ, cao ngất lung linh, cổ kính thanh nhã đẹp đẽ. Trên tháp chỉ có cửa phía nam mở ra, từ đây có thể ngắm nhìn non nước xa xa.
Lúc này, trên đỉnh tháp Tề Vân kia, Tam Sơn Đại Sư và Nhất trọc hòa thượng cùng Tiểu Man đứng ở đó, trên cao nhìn về phía xa chỉ trỏ.
Dương Phàm không đi lên, hắn chắp hai tay sau lưng, ở dưới tháp chậm rãi quay trở ra, lại đem chuyện trong Hình Bộ cẩn thận lọc qua một lần, vừa mới ngẩng đầu thì thấy Tam Sơn Đại Sư, Tiểu Man và Nhất trọc hòa thượng cùng đi xuống từ trong tháp đi ra, cười khanh khách nói với hắn:
- Lang quân, lên cao trông về phía xa, nhìn thấy hết toàn bộ thành Lạc Dương, rất thích thú. Lang quân sao không đi lên xem một chút?
Dương Phàm cười nói:
- Ta cùng với Tiết sư đã không chỉ một lần trèo lên tháp Tề Vân. Ồ, đi vòng vo nửa ngày, nương tử chắc cũng hơi mệt một chút, xin mời nàng cùng Nhất Trọc sư huynh quay lại phòng khách trước, ta cùng với Tam Sơn Đại sư đi qua bên kia một chút.
- Ah!
Tiểu Man đại khái là nhìn ra Dương Phàm có việc, ánh mắt chợt lóe lên ranh ma linh động, hé miệng cười cười, liền cùng Nhất trọc hòa thượng rời đi. Tam Sơn Đại sư vẫn khẽ cười đứng ở đằng kia tay lần tràng hạt, cho đến lúc Tiểu Man rời khỏi, mới hướng về phía Dương Phàm chắp tay thi lễ, cười hỏi:
- Lang trung có chuyện gì muốn hỏi lão nạp sao?
Dương Phàm nói:
- Đúng vậy! Dương mỗ muốn thỉnh giáo đại sư, nếu một người ở Lạc Dương đã xuất gia, ta cũng không biết người đó bây giờ đang ở tại chùa miếu nào, có cách gì có thể tìm kiếm?
Tam Sơn Đại sư ngẩn ra, thấy hắn hỏi kỳ quặc, đoán trước trong đó nhất định có chuyện kỳ lạ, cũng không tiện hỏi, liền đáp:
- Theo như lời Lang trung nói, không biết người này là nam hay nữ, tại sao lại gia nhập tăng đạo?
Dương Phàm cười khổ nói:
- Chuyện này..., nàng là nữ nhân, về phần tại sao ra nhập tăng đạo, Dương mỗ thật sự không biết, chỉ biết nàng đã xuất gia ở Lạc Dương.
- Ra vậy,...
Tam Sơn Đại sư vừa nghe nói là nữ nhân, ra vẻ đã hiểu được điều gì đó tuy rằng thật ra cũng chẳng hiểu gì cả. Đại sư vuốt ve chòm râu trắng phất phơ trước ngực, nói:
- Người dân bình thường nếu muốn tìm ra một người như vậy, tất nhiên là khó như lên trời, tuy niên với thân phận của Lang trung ngươi, chỉ cần ngươi biết tên họ của nàng, muốn tìm được nàng cũng không phải là chuyện khó.
Dương Phàm tinh thần linh lợi hẳn lên, vội vàng nói:
- Xin Đại sư chỉ bảo!
Tam Sơn Đại sư nói:
- Trước kia, mọi việc của tăng đạo đều do Hồng Thũng Tự Sùng Huyền Công quản lý. Từ khi nữ đế đăng cơ đến nay, quyền quản lý tăng ni thuộc về các bộ phận bên dưới của Lễ Bộ. Mà quyền quản lý đạo sĩ lại thuộc Tông Chính Tự. Dương Lang trung chỉ đến hai nha môn này điều tra một chút, còn sợ không tìm thấy tung tích của nàng sao?
Dương Phàm vui mừng nhướng mày, hỏi tới:
- Ở hai nha môn này, nhất định ghi lại thân thế của bọn họ?
Tam Sơn Đại sư nói:
- Đó là tất nhiên. Phàm là người xuất gia, đầu tiên phải theo sư chuyên cần học lâu dài, sau đó qua sự đề cử của Sư, lại phải do triều đình phê chuẩn. Ở hai kinh thành Trường An và Lạc Dương khi độ tăng đạo còn cần có một người ở Ngự Sử khảo hạch, sau đó lĩnh độ điệp (thẻ tu hành) mới chính thức trở thành pháp tăng. Triều đình còn sắp đặt hộ tịch đối với tăng đạo, giống như hộ dân chúng, ba năm lại bị kiểm tra, tất không sai.
Một tảng đá lớn đè nặng trong lòng Dương Phàm rơi xuống, vui vẻ nói:
- Vậy là tốt rồi. Dương mỗ âm thầm dò la rất lâu rồi, cho đến nay không có tin tức, quả nhiên là hỏi qua Đại sư người biết chuyện thì mới được như thế. Như vậy thì dễ rồi, chỉ cần...
Dương Phàm nói đến đây bỗng nhiên ngẩn ngơ, chậm rãi hướng về phía Tam Sơn Đại sư nghi ngờ mà nói:
- Đại sư, có chỗ không đúng? Dương mỗ ngày trước lúc xuất gia quy y, nhưng không có trình diện Ngự Sử, cũng chưa từng có người nghiệm chứng tên họ, xuất thân của ta, đăng ký kê khai a.
Đôi hàng lông mày già lão của Tam Sơn Đại sư co quắp hai cái, hợp thành chữ thập mà nói:
- A Di Đà Phật, Lang trung lúc trước là được Hoài Nghĩa Đại sư quy y, còn cần ai tới phê chuẩn, lại có Ngự Sử nào dám tới khảo hạch đâu chứ?
Dương Phàm giật mình nói:
- Như vậy cũng tốt, nàng cho dù là thế nào cũng không thể là do Tiết sư quy y đấy, như vậy mà nói, từ các bậc tôn sư trong chùa, thì nhất định sẽ có ghi chép.
- Ách...nhưng cũng không hẳn...
Lời nói này của Dương Phàm làm cho Tam Sơn Đại sư vội nhắc nhở bổ xung:
- Nhưng mà Lang trung xác định nàng đã thực sự xuất gia chứ? Nếu nàng vẫn chỉ là theo sư phụ đào tạo việc thờ phụng, chưa chính thức xuất gia, như thế quan phủ tất nhiên không có ghi chép lại.
Ngoài ra, trong kinh thành này có một loại người, khoác thêm áo đạo sĩ thì tự xưng là người xuất gia rồi, Thật ra... ngươi biết, những nữ nhân này tuy mặc đạo bào, nhưng chi phí cho cuộc sống hàng ngày thì vẫn giống như lúc còn ở nhà, bên cạnh nàng vẫn không thiếu những kẻ hầu người hạ, những người đó cũng đều ăn mặc như người xuất gia, nhưng kỳ thật...
Dương Phàm vừa nghe không khỏi nhíu mày:
- Theo như lời Đại sư, những loại nữ nhân quan "Thanh tu", nàng sẽ ở đó tuyệt đối sẽ không đi đấy. Tuy nhiên nếu nàng còn chưa thực sự xuất gia...
Dương Phàm vỗ vỗ cái trán nói:
- Cho dù là thế nào, ta cứ đi Từ Bộ và Tông Chính Tự điều tra đã rồi mới nói, đa tạ Đại sư!
※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※
- Dương Pháp Trực, tại hạ xin cáo từ đã!
- Đi thong thả, đi thong thả!
Đại Lý Tự Pháp Trực Dương Chí chắp tay qua quýt, người tới chỉ là một sai nha bình thường của Hình Bộ, nếu không phải hắn là người bên cạnh của Hình Bộ Lang Trung Trần Đông, Dương Chí cơ bản là mặc kệ hắn rồi.
Phùng Tây Huy ở trong Thiêm Áp phòng, đang cùng người quen trong Đại Lý Tự nói chuyện phiếm, cửa sổ mở ra, vừa đúng lúc nhìn thấy tình hình trong viện, vừa thấy La Lập rời đi, y lập tức từ biệt bạn hữu, ra khỏi Thiêm Áp phòng, thì bám theo Dương Chí đi tới.
Dương Pháp Trực vừa mới quay trở lại Thiêm Áp Phòng của mình, Phùng Tây Huy liền theo đuôi mà vào.
Đừng thấy Phùng Tây Huy ở Hình Bộ bây giờ không là gì, nhưng cũng phong quang lắm đấy, cũng quen biết Dương Chí này, mặc dù không phải là vô cùng thân thiết, nhưng quan hệ cũng không nhạt nhẽo.
Phùng Tây Huy cười dài chắp tay hướng về phía Dương Pháp Trực nói:
- Dương Pháp Trực, đã lâu không gặp a!
Phùng Tây Huy ở lại trong phòng của Dương Pháp Trực độ nửa canh giờ, sau đó cười dài từ biệt mà rời đi.
Dương Chí đưa tiễn y đến sân viện, nhìn bóng lưng của y đi xa rồi mới lẩm bẩm:
- Đây là có chuyện gì? Vị Lại bộ Phan Lang Trung đó cứ cho là nhờ người, cũng nên nhờ quan xử án bản tự làm hộ mới đúng, sao lại bỏ gần tìm xa, từ Hình Bộ chạy đến đây, mà người của Hình Bộ liên tiếp đến nơi này, lại không có ai phân biệt nặng nhẹ.
Dương Chí suy đi nghĩ lại vẫn không có lời giải đáp, lắc đầu trở về gian phòng của mình.
Phùng Tây Huy rời khỏi Đại Lý Tự, thì cũng không trở về Hình Bộ, mà trực tiếp đánh ngựa chạy vội đến chùa Bạch Mã.
Dương Phàm dùng việc tính dưỡng thân thể, theo dõi có bị nhiễm ôn dịch hay không, lấy danh nghĩa bệnh hiểm nghèo mà vào chùa Bạch Mã, mấy ngày này thật là thanh nhàn vô cùng, hàng ngày không phải là cùng sư huynh đệ nói chuyện phiếm thì cũng cởi áo đánh cầu, hoặc là cùng nương tử đi chơi đây đó, thật là tự do tự tại.
Từ khi hai người thành thân tới nay phong ba không ngừng, hai người được một lần vứt bỏ hết thảy chuyện trần tục, sớm chiều gần nhau, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, đúng như là mật ong trộn dầu vậy.
Lúc này, hai vợ chồng đang ở bờ sông Lạc bên cạch chùa Bạch Mã câu cá.
Cả mảnh đất này đều thuộc về chùa Bạch Mã, Tiết Hoài Nghĩa bên trong chùa Bạch Mã là một ác hòa thượng cho nên cơ bản là không có ai dám tới nơi này xem xét, hay đến nơi này câu cá, ngoài người của chùa Bạch mã, cơ bản là cũng không có ai ở đây câu cá, cho nên nơi này thanh tịnh vô cùng, chỉ có hai vợ chồng bọn họ.
Hòa thượng chân chính chắc sẽ không sát sinh đấy, về phần đám giả hòa thượng này, muốn ăn cá thì đến quán ăn, ai biết được lạc thú câu cá? Cho nên bờ sông Lạc Thủy thành không gian riêng của hai vợ chồng bọn họ.
Ánh mắt trời đã dịu giảm bớt cơn nóng nực của ngày hè chiếu lên trên người bọn họ vô cùng ấm áp và thoải mái.
Trên mặt nước sóng lăn tăn, hai cái phao bị gió thổi mà trồi lên động đậy trên mặt nước, giống như là trên mặt đất nhấp nhô.
Cần câu cắm ở trên mặt đất, người ngọc ở trong ngực của hắn.
Dương Phàm dựa lưng vào một tảng đá lớn ấm áp, trong lòng ôm thân thể của nương tử mềm mại như không xương, hít hà mùi thơm ngát tỏa ra từ người nàng, đầu tựa lên một tảng đá lớn, hai mắt khép hờ. Hai người đều không nói gì, chỉ lẳng lặng hưởng thụ lấy khoảng thời gian ấm áp này.
Bỗng nhiên từ xa một âm thanh truyền đến:
- Lang Trung, Dương Lang Trung...
Dương Phàm nghiêng tai nghe ngóng, ngồi thẳng người.
Tiểu Man buồn ngủ nằm trong lòng hắn ngồi dậy, mở mắt nói:
- Hình như là gọi lang quân đấy.
Dương Phàm nói:
- Ừ, ta đi qua xem một chút.
Cái sọt cá ngâm trong nước ở bên cạnh, trong đó có mấy con cá béo câu được, dây thừng của sọt cá buộc vào chân ghế dưới mông Dương Phàm, hắn đứng dậy, cái ghế nhẹ bẫng đi, suýt nữa làm cái sọt cá kia rơi vào trong nước, khiến cá bơi mất dạng, Tiểu Man vội vàng tung người ngồi ấn chặt lên cái ghế, hừ nói:
- Muốn chạy, đâu dễ như vậy! Này hấp, này rán, này kho...
Dương Phàm nghe lời nói trẻ con của Tiểu Man... cười cười mà nghênh đón Phùng Tây Huy.
- Lang Trung đúng là thần cơ diệu toán!
Phùng Tây Huy vừa mới đi đến bên cạnh Dương Phàm thì lập tức không quên sở trường đưa ra một hồi nịnh bợ.
Dương Phàm nói:
- Như thế nào, có thu hoạch được gì sao?
Phùng Tây Huy nói:
- Ty chức đã biết Trần Đông trông cậy vào chuyện gì rồi!
Dương Phàm dẫn y đi vào phía rừng xanh mượt, nhìn thấy trong rừng lấp ló tháp Tề Vân, trầm giọng nói:
- Nói nghe một chút, xem vị Trần Lang Trung này còn có đòn sát thủ gì chưa tung ra!
- Phan Quân Nghệ đã chết!
- Phan Quân Nghệ?
Dương Phàm nhất thời không nghĩ ra người Phùng Tây Huy nói là ai, ngẩn người, mới hiểu ra người này là đầu sỏ xúc tiến gây nên việc Trình nương tử vô tội mà chết, con trai của Lại Bộ Khảo Công Viên Ngoại Lang Phan Túy Văn.
Dương Phàm giật mình mà nói:
- Phan Quân Nghệ? Hắn chết như thế nào?
Phùng Tây Huy nói:
- Thường Lâm không phải là đánh bạc thiếu hắn nợ lớn sao? Hắn vốn định dùng khoản nợ đánh bạc này ép buộc Thường Lâm nhường vợ, ai biết được là vợ của Thường Lâm là Trình đại nương tử lại bị mẹ chồng đánh chết. Người đã không có, hắn lại muốn tiền, vì thế tự mình đến nhà, hùng hổ đòi nợ.
Dương Phàm cả giận nói:
- Trình đại nương tử bị hắn hại chết, hắn còn dám đến nhà đòi nợ?
Phùng Tây Huy thở dài:
- Cái gọi là ác nhân, chính là như thế. Người này hành vi tuy là ghê tởm, nhưng làm việc cũng cẩn thận, có thể làm gì được hắn?
Dương Phàm "Hừ" một tiếng nói:
- Ngươi nói tiếp!
Phùng Tây Huy nói:
- Thường Lâm kia bị hắn ngấm ngầm mưu tính, thiếu một khoản nợ lớn, một nương tử như hoa như ngọc bị mẹ hắn đánh chết, lão nương bây giờ bị bắt vào trong lao đợi phán xét, Phan Quân Nghệ này lại còn chạy tới cửa đòi nợ! Con thỏ nóng nảy cắn người đây này, Thường Lâm này uất ức đã lâu, lúc này trong lòng cũng điên lên, nói qua lại vài ba câu thì đánh nhau với Phan Quân Nghệ. Con trai của Thường Lâm, Thường Chi Viễn đang ở bên linh đường mẫu thân giữ đạo hiếu, thấy phụ thân và Phan Quân Nghệ đánh nhau, mặt đỏ tía tai vật lộn, tức thì cầm lấy linh vị của mẫu thân hung hăng nện vào sau gáy Phan Quân Nghệ, kết quả...
- Phan Quân Nghệ liền chết?
- Ừ!