Chương 8: Dương Phàm
Một người đàn ông gầy gò mặc một bộ quần áo rộng, đi guốc mộc đến trước quán cơm, nói rất ngắn gọn:
- Diện Phiến Nhi, một chén!
Quán cóc này chỉ có bán mì nước, không cần cố ý nói muốn ăn Diện Phiến Nhi, trên thực tế gã là chào hỏi vị cô nương này.
Cô nương này họ Giang, bởi vì cha mẹ chỉ có duy nhất nàng nến đặc biệt đặt cho nàng một cái đại danh, là Giang Húc Ninh. Bên trong phường Tu Văn súp Diện Phiến Nhi của Giang cô nương là ngon nhất, buổi sáng uống chén mì Tàu, vừa ăn no lại ấm áp, cư dân các vùng lân cận thường tới chiếu cố nàng buôn bán, nên cũng gọi nàng là Diện Phiến Nhi mà không gọi tên.
- Vâng, thưa ngài!
Giang cô nương đáp ứng, cầm chén lớn qua, múc lấy một ít nước sôi trong nồi, lại tang thêm hai muôi nước luộc, đều là khách quen, nên biết rất rõ khẩu vị của gã, không cần hỏi nhiều, nhanh nhẹn cho thêm chút hành thái gừng cắt sợi rau hẹ hoa, người đàn ông gầy cao rất có nếp cũ thời Tần kia bỏ ra ba văn tiền, sắn ống tay áo, bưng chén lớn đi đến miếu ngũ tạng ngồi xổm ở ven đường.
"Người cổ Hán Tấn" vừa mới đi, phía sau lưng lại đến một người, hình dáng chỉ cao hơn miệng nồi lớn một chút, tóc được thắt bởi một mảnh vải, nhưng vẫn lộ vẻ bù xù. Gã quy củ khom người vái chào Giang cô nương, nói tiếng Trung gượng gạo :
- Cho ta, một chén, cám ơn.
Đó là một người nước Oa, tuy rằng gã là khách hàng, cũng phải trả tiền nhưng thái độ của gã với chủ tiệm vô cùng cung kính khách khí. Có lẽ những người nước Oa trước kia không phải như vậy, tuy nhiên mấy năm trước một trận "Chiến dịch Bạch Giang", Đại Đường đã đánh thủy quân của họ toàn quân bị diệt, từ nay về sau người Oa cũng không dám tỏ ra cuồng ngạo "Đông Thiên hoàng gây nên Tây Thiên hoàng" đến đây nữa.
Cửa lớn phường Tu Văn, rất nhiều dân chúng tụ tập thành đoàn, bởi vì thấy cửa phường đinh chậm trễ không mở cửa phường ra, có người không kiên nhẫn vọt vào phố Cổ Đình, nôn nóng gõ "Thùng thùng trống", hai phường đinh hôm nay trực đang sóng vai thong đi trên đường cái.
Phường Đinh bên trái ước chừng mười tám mười chín tuổi, lúc này ngáp giống như hà mã. Anh ta vừa ngáp, vừa dùng tay cậy dử mắt, tay kia thì sờ sờ cái chìa khóa bên hông, thắt lưng của hắn nới lỏng suy sụp, khăn vấn trên đầu xộc xệch, bước đi trên đường như có lò xo dưới lòng bàn chân , đi một bước run rẩy ba bước, bộ dạng chẳng khác gì một thiếu niên bất lương.
Ban đầu, Phường Đinh bọn họ chức năng tương đương với quản lý đô thị đời sau, khi phường đang thuê bọn họ, tiêu chuẩn lựa chọn chính là rất thích đấu đá tranh giành, có thể trấn áp được mọi người. Thời đại này Lúc này thay mặt, người quản lú của bọn họ gọi là "Người bất lương", quan tâm làm gì sao gọi họ là " người bất lương " , tính cách như vậy gọi như thế cũng không uổng.
Phường đinh đi ở bên cạnh gã nhìn còn nhỏ hơn gã hai tuổi, vị thanh niên này dễ nhìn hơn, eo nhỏ lưng to, dáng người cao cao, giống như một cây cao lương cấp đủ nước, toát lên sức sống từ bên trong.
Tướng mạo người trẻ tuổi này cũng tốt, hai hàng lông mày khôi ngô, sống mũi thẳng tắp, môi căng tràn nhựa sống, thanh tú giống như nữ nhân , khi cười với người bên cạnh trên má lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ rõ ràng. Khác hẳn với phường đinh kia, bước đi trên đường vai không rung thân hình không lảo đảo, có lực, hết sức vững vàng.
Phường Đinh mắt buồn ngủ lim dim tên là Mã Kiều, là con một trong nhà nhưng anh em họ của y rất đông, y đứng hàng thứ sau trong đám anh em họ cho nên mọi người trong phường thường gọi y là Mã Lục.
Chàng trai tuấn tú đi bên phải y tên là Dương Phàm, kém y hai tuổi, vừa mới chuyển đến thành Lạc Dương khoảng hơn nửa năm, nghe nói là từ Giao Chỉ đến đây, quê nhà còn có một huynh trưởng, cho nên người quen đều gọi hắn là Dương Nhị hoặc Nhị Lang.
Những phụ nữ cô nương trong phường lúc rảnh rỗi thường nói chuyện phiếm công nhận Dương Phàm là người tuấn tú nhất trong một trăm tám mươi bảy Phường Đinh, hơn nữa hắn lại là người ôn hòa thật thà chất phác, tính cách e thẹn ngại ngùng, như nữ nhân.
Lúc này, hắn đang mỉm cười bắt chuyện cùng hàng xóm láng giềng, nước da màu lúa mì, hàm răng trắng như tuyết, khí chất tuấn lãng sáng sủa rất được các cô gái đường thời hoan nghênh, nhất là khi hắn cười, mang theo một chút ngượng ngùng, khi đụng phải ánh mắt quyến rũ của con gái nào đóthì hai má của hắn thoáng đỏ ửng lên.
Lúc này mặt hắn cũng đỏ lên tức thì khiến trái tím các cô gái rộn ràng.
Kiểu phụ nữ này giống như lò xo, ngươi mạnh thì nàng yếu, ngươi yếu thì nàng mạnh, bắt gặp phải tiểu lang quân trẻ tuổi tuấn tú lúc nào cũng đỏ mặt ngượng ngùng, các phụ nữ cô nương trong phường thường nói chuyện trêu đùa hắn, càng khiến hắn đỏ mặt xấu hổ thì lại càng vui sướng cả buổi.
Mã Kiều chạy tới trước cửa phường, thấy tiếng "Thùng thùng trống" còn đập liên hồi không ngừng, lập tức bất mãn nói:
- Kêu cái gì mà kêu gõ cái gì mà gõ, có phải vội đi vội về chịu tang đâu!
Lập tức một ông lão vỗ một cái vào gáy y, quát:
- Ranh con này, có lớn có nhỏ ở đây, sao ăn nói thế hả?
Một đại nương bên cạnh nhéo lỗ tai của hắn, quát:
- Tiểu tử cút đi, lúc về ta sẽ nói lại với mẹ của ngươi! Ngươi nhìn Nhị Lang đi, lễ phép, hiểu quy củ, người ta còn ít hơn ngươi hai tuổi đấy, ngươi học tập lấy một chút đi!
Mã Kiều bị các bác trai chú thím giáo huấn liền nhanh chóng ngậm chặt miệng lại, giống như chuột chạy qua đường, thảm hại chen đến trước cửa phường lấy chìa khóa ra mở cửa, Dương Nhị cũng lấy ra chìa khóa để mở một cửa khác.
Cửa phường vừa mở ra, "Oanh" một cái, đám dân chúng chờ đã lâu nhất loạt đi ra, nào xách giỏ, gánh, đẩy xe, dắt lừa...
Mã Lục và Dương Nhị đứng ở cửa không kịp tránh ra, giống như hai ngọn cỏ lau trong gió, bị xông đến ngã trái ngã phải. Mã Lục vì buồn ngủ đứng không vững, cho nên lảo đảo suýt ngã, về phần Dương Nhị sao...
Ha ha! Có lẽ là đại cô nương nào đó chủ động chen lên đi lau mồ hôi cho hắn, nữ nhân Đại Đường ta rất vạm vỡ, thưởng thức ngắm mỹ nhân cũng không chỉ là độc quyền của nam nhân, nếu thấy tiểu lang quân tuấn tú đáng yêu hợp khẩu vị, thì nữ nhân cũng nguyện ý chiếm đoạt.
Đợi cho người tụ tập ở trước phường đi hết sạch, Mã Kiều và Dương Phàm như con quay vẫn quay lòng vòng hai vòng rồi mới đứng lại.
Dương Phàn gọi Mã Kiều:
- Kiều ca, đi ăn mì nước nhé?
Mã Kiều ngáp một cái, khua tay nói:
- Không được, mẹ ta đã làm xong cơm, ta trở về cùng ăn với mẹ ta.
Mã Kiều nổi tiếng là người con có hiếu trong phường, hiếu thuận vô cùng, đến nỗi bên trong phường thậm chí còn muốn tiến cử y làm Hiếu Liêm báo danh lên triều đình. Đáng tiếc "Hiếu Liêm" này ngoại trừ hiếu thuận cha mẹ ra, còn cần phải bác học đa tài, hành vi thanh liêm.
Mà Mã Kiều cũng chỉ có mỗi một ưu điểm là hiếu thuận cha mẹ. Chưa nói tới bác học đa tài , loại ngốc này một chữcòn không biết nữa là. Về phần hành vi thanh liêm, càng... không cần đề cập tới.
Dương Phàm trả lời một tiếng, Mã Kiều liền bước đi lảo đảo theo kiểu " kẻ bất lương bước đi như phường đinh" đi ở trên đường lớn, dường như y mộng du đi vài bước, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng dừng lại xoay người, gọi Dương Phàm nói:
- Tiểu Phàm, tối hôm nay, chỗ cũ, thời gian như trước!
Mã Kiều nói xong, nháy mắt với Dương Phàm cực kỳ nhanh, Dương Phàm hiểu ý, cười đáp:
- Hiểu rồi! Kiều ca yên tâm, nhất định ta sẽ đến đúng giờ.
Mã Kiều gật đầu, ngáp một cái xoay người đi, Dương Phàm chợt cũng gọi gã, đánh giá một phen, hồ nghi hỏi:
- Buổi tối hôm qua chúng ta không làm gì, sao ngươi lại buồn ngủ như vậy?
Mã Kiều khựng lại, lườm hắn tức giận nói một cái:
- Ngày nào cũng dậy sớm như vậy, ngươi không thấy buồn ngủ à?
Dương Phàm nhìn bóng lưng của hắn, không hiểu ra sao cả lắc đầu, rồi đi đến mặt quán Giang Húc Ninh.
Mấy thực khách bưng chén canh ngồi xổm ở ven đường thấy hắn đến đây, đều nhiệt tình chào hỏi cùng hắn:
- Dương Nhị, chào buổi sáng nha!
- Nhị Lang, chào buổi sáng!
Thời gian trôi đi đã là năm thứ nhất Vĩnh Xương.
Đây là một buổi sáng sớm Đông đô Lạc Dương.
Cũng là một buổi sáng sớm phường Tu Văn Lạc Dương!
Chương 9: Diện Phiến Nhi
Giang cô nương nhanh nhẹn làm thêm một tô đầy nữa cho người Oa kia, còn chưa kịp để gia vị vào đã nghe một âm thanh trong trẻo cất lên:
- Ninh tỷ, cho tiểu đệ một tô lớn nha, cho thêm nhiều dầu cay, tiểu đệ đói bụng lắm rồi.
Giang đại cô nương vừa nghe tiếng thì đã biết là ai đến, nàng cũng không ngẩng đầu lên, gắt giọng:
- Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, chờ một chút ngươi cũng không đói chết được, ngay lúc đông khách lại tới hối tỷ tỷ, đúng là quỷ chết đói đầu thai mà.
Nói thì nói vậy, nàng vẫn gắp một gắp mì lớn cho vào trong bát, thêm chút hành thái, hoa hẹ, chế thêm mấy giọt dầu cay làm từ cây thù du, lén nhìn mẹ đang nhóm lửa lò xem có chú ý hay không, rồi thật nhanh lấy một cái hồ lô nhỏ từ trong cái tạp dề màu xanh, mở nắp ra, bỏ chút tiêu vào.
Tiêu ở thời điểm này vẫn còn là thứ tương đối hiếm, giá cũng hơi đắt, ở nơi này những quán ăn bình dân trên phố không phải ai cũng có thể được ăn, tên người Oa bên cạnh nhìn sang với ánh mắt thèm thuồng.
Diện Phiến Nhi và Mã Kiều là hai người mà Dương Phàm quen biết đầu tiên kể từ khi đến Lạc Dương. Hắn ở lại Lạc Dương, tìm một chỗ ở, tham gia ứng tuyển vào phường đinh, đều dựa vào sự giúp đỡ của hai người này, cho nên quan hệ giữa Dương Phàm với hai người rất tốt. Diện Phiến Nhi xem hắn như em ruột của mình, hết sức yêu thương, Dương Phàm thì như thấy ở Diện Phiến Nhi có vài phần giống như người chị đã mất của mình, nên cũng thật lòng coi nàng như chị ruột.
Diện Phiến Nhi sau khi nhanh chóng rắc tiêu vào tô, thấy mẹ vẫn đang mải miết thêm củi, không có chú ý tới việc làm lén lút của mình, liền thè lưỡi cười dí dỏm với Dương Phàm, đưa tới một tô lớn. Dương Phàm đón lấy, nói tiếng cám ơn với Giang cô nương, cầm ba miếng đồng tiền lớn vỗ mạnh lên bàn, lớn tiếng nói:
- Ba đồng tiền!
Khuôn mặt xinh đẹp sa sầm, trừng mắt nhìn hắn ra vẻ oán trách.
Dương Phàm làm phường đinh tiền lương không nhiều, một người đàn ông độc thân cuộc sống không ai lo liệu, chi tiêu không có kế hoạch, khó khăn lắm mới không lâm vào cảnh túng thiếu, bởi vậy Giang Húc Ninh vẫn hay ưu ái cho hắn, chuyện ăn uống của Dương Phàm có thể giúp được là giúp, những khi đến quán của nàng ăn mì, Giang Húc Ninh chỉ cần thấy mẹ không chú ý là không lấy tiền của hắn.
Dương Phàm cũng không coi Diện Phiến Nhi là người ngoài, tấm lòng của tỷ tỷ, hắn cũng vui vẻ nhận. Nhưng gần đây nhất hắn mới được Mã Kiều cho hay, hoá ra Ninh tỷ vất vả như vậy, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, chính là vì để dành dụm của hồi môn.
Theo tập tục của thời Đường, khi nhà gái thành thân của hồi môn phải thật hậu hĩnh, con gái con nhà nghèo rất khó gả, cho dù nàng ta có xinh đẹp, trừ khi gả cho người đàn ông quê mùa cục mịch nghèo rớt mồng tơi, nếu không thì với của hồi môn quá ít, khó tránh khỏi cảnh bị nhà chồng xem thường, từ đó sẽ bị gây khó dễ.
Ninh tỷ từ sau khi cha mất, cuộc sống của hai mẹ con khá chật vật, gia cảnh cũng sa sút, cuối năm nay nàng sẽ kết hôn rồi, nhà chồng là Liễu gia ở phường Vĩnh Khang, mặc dù không có công danh, nhưng cũng là người ăn học.
Hai mẹ con sợ đồ cưới ít quá sẽ bị nhà chồng khinh thường, cho nên ngay từ ba năm trước đã bắt đầu lo mua bán kiếm tiền, tất cả đều là vì của hồi môn dành cho nàng khi xuất giá được dễ coi một chút, buôn bán nhỏ, lời cũng không có bao nhiêu, Dương Phàm sao có thể ăn không mãi được. Hắn cố ý lớn tiếng nói ra, chính là muốn cho Giang mẫu chú ý, tránh cho Diện Phiến Nhi tỷ tỷ phải đưa lại tiền.
Dương Phàm thấy tỷ tỷ có ý tốt, cho nên cười cười đầy ái ngại với Giang Húc Ninh, lúc này mới bưng lên tô mì thơm ngào ngạt nóng hổi kia, đi lại dưới tàng cây, ngồi ở trên một tảng đá bắt đầu ăn mì.
Dưới tàng cây đặt một vài tảng đá, quán ăn bình dân không có chỗ để kê bàn, mọi người ăn mì ở đây mang đi đâu ăn là tùy ý. Khách ăn đều là hàng xóm láng giềng, mọi người vừa ăn, vừa nói chuyện trên trời dưới đất, Dương Phàm rất ít nói, chỉ chú ý nghe, hắn là một người rất chịu khó nghe.
Lúc trước, Trương Bạo, cháu của Cầu Nhiêm Khách trong cơn giận dữ một mình xông vào phủ đô đốc, nhanh như chớp lấy đầu của đô đốc Quảng Châu là Lộ Nguyên Duệ, rồi ung dung cắp kiếm lên thuyền rời bến, tiếng tăm vang dội một thời, trở thành một trong những hiệp khách nổi tiếng trong lịch sử của Đại Đường. Chỉ có điều không ai biết tên họ của y, sau này phần lớn sách sử ghi lại việc này, cũng chỉ gọi là người Côn Luân vô danh.
Trương Bạo đi lại không hình không bóng, tự do, phóng khoáng, nhưng lại bị một tên ăn xin nho nhỏ là Dương Phàm làm vướng bận, tuy nhiên Trương Bạo là người hào hiệp trượng nghĩa, rộng rãi cởi mở, cả đời xem trọng nhất là thanh danh, không muốn bởi vì chuyện của mình mà hại tính mạng của tiểu tử này, đành phải đem hắn mang đến Nam Dương. Dương Phàm ở Nam Dương vài năm, theo sư phụ học tập võ nghệ, khi đã học thành tài, hắn liền nhanh chóng từ biệt sư phụ về lại Đại Đường.
Sau khi Dương Phàm trở lại Đại Đường trước tiên đi một chuyến đến phủ Quảng Châu, tìm một vài viên quan nhỏ làm việc trong phủ đô đốc ở Quảng Châu năm đó. Đáng tiếc thân phận của vị Bùi đại nương kia quá mức thần bí, mặc dù năm đó vào cái ngày mà Lộ đô đốc đích thân tiễnvị Bùi đại nương ra khỏi phủ cũng chính là ngày mà y bị người Côn Luân lấy đầu, bởi vậy cũng có một số người còn nhớ rõ vị phu nhân ấy, nhưng cũng không biết rõ thân phận của bà ta.
Dương Phàm không biết làm sao, đành phải từ bỏ việc tìm kiếm Nữu Nữu, bèn đi phủ Thiệu Châu.
Nữu Nữu đang ở nhà quyền quý, áo cơm không lo, tuy là làm nô tỳ, nhưng nhìn mẹ con của Bùi đại nương không giống dạng chủ nhân bạc đãi tôi tớ, có lẽ là nhất thời không có việc gì, tạm thời không tìm nàng nữa, vừa vặn hắn không phải vướng tay vướng chân, bởi vì hắn còn có một chuyện khác phải làm, đó là món nợ máu tàn sát thôn vào năm Vĩnh Thuần thứ hai!
Chuyện xảy ra vào năm đó, manh mối duy nhất của hắn chỉ có diện mạo của tên quan ác ôn cưỡi ngựa đứng im lặng rất lâu trên sườn núi, lạnh lùng ra lệnh tàn sát thôn. Tên kia có cái mũi quặp như mũi chim ưng với nếp hằn thật sâu bên cánh mũi.
Ở Thiệu Châu, hắn vẫn như cũ không có thu hoạch gì. Những năm gần đây trong triều đình thế lực khắp nơi đấu đá lẫn nhau, khi thì thất thế, khi thì đắc thế, bọn quan viên mất chức bãi chức thậm chí bỏ mạng rất nhiều. Tên Thứ sử Thiệu Châu, người đã công bố thôn bị phát sinh ôn dịch đã bị chém đầu do liên can với việc mưu phản của Từ Kính Nghiệp.
Lúc đó Thông phán của phủ Thiệu Châu cũng bị liên lụy, từ chức trở về quê. Dương Phàm lại tìm tới quê nhà của tên Thông phán đó, nhưng tên Thông phán này đối với nội tình của việc này lại hoàn toàn không biết gì cả, tin tức duy nhất y biết được đó là: những người đó đến từ Lạc Dương, lai lịch quá lớn, đến nỗi năm đó Thứ sử đại nhân cũng phải che dấu cho bọn họ, biết rõ huyết án những người chết ở trong thôn đều là bị tàn sát, cũng chỉ có thể lấy cớ là ôn dịch bùng phát để che dấu, không dám báo cáo rõ ràng với triều đình.
Về phần lai lịch của mười một hộ trong thôn, khi còn bé người nhà của Dương Phàm chưa bao giờ nói với hắn, hắn cũng không hề hoài nghi, hắn chưa bao giờ rời đi thôn nhỏ của mình, cho nên không cảm giác thôn của mình có gì khác so với những thôn khác, hắn cứ đinh ninh cho là mình chỉ là một người miền núi bình thường.
Nhưng sau này lớn lên từng trải nhiều, Dương Phàm dần dần phát giác, tiểu sơn thôn nơi mình sống và lớn lên quả thật có rất nhiều chỗ đáng ngờ, không chỉ vì huyết án tàn sát thôn thình lình xảy ra, mà là bởi vì chỗ ở của hắn, cư dân nơi sơn thôn không giống với phần lớn những cư dân sơn thôn bình thường khác.
Sơn cốc vô danh kia dường như chôn dấu rất nhiều bí mật, cha mẹ hắn, hàng xóm láng giềng của hắn, lai lịch của mỗi người đều rất bí ẩn. Điều đáng tiếc chính là, dường như mỗi một hộ tịch ở trong thôn đều đã được sửa đổi, Dương Phàm dựa vào những điều ghi chép trong những hộ tịch này căn bản tra không được lai lịch trước kia của bọn họ. Mà thân phận của bọn họ, lai lịch bao gồm cả tên họ tất cả đều là giả.
Đối với việc tiếp nhận bọn họ, năm ấy cũng đều là do Thứ sử đại nhân một tay xử lý, thậm chí ngay cả vị Thông phán mà Dương Phàm tìm được cũng không biết rõ ràng, việc sắp xếp cho hơn mười hộ thôn dân lại chỉ cần một vị Thứ sử tự mình xử lý, thậm chí không dám mượn tay người khác, việc này cho thấy có quá nhiều chỗ đáng ngờ.
Đã là người trong chốn quan trường, theo cách nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, không ai chủ động đi hỏi thăm việc này, Dương Phàm không hỏi được gì từ viên Thông phán kia. Tin tức có ích duy nhất nghe được từ miệng của viên Thông phán kia chính là lai lịch của đội quân này, đó là Long Võ Quân, cánh kỵ binh duy nhất trong cấm quân của Đại Đường.
Vì thế, hắn đến đây. Hắn bỏ tiền mua được một hộ tịch chuyển vào phường Tu Văn, nơi có rất nhiều quan viên triều đình, trở thành một phường đinh. Sau hơn nửa năm, hắn đã quen với thân phận của mình, quen với hoàn cảnh ở Lạc Dương, nhưng việc thăm dò tin tức của hắn vẫn không có kết quả.
Ấn tượng sâu nhất của hắn chính là tên quan mặc áo bào xanh nọ, nhưng người mà hắn có thể tiếp xúc có hạn, địa vị của người mà hắn có thể tiếp xúc cũng không cao, hắn cũng không thể dựa vào trí nhớ, vẽ ra tướng mạo của tên quan kia đã làm cho hắn khắc cốt ghi tâm để dò hỏi khắp nơi. Dường như manh mối đáng tin nhất, ngược lại chính là cánh quân kia mà lúc ấy hắn hoàn toàn không biết gì, Long Võ Quân.
Một cánh quân từ Đông đô Lạc Dương được phái đi, xa xôi ngàn dặm chạy đến Thiệu Châu chỉ để tàn sát một thôn, nhất định có một nguyên nhân rất lớn, một mục đích mà không thể cho ai biết, sau lưng nhất định có một kẻ chủ mưu có thân phận, chức vị rất cao. Nhưng kỳ quái là, sau hơn nửa năm điều tra nghe ngóng, hắn không ngờ lại không tìm thêm được một chút manh mối nào nữa, giống như chưa từng có một đám người đã từng làm một chuyện tán tận lương tâm như thế.
Hắn từng hoài nghi, huyết án này có phải là do triều đình gây nên không, nhưng theo từng bước một mà hắn đã điều tra được, nghi ngờ này dần dần được loại bỏ. Tất cả dấu vết đều không có, bất luận manh mối nào cũng đều được xóa sạch, với sự quyết đoán của Võ hậu đương triều, hoàng tộc Lý Đường có nhiều Vương gia như vậy, bà ta nói giết là giết, giết kẻ phạm tội, tịch thu tài sản cả nhà, phụ nữ và trẻ em cũng đều giết, cũng chưa từng nhăn mặt làm ra vẻ ta chưa từng giết người, không cần che giấu như thế?
Mấy ngày nay, hắn vừa bắt tay vào điều tra từ phía các quan viên, vừa điều tra trong dân gian. Có rất nhiều chuyện tra không được từ bọn quan viên, nhưng trên phố lại biết rất tường tận, đừng nhìn những thường dân này có thân phận thấp kém, nhưng trong số bọn họ có vài người là người hầu trong các nhà quyền quý, có người thì trông coi nhà cho quan, có người làm quản sự ở phòng kế toán của nhà quan quyền quý, hoặc là có vợ làm đầu bếp nữ, làm bà mụ của nhà giàu có, cho nên biết rất nhiều chuyện mà người ngoài không biết, nghe không được gì từ chỗ quan viên, nhưng lại có thể nghe được từ miệng của bọn họ.
Hứa Tiểu Kiệt, người dắt lừa thuê gõ hai cái " Coong coong " vào bát rồi bắt đầu hắng giọng
Hứa Tiểu Kiệt là " Người dắt lừa thuê " , trong nhà nuôi một con lừa đực. Ngày ngày dắt lừa đến nơi phồn hoa náo nhiệt hoặc tới cửa thành mà chờ, có người thuê con lừa của y, người thuê liền cưỡi lên con lừa, hoặc là dùng con lừa của y mà vận chuyển hàng hóa, hành lý, y liền đi bộ theo phía sau, cho nên gọi là " Người dắt lừa thuê " .
Bởi vì người dắt lừa thuê mỗi ngày tiếp xúc với đủ dạng khách khác nhau, kiến thức rộng rãi, cho nên mỗi ngày Hứa Tiểu Kiệt luôn luôn có một chuyện mới để kể cho mọi người nghe, mỗi ngày y đều là người đầu tiên kể đủ loại chuyện mà y nghe được trong ngày hôm qua:
- Khụ! Hôm qua, khi ta dắt lừa thuê, có nghe nói một chuyện lý thú...
Chương 10: Thiếu nữ yêu thầm
Hứa Tiểu Kiệt thấy mọi người ai cũng nhìn về phía y, liền cười hì hì nói:
- Chuyện này xảy ra vào mấy hôm trước ở phường Quy Nhơn, chuyện là ở phường Quy Nhơn có một nhà họ Hạ, cô con gái nhà họ Hạ thích một người họ Tôn cùng phường nhưng lại ngại ngùng không dám thổ lộ, cô gái này lại không biết chữ, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, liền tặng chàng ta một cái khăn lụa.
Chàng trai kia nhận lấy khăn tay của nàng, nhưng lại không biết ý tứ của người ta, bèn đi hỏi một người có học ở trong phường, người này cầm lấy khăn lụa, lật qua lật lại hai lần, bên trên một chữ cũng không có, cũng không thêu cái gì, ông ta cũng lấy làm khó hiểu. Tuy nhiên, sau khi ông ta ngẫm nghĩ hồi lâu, liền nói với chàng trai:
- Chúc mừng, chúc mừng, cô nương ấy là có tình ý với ngươi rồi.
Những người đàn ông đang sì sụp ăn mì cũng mồm năm miệng mười mà nói:
- Chỉ dựa vào một tấm khăn lụa trắng, người có học kia làm sao mà biết được?
Hứa Tiểu Kiệt đắc ý nói:
- Vậy mới nói, người có học đúng là người có học, rất thông minh lanh lợi, ông ta nói: " Ngươi xem, khăn lụa này trống trơn, nhìn ngang nhìn dọc, lật qua lật lại, bất kể nhìn như thế nào, cũng chỉ có tơ."Tơ", cũng chính là "tư". Như vậy chẳng phải cô nương người ta thích ngươi sao? Kết quả là, chuyện tình của hai người cứ như vậy mà tiến tới".
Một người đàn ông vỗ đùi nói:
- A! Sao ta lại không nghĩ tới nhỉ, không sai chút nào, khăn tay bằng lụa không phải chỉ sự vương vấn sao?
Hứa Tiểu Kiệt hôm nay chỉ nói chuyện nam nữ, không hề nói đến chuyện của các quan lại, nếu để mặc cho bọn họ cứ nói mãi về cái đề tài này, nội dung nói chuyện phiếm sáng nay chỉ sợ cũng xoay quanh đề tài về chuyện tình nam nữ thôi.
Dương Phàm cố ý làm cho bọn họ chấm dứt đề tài này, ngược lại thảo luận về bọn quan viên nghe lý thú hơn, bèn nói:
- Theo như ta thấy, chỉ sợ vị cô nương tặng khăn kia, bản thân cũng không nghĩ nhiều như vậy. Nàng là một người con gái, chịu đem khăn tay của mình tặng cho chàng trai kia, tình ý đã quá rõ ràng rồi.
Chỉ có điều chàng trai mà nàng thích cũng hơi thật thà chất phác, không thể hiểu được điều này. Mà người có học kia lại phức tạp hóa vấn đề, may mà cũng không sai, suy nghĩ ấy của ông ta cũng phù hợp với chuyện tình nam nữ, không có làm lỡ chuyện tốt của người ta. Trần Nhị thúc, thúc hầu hạ ở phủ Thị lang, gần đây nhất có chuyện gì lý thú không?
Vị Trần Nhị thúc kia đang vùi đầu ăn mì, nghe vậy liền ngẩng đầu cười, vừa muốn mở miệng nói chuyện, một thiếu nữ mặc váy ngắn liền eo màu xanh, áo khoác màu trắng với hai tay áo rộng vẻ mặt " Không coi ai ra gì " đi về phía bọn họ.
Vị cô nương này bước chân nhẹ nhàng, đi giống như mèo con, dọc đường nếu như gặp người quen chào hỏi nàng, nàng mới lộ ra vẻ mặt rất " Kinh ngạc " , nghiêm túc nhìn sang, sau đó chợt như bừng tỉnh, rồi mới lễ phép ân cần thăm hỏi một câu với người ấy.
- Trần Nhị thúc có ở đây không?
Thiếu nữ đến gần, nheo mắt hỏi mọi người, ngay tại chỗ đối diện với nàng năm thước, một người thô kệch có râu quai nón đang ngồi dựa vào gốc cây, người này chính là người mà Dương Phàm mới vừa gọi là Trần Nhị thúc, Trần Nhị thúc đứng lên, chào hỏi cô nương kia, cười vang nói:
- Tiểu Đông cô nương, cô nương đã đến rồi sao, ta ở chỗ này đây.
- Ồ, Trần Nhị thúc, áo của thúc cháu đã làm xong.
Tiểu Đông cô nương mắt đang dáo dác dường như đã tìm được mục tiêu, bước về phía lão, một người đàn ông ngồi ở trên đá bên cạnh ăn mì vội rút chân lại, sợ nàng vấp ngã.
Tiểu Đông cô nương cười híp mắt đến gần Trần Nhị thúc, lấy cái áo đang cầm trên tay đưa tới, nhỏ nhẹ nói:
- Nhị thúc, áo của thúc đã làm xong.
Người thiếu nữ này chẳng những tiếng nói nhỏ nhẹ, thân hình cũng khá mảnh mai, dung mạo của nàng cũng rất xinh đẹp, trên mũi, trên mặt có mấy nốt tàn nhang mờ mờ, nhìn cũng không rõ lắm.
Trần Nhị thúc đặt cái tô xuống, đưa tay xoa xoa ở trên người, cầm lấy bộ áo mới kia, nhìn đường may khéo léo, tỉ mỉ, vui vẻ nói:
- Ha ha, Tiểu Đông à, cháu may y phục này thật sự là vừa nhanh lại vừa đẹp.
Tiểu Đông cười cười mà nói:
- Nhị thúc khách sáo rồi, nếu Nhị thúc thích, sau này nếu có may áo hãy đến nhà cháu, mọi người đều là láng giềng, nhất định giá cả sẽ lấy rẻ một chút.
Trần Nhị thúc liên tục gật đầu nói:
- Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.
Tiểu Đông do dự một chút, trên mặt liền thoáng một chút đỏ, nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi cháu... hình như nghe thấy tiếng của Nhị Lang, Nhị Lang... có ở đây ư?
Tiểu Đông nói xong, liền nheo mắt lại, nhìn về phía những người khác đang ngồi vây quanh dưới tàng cây, thị lực của nàng bẩm sinh đã không tốt, nói theo cách nói hiện đại chính là thị lực bị cận nặng, khi muốn nhìn ai, theo bản năng mắt phải nheo lại.
Dương Phàm một thân một mình, trong nhà không có ai nấu ăn, mỗi ngày đều đến đây ăn cơm, sao lại không có ở đây chứ? Tiểu Đông cô nương biết rõ còn cố giả vờ hỏi.
Dương Phàm lúc này đang bưng chén canh, nghe vậy vội lủi ra sau lưng người khác trốn.
Từ dạo Tiểu Đông cô nương bị té ngã, đúng lúc hắn nhìn thấy, nhào về phía trước đỡ dậy, cô nương Tiểu Đông này dường như liền có tình ý với hắn, chỉ muốn gặp được hắn, dù không có việc gì cũng tìm cớ mà bám dính lấy hắn. Mặc dù Dương Phàm cũng mơ hồ đoán được tâm tư của nàng, nhưng vì người ta cũng chưa từng thổ lộ, hắn cũng không thể sỗ sàng cự tuyệt, chỉ có thể cố sức trốn tránh nàng.
Ngờ đâu một người đàn ông bên cạnh giở trò xấu, thừa dịp hắn không chú ý, đẩy hắn về phía trước, Dương Phàm " Ôi " một tiếng, lảo đảo một cái, trong tay đang cầm bát cơm chỉ còn lại có một ít súp còn chưa uống hết, lập tức tạt tràn ra ngoài, chẳng những đổ lên tay, còn văng đến váy của Tiểu Đông cô nương.
- Xin lỗi, xin lỗi! Tiểu Đông cô nương, ta không cẩn thận...
Dương Phàm quay đầu lại trừng mắt nhìn gã đàn ông kia liếc mắt một cái, quay đầu hướng về phía Tiểu Đông xin lỗi, Tiểu Đông cô nương bước tới gần, thấy rõ hình dạng của hắn, liền vui mừng mà nói:
- Không sao đâu, cũng không phải do Nhị Lang cố ý, đừng có khách sáo như thế, ngươi có bị bỏng hay không?
Tiểu Đông nói xong, liền lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay, lau dầu mỡ dính trên tay và trên quần áo của hắn.
Dương Phàm lúng túng nói:
- Ôi... , Tiểu Đông cô nương, ta không sao. Nước canh đã nguội rồi, cô nương không cần... Này... Ha ha ha...
Tiểu Đông cô nương bắt lấy tay của hắn để ở trong tay mình, cẩn thận lau sạch cho hắn, nhỏ giọng từ tốn nói:
- Nhị Lang sống một mình, mọi việc đều phải cẩn thận mới được, không nên hấp tấp. Y phục của ngươi bị bẩn rồi, hay là cởi ra, ta mang về giặt cho ngươi.
Nói xong, lại định cởi áo ngoài của hắn. Dương Phàm kinh hãi, vội vàng khoát tay:
- A, không sao, không sao! Tiểu Đông cô nương, cô nương không cần phải như thế, ta... Lúc này ta chỉ có một bộ quần áo mà thôi, nếu cởi ra thì lấy cái gì mà mặc.
Tiểu Đông khẽ thở dài, ân cần dặn dò:
- Đàn ông phải ra ngoài xã giao, không thể chi có một bộ quần áo được, đó chính là thể diện của đàn ông. Nhị Lang, huynh theo ta về nhà một chuyến, ta giúp huynhđo kích cỡ rồi may cho huynh một bộ y phục mới.
Dương Phàm cười gượng nói:
- Không cần, ta... rất ngại vì trong túi đã không còn tiền, bây giờ không thể đặt may áo mới đâu.
Tiểu Đông cô nương dịu dàng nói:
- Vậy thì có sao đâu, khi nào huynh có tiền thì trả cũng được, cho dù mãi vẫn không có tiền,... cũng không ...có vấn đề gì.
Nói đến đây, Tiểu Đông cô nương liền hơi cúi đầu, trên mặt thoáng vẻ xấu hổ.
Dương Phàm bối rối nói:
- Đa tạ ý tốt của Tiểu Đông cô nương, tạm thời... ta chưa cần áo mới, khi nào ta muốn may quần áo, nhất định sẽ tìm cô nương may hộ. Ôi, ở phường đang gọi ta, chắc là có chuyện bảo ta làm, vậy... Tiểu Đông cô nương, ta đi trước, chúng ta gặp lại sau.
Dương Phàm cầm lấy bát cơm chạy trối chết, phía sau lập tức vang lên tiếng cười trêu cợt của mấy người đàn ông:
- Dương nhị thật là không có đạo lý gì cả, tình ý này so với 'Tơ chính là tư' còn rõ ràng hơn nhiều, sao cứ giả vờ ngây ngốc mãi thế.
- Đúng đấy, đúng đấy, Dương nhị à, Hoa đại nương ở phường Châm Chức có rất nhiều tiền, Hoa đại nương chỉ có một cô con gái bảo bối, người ta đối với ngươi tình thâm ý trọng, chi bằng ngươi tới nhà ở rể đi, từ nay về sau ăn sung mặc sướng, lại còn được một cô vợ nhỏ vừa thương ngươi vừa hiểu ý ngươi.
Mọi người bật cười ha hả, trên mặt Tiểu Đông liền đỏ ửng giống như hoa đào, vô cùng xấu hổ dậm chân nói:
- Ôi chao, mọi người nói bậy gì đó, người ta không thèm để ý tới các ngươi nữa.
Nói xong liền vén váy bỏ chạy, mắt của nàng tuy nhìn kém, nhưng phường này nàng quá quen thuộc đường đi, bình thường sẽ không gặp phải vấn đề gì.
Nhìn bóng dáng cô nương đang bỏ chạy, tiếng cười dưới tàng cây càng thêm vang dội.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Phường đinh làm việc mỗi người một nơi, không có việc gì cố định. Dương Phàm làm việc mỗi nơi một ít, nhàn nhã thoải mái là hết một ngày, và khi bóng đêm phủ xuống, liền cùng với Mã Kiều đi khóa cửa phường.
Thành Lạc Dương thực hiện việc cấm đi lại ban đêm, đến tối chỉ có những người có giấy phép đặc biệt mới được xuất hành, còn những người khác thì không được ra đường, tất cả dân chúng đều ở trong từng phường, phường này tương đương với một khu, bên ngoài đều có xây tường cao gần hai trượng, tối cổng cũng phải được khóa.
Cổng phường khi đã khóa, tất cả đường phố đều trở nên vắng ngắt, khi màn đêm hoàn toàn bao trùm vạn vật, trên đường phố tối đen như mực, ngay cả bóng quỷ cũng không có, mỗi nhà đều sáng lên ánh đèn, giống như sao lốm đốm trên bầu trời. Võ hầu (lực lượng canh gác) thỉnh thoảng đi tuần tra trên con phố số mười, nếu có người đi ra đường vào buổi tối, một khi bị bọn họ bắt được, chắc chắn sẽ phải chịu một bữa đau khổ.
Muốn nói nơi có đèn đuốc sáng như ban ngày thì cũng có đấy. Những người quyền quý giàu có sắp đặt yến tiệc đãi khách tại nhà, hoặc uống rượu mua vui ca múa trợ hứng, hoặc có tiểu mỹ nữ ở thanh lâu kỹ phường vừa múa vừa hát, đàn sáo ngân nga, oanh oanh yến yến, căn bản cũng không ai quản, cấm đi lại ban đêm chỉ là cấm ở trên đường phố, ở trong nhà náo nhiệt như thế nào cũng không quan hệ với ai ở bên ngoài.
Tuy nhiên, quy định là do người đặt ra, có người đặt ra quy định, đương nhiên là sẽ có người làm trái quy định. Người ở trong phường này ngoại trừ không được đi lại trên con đường lớn số mười hay các con phố, con hẻm thuộc các tuyến đường chính, còn lại thì nếu như các cư dân đi lại vào ban đêm, phần lớn thời gian các Võ hầu đều là mở một mắt nhắm một mắt, cũng chẳng muốn quản làm gì.
Nhà của Dương Phàm ở phường Tu Văn là căn cuối cùng của lý thứ nhất hẻm thứ bảy, trong bóng đêm âm trầm, hắn lặng lẽ hiện ra ở sân nhà, lẳng lặng đứng yên trong hẻm một lúc lâu, thấy trên đường vô cùng yên ắng, lúc này mới lén lút lần mò đi về phía trước, cùng lúc đó, ở trong hẻm thứ tám cũng có một bóng đen bí ẩn đang lần mò đi ra.
- Kiều ca!
- Tiểu Phàm!
Hai người tiến đến gặp nhau, cẩn thận quan sát khắp nơi, Mã Kiều vỗ vai Dương Phàm, nói:
- Đi, làm việc thôi!
Chương 11: Hành thích
Bờ bắc Lạc Thủy, Thái Sơ cung.
Hồ Cửu Châu của Thái Sơ cung, mặt nước hồ chiếm diện tích mười khoảnh, nước sâu hơn trượng, cá bơi chim liệng, hoa cỏ phong phú. Hồ có hình dạng uốn khúc, được hình dung như Đông Hải Cửu Châu, trên châu kênh lớn ngang dọc, tre trúc cây cối rậm rạp.
Điện Dao Quang trên hồ Cửu Châu tráng lệ bề thế, hiên cao ba cấp, rồng cuộn trụ vàng, cửa sổ trạm hoa, mái hiên cong vút, đậm nhạt nhiều hình dáng, ngói lưu ly xanh biếc, cầu hồng bắc ngang. Từng viên gạch tấm ngói, từng cành cây ngọn cỏ, đều cho thấy sự dụng công tỷ mỉ, có thể nói là Quỷ Phủ thần công.
Cùng với một trận cười sảng khoái, Võ Tắc Thiên chầm chậm bước ra từ trong điện Dao Quang.
Lúc này vầng dương đã lặn, vành trăng đang lên, hai hàng cung đăng (đèn lồng) chiếu rọi khiến trước điện sáng tỏ như ban ngày, soi rõ dung nhan của bà ta: Võ hậu gương mặt tròn trịa, mi mắt thanh dài, quả là châu tròn ngọc sáng. Váy kỷ la mở ngực, dải lụa ánh vàng khoác qua vai quét đất, trong sự ung dung toát lên vẻ dịu dàng xinh đẹp.
Võ hậu quả là biết cách giữ gìn dung nhan, mặc dù đã có con có cháu, là một phụ nữ ngoài sáu mươi rồi, nhưng nhìn vào chỉ giống như người độ bốn mươi mà thôi. Lúc này đây, hai gò má bà ta ưng ửng hồng, giống như vừa mới uống rượu và thấm chút say, thế nhưng đôi mắt lại rất trong và sáng, không hề có chút mông lung.
Võ Tắc Thiên dừng lại trên bậc thềm, hứng trí nói:
- Truyền Thẩm thái y chuẩn bị một bát canh giải rượu, đợi ở tẩm cung, trẫm đốt đuốc đi dạo vườn mẫu đơn một vòng cho dã rượu.
Chỉ ý vừa truyền xuống, trong vườn mẫu đơn bên ngoài điện Dao Quang hàng trăm cây đèn đã được thắp lên, những ánh đèn phản chiếu trên mặt nước, hòa cùng ánh sao trên trời. Hai hàng cung nga cầm đèn đi trước, Võ hậu nhấc nhẹ hai cánh tay, khoan thai bước xuống thềm điện, tiến vào vườn mẫu đơn.
Cung đăng giương cao phía trước, cờ quạt rêu rao sau lưng, mười hai nàng cung nga sáu trước sáu sau, xắp thành hai hàng, nhẹ nhàng bước nhỏ theo sát. Võ hậu đi ở chính giữa, váy áo thướt tha dưới đất, kéo dài có đến hơn ba thước, trông chẳng khác nào Vương Mẫu giáng trần.
Võ Tắc Thiên yêu thích hoa mẫu đơn, Lạc Dương có nhiều giống mẫu đơn phong phú, đều là nhưng giống hoa danh tiếng, được sự chăm sóc tỉ mỉ của những người trồng hoa, rất nhiều loại đã có thể nở hoa cả vào mùa xuân và mùa thu. Ngay cả vào mùa đông, cũng có thể dùng cách ủ ấm để làm cho hoa nở. Chầm chậm dạo bước, hoa như gấm dệt, hương thơm lan tỏa bốn bề, khiến tâm hồn con người ta khoan khoái khoáng đạt.
Tâm trạng của Võ Tắc Thiên rất vui vẻ, tối nay uống rượu, các quần thần cùng nói chuyện thơ văn, khiến vui càng thêm vui.
Đến nay trong triều, những người dám phản đối bà ta càng ngày càng ít dần.
Nhớ lại hồi nguyên niên Quang Trạch, còn có một tên Từ Kính Nghiệp ăn phải gan hùm mật báo mà tính chuyện mưu phản. Thế mà chỉ trong vòng hai tháng đã bị bà ta phái quân đánh tan, Từ Kính Nghiệp dẫn quân đột phá vòng vây, định vượt biển đi sang phía đông, chạy qua Cao Ly (Triều Tiên ngày nay), cũng bị đám bộ tướng dưới trướng phản bội giết chết, để lấy công xin hàng với bà ta.
Về sau, lần lượt đến đám con cháu tôn thất Vương gia Lý Đường như các Vương gia Hàn Vương, Hoắc Vương, Giang Đô Vương, Lỗ Vương, Việt Vương, Quắc Vương, Phạm Dương Vương, Lang Tà Vương, lần lượt đều bị bà ta bức bách đến mức tạo phản, rồi trong vòng vài ngày, đều bị bà ta – vốn đã có sự chuẩn bị trước, lần lượt tiêu diệt.
Sau khi các Vương gia tôn thất lần lượt bị xử tử, địa vị của bà ta càng ngày càng thêm vững chắc, tuy trong triều vẫn còn một số đại thần có lòng khác, nhưng không có các Vương gia tôn thất Lý Đường giương cờ nữa, nên bọn họ cũng chẳng làm được nên trò trống gì.
Gần đây trong nước thường có điềm lành báo kính dâng lên triều đình, hôm nay lại có một viên huyện lệnh địa phương báo lên điềm lành, nói là có con gà trống của nhà nông dân nọ trong huyện đột nhiên biết đẻ trứng. Những điềm báo lành xuất hiện không ngớt, chính là điều để thu hút lòng dân, Võ hậu đương nhiên là trong lòng vui sướng.
Võ hậu đi theo những con đường quanh co khúc khuỷu, bên cạnh bà ta, có một thiếu niên công tử mặc trường bào cổ tròn màu trắng bạc, đầu buộc khăn lụa mềm đi theo bầu bạn. Vị công tử đó vai thon eo nhỏ, dáng người mảnh mai giống như một vầng trăng non, khí chất thông minh toát lộ như một viên ngọc tỏa sáng, cho người ta cảm giác ấm áp, mềm mại, thanh khiết.
Nếu ví Võ hậu là một bông mẫu đơn phú quý đang nở rộ, thì người đang đi bên cạnh Võ hậu đây giống như là một đóa bách hợp trong u cốc, thanh khiết trong lành, trắng ngần xinh đẹp. Nhìn vào, sẽ cảm thấy có một mùi thơm thư hương ập tới, người này chính là Thượng Quan Uyển Nhi, người được Võ hậu tin tưởng và trọng dụng nhất.
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ đỡ cánh tay Võ hậu, nhẹ giọng nói:
- Tân Binh quân Đại tổng quản Tiết Hoài Nghĩa hôm nay có gửi tấu chương lên, nói là đã phát hiện ra tông tích của Khả Hãn Đột Quyết Cốt Đột Lộc, đã dẫn hai trăm ngàn đại quân đuổi theo rồi.
Võ Tắc Thiên vui vẻ cười nói:
- Trẫm vốn có ý muốn giành tặng công lao lớn này cho A Sư, đáng tiếc là lần trước khi quân của hắn tới Tử Hà, thì quân Đột Quyết đã không đánh mà chạy. Hy vọng lần này hắn có thể đuổi kịp Cốt Đột Lộc, lập nên công lao lớn trở về.
Thượng Quan Uyển Nhi nhoẻn cười, nói:
- Tiết Sư võ dũng, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng cua Thiên Hậu.
Võ Tắc Thiên khẽ mỉm cười, hỏi:
- Còn có chuyện gì nữa không?
Thượng Quan Uyển Nhi nói qua:
- Còn có một việc, kể từ sau khi Từ Kính Nghiệp bị xử tử, em trai hắn là Từ Kính Chân vẫn trốn chạy bên ngoài, chưa bị bắt về quy án. Gần đây, hắn chạy lên phương Bắc đến Định Châu, định tìm đến nương tựa Đột Quyết, bị sai dịch của phủ Định Châu bắt được, hiện giờ đang trên đường dẫn giải về Lạc Dương, Định Châu phủ trước đó đã trình lên hồ sơ thẩm vấn...
- Hả?
Võ Tắc Thiên liếc nhìn nàng một cái, Thượng Quan Uyển Nhi tiến tới trước một bước, nói:
- Định Châu phủ nói, sau khi bắt được Từ Kính Chân, có tiến hành thẩm vấn qua một lượt, Từ Kính Chân khai là do được Lạc Dương Tư Mã Cung Tự Nghiệp và Lạc Dương lệnh Trương Tự Minh âm thầm giúp đỡ, nên hắn mới chạy tới được Định Châu.
Võ Tắc Thiên dừng bước, một luồng sát khí lạnh lùng gợn lên giữa hai đầu chân mày:
- Trương Tự Minh! Trẫm một lòng chân thành, ủy thác chức vụ Lạc Dương lệnh cho hắn, chẳng ngờ hắn lại có lòng dạ khác! Được! Được! Được lắm! Nếu ân huệ của trẫm vẫn không đổi được lại lòng trung thành của hắn, vậy thì hãy để đao phủ lấy trái tim trung thực hắn ra vậy!
Võ Tắc Thiên nhướng cao chân mày, nói với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Nhốt Cung Tự Nghiệp, Trương Tự Minh vào ngục, đợi sau khi Từ Kính Chân được áp giải về tới, giao hết cho Chu Hưng thẩm vấn. Từ Kính Chân lẩn trốn nhiều năm, chưa từng quy án, thiết nghĩ những người ầm thầm giúp đỡ hắn chắc không chỉ có hai người Cung Tự Nghiệp, Trương Tự Minh đâu!
Thượng Quan Uyển Nhi ngầm hiểu, vội đáp:
- Rõ! Sáng mai Uyển Nhi lập tức báo với Chu Hưng.
Võ Tắc Thiên thâm trầm "ừ" một tiếng, cất bước đi tiếp, nhưng hứng thú thì đã không còn.
Người ngoài chỉ biết Võ Tắc Thiên là bậc nữ nhân mà không thua kém anh hùng, bọn họ chỉ đứng từ xa mà nhìn thấy một Võ Tắc Thiên đầy hí phách ở bề ngoài, chứ đâu biết rằng bà ta rốt cục vẫn chỉ là một người đàn bà, mà đàn bà thì thường có những lúc bị cảm xúc chế ngự.
Đúng vào lúc bà ta đang cho rằng đã thu phục được lòng người trong triều, không còn ai dám công khai phản kháng lại bà ta nữa, đột nhiên lại phát hiện ra người mà bà ta hết mực tin dùng là Trương Tự Minh có hành động phản bội, điều này khiến cho cảm xúc của người đàn bà nắm cả thiên hạ trong tay này trùng xuống rõ rệt.
- Đây là người do một tay ta đề bạt cất nhắc, sao hắn lại phản bội lại ta? Chỉ vì ta là một người đàn bà thôi ư? Tại sao đàn bà lại không được quyền trị vì thiên hạ?
Võ Tắc Thiên phẫn uất thở hắt ra một hơi, cảnh sắc hoa như gấm dệt trước mắt đó, bà ta đã không còn tâm trạng nào mà thưởng lãm tiếp nữa. Thượng Quan Uyển Nhi thấy bà ta không cao hứng nữa, bèn nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Thiên hậu mệt mỏi rồi, hay là về sớm nghỉ ngơi đi! Ngày mai lâm triều sớm, còn có quốc sự phải lo kìa.
- Ừ!
Võ Tắc Thiên gục gặc đầu, phất nhẹ tay áo, nói:
- Bãi giá, hồi cung.
Võ Tắc Thiên vừa mới xoay người, đột nhiên có biến.
Các thị vệ cung đình tản ra bốn phía, lẩn khuất vào những bụi hoa, giống như nhưng cây nấm rải rác trên thảo nguyên vậy. Cách đứng của bọn họ nhìn thì có vẻ tản mác, nhưng thực ra là đang chắn giữ hết mọi con đường xung quanh Võ hậu. Lúc này, từ bên mé vai trái của Võ hậu, cách chừng mười trượng, một tên thị vệ kêu lên một tiếng, rồi biến mất dưới những lùm hoa.
Tiếng kêu của hắn rất cao, cũng rất ngắn gọn, giống như một âm thanh mới vừa phát ra khỏi yết hầu, nhưng chưa thành hình, hơi vẫn chưa thoát hết khỏi yết hầu, đã bị làm cho tịt ngóm, cho nên nghe ra hết sức dị thường.
Âm thanh này tuy rõ ràng là rất quái dị, nhưng lại không cao vút, nhưng do tâm trạng của Võ hậu đang tệ, xung quanh không ai dám cao giọng, nên khắp vườn mẫu đơn hết sức yên lặng. Cho nên, dù là cách đến mười trượng, nhưng bọn họ vẫn nghe thấy.
Võ Tắc Thiên khẽ nhướng cao chân mày, nhìn về phía phát ra tiếng kêu. Lại thêm một âm thanh ngắn gọn nhưng quái dị nữa, giống muốn ọe mà chưa kịp ọe. Lần này bọn học chính mắt nhìn thấy một giáp sĩ biến mất xuống dưới những lùm hoa, vị trí của người giáp sĩ này cách Võ hậu vẻn vẹn chỉ có tám trượng.
Sau đó, lại là một tiếng thét kinh hãi, lần này tên giáp sĩ đã có sự cảnh giác đề phòng, nên tiếng thét cũng thoát được ra khỏi cổ họng, nhưng chỉ được một nửa:
- Có...
Rồi đột nhiên ngừng bặt, lần này cách Võ Tắc Thiên sáu trượng.
Thượng Quan Uyển Nhi dáng người cao gầy, nàng nhìn thấy giữa những vạt hoa mẫu đơn đang bị vẹt sang hai bên, có thứ gì đó giống như một con mãng xã lớn cỡ thùng nước, đang trườn nhanh tới, cành hoa bị rẽ vẹt, cánh hoa tung bay.
Thượng Quan Uyển Nhi không khỏi thất kinh, lanh lảnh quát:
- Hộ giá!
Tiếng quát lớn của Thượng Quan Uyển Nhi vừa phát ra, những giáp sĩ được huấn luyện tinh nhuệ lập tức sáp tới, bao bọc khắp phạm vi bốn trượng xung quanh Võ hậu, gần như ngay lập tức tạo nên một bức tường đồng.
"Uỳnh!"
Một cụm hoa nổ tung, những bông mẫu đơn to cỡ miệng bát cùng với vô số cành hoa bốc lên cao chừng hai trượng như một cột nước. Rồi hóa thành một trận mưa hoa, lả tả rơi xuống.
Giữa màn mưa hoa với nào những cành những bông lả tả, một bóng người màu xanh nhạt lộn nhào nhảy lên, rồi đột nhiên, nghe một tiếng "chíu..u..u...", hóa thành một luồng ánh sáng, nhắm thẳng vào một góc tường được tạo bởi các thị vệ.
Đám thị vệ ở vị trí đó mới vừa khép lại, vẫn còn chưa vững.
- Hey!
Tuy số thị vệ ở góc đó vừa mới khép lại, nhưng họ đều là những người được huấn luyện tinh nhuệ, võ nghệ cao cường, phản ứng hết sức nhanh nhẹn, bọn họ đồng thanh hô lên một tiếng, bốn cây hoành đao đồng loạt chém về phía bóng người màu xanh nhạt.
Hoành đao là loại đao một lưỡi, sống dày lưỡi mỏng, sống đao và lưỡi đao đều thẳng, hết sức bén ngọt, đao của võ sĩ đạo Nhật Bản đời sau cũng là mô phỏng loại đao này. Hoành đao mà các thị vệ trong cung xử dụng đều là loại thượng phẩm bách luyện, sắc bén trắng sáng, không gì là không cắt nổi.
Bốn lưỡi đao, một giáng xuống đầu, một phạt ngang cổ, một đâm thẳng bụng, một quét dưới chân, bóng người đang lao tới kia cơ hồ như sắp lao vào một tấm lưới được tạo bởi những ánh đao, sắp bị nó nghiền cho tan xương nát thịt.
Khó khăn lắm mới chống đỡ được với một nhát đao, đột nhiên bóng người xanh nhạt kia ngụp xuống, "loạt xoạt" một tiếng, thụp xuống dưới những bụi mẫu đơn. Bốn người thu đao lại, định thay đổi thế đánh, bóng người nọ lại đột nhiên nhảy phốc lên từ dưới những bụi hoa, nhào lộn trên những bụi hoa mẫu đơn được các nghệ nhân trong cũng cắt tỉa chỉnh tề, giống như một cỗ xe gió quét ngang tới, thân hình chỉ cách trên các khóm hoa một khoảng rất nhỏ.
Bóng người màu xanh nhạt cứ lộn nhào một đường như vậy mà lao tới, người đứng đầu trong số bốn tên thị vệ hồi nãy đã kêu to một tiếng, một gối khụy xuống đất. Bắp chân hắn bị kiếm của đối phương đâm xuyên qua, máu phun ra hai phía. Động tác của tên thích khách đó quả là quá nhanh, đến tận lúc này tên thị vệ mới cảm nhận được, thấy máu đã trào ra, mới thất thanh hô lên.
Chú thích: lúc này Võ Tắc Thiên vẫn chưa gọi là Võ Tắc Thiên, trên thực tế A Võ chưa bao giờ được gọi là Võ Tắc Thiên. Trong sử sách chỉ nói bà ta là Võ thị, đến cái tên cũng không có, hoặc là có, nhưng không được ghi chép lại trong sử sách. Sau khi bà ta trở thành Tài Nhân, Lý Thế Dân ban cho nàng một cái tên là Mị, gọi là Võ Mị.
Sau khi bà ta lên làm Hoàng đế, tự phát minh ra một chữ có nhật nguyệt trên cao là chữ "Chiếu", từ đó gọi là Võ Chiếu. Trước mắt, tên chính xác của bà ta phải nên gọi là Võ Mị, còn Võ Tắc Thiên là do người đời sau rút ra từ tôn hiệu Tắc Thiên Đại Thánh Hoàng Đế của bà ta mà gọi. Từ đó tạo thành thói quen theo các tác phẩm văn chương, mà gọi là Võ Tắc Thiên.